【Đinh —— Độ hảo cảm của Ngụy Mặc Sinh +10, độ hảo cảm hiện tại là 65!】
Hệ thống như con nhím, hét chói tai:【Ký chủ, chắc chắn hồi nãy hắn muốn hôn ngươi!!】
Nghe hệ thống nói, Du Đường suýt chút nữa bị sặc nước miếng.
Anh ngừng nói, trừng mắt nhìn Ngụy Mặc Sinh, phát hiện thiếu niên đã rời mắt khỏi mình từ khi nào, vừa mặc áo khoác vừa nói với anh: “Ừm, tất nhiên em sẽ không làm anh thất vọng.”
“…”
Khóe miệng hơi hơi bị chuột rút, anh mắng hệ thống: Thống Thống, có khi đầu óc của ngươi chứa đầy phế liệu vàng, suốt ngày suy nghĩ linh tinh.
Ta không thấy thằng bé định hôn ta.
Hệ thống ủy khuất:【Trong tư liệu viết vậy mà.
Hồi nãy ta có nói, độ hảo cảm trên 60 là vai ác muốn hôn ngươi đó.】
Du Đường:…Thôi, có khi tư liệu viết sai.
Dù sao anh cũng không thấy Ngụy Mặc Sinh khả nghi chỗ nào hết.
*
Ngụy Mặc Sinh đánh xong trận này khiến mấy tay quyền anh từng kiếm chuyện với hắn phải sửa lại cái nhìn.
Không hề vì nể mặt Du Đường mà đối xử tốt với hắn, mà là chân chính tiếp nhận hắn vào giới này.
Rốt cuộc mấy người này toàn xem thực lực, chỉ cần bạn mạnh, bọn họ sẽ không keo kiệt sự tôn trọng của họ.
Cảm thấy ăn khuya ăn đông người mới vui, vừa lúc tạo cơ hội cho Ngụy Mặc Sinh và mọi người tiêu tan hiềm khích lúc trước; Du Đường mở lời kêu đám người Lý Tấn Vương Chí đi theo.
Thế là một đám đàn ông cưỡi motor, chạy thành hàng tới quán ăn khuya.
Trên đường, Ngụy Mặc Sinh ngồi yên sau xe máy của Du Đường, đôi tay vòng lấy eo thanh niên, tìm một tư thế thoải mái nhẹ nhàng dựa vào người anh.
Cơ thể Du Đường cứng đờ.
Cá nhân anh thấy động tác này quá thân mật.
Hình như từ nửa tháng trước, mỗi lần Ngụy Mặc Sinh ngồi lên motor anh bắt đầu ôm eo anh miết, hai cánh tay của hắn siết lại làm anh cử động tí xíu cũng không được.
Anh hỏi: “Sao vậy? Mệt hả?”
“Dạ.” Ngụy Mặc Sinh gật đầu.
“Muốn nghỉ một chút.”
“…” Người ta nói tới vậy rồi Du Đường cũng chỉ có thể để hắn ôm.
Khóe môi Ngụy Mặc Sinh khẽ cong cong, cười trộm.
Sực nhớ tới một chuyện, nụ cười thoáng tan đi.
Hắn không biết tình cảm mình dành cho Du Đường là gì.
Nhưng hắn muốn thân thiết với anh hơn, thân mật hơn.
Muốn tới gần anh, muốn ôm anh, thậm chí ở sàn đấu hồi nãy còn sinh ra suy nghĩ lớn mật là hôn anh một cái.
Nhưng người ta là nam giới…!Đàn ông với đàn ông sao có thể ở bên nhau.
Trong lúc hắn suy nghĩ miên man, xe hai người đã dừng lại trước quán ăn khuya.
Ngụy Mặc Sinh hoàn hồn, xuống xe, cùng mọi người ngồi vào cái bàn ngoài sân, nghe mùi bia và đồ nướng quanh mình, tỉnh táo hơn hẳn.
“Mọi người cứ tự nhiên!” Hắn cười.
“Hôm nay là là trận thắng đầu tiên của em, em mời!”
“Nhóc này chịu chơi!” Đám đàn ông xung quanh lập tức hoan hô, chen nhau giành thực đơn, bắt đầu gọi món.
Rượu và thức ăn đưa lên, tôm hùm đất xào đỏ rực vừa mặn vừa cay, hương vị cực kỳ sảng khoái.
Rượu quá ba tuần, Vương Chí dẫn đầu đứng lên, mở một chai bia mới, xin lỗi Ngụy Mặc Sinh: “A Sinh, hôm đó anh có lỗi, anh xin lỗi chú!”
Nói xong hắn cũng không ra vẻ, uống ừng ực ừng ực một hơi cạn sạch.
“Anh cũng xin lỗi!”
“Anh cũng xin lỗi, trước đây anh nói xấu sau lưng em không biết bao nhiêu lần! Anh sai rồi!”
“……”
Trong thời gian ngắn, người cả bàn đứng hết lên, đỏ mặt tía tai xin lỗi Ngụy Mặc Sinh, nốc cạn từng chai bia, ngữ khí chân thành tha thiết.
Ngụy Mặc Sinh cũng uống rất nhiều, lúc này men cồn đã vượt quá sức.
Nhìn bọn họ, hắn không khỏi nảy lên rất nhiều cảm xúc.
Hắn đứng dậy: “Các anh, em không giận.”
“Em đi tới mức này cũng nhờ anh Đường giúp đỡ.”
“Nếu không nhờ anh Đường, cũng không có em ở hiện tại.”
Hắn nhìn Du Đường, trong đồng tử mơ hồ hơi bia chỉ còn lại gương mặt anh tuấn của người nọ.
Lúc này, mớ cảm xúc phức tạp trong lòng hắn như sóng ngầm cuồn cuộn.
Cảm kích, hướng tới, sùng bái và hết thảy như sắp tràn ra khỏi lồng ngực…
Thích.
Hắn mím môi, giơ chai bia lên cao: “Anh Đường, em kính anh!”
Kính anh, người đã cho em nhìn thấy hy vọng.
Kính anh, người giúp em đủ dũng cảm ảo tưởng ra tương lai mà trước đây chưa hề..