Thật ra, không phải ai cũng có nhiều khoảnh khắc yếu đuối trong cuộc sống.
Ví dụ như anh tôi, bởi vì anh thật sự không quan tâm gì cả chứ không cần phải giả vờ như tôi.
Vậy nên anh không yếu đuối, cũng có khả năng cao là anh vốn chẳng thể nào hiểu được thế nào là yếu đuối.
Chắc anh tôi cũng không để tâm đ ến cái chết của Châu Khinh La, Trần Chí Viễn muốn dẫn anh đến sống ở Lệ Thủy Uyển thì anh cứ thế mà đến, Trần Chí Viễn bảo anh gọi mẹ tôi là “dì Liễu” thì anh cũng gọi, sau này tôi biết được anh là ai thì tôi luôn không dám nhớ lại khung cảnh lần đầu tiên anh xuất hiện ở Lệ Thủy Uyển ra sao, điều này cũng dẫn đến hiện tại tôi không cách nào nhớ ra nổi vẻ mặt anh nhìn tôi khi đó.
Tôi thường xuyên nghĩ đến một chuyện, đó là liệu anh tôi thật sự có cảm xúc như một con người không? Yêu và ghét của anh đều không rõ ràng, cái tôi ghét lướt qua rõ nhất là khi anh ch1ch Cúc Lộ Lộ trước mặt tôi, nhưng sang hôm sau lại chúc mừng sinh nhật tôi, anh là người duy nhất chúc mừng tôi vào hôm sinh nhật khi ấy. Anh sẽ không vui vẻ cũng sẽ không đau buồn, càng sẽ không thể nào tỏ vẻ yếu đuối và cô đơn.
Anh là một người biết kiềm chế cảm xúc, tôi nhớ đến lời Tống Diệc Vi nói. Không biết có phải mấy nhà tâm lý học đều độc đoán thế không, tôi nghĩ anh tôi từ khi sinh ra đã vậy hoặc là anh quả thật đã trưởng thành thành một người như vậy, còn Tống Diệc Vi lại cho rằng anh đang giả vờ. Thật ra anh cũng sẽ giống như tôi, sẽ cảm thấy đau buồn, cảm thấy yếu đuối, kì thực tôi không tưởng tượng được dáng vẻ yếu đuối của anh tôi ra sao.
“Ừm.”
Không biết qua bao lâu tôi mới nghe được đầu máy bên kia trả lời. Chỉ có đúng một chữ, giọng điệu đều đều như đang nghe người tình làm nũng nói nhớ anh hay yêu anh với anh, anh cũng chẳng đặt nặng trong lòng mà chỉ tùy tiện đáp lại.
Tôi không ngờ cuộc điện thoại này được kết nối nên vốn cũng chẳng muốn bày tỏ tâm sự gì với anh, quan trọng tôi tin chỉ cần tôi vừa mở miệng là anh sẽ lập tức cúp điện thoại. Tôi đã tự cho mình là đúng khi bày tỏ tâm sự với anh nhưng anh vốn không thể đồng cảm dù là một nửa, còn tôi lại dùng sự yếu đuối của mình chờ mong đổi lấy được sự thương hại từ anh, sự yếu đuối thật sự rất vô dụng, giá trị duy nhất còn lại của nó chỉ để tỏ ra yếu đuối trước mặt người yêu.
Nhưng Châu Bạc Tân không phải người yêu, tôi không thể vượt quá giới hạn.
Tuy anh không có mấy hứng thú, chiếu lệ qua loa cho xong.
Nhưng việc này thật sự rất giống những lời tán tỉnh giữa người tình với nhau, tôi gọi cho anh nói nhớ anh lắm còn anh thì đáp lại tôi “ừ”. Một mớ sự tủi thân của tôi được cuộc điện thoại này xoa diệu như một kỳ tích, giống như linh hồn vừa sắp thoát ra khỏi Lệ Thủy Uyển đã được kéo về lại cơ thể. Chắc chắn anh không ngờ chỉ bằng việc nhận một cuộc điện thoại đã khiến anh lập được kỳ tích, tôi mở chức năng ghi âm cuộc gọi, tắt loa ngoài, cầm lên dán sát bên mặt mình, muốn để giọng nói của anh gần tôi hơn một chút.
