Đây là Tết đầu tiên của Giang Vu Thanh ở nhà họ Lục. Tết là một sự kiện trọng đại đối với mỗi người dân Đại Chu, ăn Tết vui vẻ thì qua năm mới cũng sẽ thuận lợi bình an.
Hồi bé Giang Vu Thanh rất mong đến Tết.
Khi nhà họ Giang còn sung túc, ngày Tết trong nhà luôn có thêm thịt, đồ ăn thức uống trên bàn cũng phong phú hơn ngày thường, còn được ăn nửa cái hoặc một cái bánh đường ngọt lịm.
Cả nhà họ Lục ăn mặc chỉnh tề, màu sắc rực rỡ, từ trong ra ngoài đều tràn ngập không khí vui mừng. Học bài xong, Giang Vu Thanh phụ giúp Lục phu nhân trang trí Lục phủ, còn theo bà ra ngoài thành dựng lều phát cháo và thuốc thang.
Đây là thói quen lâu đời của Lục gia, dù trong năm tốt hay xấu thì Tết cũng sẽ ra ngoài thành phát cháo và mời đại phu chữa bệnh từ thiện. Giang Vu Thanh ở Lục gia hơn nửa năm như ngâm trong hũ mật, quá khứ túng quẫn dường như đã qua mấy đời, thấy người già trẻ em đến lãnh cháo xem bệnh thì chợt nghĩ không phải ở đâu cũng có Lục gia.
Giang Vu Thanh nhớ lại thôn Giang Gia, nhớ lại hồi bé đói khổ lạnh lẽo, nhớ lại nỗi tuyệt vọng trong lũ lụt. Y nhìn lũ trẻ mặc đồ rách bươm kia, nếu không có Lục gia thì y cũng chẳng khác gì bọn họ. Không phải ai cũng may mắn như y, dù bị bán nhưng vẫn gặp được người tử tế như Lục gia.
Vậy y nên làm gì đây?
Mười bốn năm trước Giang Vu Thanh phải lo cơm áo nên chẳng có lòng dạ nào nghĩ đến chuyện khác, khi về Lục gia, Lục lão gia và Lục phu nhân cho y đi học để trau dồi trí tuệ. Phu tử và đồng môn trong thư viện, ngay cả người nhỏ tuổi như Sở Ngôn cũng tràn đầy hoài bão, muốn thi khoa cử nhập sĩ, tương lai làm quan phát huy tài năng, đem lại lợi ích cho dân chúng.
Những lời kia nghe vừa xa vời vừa lạ lẫm, Giang Vu Thanh cái hiểu cái không.
Trong lòng y có tâm sự, Lục Vân Đình từ bên ngoài về đem cho y một bọc hạt dẻ rang đường, y ăn một cách lơ đễnh. Lục Vân Đình tinh mắt nên nhìn ra ngay, tiện tay lột hạt dẻ rồi nhét vỏ vào miệng y, Giang Vu Thanh không hề nghĩ ngợi mà há miệng cắn vỏ.
Y sửng sốt nhìn Lục Vân Đình, hắn cười gằn: “Sao không ăn? Gặp ma à?”
Giang Vu Thanh nhổ vỏ hạt dẻ ra, do dự gọi một tiếng: “Thiếu gia……”
Lục Vân Đình: “Ừm?”
Giang Vu Thanh đứng dậy đẩy Lục Vân Đình ngồi xuống ghế, rót chén trà rồi lột mấy hạt dẻ cho hắn, sau đó kể lại những gì mình thấy ở lều phát cháo.
Lục Vân Đình yên lặng nghe Giang Vu Thanh thổ lộ nỗi trăn trở trong lòng, thiếu niên còn nhỏ, khuôn mặt bầu bĩnh, dưới ánh đèn nhìn càng ngây thơ hơn. Mười mấy năm qua Giang Vu Thanh sống không tốt lắm, dù bị cha mẹ bán đi nhưng trong lòng không hề oán hận, vào Lục gia cũng chưa từng bị vinh hoa phú quý làm đầu óc mê muội, tâm tính như vậy thực sự rất hiếm thấy.
Sau khi kể xong, Giang Vu Thanh bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Lục Vân Đình, không hiểu sao y hơi ngại ngùng, luống cuống nói: “Thiếu gia……”
Y nghĩ liệu Lục Vân Đình có cười mình không? Tất cả những gì y có đều là Lục gia cho, rõ ràng y chẳng có gì mà còn không biết lượng sức nghĩ đến người khác nữa à?
