“……”
Làm?
Làm là làm cái gì?
Du Đường cẩn thận cân nhắc ý tứ của Lục Thanh Uyên rồi chậm chạp hiểu ra.
Cầm tù play, xiềng vàng xích bạc play.
Lục Thanh Uyên chắc là tính toán cho y cảm thụ việc có người yêu hắc hóa bệnh kiều là cảm giác như thế nào.
Du Đường dùng bàn tay đè trán của Lục Thanh Uyên đẩy lùi ra rồi giả vờ như không hiểu gì, đánh trống lảng hỏi hắn: “Làm gì là làm gì? Làm thức ăn sao?”
Y quơ quơ cọng dây xích trên cổ tay rồi ý kiến: “Em trói anh lại thế này, anh làm sao mà làm đồ ăn cho em ăn?” Sau đó nhấn một ngón tay vào cổ Lục Thanh Uyên rồi nhẹ nhàng lướt xuống ngực cuối cùng nhấn vào vị trí bụng dưới, nháy mắt với hắn: “Không làm được đồ ăn, làm sao mà thỏa mãn được cái bụng của em đây?”
Mới chỉ nghe câu đầu tiên, Lục Thanh Uyên cứ tưởng Du Đường không hiểu được ý hắn. Nhưng câu nói tiếp theo và cả những động tác ái muội kia lại làm hắn hiểu ra được.
Du Đường hiểu được ý hắn! Chẳng qua là cố ý ngả ngớn đùa giỡn hắn mà thôi!
Lục Thanh Uyên bắt lấy ngón tay hư hỏng đang vờn quanh bụng dưới của mình rồi cất tiếng khàn khàn: “Mang xiềng xích cũng có thể làm đồ ăn, hơn nữa cảm giác sẽ càng thích thú hơn.”
“Nhưng mà anh không thích.” Thật ra Du Đường có thể lý giải được nguyên nhân Lục Thanh Uyên chơi trò giam cầm này với mình.
Y và Lục Thanh Uyên cũng đã ở cạnh nhau một thời gian khá dài, hơn nữa hệ thống cũng đã kể lể những việc phát sinh giữa y và vai ác ở những thế giới trước quá nhiều. Cho nên y hiểu rõ tiểu ác ma tuy nhìn bề ngoài ngạo kiều tự luyến ngút trời, trên thực tế có lẽ trong lòng lại rất tự ti.
Đặc biệt do bản thân mình lần này quá mức xúc động làm việc sai lầm khiến cho thân thể tử vong. Lục Thanh Uyên nhất định rất sợ hãi, cho nên khi vừa mang Du Đường quay trở lại Ma Giới đã ngay lập tức nhốt y lại.
Rốt cuộc thì với tư duy bệnh kiều của hắn, phương thức này chính là cách tốt nhất để bảo hộ Du Đường. Nhưng Du Đường không có đam mê bị giam cầm.
Hơn nữa hiện giờ y cũng đã xác định bản thân yêu Lục Thanh Uyên, giờ có bắt y chạy y cũng không chạy. Cho nên Lục Thanh Uyên làm như vậy chung quy rất thừa thãi.
Chỉ là làm như thế nào mới có thể truyền đạt lại tư tưởng của mình cho hắn, để tiểu ác ma có được cảm giác an toàn, tin tưởng ràng Du Đường yêu hắn, có lẽ là có chút khó khăn.
“Anh không thích bị trói đâu.” Du Đường xoay người ngồi lên trên người Lục Thanh Uyên, cúi đầu nói với hắn: “Chúng ta là quan hệ người yêu bình đẳng, không phải quan hệ chủ nhân và nô lệ.”
“Hơn nữa em hãy tin tưởng anh, nếu anh đã quyết định quay về Ma Giới với em thì tuyệt đối sẽ không rời bỏ em.”