Anh có thể sẽ cúp máy bất kỳ lúc nào nên tôi phải nhanh chóng bắt chuyện, nhưng kinh nghiệm nói chuyện qua điện thoại giữa hai chúng tôi thật sự quá ít, lời tôi thốt ra cực kỳ ngớ ngẩn, tôi nói, “Anh, anh ăn tối chưa ạ?”
Anh im lặng gần nửa phút, tôi kiểm tra điện thoại mấy lần vẫn thấy cuộc gọi đang được kết nối, khi này giọng anh tôi mới truyền ra từ điện thoại, tông giọng anh thường trầm nếu nghe trực tiếp, còn phải tốn rất nhiều công sức mới được nghe anh nói chuyện nên không nghe ra được cảm xúc gì. Âm thanh bị dòng điện chuyển đổi lại vô cớ lộ ra sự từ tính và quyến rũ, giống như những lời nói vô nghĩa giữa người yêu với nhau lại còn dán ở bên tai tôi, tuy lời anh nói ra chính là –
“Nếu không có chuyện gì thì tôi…”
“Có.” Tôi vội ngắt lời anh, trước khi cúp máy anh còn thông báo cho tôi biết, đây là gì nhỉ, lợi ích khi được làm người tình của anh chăng? Ngay cả giường anh tôi còn nằm rồi thì tiếp đó cái gì cũng dám làm. Tuy nói là thế nhưng trong lòng tôi vẫn cực kỳ căng thẳng, thậm chí còn vô thức ngồi thẳng lưng trên sô pha trong căn phòng khách vắng tanh, hít một hơi rồi nói vào mic.
“Anh ơi, lần sau gặp lại thì em hôn anh được không?” Nói xong tôi vội vàng cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua trạng thái trò chuyện, chắc chắn anh chưa cúp điện thoại của tôi nên vội chêm vào, “Thật ra nguyện vọng của em là muốn anh có thể chủ động hôn em nhưng em biết sẽ không thể nên đổi lại thành em hôn anh, hai cái đó không giống nhau mà!”
“… Được không ạ?”
Im lặng, vẫn tiếp tục giữ im lặng.
Tôi lại điều chỉnh tư thế ngồi của mình, thật ra tôi muốn đứng lên đi hai bước để đỡ căng thẳng hơn nhưng tôi sợ tiếng bước chân sẽ làm tôi không nghe rõ được anh tôi nói gì. Tôi nín thở, cơ thể như bị ấn nút tạm dừng nhưng anh tôi vẫn không nói gì.
“Anh không nói lời nào thì em sẽ coi như anh đồng ý rồi đấy!” Tôi nói nhanh một câu này, sẵn sàng nghe anh chửi hoặc từ chối trước khi ngắt cuộc gọi của tôi, rồi bỗng chợt nhận ra, kề sát điện thoại bên tai, dè dặt hỏi anh, “Không phải chứ, anh… Sẽ không phải vì em muốn hôn anh nên sau này anh không muốn gặp em nữa đó chứ.”
Trước khi cuộc gọi bị ngắt, dường như tôi đã nghe thấy anh tôi cười khẽ.
Cuộc gọi là do anh ngắt, trước khi ngắt còn khá tốt tính nói hai chữ “Tắt đây” dù vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi, chưa trả lời xem tôi có được hôn anh không, cũng chưa nói sau này có tiếp tục gặp tôi không. Tôi cũng không chắc liệu việc tôi nghe thấy anh cười có phải là ảo thanh hay không, nhưng không sao cả, may là tôi thông minh nên đã bật chế độ ghi âm!
Tức khắc tôi trượt từ trên sô pha xuống, đầu gối quỳ trên thảm, nửa người trên ghé vào sô pha, đối mặt với điện thoại bằng thái độ nghiêm túc nghiên cứu học thuật, mở ghi âm lên. Tôi cứ tưởng chúng tôi đã nói chuyện rất lâu nhưng từ lúc tôi bắt đầu ghi âm đ ến khi kết thúc cũng chỉ được năm mươi sáu giây, vốn chẳng nói được mấy câu.
