Vu Thanh - Hoa Quyển

Chương 46



Lục Vân Đình chưa bao giờ xem mình là người lương thiện, tính hắn hẹp hòi bướng bỉnh, ngạo mạn độc đoán, ngay cả cha hắn cũng rất lo.

Hắn không lương thiện, điều này khiến cha mẹ hắn sinh lòng áy náy. Nếu không phải Lục Vân Đình ốm yếu, phải nghe rất nhiều lời đùa cợt ác ý thì sao lại như thế?

Hai người chỉ càng thêm đau lòng và lo lắng.

Lục Vân Đình chưa từng an ủi cha mẹ mình.

Bị bệnh tật giày vò đến lớn, đôi khi Lục Vân Đình cũng sẽ bất mãn, nỗi bất mãn phẫn nộ này cuồn cuộn trong lồng ngực, có lúc hắn đã từng hận cha mẹ mình —— Cho dù Lục Vân Đình biết như vậy là không nên, chẳng ai đau khổ hơn cha mẹ hắn vì sức khỏe kém cỏi của hắn cả.

Thuở thiếu thời Lục Vân Đình nhạy cảm đa nghi, có một năm rét đậm, bệnh hắn trở nặng, sốt cao liên tục, có người hầu nhìn hắn hơi nhiều, thế là bị Lục Vân Đình cầm bình hoa nện vỡ đầu rồi sai người kéo ra ngoài đánh. Mẹ hắn giật nảy mình, nhưng nghe Lục Vân Đình cắn răng nghiến lợi nói người hầu kia cười nhạo mình, mẹ hắn ngây ngẩn cả người, há to miệng nhưng chẳng nói được gì.

Lục Vân Đình lạnh lùng nhìn người hầu bị đánh máu me đầm đìa.

Hồi lâu sau Lục phu nhân mới dè dặt thuyết phục hắn, lúc đó Lục Vân Đình thật sự muốn đánh chết người hầu không biết tốt xấu kia, nhưng thấy đôi mắt đỏ hoe của mẹ mình, cuối cùng hắn vẫn chiều ý bà.

Đến khi Lục Vân Đình khỏi bệnh, cha hắn đến nói chuyện với hắn một canh giờ, từ đó trở đi Lục Vân Đình học được cách kiềm chế—— Dù có phẫn nộ cũng không để lộ trước mặt mẫu thân.

Lục Vân Đình cũng chưa từng muốn bộc lộ sự tàn nhẫn của mình trước mặt Giang Vu Thanh.

Ngay khi nhìn thấy Giang Vu Thanh, trong lòng Lục Vân Đình bỗng nhiên bối rối.

Giang Vu Thanh cũng không ngờ mình sẽ thấy cảnh này.

Người dưới nước đã dở chết dở sống, bị dây thừng trói chặt, đầu kia nằm trong tay Triệu Tử Dật, Triệu Tử Dật thả lỏng tay, người kia chìm xuống nước, hồi lâu sau hắn siết chặt tay, người dưới nước lại ngoi lên.

Lặp đi lặp lại.

Giang Vu Thanh sao có thể không biết Triệu Tử Dật và Lục Vân Đình đang tra tấn người này.

Mặc dù người ra tay là Triệu Tử Dật nhưng Lục Vân Đình cũng ở đó mà lại thờ ơ lạnh nhạt.

Giang Vu Thanh nhất thời không biết nên kinh ngạc hay sợ hãi, hay là cả hai, thật lâu sau vẫn không nói nên lời.

Đằng xa, Triệu Tử Dật cười hì hì nói với Lục Vân Đình: “Rồng nước gì chứ, chó rơi xuống nước thì có, ái chà chà, chắc không phải chết rồi đấy chứ, không được, thế thì lợi cho hắn quá——” Còn chưa nói hết thì Triệu Tử Dật phát hiện vẻ khác thường của Lục Vân Đình nên nhìn theo ánh mắt hắn, bắt gặp Giang Vu Thanh trợn tròn mắt, khuỷu tay kẹp áo lông chồn đứng phía xa.

Triệu Tử Dật ngẩn ngơ buông tay, Quỷ Thất “ục” một tiếng chìm xuống nước.

Hai mặt nhìn nhau.

