Hắn ta còn chưa kịp nhìn rõ sắc xuân.
Bỗng có một luồng gió đánh úp lại, Khuyết Chu một cước đá vào cổ tay người đàn ông kia.
Đau đớn làm cho hắn ta phát ra tiếng kêu thảm thiết trong nháy mắt.
Máy ảnh trong tay hắn ta theo lực chân của Khuyết Chu nhấc lên bay lên cao.
Sau đó, vững vàng rơi vào tay Khuyết Chu.
Động tác của cô cực kỳ gọn gàng, thậm chí mọi người còn chưa kịp phản ứng, Khuyết Chu đã lật xem từng tấm ảnh chụp bên trong máy ảnh.
Phát hiện ngoại trừ cô ra, người này đã chụp không ít cô gái khác.
Coser nam cũng không bỏ qua.
Nhiếp ảnh gia bình thường tuyệt đối sẽ không chụp những góc này.
Khuyết Chu giơ máy quay lên, đưa ảnh mà hắn ta chụp trong buổi triển lãm cho mọi người xem.
Ảnh chụp từ dưới lên trên nếu có bao nhiêu hèn mọn thì có bấy nhiêu hèn mọn, nhưng nhiếp ảnh gia này lại đeo khẩu trang, dáng dấp bình thường, đeo kính mắt, thậm chí thoạt nhìn còn có chút hào hoa phong nhã.
Nhưng hình ảnh trong máy ảnh không thể nói dối.
Có người ở trong đám người chợt nói: “Tôi biết nhiếp ảnh gia này, hình như anh ta thường xuyên chụp những bức ảnh này, sau đó bán đi!”
“Anh đánh rắm!” Nhiếp ảnh gia bị vạch trần, giằng co muốn đứng dậy.
Nhưng một chân Khuyết Chu lại giãm lên người hắn ta.
Mấy em gái bên cạnh đau lòng than thở: “Đừng giẫm anh ta nữa Địch Nhược đại nhân, chân ngài giãm lên anh ta đã là tiện nghi cho anh ta rồi.”
Đau lòng chân người đang giãm, chứ không đau lòng người bị giãm lên trên người.
Khuyết Chu ngồi xổm xuống trước mặt hắn ta, đưa máy quay cho hắn ta: “Anh xóa ngay trước mặt chúng tôi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.”
Lời này có lẽ là người đàn ông nghe đã quen, hắn ta cười nhạo một tiếng: “Có bản lĩnh thì cô báo cảnh sát đi, tôi chỉ đơn giản là chụp ảnh chứ không làm gì phạm pháp cả!”
“Anh đang xâm phạm quyền riêng tư của tôi.”
“Tôi chỉ chụp ảnh của cô thôi, tôi đâu có lấy ảnh của cô đi bán đâu, vả lại cũng không phát tán ảnh ra ngoài nên cũng không cấu thành tội xâm phạm quyền riêng tư.”
Người đàn ông giả vờ heo chết không sợ nước sôi, sau đó lại nói: “Mấy người coser mà mặc ít như vậy, không có nhiếp ảnh gia của chúng tôi chụp ảnh cho các người, các người có thể nổi tiếng sao? Không phải chỉ chụp một tấm hình hơi gợi cảm thôi sao? Còn ở đây nói bằng cái giọng đó với tôi nữa.”
Lời này vừa nói ra, trong nháy mắt khiến cho không ít người xung quanh đều phẫn nộ.
Có vài người muốn xông lên đánh người đàn ông này một trận.
Nhưng đây rốt cuộc cũng là buổi triển lãm truyện tranh, nếu thật sự làm lớn chuyện, tình cảnh nhất định sẽ rất hỗn loạn.
Khuyết Chu giơ tay mở máy ảnh ra, sau đó một tay đè người đàn ông đang chuẩn bị đứng dậy.
Cô mỉm cười, trong ánh mắt ẩn chứa sóng ngầm khiến hắn ta kinh hãi trong nháy mắt.
“Cô… Cô muốn làm gì?”
“Không làm gì cả, chụp cho anh một tấm hẳn là không sao chứ?”
Dứt lời, màn trập ở trong tay bị cô đè xuống, trên mặt cô mang theo nụ cười có chút điên cuồng lại đạm mạc, lấy khí thế tuyệt đối bao phủ lấy người đàn ông, hắn ta dĩ nhiên ngay cả một câu cũng không nói nên lời.
Có người ở bên cạnh giơ máy ảnh lên, chụp lại một màn này.
Sau đó, Khuyết Chu chuyển hai tấm ảnh này tới điện thoại di động của mình, xóa bỏ tất cả ảnh chụp trong máy ảnh của hắn ta không còn một mảnh nào, chỉ để lại tấm ảnh có khuôn mặt hoảng sợ kia của hắn ta.
Hạt vừng nhỏ chậc một tiếng: “Tỷ tỷ, tỷ chụp hắn ta còn đẹp chán!”
Máy ảnh được ném vào trên người của người đàn ông.
Cô từ trên cao nhìn xuống: “Còn không mau cút đi.”
Người đàn ông vừa rồi còn vênh váo tự đắc, trong nháy mắt nhặt máy ảnh lên, vừa lăn vừa bò rời khỏi hiện trường.
Lúc rời đi, hạt vừng nhỏ rõ ràng nhìn thấy trong máy ảnh của người đàn ông hiện lên một tia hông quang kỳ dị.