Lục Vân Đình hỏi: “Hôm nay ngươi nhìn thấy Lục gia ban ơn cho dân chúng một phương, vậy ngươi có biết Lục gia làm giàu thế nào không?”
Giang Vu Thanh ngẩn ngơ lắc đầu, Lục Vân Đình nói: “Ban đầu Lục gia sống ở một huyện nhỏ tên Lâm Giang thuộc Giang Châu, tuy gọi là Lâm Giang nhưng lại dựa vào núi, trong thôn chẳng có mảnh ruộng nào để trồng trọt, còn thua cả thôn Giang Gia của ngươi nữa.”
“Sau đó tổ tiên Lục gia cứu được một vị y sư du tẩu giang hồ trên núi, vị y sư kia đã dạy tổ tiên nhận biết các loại thảo dược, sau khi kiếm được tiền thì cho con cháu đi học, từ thôn nhỏ ở Lâm Giang chuyển lên huyện rồi lại đến Giang Châu.”
Lục Vân Đình nói: “Nghèo thì lo thân mình, giàu thì cứu tế thiên hạ, ngươi muốn giúp người khác thì học cho giỏi vào, sau này làm quan, những việc ngươi có thể làm cũng không thua kém những gì Lục gia làm hôm nay đâu.”
Giang Vu Thanh ngẩn ngơ nhìn Lục Vân Đình, hồi lâu sau mới hỏi: “…… Ta có thể không?”
Lục Vân Đình nhíu mày lộ ra khí phách thiếu niên, hắn nói: “Sao lại không?”
“Tâm tính lương thiện đơn thuần của ngươi đã hơn rất nhiều người trong thiên hạ, huống chi ngươi còn học giỏi nữa, sau này thi khoa cử sợ gì không có tên trên bảng vàng?”
Đôi mắt Giang Vu Thanh sáng ngời, nhìn Lục Vân Đình hỏi: “Tương lai ta cũng có thể làm quan sao?”
Lục Vân Đình chém đinh chặt sắt nói: “Có thể.”
Giang Vu Thanh hớn hở nói: “Vậy ta sẽ cố học cho giỏi để tương lai làm quan tốt.” Y đi tới nắm tay áo Lục Vân Đình, vui vẻ như chó con được vuốt lông, “Thiếu gia, ngài thật là tốt.”
Lục Vân Đình nhìn ngón tay nắm tay áo mình, lòng bàn tay ngứa ngáy, thản nhiên hừ khẽ một tiếng: “Còn tưởng chuyện gì to tát làm ngươi mất hồn mất vía nữa chứ.”
Giang Vu Thanh cười ngượng ngùng, Lục Vân Đình bóp má y nói, “Người nhỏ chút xíu mà tâm cũng lớn ghê nhỉ.”
Giang Vu Thanh lại nói: “Cảm ơn thiếu gia.”
Lục Vân Đình hỏi: “Chỉ có thế thôi à?”
Giang Vu Thanh chớp mắt nói: “Ta lột hạt dẻ cho ngài.”
Lục Vân Đình cười lạnh: “Đó là ta mua.”
Lần này Giang Vu Thanh chẳng biết làm sao, Lục Vân Đình thấy vẻ khó xử của y thì yết hầu nhấp nhô, giọng nói cũng vô thức hạ thấp: “Giang Vu Thanh.”
Giang Vu Thanh: “Dạ?”
Lục Vân Đình nói: “Muốn cảm ơn ta thật không?”
Giang Vu Thanh gật đầu.
Lục Vân Đình nói: “Cho ta cắn thêm cái nữa đi.”
Giang Vu Thanh ngây dại, lắp bắp hỏi: “Cắn…… Cắn chỗ nào ạ?”
Lục Vân Đình thấy y đồng ý cũng hơi thẹn thùng, nghe y hỏi xong thì ánh mắt lập tức dời xuống môi Giang Vu Thanh. Nhưng nhìn dáng vẻ ngây thơ của y, trong lòng càng thêm ngứa ngáy, còn có chút cảm giác tội lỗi, Lục Vân Đình đột nhiên đưa tay kéo Giang Vu Thanh đè xuống ghế rồi cúi đầu cắn chóp mũi y một cái.