Xuyên Nhanh Hắc Nguyệt Quang Ký Chủ Làm Hắn Thần Hồn Điên Đảo

Chương 46: Nữ minh tinh đỉnh lưu (46)



“Tỷ tỷ, hình như Đường Tích Mộng đã đoán được video là chị gửi đi rồi.” Hạt vừng nhỏ thoải mái nằm trong không gian.

Vì mỗi lần nó đều cực kỳ cẩn trọng lại cực ký nghe lời, cho nên đại lão đã dùng linh khí chế ra trọn bộ ghế sô pha còn có mấy cái giá để bò cho nó ở trong không gian trống rỗng của hệ thống.

Phù hợp một cách hoàn hảo với thẩm mỹ của một con rắn như nó.

Nó yêu tỷ tỷ nhất!!!

Khuyết Chu ừ một tiếng: “Không sao, chờ cô ta trở về tôi sẽ đưa cô ta vào tù.”

Dứt lời, cô cúi đầu nhìn thoáng qua Yến Thanh đang ngủ bên cạnh mình.

Hai người vừa về đến nhà thì cậu đã ngủ, rất rõ ràng mấy ngày nay ở nơi đó đều không được nghỉ ngơi tốt.

Khuyết Chu nói chuyện này cho Yến Nhược, Yến Nhược tức giận chửi ầm lên ở đầu dây bên kia, do cô ấy ra nước ngoài bàn chuyện làm ăn, nên không thể quản nổi ba mẹ không biết lo như vậy.

Thật ra Khuyết Chu có nghĩ tới việc giết chết là được.

Dù sao cô muốn giết người thì sẽ không có ai phát hiện được.

Nhưng cô vẫn tự kiềm chế bản thân.

Bởi vì có người đã từng ôm cô và nói với cô: “Chủ nhân của tôi, thật ra mọi chuyện có rất nhiều cách để giải quyết, nếu như ngài thật sự không chịu nổi, ngài hãy nghĩ đến tôi, được không?”

Tiểu thế giới cũng có phép tắc của tiểu thế giới, cô không sợ những phép tắc của tiểu thế giới, nhưng vì hắn nên cô cũng đành tuân thủ theo những phép tắc đó.

Như Khuyết Chu nói, Đường Tích Mộng thật vất vả mới từ trên đảo đi ra, còn chưa kịp trở về đã bị cảnh sát bắt lại, lý do là bị tình nghi trốn thuế, thậm chí bị tình nghi mua bán dâm.

Bằng chứng xác thực, bằng chứng như núi, mặc kệ Đường Tích Mộng giãy giụa giải thích như thế nào cũng không ngăn được chứng cứ như núi kia.

Thậm chí cô ta chưa kịp nhìn thấy bóng dáng của Khuyết Chu đã bị bắt.

Mà Yến phu nhân cũng bị Yến Nhược tìm được, bị bắt đến sống trên một đảo nhỏ cùng Yến Hải.

Yến Nhược mua một đảo nhỏ ở một quốc gia nhỏ, nhưng hòn đảo không lớn lắm.

Cô mạnh mẽ đưa hai vợ chồng kia tới đó, không hề lưu lại chút tình cảm nào.

Yến phu nhân điên cuồng trước mặt Yến Thanh bao nhiêu thì lại ra vẻ đáng thương ở trước mặt Yến Nhược bấy nhiêu.

Bà ta dùng vẻ mặt vô tội hỏi: “Con gái, vì sao con lại muốn đưa mẹ và ba con đến nơi như thế này?”

Đương nhiên tính cách của Yến Nhược không dễ nói chuyện như Yến Thanh, ngoại trừ nói chuyện với Khuyết Chu ra, còn những người khác thì ngay cả rắm cô ấy cũng lười thả.

Tuy rằng khi còn bé Yến Nhược chưa từng bị ngược đãi, lúc em trai bị ngược đãi cô ấy đang học ở nước ngoài, mãi cho đến khi học trung học mới trở về, khi đó Yến Nhược mới phát hiện em trai mình bị ngược đãi nhiều như vậy.

Nhưng khi ở nước ngoài, tất cả học phí và sinh hoạt phí của cô ấy cũng đều là tự mình kiếm.

Ba mẹ cô ấy yêu nhau giết nhau, ba một bên yêu mẹ đến chết đi sống lại, một bên lại không quản được cái chân thứ ba của mình đi tìm người phụ nữ khác, còn nháo đến có con riêng.

Tiểu tam kia sau khi biết mình bị tiểu tam, dứt khoát kiên quyết mang theo con của mình đi, nhưng muốn mười triệu tiền phụng dưỡng.

Kỳ thật Yến Nhược có thể hiểu được.

Mang tiếng là tiểu tam, còn sinh con riêng.

Cô ấy, em trai cô ấy, người phụ nữ mang tiếng là tiểu tam kia, còn có con của cô ta, toàn bộ đều là người bị hại.

Là người bị hại khi Yến Hải và Yến phu nhân còn trẻ yêu nhau giết nhau.

Cô ấy không thương hại ai cả.

Yến Nhược lạnh lùng mở miệng: “Nếu tôi thật sự không nuôi các người nữa, bây giờ các người cũng không thể xuất hiện ở một căn phòng tốt như vậy, trên thế giới này có nhiều con cái không hề phụng dưỡng ba mẹ, để ba mẹ mình ra ngoài ăn xin.

Các người cũng muốn như vậy à?”

Nói cho cùng, Yến phu nhân cũng là một người chuyên bắt nạt kẻ yếu, bà ta lợi dụng việc mình có bệnh, bắt cóc Yến Thanh cũng là vì mình sinh ra bóng ma tâm lý.

