[Xuyên Nhanh] Bạch Nguyệt Quang Của Vai Ác Lại Chết Rồi

Chương 190: vì vai ác chết lần thứ năm ( 37 )



Thật ra kết cục này là kết cục Du Đường chưa bao giờ nghĩ tới.

Phó bản trò chơi bao gồm bảy người, Lục Thanh Uyên là quỷ, Du Đường và năm người còn lại là người chơi.

Ngay từ đầu Du Đường đã tính toán rất kỹ, y có thể chuyển sinh ở Cây Thiên Đàng cho nên dù mật mã thông quan là chỉ năm người có thể rời đi, thì y có thể trở thành người chết, năm người kia sẽ được cứu, tuy rằng ván thứ hai Du Đường có thua đi chăng nữa thì những người khác đều sống là được.

Sau này Lục Thanh Uyên uy hiếp Du Đường, không cho y hy sinh bản thân.

Du Đường liền nghĩ, chỉ cần mình mang hết những người này ra ngoài, sau đó với tay chạm vào điểm sáng là có thể cùng nhau rời khỏi trò chơi. Như vậy thì ai cũng sẽ sống sót.

Điều y không ngờ tới là Lục Thanh Uyên sẽ chủ động giúp mình mang những người khác ra ngoài.

Càng không ngờ đến chuyện Lục Thanh Uyên nói trò chơi này là tử cục, có nghĩa là bắt buộc một người phải chết, mà hắn là người tạo ra trò chơi này lại tự ý làm trái với quy tắc của trò chơi, dẫn đến việc chịu trừng phạt nghiêm trọng.

Dẫn đến phản phệ toàn thân, bị thương nặng, rơi xuống biển lửa.

Có lẽ rằng năng lực của Lục Thanh Uyên rất mạnh mẽ, cho dù có rơi vào biển lửa cũng sẽ không chết. Nhưng ngay khoảnh khắc đó, Du Đường đâu có nghĩ được nhiều như vậy.

Chỉ là nhìn thấy đối phương hộc máu rồi bị thương, y liền cảm thấy đau khổ đến mức không thể chịu đựng nổi.

Cho nên mới trực tiếp phá tan hạn chế năng lực của trò chơi với mình, sử dụng toàn bộ sức mạnh, dùng cấm thuật để cứu Lục Thanh Uyên.

Cho nên là…….

Lần này đúng là do y xúc động quá mức.

Vì Lục Thanh Uyên, vì vai ác, vì người mà y chưa từng gặp mặt………..Ngụy Uyên.

Nháy mắt Du Đường rơi vào biển lửa, toàn bộ không gian ngầm nổ lên từng đợt liên tiếp nhau ầm ầm vang vọng.

Sau đó, hết thảy đều tan thành mây khói.

*

Khi Du Đường mở mắt ra lần nữa, nhìn quanh bốn phía, phát hiện ra bản thân đang nằm trong một nơi có hình dạng như con nhộng, vươn tay ra là có thể chạm vào một tấm màng mỏng. Y vươn tay ra chạm vào đó thì nơi được chạm vào tỏa ra một vầng sáng màu xanh lục, sau đó con nhộng vỡ tan, Du Đường vỗ cánh bay ra bên ngoài.

Khi chạm chân xuống mặt đất, ngoảnh đầu nhìn lại có thể thấy được một cây đại thụ khổng lồ cành lá tươi tốt, tán cây xòe ra tạo thành đỉnh chóp của tòa đại điện Thiên Giới.

Dây đằng đan xen quấn quanh thân cây đang nâng lên rất nhiều con nhộng. Bên trong mỗi một con nhộng là một thiên sứ cánh trắng muốt đang cuộn mình nằm ngủ.

“Du Đường đúng không?” Du Đường đang kinh ngạc cảm thán Cây Thiên Đàng thật sự quá trâu bò, thì bả vai đột nhiên bị người chạm vào, y quay đầu nhìn thì thấy một thiên sứ nhỏ bé mặc áo bào trắng thánh khiết đang cầm cái máy tính bảng, trên màn hình đang mở một trang thông tin, góc trái có in ảnh 3×4 của Du Đường.

