Hai ngày nghỉ qua mau, đảo mắt đã đến lúc Lục Vân Đình và Giang Vu Thanh trở lại thư viện. Trước khi đi Lục phu nhân dặn dò Lục Vân Đình giữ sức khỏe, nếu thấy khó chịu thì phải về nhà ngay, sau đó nói với Giang Vu Thanh học tập không phải chuyện một sớm một chiều, từ từ sẽ đến, đừng quá nóng vội, giọng nói hiền hòa dịu dàng khiến Giang Vu Thanh lưu luyến không thôi.
Từ nhỏ Lục Vân Đình đã quen nghe mẹ mình nói dông dài nên chỉ ậm ừ qua loa, thấy Lục phu nhân nói câu nào Giang Vu Thanh vâng dạ câu nấy, còn tỏ vẻ bịn rịn không nỡ, hắn tặc lưỡi rồi đưa tay túm gáy áo y, nói với Lục phu nhân: “Nương, có phải tụi con không về nữa đâu.”
Lục phu nhân bực mình liếc hắn một cái: “Con nói gì vậy hả.”
Giang Vu Thanh nói: “Lần sau được nghỉ con sẽ cùng thiếu gia về nhà ạ.”
Nói xong chữ “nhà”, chính y cũng sửng sốt, Lục phu nhân lại cười nói: “Ừ, được rồi, đến lúc đó sẽ bảo nhà bếp nấu món ngon cho các con.”
Giang Vu Thanh hớn hở vâng dạ.
Lục lão gia cũng ở đó, ông bảo Giang Vu Thanh: “Tuy nói không cần vội nhưng ở tuổi con đã học muộn hơn người khác rất nhiều, phải cố gắng hơn để không lãng phí tài năng của mình.”
Giang Vu Thanh nghiêm túc đáp: “Dạ, lão gia.”
Lục Vân Đình nóng nảy hỏi: “Có đi không thì bảo?”
Giang Vu Thanh nói ngay: “Đi ạ!”
“Mời thiếu gia!” Y nghiêng người làm dấu mời, Lục Vân Đình liếc y một cái rồi thản nhiên đi sượt qua y lên xe trước, Giang Vu Thanh đưa tay chào Lục lão gia và Lục phu nhân rồi mới lên xe.
Y học lễ tiết ở Lục phủ và thư viện, Lục phủ không ai bắt y giữ lễ nghĩa nhưng trong thư viện lại có phu tử dạy bảo, thư viện có rất nhiều quy củ, mỗi lời nói cử chỉ đều phải đúng mực, không được lỗ mãng càn rỡ.
Giang Vu Thanh vừa thông minh vừa chịu khó nên tất nhiên học đâu ra đó, phu tử trong thư viện không ai là không hài lòng.
Lên xe ngựa, Lục Vân Đình bảo y, “Lề mề chậm chạp.”
Giang Vu Thanh cười hì hì, cũng không giận mà nhìn Lục Vân Đình ân cần hỏi: “Thiếu gia, ngài có khát không? Có đói không ạ?”
Lục Vân Đình: “……” Hắn chỉ mới rời nhà thôi mà.
Hắn nhìn nụ cười nịnh nọt chỉ thấy răng không thấy mắt của Giang Vu Thanh, sao có thể không biết cha mẹ mình càng tốt với Giang Vu Thanh thì y càng ân cần với mình.
Nói cách khác là Giang Vu Thanh đối tốt với hắn chỉ vì cha mẹ hắn thôi.
Khi ý nghĩ này xuất hiện, trong lòng Lục Vân Đình hơi kỳ quái, khó chịu mà không biết tại sao, nghĩ một hồi chỉ có thể đổ thừa Giang Vu Thanh ngốc nghếch.
Hệt như chó hoang ngoài đường vậy, ai ném cho cục xương thì vẫy đuôi với người đó.
Lục Vân Đình nheo mắt, nói mà không có biểu cảm gì: “Giang Vu Thanh, dẹp vẻ mặt đần thối này đi.”
Giang Vu Thanh ngây ngốc: “Dạ?”
Lục Vân Đình đưa tay bóp má y, kéo khóe miệng nhếch cao xuống rồi cáu kỉnh nói: “Cười xấu chết đi được.”
Giang Vu Thanh im lặng, “à” một tiếng rồi ngồi thẳng lại, trong xe yên tĩnh chỉ nghe được tiếng bánh xe lăn qua mặt đường, rõ ràng chẳng có gì khác mọi ngày nhưng Lục Vân Đình lại cảm thấy sai sai. Hắn nhíu mày, ánh mắt hướng vào Giang Vu Thanh ngồi nghiêm chỉnh trên xe, Giang Vu Thanh đang đọc sách, chính là cuốn “Tuyển tập thơ Trương Hạc” mà Lục Vân Đình ném cho y sau khi trở về từ chùa Thiên Nguyên. harry potter fanfic
Y đọc say sưa, nhưng Lục Vân Đình biết Giang Vu Thanh chưa biết hết chữ nên không hiểu nhiều, ngoại trừ mấy bài đầu tiên đêm qua hắn dạy cho y.
Lục Vân Đình mới đọc hai lần mà Giang Vu Thanh đã thuộc làu, y còn nhờ Lục Vân Đình chép lại bài thơ trên vách đá ở chùa Thiên Nguyên, sau đó kẹp vào cuốn sách mình mang về.
Thấy y vuốt đi vuốt lại tấm giấy tuyên kia như báu vật, sau khi kẹp vào sách cũng lưu luyến không rời, hệt như đối đãi với mỹ nhân trân bảo, Lục Vân Đình vừa mất tự nhiên lại vừa đắc ý.
Đó chính là chữ hắn viết.
Lục Vân Đình thu hồi ánh mắt rồi ép mình tập trung đọc quyển sách trên tay, nhưng chữ đập vào mắt chẳng biết bay về chốn nào, đi hơn nửa đường mà một trang cũng chưa lật.