“Anh, anh ăn tối chưa ạ?”
Vừa mới mở đoạn ghi âm tôi đã bị chính bản thân làm cho nhục nhã, đưa tay vỗ nhẹ lên sô pha hai phát, hoàn toàn không dám thừa nhận người này chính là tôi, giọng điệu rất đần mà câu hỏi thốt ra cũng đần nốt. Cực kỳ giống người tàn tật bị câm điếc lâu năm khó khăn lắm mới nỗ lực hồi phục được nửa năm, học được một câu tiếng Nhật thông dụng nhất, xin hỏi bạn đã ăn cơm chưa?
Sau đó im lặng suốt hai mươi ba giây, hai mươi ba giây đó đã được xác định anh tôi hoàn toàn im lặng.
Nghe đến tận cuối tôi như nín thở, sau khi tôi nói xong câu cuối cùng là vài giây im ắng, tầm mắt chăm chú vào từng giây trong đoạn ghi âm đang tiếp tục tăng lên, một âm thanh thở ra truyền đến, rất nhẹ nhưng đúng thật là có tồn tại, nối tiếp đó hai chữ.
Tắt đây.
Nếu như một tiếng cười này là cười lạnh thì nhất định anh sẽ không tốt tính nói một câu “tắt đây”, nếu như một tiếng cười này là sự mỉa mai này nọ thì chắc chắn anh sẽ mắng tôi là đồ vô liêm sỉ chứ không phải chỉ đơn giản nói một câu “tắt đây”, vậy thì sự thật chỉ có một, anh thật sự bật cười, một nụ cười với ý nghĩa thông thường nhất. Tôi không thể kiểm soát được tay mình tua ngược thanh tiến độ, nghe đi nghe lại tiếng thở hắt đó không biết bao nhiêu lần.
Thú thật, thực ra tôi rất giống tên bi3n thái hoặc là đồ ngốc.
Nhưng tiếng cười này bị lẫn vào nhịp tim mơ hồ tràn vào lồ ng ngực tôi, tôi cứ có cảm giác tiếp sau tiếng cười này không nên là “tắt đây” mà phải là một số lời còn ngấy hơn nữa, anh cười như thế hẳn là thuộc phạm trù tán tỉnh mất rồi. Nếu anh bật cười như thế vậy có phải ý là sau này tôi vẫn có thể tiếp tục gặp anh không, thậm chí là anh cho phép tôi hôn anh?!
Ý nghĩ này cứ lởn vởn trong đầu tôi cả đêm.
Trước khi gọi điện cho anh tôi còn tưởng buổi tối tôi sẽ trằn trọc khó ngủ, không ngờ trò chuyện trên điện thoại xong tôi lại ôm điện thoại trước khi ngủ, nghe đi nghe lại đoạn ghi âm mấy lần rồi vô tình ngủ thiếp đi mất. Gì mà bị bạn bè phản bội hay mẹ tôi đã phải chịu biết bao nhục nhã ở nhà họ Liễu đều bị tôi quẳng ra sau đầu.
Sáng sớm vừa mở mắt ra tôi đã tiện tay sờ s0ạng nửa người dưới, buộc phải chào hỏi với “người anh em” khác của tôi, Hi, mày dậy cũng sớm quá nhỉ. Nhưng tôi biết vì sao nó lại hừng hực như vậy, tôi nằm mơ thấy anh tôi, mơ thấy tôi chuyện đã đành nhưng không dám hôn anh, anh bóp cổ tôi đòi hôn, cũng không thể tính là đòi hôn được, phải nói là anh bóp cổ cưỡng hôn tôi.
Trong giấc mơ tôi bị hormone áp đảo, anh hôn đến mức chân tôi mềm nhũn không thể đứng vững, anh lại tưởng tôi muốn bỏ chạy nên bị anh kéo mạnh vào trong lồ ng ngực. Ngay cả khi tôi bị anh dùng tàn thuốc làm bỏng đau muốn khóc còn chưa bỏ chạy thì khi bị hôn sao lại muốn bỏ chạy được!