“Tỷ tỷ, có phải tỷ đã làm gì trong máy ảnh của người đàn ông đó rồi không?”
Khuyết Chu gật đầu rồi lại lắc đầu: “Không làm gì cả, chỉ là thêm chút đồ tốt vào máy ảnh của hắn ta mà thôi.”
Chỉ có điều có thể làm cho máy ảnh của người đàn ông này… Chụp toàn là hình ảnh của quỷ.
Ai bảo cô là chưởng quản của Vô Gian Địa Ngục cơ chứ, để cho hắn ta nhìn xem đám ác linh quỷ hồn, lấy bạo chế bạo mới là chuyện mà cô thích làm nhất.
Khi người đàn ông bị đuổi đi, xung quanh vang lên tiếng vỗ tay.
Người đàn ông vừa rồi kia thường xuyên trà trộn trong các loại triển lãm lớn nhỏ, chụp một ít ảnh chụp tương đối gợi cảm sau đó đăng lên mạng, một tấm năm mười tệ hoặc là mấy chục tệ, dùng cách này để kiếm lời.
Không phải không có người muốn báo cảnh sát, nhưng giống như người đàn ông kia tự mình nói, lúc hắn ta quay cũng không phát tán ra bên ngoài, cho nên căn bản không có cách nào cấu thành phạm tội.
Hơn nữa cho dù là triển lãm nhỏ nhưng người cũng vẫn rất nhiều, rất nhiều người đều sẽ lựa chọn chuyện lớn hóa chuyện nhỏ, coi như là bị muỗi đốt một cái.
Nhưng Khuyết Chu không phải loại người để chuyện lớn hóa thành chuyện nhỏ.
Dù sao cho dù trời sập xuống, cô cũng có thể một lần nữa vá trời.
Chuyện lớn việc nhỏ gì, động chạm đến trên đầu cô đều là chuyện lớn.
Sau khi người đàn ông thối tha vừa lăn vừa bò rời đi, vừa mắng vừa chửi cầm máy ảnh rời khỏi hội trường này.
Triển lãm tổng cộng có bốn hội trường, hắn ta lau mặt, tức giận đến mức nói ra những lời thô tục.
“Làm B tử còn muốn lập đền thờ, phi.”
“Không cho tôi chụp thì tôi không chụp? Thật coi mình là cảnh sát sao?”
“Đồ ngu thối.”
Hắn ta thật vất vả chen vào, không thể bảo hắn ta không chụp là hắn ta không chụp được.
Còn có không ít khách hàng cũ đang chờ hắn ta chụp ảnh lần triển lãm này bán cho bọn họ.
Người đàn ông lau ống kính, phát hiện toàn bộ ảnh chụp vừa rồi đều bị xóa không còn một mảnh, hắn ta lại tức giận mắng hai câu thô tục.
Đến hội trường mới, hắn ta bưng máy ảnh của mình lên.
Thông qua ống kính máy ảnh, hội trường ồn ào tiếng người trước mắt giống như thay đổi.
Đổ nát không chịu nổi, âm trầm đến đáng sợ.
Ánh sáng lờ mờ khắp nơi đều lộ ra hai chữ quỷ dị.
Người đàn ông sợ tới mức toàn thân đều là mồ hôi lạnh, sau đó bỏ máy ảnh xuống, trước mắt vẫn là tiếng người ồn ào, người đến người đi.
Hắn ta xoa xoa con mắt của mình, chẳng lẽ là đêm qua thức đêm, mắt của mình xuất hiện ảo giác?
Đúng, nhất định là tối qua mình không ngủ ngon.
Hắn ta hít một hơi thật sâu, lại nâng máy ảnh lên.
Lần này, trong máy ảnh không xuất hiện hình ảnh khủng bố âm trầm nữa.
Người đàn ông thở phào nhẹ nhõm, vừa muốn nhấn nút chụp, những người qua đường vốn đang đi trong ống kính đột nhiên toàn bộ đều dừng bước.
Mọi thứ âm thanh ồn ào hình như không còn vang lên bên tai hắn ta nữa.
Cả thế giới đều im lặng.
Trong ống kính, người qua đường thong thả quay đầu tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm người đàn ông qua ống kính.
Hắn ta sợ tới mức hét chói tai một tiếng, ném máy ảnh ra ngoài.
Máy ảnh thiếu chút nữa đập vào một người bạn nhỏ trong hội trường, sau đó bị một bàn tay to vững vàng bắt được.
“Trợ lý Lý, báo cảnh sát.”
Lâm Dập cầm lấy máy ảnh, động tác lưu loát mây trôi vừa rồi khiến trợ lý Lý rất khiếp sợ.
Khiếp sợ thì khiếp sợ, chuyện ông chủ dặn dò vẫn phải làm cho tốt.
Từ lúc người đàn ông này chụp đáy váy Khuyết Chu, cậu ta và ông chủ đang ở ngay bên cạnh.
Người đàn ông này cũng quá xui xẻo rồi.
Đụng phải Khuyết Chu còn chưa tính, lại đụng phải ông chủ hơn hai mươi năm làm chó độc thân mới thông suốt.
Đây không phải là con dê đâm vào họng súng sao.
Nhưng mà cậu ta cũng không thích hành vi cực kỳ bỉ ổi của người đàn ông này.
“Ông chủ, đã báo cảnh sát.”
“Vậy gọi bảo vệ tới đây, trông chừng hắn ta cho tôi.
Trước khi cảnh sát tới, không cho phép hắn ta rời khỏi đây nửa bước.”