Phu tử lớp vỡ lòng họ Trương. Trương phu tử đã ngoài bốn mươi, học vấn rất cao nhưng lại thích dạy vỡ lòng. Ông thấy Giang Vu Thanh mười bốn tuổi mới đi học thì hơi thắc mắc, học phí thư viện Bình Lam không thấp, người trong thành Giang Châu cho con học ở thư viện Bình Lam đều thuộc hàng khá giả, tuyệt đối sẽ không đợi đến mười bốn tuổi mới học vỡ lòng. Trương phu tử chỉ suy tư một lát rồi cho qua chuyện này, lớn tuổi cũng không sao, chỉ cần chưa biết chữ và siêng năng hiếu học thì Trương phu tử cũng chẳng tìm hiểu ngọn nguồn.
Giang Vu Thanh mới tới học đường nên toàn thân căng cứng, quả thực không biết làm sao, may mà Trương phu tử kịp thời gõ thước vào bàn nhắc nhở đám người đang nhìn Giang Vu Thanh chằm chặp, Giang Vu Thanh mới thở phào một hơi.
Sách trên bàn do ông bà Lục chuẩn bị cho Giang Vu Thanh, y nhìn chằm chằm quyển sách hồi lâu, lau mồ hôi trên lòng bàn tay rồi mới cẩn thận giở ra trang đầu tiên.
Lục Vân Đình đã có công danh nên tất nhiên không học chung với Giang Vu Thanh, đồng môn trong thư viện đều biết hắn ngã xuống nước thập tử nhất sinh, giờ thấy hắn khỏe mạnh thì đồng loạt xúm lại.
Trong đó có một người tên Triệu Tử Dật, nhà hắn cũng là phú hộ ở Giang Châu, mẫu thân Triệu Tử Dật và Lục phu nhân là bạn lâu năm nên hắn thân với Lục Vân Đình nhất. Hắn xích lại gần, nhìn Lục Vân Đình từ trên xuống dưới rồi hỏi: “Không sao chứ?”
Lục Vân Đình nói: “Không sao.”
“Ngươi ngã bệnh làm mẹ ta lo sốt vó, còn ăn chay chép kinh Phật mấy ngày cho ngươi nữa,” Triệu Tử Dật nói, “Sao không ở nhà nghỉ thêm mà vội vã tới đây làm gì?”
Lục Vân Đình nói: “Làm phiền dì Vân quá.”
“Nằm nhà mãi cũng chán,” Lục Vân Đình thấp giọng hỏi, “Chuyện ta nhờ ngươi thế nào rồi?”
Triệu Tử Dật thì thào: “Có manh mối rồi.”
Lục Vân Đình cười lạnh, trong lúc dưỡng bệnh hắn sai người hầu thân cận cầm thư mình viết đến Triệu phủ một chuyến, nhờ Triệu Tử Dật điều tra chuyện thuyền hoa ra giữa hồ đột nhiên gặp nạn. Hai người đang trò chuyện thì phu tử đến, trong phòng yên tĩnh lại, Lục Vân Đình ra hiệu cho Triệu Tử Dật lát nữa nói tiếp, Triệu Tử Dật gật đầu rồi ngồi xuống cạnh hắn.
Lục Vân Đình hay bệnh nên ông bà Lục cũng chẳng mong hắn đi thi Trạng Nguyên, tính hắn lười nhác, tiên sinh ở thư viện e ngại thân phận và sức khỏe hắn nên mắt nhắm mắt mở cho qua. Lục Vân Đình lơ đãng nhìn bộ râu phu tử rung rung, chợt nhớ tới Giang Vu Thanh, hôm nay y đi chung với hắn, quản gia đích thân hộ tống. Lúc hai người ngồi trong xe ngựa, Giang Vu Thanh ưỡn lưng thẳng tắp, lòng bàn tay bồn chồn xoa đầu gối, có vẻ cực kỳ căng thẳng.
Lục Vân Đình thấy vậy thì cười một tiếng, dựa vào thành xe căn dặn: “Đến thư viện không được nói hai chúng ta có hôn thư nghe chưa.”
Giang Vu Thanh sửng sốt, nghe ra sự ghét bỏ trong lời nói của Lục Vân Đình nên mím môi đáp: “Dạ.”
“Thiếu gia yên tâm, ta sẽ không nói với ai đâu.”
Lục Vân Đình thản nhiên nói: “Vốn dĩ hôn thư kia cũng chẳng tính là gì, chỉ để cha mẹ ta yên tâm thôi.”