“Tiểu ác ma….” Du Đường cúi đầu, mái tóc rũ xuống cọ vào sườn mặt của Lục Thanh Uyên, hai chóp mũi chạm nhẹ vào nhau. Thiên sứ anh tuấn mỉm cười dịu dàng nói với ác ma dưới thân mình rằng: “Tự tin thêm một chút, tin tưởng rằng anh yêu em, tin tưởng rằng anh sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh em, sẽ không rời bỏ em. Được không?”
Từng câu từng chữ của Du Đường phảng phất hóa thành dòng nước ấm áp chảy qua nội tâm Lục Thanh Uyên, ôn nhu dịu dàng mê hoặc linh hồn hắn, đôi mắt bỗng nhiên không nhịn được cay xè, ầng ậng ngập nước.
Hầu kết Lục Thanh Uyên cuộn lên cuộn xuống, cố gắng đè lại cảm động trong lòng.
Hắn im lặng nửa ngày mới thong thả chậm rãi nhả ra một chữ: “Được.”
Du Đường thấy bộ dạng ngạo kiều của hắn đã quay lại thì vừa thấy đáng yêu vừa buồn cười.
Y lại giơ tay lên lắc lắc cái xích trước mặt Lục Thanh Uyên xin xỏ: “Vậy tháo cái này ra cho anh, được không?”
“Ừm.” Lục Thanh Uyên ngoan ngoãn cởi bỏ xiềng xích cho Du Đường. Lại thừa dịp y đang xoa bóp cổ tay thì nhảy bổ vào hôn.
Nụ hôn này cực kỳ kịch liệt, chờ đến khi hai người tách nhau ra, con ngươi của Lục Thanh Uyên đã chuyển sang màu đỏ sậm, là biểu hiện thèm khát dục vọng của ác ma.
Du Đường đã hơi thở dốc, đuôi mắt phiếm hồng, y vươn tay vuốt ve gương mặt Lục Thanh Uyên rồi nhẹ giọng hỏi: “Vậy hoa văn phản phệ trên mặt em làm sao mới có thể biến mất?”
Giờ phút này Lục Thanh Uyên làm gì còn tâm trạng trả lời mấy vấn đề này.
“Cái này à……..” Ác ma chống tay bên sườn mặt Du Đường, liếm răng nanh rồi cúi người xuống thì thầm bên tai thiên sứ: “Chỉ cần anh cho em hôn thêm vài lần thì sẽ hết thôi.”
Hắn cười: “Hiệu quả bảo đảm dựng sào thấy bóng(*).”
(*)Dựng sào thấy bóng: kết quả liền ngay lúc đó, tiếng Việt có cụm từ “Hiệu quả tức thì”
Du Đường: “???”, thành công bị chọc cho phì cười.
Y nhéo lỗ tai đỏ rực của Lục Thanh Uyên rồi đáp lời: “Nói đùa cũng phải có mức độ thôi, anh cũng không phải linh đan diệu dược, sao có thể trị bệnh được?”
“Với em mà nói, anh chính là liều thuốc tốt nhất.”
Những nụ hôn rơi xuống liên tiếp như cơn mưa xuân. Lúc này Lục Thanh Uyên không còn giống ác ma nữa, hắn như biến thành một tín đồ thành kính đang thờ phụng thần linh của chính mình.
Thời khắc hai người hòa quyện vào nhau làm một thể, Lục Thanh Uyên than nhẹ bên tai Du Đường.
“Đường Đường, anh nhất định phải nói lời giữ lời.”
“Đừng rời bỏ em.”
“Bằng không em……….”
“Sẽ chết.”
Hắn gần như gằn giọng nói ra hai chữ cuối cùng, sau đó mạnh mẽ cuốn lấy thần trí của Du Đường vào vòng xoáy dục vọng, kéo người vào trong lồng ngực, gắt gao quấn lấy, giam cầm trong thân thể hắn.
(Là có H chưa????)
*
Ba ngày sau, Du Đường mở to mắt, thứ đầu tiên y nghĩ đến là tại sao thể lực của ác ma và thiên sứ lại tốt đến mức như vậy??????
Hắn cứ xin thêm một lần, lại một lần, lại thêm một lần.
Nhiều một lần đến mức y không nhớ rõ rốt cuộc là mình đã làm bao nhiêu lần.
