Đảo mắt hè qua đông đến, Giang Vu Thanh đã học ở thư viện Bình Lam nửa năm, trong nửa năm này y trở thành đệ tử thân truyền của Trương phu tử, trong kỳ thi vỡ lòng cũng từ hạng chót lên hạng giữa.
Y học vỡ lòng muộn, dù có năng khiếu nhưng vẫn thua các học sinh khác mấy năm, may nhờ Trương phu tử dốc lòng dạy bảo, y lại cần cù chịu khó, giờ không ai có thể nhận ra y chỉ mới bắt đầu học nửa năm trước.
Y còn đón sinh nhật mười lăm tuổi. Hôm sinh nhật, Lục phu nhân tự mình nấu cho y một tô mì trường thọ, Giang Vu Thanh được sủng mà sợ, bưng tô mì kia không biết làm thế nào cho phải, hai mắt đỏ hoe.
“Sinh nhật lão gia và Vân Đình hàng năm ta đều nấu cho họ một tô mì trường thọ,” Lục phu nhân cười nói, “Con nếm thử xem có hợp khẩu vị không.”
Giang Vu Thanh nghèn nghẹn nói: “Thơm quá, chắc là ngon lắm đây.”
Nghe y nói nịnh Lục phu nhân che miệng cười, Lục Vân Đình bị bệnh, tính tình lạnh lùng nên không bao giờ nũng nịu với bà, tuy Giang Vu Thanh được mua về nhưng ngây thơ đơn thuần, người khác tốt với y một thì y sẽ trả gấp mười, vui vẻ hay thích thú đều hiện rõ trên mặt khiến người ta mát lòng mát dạ. Sau một thời gian, dường như y đã trở thành con trai bà thật.
Giang Vu Thanh ăn sạch tô mì trường thọ kia, nước dùng cũng húp cạn, Lục phu nhân thấy vậy thì càng thêm vui vẻ, bà ngắm Giang Vu Thanh, ngày thường không cảm thấy gì, giờ nhìn kỹ lại nhận ra sự thay đổi rõ rệt của y.
Quyền tài nuôi thân, đọc sách dưỡng hồn.
Giang Vu Thanh không còn nhút nhát sợ sệt, hoang mang ngơ ngác, đôi mắt sáng lấp lánh, mỗi cử chỉ đều toát ra vẻ thư sinh xen lẫn năng động hoạt bát của thiếu niên, lanh lợi như chú nai. Da trắng hơn, má hóp cũng đầy lên, hệt như con nhà giàu được nuông chiều, thực sự rất đáng yêu.
Hôm nay Lục lão gia tặng Giang Vu Thanh một bộ văn phòng tứ bảo tinh xảo đắt tiền, ngay cả Lục Vân Đình cũng ném cho y một hộp gấm vuông, trong hộp đựng một miếng ngọc bội cực phẩm màu xanh lam.
Đây là lần đầu tiên y đón sinh nhật long trọng như vậy nên ban đêm phấn khích đến nỗi ngủ không được, lăn qua lộn lại trên giường, Lục Vân Đình nghe tiếng sột soạt thì gọi y: “Giang Vu Thanh.”
Giang Vu Thanh ôm chăn ngồi dậy: “Thiếu gia.”
Lục Vân Đình nói: “Ngươi nghiện lật bánh rán à?”
Giang Vu Thanh không nhịn được cười, “Thiếu gia, ngài ngủ chưa ạ?”
Lục Vân Đình hừ khẽ một tiếng, Giang Vu Thanh mang giày rồi ôm chăn chạy tới giường hắn nói: “Thiếu gia, ta hầu chuyện ngài một lát được không?”
Lục Vân Đình nghĩ thầm ai hầu chuyện ai hả? Hắn nghe động tĩnh của Giang Vu Thanh thì biết ngay y vui quá ngủ không được, hệt như ngày đầu tiên đến thư viện vậy.
Hôm nay khóe miệng Giang Vu Thanh chưa hạ xuống lần nào, cười tít mắt nhìn rất ngốc, thật muốn để phu tử và các đồng môn khen ngợi y ở thư viện nhìn thấy.
Lục Vân Đình không nói gì, Giang Vu Thanh theo thói quen ngồi cuối giường hắn nói: “Thiếu gia, mì phu nhân nấu ngon thật đấy.”