Giang Vu Thanh nhỏ giọng nói: “Ta hiểu mà.”
Nhìn y giống hệt bao cát để trút giận, ánh mắt Lục Vân Đình dán vào khuôn mặt gầy gò của Giang Vu Thanh, chợt nghĩ thư viện Bình Lam có không ít thiếu gia ăn chơi, lúc buồn chán sẽ tìm mấy sĩ tử xuất thân bần hàn để gây sự, với tính tình này của Giang Vu Thanh, chẳng biết sẽ bị bắt nạt đến mức nào nữa.
Thể nào mấy ngày tới cũng nước mắt đầm đìa cho xem.
Tưởng tượng ra cảnh Giang Vu Thanh khóc đỏ cả mắt, trong lòng Lục Vân Đình hết sức hả hê.
Lục Vân Đình tan học, chẳng biết vô tình hay cố ý đi ngang lớp vỡ lòng, Triệu Tử Dật kinh ngạc nói: “Chẳng phải chúng ta đi ăn cơm à? Sao lại tới đây?”
Cả hai đều có người hầu đưa cơm, nhưng hôm nay Lục Vân Đình trở lại nên Triệu Tử Dật mời hắn ra ngoài ăn, Lục Vân Đình suy nghĩ giây lát rồi đồng ý.
Lục Vân Đình nói: “Không có gì.”
Vừa ngước mắt đã trông thấy Giang Vu Thanh qua cửa sổ.
Người trong học đường đã đi gần hết, Giang Vu Thanh cúi đầu, tay cầm một cây bút, khó nhọc cử động cổ tay, chẳng biết đang viết gì nữa. Y tập hết sức cần mẫn, vóc dáng nhỏ bé gầy gò, mặc áo gấm do tú nương Lục gia tự tay may cho, tóc được buộc lên, nhìn như thư sinh trong thư viện, hoàn toàn không còn vẻ nhếch nhác đi chân trần lội bùn sình nửa tháng trước.
Người hầu Lục gia đến đưa cơm tên là Nguyên Bảo, mười lăm mười sáu tuổi, là con trai út của quản gia.
Triệu Tử Dật vô tình liếc thấy hộp cơm của người hầu Lục gia có đánh dấu, hắn nhìn lại người hầu kia, vì thường xuyên đến Lục gia nên tất nhiên đã từng gặp Nguyên Bảo, ngẩn người hỏi: “Đó là ai vậy? Sao Nguyên Bảo lại đưa cơm cho y?”
Lục Vân Đình định thần lại rồi miễn cưỡng nói: “Nương ta dẫn về đấy……”
Vốn dĩ Lục Vân Đình định nói thẳng là người hầu Lục gia, nhưng có người hầu nào được đến thư viện học, còn có người đích thân đưa đồ ăn tới đâu.
Triệu Tử Dật không hiểu lắm, Nguyên Bảo thấy hai người thì trên mặt nở nụ cười: “Đại thiếu gia, Triệu thiếu gia.”
Giang Vu Thanh nhìn theo ánh mắt hắn, trông thấy Lục Vân Đình cau mày với vẻ không vui.
Triệu Tử Dật không vào mà gác tay lên cửa, hất cằm nói: “Nguyên Bảo, ngươi có đi nhầm không vậy, thiếu gia nhà ngươi ở đây này.”
Nguyên Bảo chớp mắt cười ngốc, “Bẩm Triệu thiếu gia, không nhầm đâu ạ, đây là Giang thiếu gia của chúng ta.”
Triệu Tử Dật nói: “Lục gia các ngươi có thêm một Giang thiếu gia từ khi nào vậy?”
Nguyên Bảo đang định mở miệng thì nghe Lục Vân Đình hờ hững nói: “Họ hàng xa tới nhờ vả Lục gia ấy mà. Đi thôi.”
Triệu Tử Dật sửng sốt, thấy Lục Vân Đình quay lưng đi thì hấp tấp đuổi theo.
Giang Vu Thanh nhìn hai người đi xa, không nói năng gì.
Nguyên Bảo mờ mịt hỏi: “Giang thiếu gia, ngài là…… thiếu phu nhân mà, sao giờ thành biểu thiếu gia rồi?”
Nhớ lại lời Lục Vân Đình nói trên xe ngựa, Giang Vu Thanh nói khẽ: “Sau này ở thư viện đừng gọi ta là thiếu phu nhân, cứ…… nói theo lời thiếu gia đi.”
Nguyên Bảo trả lời: “Vâng ạ.”