Tôi túm chăn bông trùm mạnh lên mặt, điên mất, đúng là xấu hổ mà, sao lại d@m d*c như thế với anh của mình được chứ, nói ra chắc sẽ bị coi là đồ điên mất. Khi tôi nhớ lại giấc mơ tối qua, tôi đã mất nửa phút để tự hỏi xem nên dứt khoát làm luôn hay là đi tắm để bình tĩnh lại.
Nghĩ mãi không ra được đáp án nên tôi tiện tay cầm điện thoại lên, vừa nhấn mở màn hình đã xuất hiện một loạt thông báo tin nhắn.
Thế giới này đúng thật là khiến người ta phải tĩnh tâm lại, tôi vừa nghĩ vậy vừa mở khóa điện thoại vào wechat. Tin nhắn của Từ Ngọc Thành khá nhiều nên tôi mở tin nhắn của Tam Tử lên trước, ý tứ đại khái là sau khi Từ Ngọc Thành phát hiện tôi rời khỏi nhóm đã hỏi Tam Tử xảy ra chuyện gì rồi, Tam Tử kể cho cậu ta nghe. Cuối cùng khuyên tôi một câu, anh Lễ, hai người trò chuyện đi nhé.
Sau đó tôi lại mở tin nhắn của Từ Ngọc Thành.
Lúc đầu cậu ta hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì, có vẻ như chưa biết tôi đã xem camera. Sau đó lại giải thích chuyện ngày hôm đó, hẳn là Tam Tử đã kể với cậu ta việc tôi đã xem camera rồi, cậu ta bảo cậu ta không biết Lý Châu đang toan tính việc gì, dù cho có cấu kết thì cũng phải là Lý Châu cấu kết với Mễ Kiều, cậu ta không biết gì cả. Tin nhắn cuối cùng và dài nhất được gửi vào lúc sau nửa đêm, tôi cảm thấy chắc cậu ta đã suy nghĩ cả đêm rồi, biết chúng tôi chắc chắn đã chấm dứt nên cũng không muốn nói dối nữa.
“Có đôi khi tao cảm thấy đối với mày tao không khác gì thằng hề, sao tao lại phải ở đây giải thích cả đống ra cho mày hiểu chứ, đm đúng là phát rồ. Chúng ta vốn không giống nhau, dù cho có ở trong cùng một vòng xã giao thì tao vẫn có lòng làm bạn với mày, trước đây Từ Ngọc Thành tao cũng thật lòng coi mày là bạn bè, người vô tâm nhất chính là mày đấy.”
“Mày biết Lý Châu nói tao là cái gì không, thằng đó nói tao và Tam Tử đều là chó của mày, thằng đó hỏi tao có muốn làm chó của nó không, tao đcm, tao thật sự đcm, trước đây tao đéo quan tâm người khác nói gì vì tự tao biết tụi mình là ba anh em thân thiết là được rồi, nhưng mày có thực sự xem bọn tao là anh em thân thiết không? Trong mắt mày, tao và Tam Tử là chó của mày, mà ngay cả chó cũng đéo phải, cái rắm cũng đéo.”
“Tam Tử vẫn muốn tiếp tục làm chó của mày nhưng tao thì không, tao đcm chịu đủ rồi! Nếu đến một ngày ngay cả Tam Tử cũng đếch muốn làm nữa vậy thì thật sự do mày đáng đời.”
Tôi đọc xong, bấm trở về rồi mở wechat của anh tôi nhìn lướt qua, wechat của anh vẫn luôn không có gì đổi mới, nickname tám vạn năm vẫn vậy, cũng chưa bao giờ đăng bài lên vòng bạn bè nhưng tôi vẫn theo thói quen nhìn thử, xem xong tôi nhấn tắt màn hình, nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Từ Ngọc Thành nói đúng, là tôi đáng đời.
………
Tác giả có lời muốn nói:
Ngọt ngào quá ha cậu Châu Bạc Tân!