Nhưng đối mặt với Yến Nhược nắm trong tay toàn bộ Yến gia mà nói, bà ta không thể nói nên lời.

Cửa bị đóng lại, trợ lý giúp Yến Nhược che dù: “Sếp, bây giờ mình đi đâu?”

“Tôi muốn nghỉ ngơi một chút…” Yến Nhược thở phào nhẹ nhõm, quá mệt mỏi, thật sự quá mệt mỏi.

“Vậy công ty…”

“Cô nói với Khuyết Chu một tiếng, gần đây tôi muốn ra nước ngoài giải sầu, chuyện công ty giao cho em trai tôi hoặc Khuyết Chu là được.”

Trợ lý khiếp sợ: “Nhưng Khuyết Chu là người của Khuyết thị…”

Yến Nhược nhìn cô ta: “Mặc kệ cô ấy là người của ai, ở trong lòng tôi, cô ấy là ân nhân cứu vớt cuộc đời của em trai tôi, cô cảm thấy cô ấy là loại người như trong lòng cô suy nghĩ sao?”

Trợ lý không nói gì nữa.

Cô ta đi theo sếp của mình nên đã từng nhìn thấy Khuyết Chu vài lần, khí thế kia thật không phải người bình thường có thể che đậy được.

Nghe nói lần này em trai sếp bị mẹ ruột của sếp trói đi, Khuyết Chu quay phim ở nơi khác nhưng không biết làm sao lại tìm được hòn đảo nhỏ kia, suốt đêm chạy về cướp người, còn đánh mẹ ruột của sếp.

Mạnh thật, quá mạnh!

Khiến cho cô ta muốn trở về xem lại bộ phim mà Khuyết Chu diễn quý phi điên cuồng kia một lần nữa.

*x**

Một lần nữa Khuyết Chu trở về đoàn làm phim, cũng vừa lúc bộ phim mới đóng máy, bộ phim lúc trước cô lấy được nữ phụ xuất sắc nhất.

Trong nội dung cốt truyện, Đường Tích Mộng hoàn toàn không dựa vào nhân vật này để giành giải thưởng, người tranh giành giải thưởng này với Khuyết Chu là một diễn viên gạo cội.

Hơn nữa đều là phim chính kịch.

Nhưng trước khi trao giải, cơ hồ trong lòng tất cả mọi người đều rõ ràng, giải thưởng này không dành cho Khuyết Chu thì còn ai khác?

Bởi vì cô diễn quá tốt, diễn được nội tâm đang giấy giụa rối rắm, lại diễn được quý phí điên cuồng kiêm có thân phận sát thủ một cách hoàn mỹ.

Giống như cô chính là vị quý phi kia, mà vị quý phi cũng chính là cô.

Lúc lên sân khấu lĩnh thưởng, cô không mặc váy đỏ nữa.

Mà mặc một bộ váy giá rẻ lúc nguyên chủ lần đầu tiên giành được giải thưởng.

“Lần đầu tiên tôi nhận được giải thưởng là một giải thưởng rất nhỏ, khi đó tôi đã nghĩ, nếu tôi có thể nhận được giải thưởng lớn, tôi nhất định sẽ mặc chiếc váy này, bây giờ tôi đã làm được.

May mắn tôi không béo lên, váy này còn có thể mặc tiếp.”

Dưới khán đài cười vang không ngớt.

Chỗ ngồi của Yến Thanh ở bên cạnh cô, cậu ngửa đầu nhìn người phụ nữ trên sân khấu, mặc dù mặc váy rẻ tiền nhưng trong lòng cậu, cô vẫn đang phát sáng, vẫn rạng rỡ như lần đầu gặp mặt.

Chợt, cô như đang tìm gì đó trong túi của cái váy rẻ tiền kia.

Tìm được rồi, thứ đó bị cô nắm trong lòng bàn tay.

Khuyết Chu nhìn Yến Thanh, ánh đèn trên đỉnh đầu khiến tâm mắt cô mơ hồ nhưng cô vẫn có thể tìm thấy chính xác bóng dáng Yến Thanh trong nhiều người như vậy.

Vì thế ánh mắt của mọi người đều nhìn theo.

Cô mở thứ trong tay ra.

Đó là một cặp nhẫn.

Cặp nhẫn này không giống như loại nhẫn bình thường, không phải bạch kim cũng không phải kim cương, lại càng không phải vàng.

Mà giống như xương.

Trên màn hình lớn, trên chiếc nhẫn có khắc hai bông hoa không biết tên.

Trái tim Yến Thanh đột nhiên đập kịch liệt.

“Có một chuyện tôi vẫn không công khai, nhưng tôi nghĩ rất nhiều người hẳn đều biết “Bí mật” này.

Mùa xuân năm ngoái, tôi quen biết Yến Thanh vì bộ phim này, sau khi đóng máy, tôi tham gia một bộ phim tài liệu, khi đó em ấy trèo đèo lội suối tới núi tuyết tìm tôi, ở trong tuyết, chúng tôi ở bên nhau.”

“Hôm qua em ấy hỏi tôi, khi nào thì chúng tôi có thể kết hôn.

Em ấy nói hình như tôi không thích em ấy nhiều như em ấy thích tôi.”

“Hôm nay ngay trước mặt cả thế giới, tôi muốn hỏi em ấy một câu. Chị đã lấy được sổ hộ khẩu rồi, nó ở ngay trong túi bên cạnh em, em có muốn cùng chị đi đến cục dân chính ngay bây giờ không?”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.