Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz

Chương 543



Tất cả mọi người có mặt đều há hốc mồm kinh ngạc.

Chưa từng thấy ai tiêu tiền như vậy.

Giang Diệp cũng bị hành động của Tiêu Hòa làm cho giật mình, vội vàng ngăn cô lại.

“Cô vất vả lắm mới tích cóp được vật tư, tiêu hết rồi thì phải làm sao?”

Tiêu Hòa hoàn toàn không dừng lại được.

Hóa ra mua đồ cho Giang Diệp lại gây nghiện!

Bởi vậy, trong sách kia, nam chính luôn thích mua quà tặng nữ chính, điều này đều có lý do cả.

Tiêu Hòa đang nghĩ, bỗng liếc thấy trên bục đưa tới một chiếc áo khoác màu xanh lục, cô nghĩ mặc lên người Giang Diệp chắc chắn sẽ rất đẹp, đúng chuẩn một cây bắp cải, lập tức ra hiệu mua luôn.

Sau đó trực tiếp nói với Giang Diệp: “Tôi còn rất nhiều vật tư trong không gian, tiêu không hết đâu!”

Cô tích cóp vật tư nhiều năm như vậy, trong không gian đã chất thành từng ngọn núi nhỏ, số vật tư cô tiêu hôm nay chỉ là một phần rất nhỏ mà thôi.

Nghe thấy lời này, những người xung quanh càng tức giận hơn.

Khoe!

Tiếp tục khoe! Bất chấp sống c.h.ế.t của bọn họ!

Trải nghiệm cảm giác làm đại gia một lần tại sàn đấu giá, Tiêu Hòa lấy ra một lượng lớn vật tư trong không gian, thanh toán một lần, sau đó treo hết đồ vừa mua lên người Giang Diệp.

Thấy anh bị mình treo như một cây thông Noel, cô lập tức vui vẻ hẳn lên.

“Lần sau nếu có đồ tốt gì nữa, hãy thông báo cho tôi ngay, tôi sẽ đến.”

Nhân viên công tác cười tươi gật đầu: “Thực ra ở đây chúng tôi còn rất nhiều đồ, cô xem có thích gì không?”

Nói rồi, chỉ vào giá hàng phía sau.

Tiêu Hòa đảo mắt một vòng, không thấy quần áo nam, bèn thu hồi tầm mắt, nhưng lại thấy Giang Diệp vẫn luôn nhìn chằm chằm vào đó.

Không biết phát hiện ra thứ gì, mắt anh đột nhiên sáng lên, do dự một lát rồi hỏi: “Tiêu Hòa, trước kia cô nói, mỗi lần tôi đi làm nhiệm vụ cũng có tiền thưởng. Vậy tiền thưởng lần trước tôi đi cùng mọi người ra ngoài còn không?”

“Còn.”

Tiêu Hòa hơi ngạc nhiên, không ngờ anh lại đột nhiên nhắc đến chuyện này.

Một tháng trước vừa mới trở về căn cứ, cô đã định trả tiền thưởng tương ứng cho Giang Diệp nhưng anh từ chối, Tiêu Hòa đành tạm thời cất đồ trong không gian.

Lúc này thấy anh cứ nhìn chằm chằm vào đồ trên giá, cô rất hào phóng nói: “Anh muốn gì? Tôi mua cho anh.”

“Không cần, tôi muốn tự mua.”

Thấy thái độ anh kiên quyết, Tiêu Hòa nhanh chóng lấy tiền thưởng của Giang Diệp ra.

Hai bao gạo, một bao bột mì và một ít đồ ăn nhanh.

Giang Diệp xách gạo vào, không biết đã thì thầm gì với nhân viên công tác, lúc đi ra, trong tay anh xách một chiếc túi rất nhỏ.

Tiêu Hòa kinh ngạc.

Là thứ gì mà lại phải đổi bằng cả một bao gạo.

Phải biết rằng, gạo là tiền tệ cứng ở căn cứ!

Giang Diệp cười đầy bí ẩn.

“Bí mật.”

Nói xong, thậm chí còn không cho Tiêu Hòa nhìn một cái đã giấu đi mất.

Bí mật gì mà cô là đại gia lại không được xem chứ?

Tiêu Hòa đành ngậm ngùi thu hồi tầm mắt.

Cô không hứng thú với việc dò xét bí mật của người khác, nhưng dường như bí mật của Giang Diệp ngày càng nhiều.

Vừa mới về đến nhà, Tiêu Hòa hẹn anh cùng đi huấn luyện, Giang Diệp thường ngày luôn bám dính lấy cô nhưng lần này lại từ chối lời đề nghị của cô, chọn ở nhà một mình.

“Anh ở nhà định làm gì?” Tiêu Hòa hỏi.

“Nghỉ ngơi.”

Anh trả lời với vẻ mặt áy náy, tâm trạng hiện rõ trên mặt.

Tiêu Hòa trong lòng khựng lại.

