“Chết rồi thì mau cuốn chiếu ném vào bãi tha ma đi. Đừng làm ô uế mắt quý nhân trong cung!”
Một giọng nói the thé vang lên bên tai Dung Hoàng, sau đó Dung Hoàng cảm thấy mình bị nhấc lên.
Dung Hoàng: Hả?
Nàng mở to mắt, đúng lúc đối mặt với một khuôn mặt trắng như tuyết.
“A!” Tiểu thái giám đang nâng Dung Hoàng hoảng sợ hét lên, tiểu cung nữ vốn đã c.h.ế.t đột nhiên mở mắt ra, nhìn hắn không chớp mắt.
“Ngươi hét cái gì? Cẩn thận ta cho nếm mùi roi!”
“Hoàng, Hoàng, Hoàng công công, tiểu cung nữ này….. sống lại rồi!” Mặt tiểu thái giám trắng bệch, thân thể gầy gò run rẩy như cái sàng, run run rẩy rẩy chỉ vào Dung Hoàng, người vừa bị hắn cùng đồng bọn ném xuống đất.
Hoàng công công đi tới, tình cờ nhìn thấy Dung Hoàng đang ngồi dậy, dụi mắt, khuôn mặt dặm phấn, son đỏ bị méo mó, thét lên chói tai như tiếng gà gáy.
Sau đó mắt trợn ngược, ngã xuống đất.
Sau khi ngồi dậy, Dung Hoàng phát hiện mặt mình dính thứ gì đó sền sệt, giơ tay sờ lên, trên tay đầy máu.
Nhìn trên tay mình có m.á.u màu đen, Dung Hoàng nhẹ nhàng thở dài.
Mama, ta sắp tèo rồi sao?
Dung Hoàng vẫn chưa hết bàng hoàng về những gì đã xảy ra ở thế giới trước.
Ở thế giới trước, nàng và Đường Tiễn cùng nhau già đi, nàng đi trước Đường Tiễn một bước, khi linh hồn rời khỏi cơ thể, nàng nhìn thấy Đường Tiễn nằm bên cạnh mình.
Một tia sáng chói lòa lóe lên, Dung Hoàng lại nhìn sang, không thấy Đường Tiễn, thay vào đó, nàng thấy một nam tử mặc đồ trắng, vẻ mặt lạnh lùng vô cảm.
Dung Hoàng sợ đến mức suýt chút nữa không hồi tỉnh lại.
Đây đúng là tảng băng lớn Phượng Tắc!
Lúc Dung Hoàng định lặng lẽ chạy đi thì thấy Phượng Tắc đang nhìn về phía nàng.
Đôi mắt bạc lộ ra vẻ lạnh lẽo và kiêu hãnh.
Dung Hoàng sờ lên ngực, tự an ủi mình, đây đều là ảo giác của nàng thôi.
Dung Hoàng chưa từng c.h.ế.t bao giờ, nhưng nàng đã từng nghe những con quỷ ở Minh giới nói, người sau khi c.h.ế.t sẽ có ảo giác.
Chắc chắn nàng đang bị ảo giác!
Nghĩ như vậy, Dung Hoàng lại cảm thấy tâm trạng tốt hơn.
Trên tay bỗng nhiên xuất hiện một dải lụa trắng, Dung Hoàng nhìn vào gương nhỏ để xử lý vết thương trí mạng trên trán, sau đó quấn dải lụa quanh đầu.
“Thủy Thủy, ngươi có ở đó không?”
Dung Hoàng nhìn chung quanh nhưng không thấy bóng dáng Thủy Thủy, trong lòng có chút lo lắng.
Đây là nơi quái quỷ gì vậy?
Đầu nàng đau quá, muốn đánh người.
“Đại vương, tôi ở đây, thế giới này là cổ đại, thân phận của ngài là hồ ly tinh vào cung làm thị nữ cho nam chính cặn bã.”
Dung Hoàng nhanh chóng bắt được từ khóa: “Hồ ly tinh?”
Nàng là Kim Phượng nhất tộc cao quý nhất, làm sao có thể là một “hồ ly tinh” chứ!
Nhận ra sự phản kháng của Dung Hoàng, Thủy Thủy kiên nhẫn giải thích: “Đại vương, không phải tất cả hồ ly tinh đều xấu. Ví dụ như đại vương, ngài chính là người tốt.”
“Ta không phải người tốt, ta là nhân vật phản diện.” Dung Hoàng nghiêm nghị sửa lại, rõ ràng nàng là một người rất xấu.
Thủy Thủy nghẹn họng, cố gắng sửa chữa lỗi lầm của mình, “Ý tôi là ngài không giống như hồ ly tinh làm đủ trò xấu. Đại vương, ngài có thể hiểu được không?”
Dung Hoàng nhìn chằm chằm tường đỏ gạch xanh vô tận một hồi, sau đó chậm rãi gật đầu.
“Hoàng Hoàng, sao ngươi lại tới đây?” Một giọng nam vang lên từ phía sau, Dung Hoàng quay người lại.
Nam tử tuấn tú mặc áo quan màu đỏ thẫm, tay cầm một tấm bài vị, vẻ kinh ngạc trên mặt vẫn chưa tiêu tan, giọng điệu mang vẻ trách cứ: “Không phải lúc này ngươi đang phải hầu hạ ở Nguyên An Điện sao? ? Tại sao lại chạy đến nơi này?”
“Đại vương, ngài mau nói ngài đến tìm hắn đi.” Thủy Thủy nhắc nhở Dung Hoàng.