“Khép cánh lại một chút.” Nghe thấy anh ta nói đến cánh, Du Đường mới theo bản năng thu cánh về rồi hỏi: “Anh là ai?”

“Tôi là quản lý nhân sự của Cây Thiên Đàng.” Quản lý thấy y đang đứng ngơ ngác thì thở dài: “Theo thông tin cá nhân thì đây là lần đầu tiên cậu chết.” Anh ta vỗ vai Du Đường an ủi: “Yên tâm, chết thêm vài lần nữa là quen ngay ấy mà.”

Quản lý vừa nói vừa kéo trang tư liệu xuống xem, càng xem thì mặt anh ta càng tái dần đi.

Anh ta hỏi Du Đường: “Nhiệm vụ của cậu là Ác ma Lục Thanh Uyên nổi tiếng xấu xa độc ác nhất Ma Giới à?”

“Cậu lại còn vì cứu hắn mà sử dụng cấm thuật nên mới chết?”

Quản lý tức giận run rẩy chỉ tay vào Du Đường rồi cao giọng mắng: “Cậu quá hồ đồ rồi!”

“Sao cậu lại có thể làm ra chuyện như vậy, hả?!”

“Đó là cơ hội tốt nhất để giết chết hắn!”

“Cậu phải biết rằng đối với Thiên Giới mà nói Lục Thanh Uyên là một quả bom hẹn giờ, ngày nào hắn còn bất tử là ngày đấy chúng ta còn phải lo lắng đề phòng!”

“Đại ác ma tội ác tày trời, phải chịu tru sát! Phải làm hắn chết không có chỗ chôn, hồn phi phách Á…………….”

Quản lý nhân sự còn chưa nói hết câu thì đã bị Du Đường bóp cổ nhấc cả người lên!

Thiên sứ nhỏ bé giãy giụa cố gắng gỡ tay của Du Đường ra, nhưng một tay của thiên sứ cao lớn này cứng như kìm sắt, cảm giác khó thở truyền đến làm anh ta sợ hãi hoảng hốt.

“Về sau đừng để tôi nghe thấy những lời này phun ra từ miệng anh.” Du Đường vẫn còn có lý trí, cũng không tăng thêm lực tay, nhưng y cũng đã làm thiên sứ quản lý nhân sự kia run lẩy bẩy.

Du Đường chỉ vào Cây Thiên Đàng rồi gầm gừ: “Bằng không, tôi sẽ cho anh chui vào lại trong con nhộng kia mà nằm.”

Sau khi cảnh cáo thiên sứ quản lý nhân sự xong, Du Đường buông lỏng tay ra. Thiên sứ bé nhỏ ngã ra đất ôm cổ ho khan kịch liệt, nằm xụi lơ trên đất một lúc lâu mới chỉ vào Du Đường nói: “Cậu, cậu muốn làm phản sao? Thân là thiên sứ, thế mà về phe tên ác ma kia, cậu chết chắc rồi!”

Anh ta xòe cánh vội vã bay đi, chỉ để lại một câu: “Tôi sẽ đi báo cho thiên sứ chấp pháp, cậu đứng đó chờ bị phạt nhốt vào ngục đi!”

Nhưng anh ta còn chưa bay được ra ngoài thì cửa đại điện đột nhiên truyền đến một tiếng nổ rung trời.

Sau tiếng nổ kia, cửa đại điện cao 10 mét rầm rầm sập xuống, thiếu chút nữa là đè quản lý nhân sự đang định bay ra ngoài thành thịt băm.

