Vu Thanh - Hoa Quyển

Chương 29



Giang Vu Thanh không ngờ có người lại xem mình là hồ ly tinh, y cảm thấy đầu óc Chu Lê Thăng chắc bị hỏng rồi. Y từng nghe đồng môn lén bàn tán về thoại bản thịnh hành ngoài phố. Hồ ly tinh trong thoại bản toàn là nữ yêu đẹp ma mị, còn y đừng nói là hồ ly tinh mà dù biến thành thư sinh qua đường, hồ ly tinh có thấy cũng chưa chắc đã chịu hiện hình.

Thế mà Chu Lê Thăng cứ quả quyết y là hồ ly tinh —— Chắc không phải hắn bị mình đánh hỏng não rồi đấy chứ?

Trong lòng Giang Vu Thanh lo sợ bất an.

Hôm đó hai người về trang viên tắm rửa, Lục Vân Đình đang ngồi đọc sách đầu giường thì thấy Giang Vu Thanh đứng trước gương nhìn hồi lâu.

Đây là điều rất hiếm thấy vì Giang Vu Thanh cực ít soi gương.

Lục Vân Đình hỏi: “Nhìn gì thế?”

Giang Vu Thanh thuận miệng đáp: “Nhìn hồ ly tinh ạ.”

Lục Vân Đình: “……?”

Giang Vu Thanh định thần lại, gãi đầu một cái rồi đi tới hỏi Lục Vân Đình: “Thiếu gia, ngài nghĩ ta có thể đánh hỏng Chu Lê Thăng không?”

Lục Vân Đình thản nhiên hỏi: “Sao lại nói vậy?”

Nhớ lại những lời của Chu Lê Thăng hôm nay, Giang Vu Thanh hoang mang nói: “Hắn bảo ta là hồ ly tinh!”

Lục Vân Đình sửng sốt, Giang Vu Thanh nói: “Hắn còn đòi lột da cáo của ta nữa, thiếu gia, ngài nói xem sao ta lại là hồ ly tinh được chứ, có hồ ly tinh nào giống như ta không?”

“Hồ ly đen thui?” Giang Vu Thanh nói, “Hồ ly lông đủ màu?”

Thấy Giang Vu Thanh nghiêm túc suy nghĩ nếu mình là hồ ly tinh thì sẽ thuộc loại nào, Lục Vân Đình nhất thời dở khóc dở cười.

Lục Vân Đình ho khan một tiếng rồi nhắc y: “Hắn đang mắng ngươi đấy.”

Giang Vu Thanh chớp mắt, y mới tắm xong nên trên người còn đọng hơi nước ẩm ướt, gương mặt sạch sẽ, hồng hào khỏe mạnh, quả thực nhìn rất ngoan.

Giang Vu Thanh nói: “Nhưng hắn mắng chẳng có đạo lý gì cả, sao ta lại thành hồ ly tinh chứ?”

Lục Vân Đình nghĩ thầm nếu mắng người còn phải nói đạo lý thì trên đời này sẽ bớt đi rất nhiều phiền toái.

||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||

Lục Vân Đình hỏi: “Sao hắn lại mắng ngươi là hồ ly tinh?”

Giang Vu Thanh nghĩ ngợi: “Hắn nói các đồng môn trong lớp đều thích ta, đều chơi với ta, chắc chắn ta là hồ ly tinh mê hoặc bọn họ.”

Lục Vân Đình đặt sách lên đùi, nghe vậy thì nhướng mày hỏi: “Đồng môn của ngươi đều thích ngươi à?”

Giang Vu Thanh do dự một lát rồi lắc đầu nói: “Bọn họ chỉ tốt bụng dạy ta học thôi, có thích ta hay không ta cũng không biết nữa—— Nếu nói thích thì chắc Sở Ngôn thích ta đó.”

Lục Vân Đình nghĩ một hồi mới nhớ ra Sở Ngôn là ai, “Đứa nhỏ nhà họ Sở nhìn giống tiểu cô nương ấy à?”

Giang Vu Thanh cười nói: “Thiếu gia, ngài đừng nói câu này trước mặt hắn nhé, Sở Ngôn không thích người khác nói mình giống tiểu cô nương đâu,” y dừng một lát, “Nhưng đúng là Sở Ngôn đẹp thật, y như búp bê bằng ngọc vậy.”

Lục Vân Đình hừ lạnh: “Lông còn chưa mọc đủ thì đẹp với không đẹp cái nỗi gì? Với lại ở tuổi hắn tính cách còn chưa định hình, hôm nay thấy ngươi vừa mắt thì nói với ngươi mấy câu, ngày mai lại trở mặt không quen biết, thích gì mà thích, chỉ có ngươi tưởng thật thôi.”

Hắn nói: “Tụi nó còn nhỏ nhưng biết không ít chuyện, chơi bời cũng lắm, Giang Vu Thanh, đừng quên ngươi đã hứa với cha ta sẽ học thật giỏi ở thư viện, đừng có đi theo tụi nó quậy phá đấy.”

Giang Vu Thanh nghe Lục Vân Đình nói thì nửa hiểu nửa không, y không rõ Sở Ngôn biết chuyện gì, chơi bời ra sao, nhưng từ khi quen Sở Ngôn đến giờ, mặc dù Sở Ngôn hơi yếu ớt nhưng chưa bao giờ bắt nạt y cả. Y mím môi lẩm bẩm: “Thiếu gia, Sở Ngôn là người tốt mà.”

Lục Vân Đình nhíu mày, chỉ mới mấy ngày mà Sở Ngôn trong mắt Giang Vu Thanh đã thành người tốt, qua một thời gian nữa chẳng phải Giang Vu Thanh bị bán còn giúp người ta đếm tiền hay sao? Trên mặt hắn lộ vẻ không vui: “Được rồi, hắn là người tốt, ta là người xấu, vậy ngươi còn ở đây làm gì nữa?”

Giang Vu Thanh luống cuống nhìn Lục Vân Đình, lí nhí gọi, “Thiếu gia……”

Lục Vân Đình không nói một lời.

Giang Vu Thanh rụt rè kéo tay áo hắn, nhỏ giọng nói: “Thiếu gia.”

Lục Vân Đình vốn định hất y ra, nhưng thấy Giang Vu Thanh ủ rũ nhìn mình, nghĩ y thực sự rất dễ lừa, giờ Sở Ngôn đã thành người tốt, nếu mình nổi cáu với y thì chẳng phải mình là người xấu sao?

Lục Vân Đình bị quỷ thần xui khiến đè nén cơn giận, hắn không mặn không nhạt nói: “Đừng cả tin quá, trên đời này không có nhiều người tốt vậy đâu.”

Giang Vu Thanh nghĩ nhưng mình gặp được rất nhiều người tốt mà —— Lục lão gia, Lục phu nhân, thiếu gia, Triệu thiếu gia, y cũng biết Lục Vân Đình đang lo mình bị người ta lừa gạt.

Y nào có dễ lừa vậy chứ?

Giang Vu Thanh mím môi cười rồi gật đầu lia lịa: “Dạ! Ta biết rồi! Thiếu gia là người tốt nhất trên đời!”

Lục Vân Đình liếc y một cái, Giang Vu Thanh nói thêm: “Tốt nhất trong số những người tốt nhất.”

Lục Vân Đình nhìn đôi mắt cười của Giang Vu Thanh, nỗi bực bội trong lòng bỗng chốc tiêu tan, hắn chợt nhớ lại Chu Lê Thăng nói Giang Vu Thanh là hồ ly tinh —— Hồ ly tinh, chậc, hình như cũng có lý lắm.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.