Sau khi trở lại thư viện thời gian trôi qua êm ả, mỗi ngày đọc Tứ Thư, tập lục nghệ, thỉnh thoảng ăn cơm với Lục Vân Đình và Triệu Tử Dật, chẳng biết bắt đầu từ lúc nào Giang Vu Thanh có thói quen hỏi bài Lục Vân Đình. Những câu y hỏi đều rất dễ, Triệu Tử Dật gặp mấy lần, nói cần gì phải dùng dao mổ trâu giết gà rồi hăng hái đòi dạy y, lúc đó trong tay Lục Vân Đình cầm đầy hạt sen Giang Vu Thanh bóc cho hắn, lựa một hạt búng vào giữa trán Triệu Tử Dật.
Triệu Tử Dật hít sâu một hơi rồi ôm đầu hét toáng: “Gì vậy!”
Trên mặt Lục Vân Đình chẳng có biểu cảm gì: “Ngươi chỉ biết võ vẽ mấy chữ mà cũng dám khoe, không sợ dạy hư học sinh à,” hắn bảo Giang Vu Thanh, “Tới đây.”
Giang Vu Thanh nhìn Lục Vân Đình rồi lại nhìn Triệu Tử Dật, y cũng không để ý ai có thể dạy mình, mọi học sinh trong thư viện đều giỏi hơn y, phu tử nói ai biết chữ đều là thầy, dù nhỏ tuổi hơn nhưng chỉ cần có thể dạy y học thì Giang Vu Thanh vẫn sẵn lòng tiếp thu.
Nhưng hai chữ kia vừa thốt ra khỏi miệng Lục Vân Đình, Giang Vu Thanh không hề nghĩ ngợi mà vô thức tới gần hắn gọi một tiếng “thiếu gia”, Lục Vân Đình đắc ý liếc xéo Triệu Tử Dật. Triệu Tử Dật tặc lưỡi bảo Giang Vu Thanh: “Ngươi tốt xấu gì cũng là họ hàng Lục gia mà sao cứ như người hầu Lục gia vậy,” hắn nói, “Dì Lục xem ta như con ruột, có cần ta về mách với dì Lục suốt ngày Vân Đình sai bảo ngươi như người hầu không ——”
Giang Vu Thanh lập tức lắc đầu: “Triệu thiếu gia hiểu lầm rồi, thiếu gia đâu có xem ta như người hầu.”
Triệu Tử Dật nói: “Sao không có, bưng trà rót nước, nghe lời răm rắp, ngươi không phải người hầu thì là gì?”
Giang Vu Thanh chớp mắt, chỉ cười chứ không nói gì. Lục Vân Đình ở cạnh quan sát, chỉ cần Giang Vu Thanh tỏ vẻ bất mãn thì hắn sẽ giáo huấn y, dạy y hiểu rõ thân phận mình.
Nhưng thân phận gì chứ?
Giang Vu Thanh không phải người hầu Lục gia mà là phúc tinh cha mẹ tìm về cho hắn, vợ nuôi từ bé xung hỉ cho hắn, họ đã lập hôn thư trong phủ nha, mấy năm nữa lớn lên Giang Vu Thanh sẽ gả cho hắn —— Nghĩ đến đây, trong lòng Lục Vân Đình không còn kháng cự như lúc mới biết chuyện, thậm chí còn vui vẻ là đằng khác.
Triệu Tử Dật biết gì mà nói.
Lục Vân Đình đưa tay nhéo gáy Giang Vu Thanh rồi bảo Triệu Tử Dật: “Triệu Tử Dật, từ lúc nào ngươi thích xen vào chuyện người khác thế hả?”
Triệu Tử Dật hùng hồn nói: “Chuyện biểu đệ nhà mình sao lại là chuyện người khác được?”
Lục Vân Đình: “Ngươi họ Triệu mà.”
Triệu Tử Dật không cam lòng yếu thế, “Ngươi họ Lục, còn Vu Thanh họ Giang nhé.”
Lục Vân Đình thản nhiên nhìn hắn, Giang Vu Thanh vội giảng hòa: “Triệu thiếu gia, đa tạ ý tốt của ngươi nhưng thiếu gia không hề bắt nạt ta, chăm sóc thiếu gia là việc ta nên làm mà.”
Y chân thành nói: “Ngài đừng nói vậy nữa, lỡ người khác nghe thấy thì không hay đâu.”
Triệu Tử Dật chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, một lát sau lại ghen tị nói: “Biểu đệ ngoan thế này kiếm ở đâu vậy, ta cũng muốn có.”
Lục Vân Đình nói chẳng chút khách khí: “Đừng có mơ, ngươi kiếm không ra đâu.”
Triệu Tử Dật: “…… Về nhà ta sẽ nói mẹ ta nhận một biểu đệ ngoan hiền cho ta.”
Lục Vân Đình lơ đễnh nghĩ đó chỉ là biểu đệ mà thôi, Giang Vu Thanh và hắn đâu phải biểu huynh đệ thật sự.
Nửa tháng sau, rốt cuộc Chu Lê Thăng trở lại học đường. Không ngờ học đường đã khác xưa, các đồng môn ngày thường không để ý Giang Vu Thanh đều vây quanh y, ngay cả Sở Ngôn nhỏ tuổi luôn thờ ơ lạnh lùng với mọi người cũng hay đùa giỡn với Giang Vu Thanh.
Chu Lê Thăng mờ mịt luống cuống, thân hình to béo đứng trơ ra đấy, trố mắt nhìn Giang Vu Thanh bàn luận bài văn phu tử dạy trên lớp với Sở Ngôn, chẳng biết có phải ảo giác hay không mà sau nửa tháng hắn cảm thấy—— Hình như Giang Vu Thanh…… đẹp hơn chút xíu.
Bỗng nhiên hắn giật mình tỉnh ngộ, Giang Vu Thanh hoàn toàn không phải người thường.
Y là hồ ly tinh!