Lục Vân Đình bất động, sắc mặt bình tĩnh, nhìn không ra trong lòng đang dậy sóng, hắn nghĩ chắc Giang Vu Thanh bị bọn họ dọa sợ rồi, sợ thì sợ, cũng chẳng có gì to tát cả, sau đó lại bực bội nghĩ mình có gì đáng sợ chứ, mình cũng đâu đối xử với y như vậy!

Lẽ ra hắn nên tìm chỗ bí mật hơn, không để Giang Vu Thanh nhìn thấy —— Lỡ tiểu tử này sợ hắn thì sao.

Giang Vu Thanh sợ hắn.

Mấy chữ này cứ lởn vởn trong đầu, lúc mới đến Giang Vu Thanh rất sợ hắn, hệt như con thỏ, nói nhát gan thì gan lại lớn muốn chết, nói to gan thì chỉ có chút xíu can đảm.

Dây thừng tuột khỏi tay rơi xuống nước, Triệu Tử Dật cũng tỉnh táo lại, hắn vô thức nhìn Lục Vân Đình thản nhiên bình tĩnh, hậm hực xoa mũi rồi cười khan hỏi: “…… Tiểu Vu Thanh, sao ngươi lại tới đây?”

Giang Vu Thanh nói: “Đưa…… Đưa áo ạ, thiếu gia để quên áo lông chồn.” Nói xong y im bặt, không khí trong đình lập tức đông cứng, y gượng gạo nói, “Thiếu gia mau mặc vào đi, đừng hóng gió nữa.”

Ánh mắt Lục Vân Đình chậm rãi rơi vào áo lông chồn trên tay Giang Vu Thanh, áo lông chồn trắng tinh mềm mại, Lục Vân Đình nhớ lại hôm nay ra cửa, Giang Vu Thanh ngây ngốc nhìn hắn mặc áo gấm, không hiểu sao bộ dạng quẫn bách không dám đối mặt với hắn lại toát ra sự lạnh nhạt vô hình.

Không đợi Lục Vân Đình lên tiếng, Giang Vu Thanh vội vàng đặt áo lông chồn xuống rồi quay người định đi, vừa đi một bước thì bị Lục Vân Đình nắm lấy cánh tay, “…… Giang Vu Thanh.”

Giang Vu Thanh cứng đờ, Lục Vân Đình càng nắm chặt hơn, hai người đều không nói gì.

Triệu Tử Dật nhìn Giang Vu Thanh rồi lại nhìn Lục Vân Đình, thế mà nhìn ra vẻ khẩn trương trên người Lục Vân Đình, điều này thực sự rất mới lạ, hai người quen biết từ khi ra đời, trạc tuổi nhau, Lục Vân Đình già dặn trước tuổi, Triệu Tử Dật vô tư ham chơi, nếu không phải hai nhà thân nhau, hai người lại có vài điểm chung thì cũng chẳng trở thành bạn thân.

Bao năm nay Triệu Tử Dật chưa từng thấy Lục Vân Đình khẩn trương.

Ngay cả khi hai người đầu cơ trục lợi lương thực bị cha hắn bắt quả tang, hắn vẫn điềm nhiên dửng dưng, bình tĩnh đến không ngờ.

Hình như giữa Lục Vân Đình và Giang Vu Thanh có gì đó là lạ.

Nhưng rốt cuộc lạ chỗ nào thì Triệu Tử Dật nhất thời nghĩ không ra, thấy Giang Vu Thanh như muốn chạy trốn, hắn định giải thích, chợt nghe y lí nhí hỏi: “…… Người kia chết rồi sao?”

Triệu Tử Dật: “Hả?”

“Chưa đâu,” Triệu Tử Dật ấp úng, “Cái mạng thấp kém của hắn cứng lắm ——”

Triệu Tử Dật thấy đôi mắt đen láy như thú con của Giang Vu Thanh thì không nói được nữa, ngượng ngùng xoa mũi.

Giang Vu Thanh do dự một lát rồi nói: “Không vớt lên sao ạ? Lỡ chết thật……”

Triệu Tử Dật thầm nghĩ chết cũng chết rồi, nhưng hắn không cách nào nói ra miệng, quai hàm Lục Vân Đình càng nghiến mạnh hơn, nắm chặt cổ tay Giang Vu Thanh không cho y đi, hồi lâu sau mới thốt ra mấy chữ, “Vớt lên đi.”

Triệu Tử Dật “hả” một tiếng, không hỏi nhiều mà bảo hai hộ vệ ngoài đình: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, vớt người lên!”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.