Lục Vân Đình thuận miệng nói: “Mẹ ta chỉ biết làm mì trường thọ thôi.”
Đã vào cuối thu, sức khỏe Lục Vân Đình yếu nên sợ lạnh, chăn cũng dày hơn chăn Giang Vu Thanh, y biết Lục Vân Đình thuộc thể hàn nên thò tay vào chăn xoa chân hắn.
Lục Vân Đình nhíu mày hỏi: “Ngươi làm gì vậy?”
Giang Vu Thanh nói: “Thiếu gia, chân ngươi lạnh quá, để ta ủ ấm cho ngươi.”
Một ngọn nến không đủ chiếu sáng cả phòng nên tối lờ mờ, Lục Vân Đình không thấy rõ mặt Giang Vu Thanh nhưng lại phát giác hai bàn tay đặt trên chân mình nóng hổi, Giang Vu Thanh chui tọt vào chăn Lục Vân Đình, bọc kín chân hắn rồi hỏi: “Còn lạnh không ạ?”
Lục Vân Đình hừ khẽ một tiếng nhưng không rút ra mà nói: “Xem ngươi có tiền đồ chưa kìa, một tô mì của mẹ ta đáng để ngươi vui vậy sao.”
Giang Vu Thanh cười khúc khích không nói gì, đương nhiên Lục Vân Đình không hiểu rồi, từ nhỏ đến lớn y chưa từng đón sinh nhật. Hồi bé còn ghen tị cha mẹ luộc cho đại ca hai cái trứng gà vào sinh nhật hắn, sau này biết có ghen tị cha mẹ cũng chẳng cho mình nên Giang Vu Thanh không ghen tị nữa.
Y không ngờ ông bà Lục sẽ tổ chức sinh nhật cho mình, ngay cả Lục Vân Đình cũng chuẩn bị quà sinh nhật cho y.
Lục gia đối với y quả thực là ơn nặng như núi.
Cũng không phải Giang Vu Thanh và Lục Vân Đình ngủ chung giường, từ lâu y đã quen ngủ trên ghế dài trong phòng hắn, đầu thu mới mưa xong Giang Vu Thanh đã bị cảm lạnh, ho khan không dứt. Y bị cảm, sức khỏe Lục Vân Đình lại yếu, hai người ngày ngày cùng đi cùng về nên khó tránh khỏi lây bệnh.
Thế là trong điền trang có thêm hai bệnh nhân.
Giang Vu Thanh cực kỳ áy náy nên muốn chăm sóc Lục Vân Đình, quản gia thấy mặt mũi y đỏ bừng, sợ Lục Vân Đình bệnh nặng hơn nên vội nói thiếu gia có bọn họ chăm sóc rồi, y cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi.
Giang Vu Thanh mím chặt môi, đành phải lùi lại mấy bước.
Y vốn khỏe mạnh nên bị cảm mấy ngày là khỏi, còn Lục Vân Đình lại nằm liệt giường nửa tháng, có một buổi tối thấy Giang Vu Thanh định về ghế dài, hắn bảo y ngủ trên giường mình một đêm.
Người Giang Vu Thanh nóng như lò lửa, khi Lục Vân Đình tỉnh lại thì chân đang áp vào ngực y, toàn thân nóng hổi. Nhớ đến tờ hôn thư của hai người, Lục Vân Đình bỗng thấy hơi thẹn thùng.
Hắn dứt khoát bảo Giang Vu Thanh sang phòng bên cạnh ngủ, nhưng nửa đêm Giang Vu Thanh vẫn quay lại, nói đổi giường khác ngủ không được, y muốn nhìn thiếu gia ngủ.
Câu này quá thẳng thắn, quá lộ liễu, Lục Vân Đình trừng y nửa ngày nhưng Giang Vu Thanh đã nhắm mắt ôm chăn ngủ thiếp đi.
Mỗi khi trời quá lạnh, Giang Vu Thanh sẽ làm ấm giường cho Lục Vân Đình, có khi về chỗ mình ngủ, có khi ngủ ngay trên giường Lục Vân Đình, hai người một trên một dưới, nhìn khá giống vợ chồng mới cưới tương kính như tân.