Du Đường: “……”

Quản lý viên: “……”

“Có, có chuyện gì đang xảy ra vậy?” Quản lý nhân sự sống sót sau tai nạn run bần bật đến rụng cả lông cánh, lồm cồm bò dậy từ mặt đất thì nhìn thấy những thiên sứ chấp pháp cầm thánh kiếm bị thui cháy xém lông cánh đi lùi dần về sau, bọn họ dè chừng nhìn người đang bước ra từ làn khói dày đặc, trong mắt cất giấu sự sợ hãi khủng khiếp.

“Lục Thanh Uyên! Ngươi dám xâm phạm Thiên Giới, bọn ta tuyên bố ngươi sẽ bị tru sát!” Một thiên sứ chấp pháp ngoài mạnh trong yếu hét lên: “Nếu ngươi thức thời, tốt nhất hãy rời khỏi đây ngay lập tức, một khi Thiên Sứ trưởng ra tay thì ngươi sẽ táng thân ở Thiên Giới này!”

“Ta tới đây để tìm người.” Ác ma đã không còn dáng vẻ kiêu ngạo ngang tàng duy ngã độc tôn của dĩ vãng nữa. Đôi mắt hắn tối tăm như hắc ám vô tận, hoa văn màu đen uốn lượn bò lan nửa khuôn mặt, cả người tỏa ra sự suy sụp và tuyệt vọng dày đặc.

“Ta chỉ muốn biết rằng Du Đường anh ấy………..Có còn sống hay không mà thôi.”

Giọng Lục Thanh Uyên khản đặc, quầng thâm hiện lên nơi đáy mắt, sương đen bao vây lấy hắn rồi tràn ra ngoài cuồn cuộn dao động mất khống chế.

“Ta nghe nói Cây Thiên Đàng có thể làm thiên sứ sống lại…….Anh ấy cũng là thiên sứ, cho nên anh ấy hẳn là được sinh ra lần nữa………..”

Lục Thanh Uyên nhìn về phía những thiên sứ chấp pháp, như là bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, hắn cố gắng dò hỏi: “Ngươi nói cho ta biết, Du Đường còn sống đúng không?”

Khóe môi tràn ra máu đen nhưng Lục Thanh Uyên lại không hề quan tâm đến, chỉ vừa dùng ngọn lửa đen phá giải phép thuật tấn công của thiên sứ, vừa đi về hướng Cây Thiên Đàng.

Khí thế bức người khiến thiên sứ chấp pháp lùi dần về phía sau, tay cầm thánh kiếm, tay cầm pháp trượng đều run lên nhè nhẹ.

Càng đi gần đến Cây Thiên Đàng, giọng của Lục Thanh Uyên lại càng sợ hãi và bất an, thậm chí còn dần dần mất bình tĩnh, hắn gầm lên: “Nói đi! Anh ấy còn sống!”

“Anh ấy nhất định còn sống!!”

“Đúng vậy.” bên trong đại điện đột nhiên truyền ra một giọng đàn ông kiên định.

Du Đường tung cánh bay lên, thổi tan khói bụi xung quanh, bay đến cửa điện, nhìn thấy tiểu ác ma nghe thấy giọng y thì đứng khựng lại.

Du Đường bất đắc dĩ nở nụ cười tươi rói rồi gọi: “Tiểu ác ma.”

Các thiên sứ có mặt ở đây đều sửng sốt hóa đá đứng nhìn hai người trân trối.

Không khí trong đại điện trở nên im lặng như tờ.

Du Đường bay đến trước mặt Lục Thanh Uyên, vươn tay nhẹ nhàng ôm chặt vòng eo của ác ma.

Cất tiếng dịu dàng an ủi hắn: “Đừng sợ, anh còn sống.”

“Sống để………..”

“Chờ em đến đón anh.”

——–

Editor anh quan:

À, khúc này là hai bạn nhận ra tình cảm rồi nên đổi xưng hô cho tình cảm nè.

Chứ thật ra tiếng trung chỉ có hai từ xưng hô là Wǒ và nǐ mà thôi

Tui đọc hết truyện rồi giờ tui nói bé hệ thống là nam phụ thâm tình không biết có ai tin không ta


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.