Giang Diệp vậy mà lại nói dối cô.

Cuộc sống ở mạt thế vô cùng nguy hiểm, người người lừa lọc lẫn nhau, những người có thể sống sót đều là những người biết quan sát sắc mặt.

Lúc này nhìn lời nói dối vụng về của Giang Diệp, Tiêu Hòa cảm thấy lạnh sống lưng, âm thầm nắm chặt tay, không hỏi thêm nữa.

“Được, vậy anh nghỉ ngơi cho khỏe.”

Nói xong, cô trực tiếp rời đi.

Nhưng đến bãi huấn luyện, cô lại có chút mất tập trung.

Đã quen với việc luôn có một cái đuôi đi theo bên cạnh, bây giờ đột nhiên biến mất, cô lại thấy không quen.

Đặc biệt là khi cô chạy được vài vòng, mệt mỏi khát nước, đưa tay ra mới phát hiện mình không mang theo nước.

Bình thường đều là Giang Diệp chuẩn bị.

Mỗi lần huấn luyện, anh không chỉ chuẩn bị nước uống mà còn chuẩn bị thêm một ít thanh dinh dưỡng để bổ sung thể lực, giúp cô ghi lại thời gian và số lần.

Nếu phá kỷ lục, anh sẽ chạy đến báo cho cô ngay.

Lúc này, Tiêu Hòa đứng dưới nắng, mồ hôi chảy thành dòng, miệng khô lưỡi đắng, trong lòng càng thấy bực bội.

Ban đầu dự định tập luyện đến đêm khuya nhưng vừa thấy mặt trời lặn, cô đã về nhà.

Vừa định lên lầu, đột nhiên thấy một người phụ nữ lạ mặt đi ra từ nhà cô, trong tay còn xách nửa bao gạo.

Tiêu Hòa nhớ bao bì trên đó, là tiền thưởng cô mới đưa cho Giang Diệp hôm qua.

Sao lại ở trong tay cô ta?

Tiêu Hòa nhanh chân đi tới, chặn người lại.

“Dám ăn trộm đồ nhà tôi à?”

Người phụ nữ trung niên là một dị năng giả, nhanh chóng lắc đầu.

“Tôi không ăn trộm, là người bên trong đổi với tôi, là anh ta đưa cho tôi!”

Nói xong, vác nửa bao gạo vội vàng rời đi.

Tiêu Hòa lập tức cau mày.

Mấy nữ dị năng giả trong căn cứ mấy lần đòi mua Giang Diệp cho nên anh luôn coi họ như hổ dữ, bình thường thấy là chạy, hôm nay sao lại gặp mặt bọn họ.

Còn cố tình chọn lúc cô không có nhà.

Không phải nói là nghỉ ngơi sao?

Nhìn bóng lưng dị năng giả kia rời đi, Tiêu Hòa càng thêm nghi ngờ.

Không biết có phải do không được uống nước sau khi tập luyện hay không, cả người cô thấy hơi bực bội.

Từ khi mua Giang Diệp về, anh luôn đối xử với cô hết lòng hết dạ, không nói dối nửa lời, hận không thể phơi bày mọi thứ trước mắt Tiêu Hòa.

Nhưng hôm nay, anh lại nói dối cô hai lần liên tiếp.

Có phải Giang Diệp định tìm đại gia khác rồi không?

Trước kia cô từng nghe những dị năng giả khác nói, khi chim hoàng yến không hài lòng với đại gia, sẽ đi tìm người khác.

Tiêu Hòa cẩn thận nhớ lại.

Sáng nay cô mới đưa Giang Diệp đi đấu giá, anh có thể không hài lòng chuyện gì chứ?

Cô vừa nghĩ vừa đẩy cửa, đột nhiên nghe thấy tiếng đồ đạc va chạm trong bếp, đang định đi xem thì Giang Diệp đột nhiên đi ra từ bên trong, còn đóng cửa lại, mắt sáng lấp lánh đứng chắn trước cửa bếp.

Không biết đang làm gì bên trong.

“Anh làm gì trong đó vậy?” Tiêu Hòa hỏi.

Giang Diệp né tránh ánh mắt cô: “Không làm gì cả… Cô muốn ăn không? Tôi chuẩn bị thanh dinh dưỡng cho cô!”

Thức ăn ở mạt thế rất khan hiếm, căn cứ sẽ chế biến vật tư thu thập được thành thanh dinh dưỡng, bán ra bên ngoài với giá rẻ.

Nhưng loại thanh dinh dưỡng này có mùi vị và khẩu cảm rất tệ, nếu không thực sự khó khăn, hầu như không ai muốn ăn, nhà Tiêu Hòa có dự trữ một ít nhưng rất ít khi ăn.

Đặc biệt là sau khi Giang Diệp thể hiện tài nấu nướng siêu phàm, Tiêu Hòa đã giao phó việc nấu nướng ba bữa một ngày cho anh, từ đó không còn ăn thanh dinh dưỡng nữa.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.