Nghĩ đến đây, Du Đường quay sang nhìn cái mặt phè phỡn đang nằm bên cạnh, tức tối đạp Lục Thanh Uyên một cái bay xuống giường.
Ầm———-
Tiểu ác ma được ăn uống no đủ béo lăn quay kêu đau một tiếng, xoa đôi mắt còn đang nhập nhèm buồn ngủ, giương mắt lên nhìn người đàn ông đang ngồi lườm mình thì bao nhiêu bực bội vì bị đạp xuống giường bay biến hết.
Hắn gãi gãi đầu tóc đã bông xù như ổ gà của mình rồi nở nụ cười xấu xa hèn hạ hỏi: “Lão bà~ (*), sao anh đá em? Chẳng lẽ anh thẹn thùng sao?”
(*)老婆 /lǎopó/ bà xã (vợ)
Du Đường: “???”
Y lườm nguýt Lục Thanh Uyên rồi nói: “Lão bà cái gì? Đừng có gọi linh tinh!”
“Hay gọi là Đường Đường nha?” Lục Thanh Uyên đặt khuỷu tay lên mép giường, chống má hỏi: “Hay anh thích được gọi là tiên ông, quý ngài thiên sứ……”
Nói đến đây, hắn lại tự phủ nhận: “Cái tên tiên ông không dễ nghe, quý ngài thiên sứ thì lại kỳ lạ quá, cho nên gọi lão bà hoặc Đường Đường vẫn là hay nhất.”
“Lão bà, lão bà, lão bà…………” Lục Thanh Uyên nhắc đi nhắc lại từ lão bà không ngừng, trong mắt đong đầy ý cười. Hơn nữa còn nhanh tay lẹ mắt bắt lấy cái tay Du Đường đang có ý đồ bịt miệng hắn lại, đặt ngón tay lên miệng hôn chụt một cái rồi lại hỏi: “Anh gọi em là một tiếng ‘ lão công(*)’ đi được không?”
(*)Lão công: 老公 /lǎogōng/ ông xã
Du Đường nghe thấy hắn gọi mình là lão bà thì da đầu tê dại.
“Không được.” Y trả lời Lục Thanh Uyên: “Lão bà là danh từ dùng để hình dung nữ giới, anh sẽ không làm lão bà của em, cũng sẽ không gọi em là lão công, như vậy anh sẽ thấy rất kỳ quái.”
Lục Thanh Uyên gật gù đồng ý: “……….Nói cũng đúng.”
Nhưng mà ngay sau đó hắn đã nói: “Vậy anh gọi em là lão bà được không? Anh để ý chuyện nó là danh từ để hình dung nữ giới, còn em thì không ngại nha.”
Hắn kéo tay Du Đường giật giật, giương đôi mắt đầy vẻ chờ mong nhìn y: “Nhanh lên, Đường Đường, anh gọi em một tiếng lão bà có được không?”
Đối diện với ánh mắt của Lục Thanh Uyên, Du Đường bỗng sững người ra, một ít hồi ức lại liên miên tràn vào đầu.
Kìa hỉ phục, kìa bàn thờ, kìa ngọc bội, và cả vò rượu hoa hòe mát lạnh.
Chàng trai trẻ ôn nhuận ngẩng đầu lên nhìn y bằng đôi mắt đong đầy tình yêu và chờ mong, hắn cất giọng dịu dàng:
——tướng quân, ngươi không muốn gọi ta là tướng công, vậy gọi ta một tiếng nương tử có được không?
—— được.
Tầm mắt của Du Đường nhòe dần đi.
Trái tim như bị đao cùn đục khoét, đau đến mức không cách nào hít thở.
Thẳng đến khi nghe được tiếng gọi hoảng sợ của Lục Thanh Uyên, Du Đường mới có thể hoàn hồn. Hắn lo lắng ôm lấy hai má Du Đường, dùng lòng bàn tay lau nước mắt cho y rồi hỏi:
” Được rồi, không nói thì thôi, sao đột nhiên anh lại khóc?”