Beta: NKHA
🌱
Một giờ sau.
Tại nhà ăn ngoài trời xa hoa ở tầng cao nhất.
Một vầng trăng tròn cao cao treo trên bầu trời, cho dù là đèn neon lộng lẫy cũng không thể làm nó kém đi nửa phần. Ánh trăng sáng tỏ chiếu trên gò má của người đàn ông ngồi bên bàn ăn, càng làm dung nhan tuyệt mỹ của anh thêm tinh xảo mê người, ngay cả cặp đôi ngồi cách hai bàn cũng như mất hồn gắt gao nhìn chằm chằm không rời, muốn biết là tên chó nào đã hái được người đàn ông tốt như vậy.
Vinh Tình hài lòng phát hiện ánh mắt xung quanh đều bắn lại đây, anh bình tĩnh lựa món ăn mình thích trên thực đơn lại nhờ vào sức quan sát siêu mạnh tìm được món ăn yêu thích của Lâm Kích trong cốt truyện, sau khi gọi xong anh ngồi ngay ngắn chờ tiểu chó săn đẹp mắt đến.
Lúc Lâm Kích đi tới chính là nhìn thấy một màn như này.
Cái tên Vinh Tình kia đẹp đến mức ánh trăng cũng kém hắn ba phần, hắn lẳng lặng ngồi ở chỗ kia chờ đợi, làm cho bất cứ ai nhìn thấy cũng đều vì cái này mà động tâm.
Nhưng mà, không bao gồm cậu.
Lâm Kích mang khẩu trang ngồi xuống, đè thấp giọng nói.
“Anh có biết tuy rằng tôi không nổi danh nhưng tôi cũng làm diễn viên được mười năm rồi, rất dễ bị người khác nhận ra.”
Cậu xuất thân từ ngôi sao nhí, không thiếu cảnh nổi tiếng kinh điển nhờ đóng phim truyền hình, bộ dạng của cậu cũng coi như rất nổi tiếng trong nước.
Mà tên Vinh Tình này vậy mà lại để cậu tới nhà ăn ngoài trời?
Vinh Tình cũng phát hiện bản thân tính sai.
Tiểu chó săn đi tới đâu người bên cạnh lập tức dời tầm mắt.
Làm gì vậy? Chẳng lẽ anh không đẹp bằng tiểu chó săn sao?
Tức giận! Nhưng mà anh vẫn nỗ lực duy trì phong độ.
“Không sao, cậu không thích thì để bọn họ đem cái bình phong lên che là được.”
Anh gõ lục lạc trên bàn, tức thì một phục vụ lặng yên không tiếng động đi đến, Vinh Tình thấp giọng dặn dò vài câu, phục vụ liền gật đầu rời đi.
Một phút sau, ở vị trí của bọn họ chậm rãi xuất hiện bốn cái bình phong giống thủy tinh lại giống pha lê, ngăn cách tầm mắt của người ngoài.
Lâm Kích thở phào nhẹ nhõm, tiện tay tháo khẩu trang, mũ cùng kính xuống
.
Một gương mặt đẹp trai làm Vinh Tình vô cùng thưởng thức bất ngờ xuất hiện trước mắt.
Oa~
Vinh Tình hét lên một tiếng trong lòng.
Giá trị của nhan sắc này, anh rất thích!
Lâm Kích cùng bá tổng anh xuyên thành hoàn toàn là hai loại khác nhau.
Loại như bá tổng thoạt nhìn có chút thanh nhã, trong đó lại mang theo cảm giác đẹp trai lạnh lẽo khó tiếp cận;
Mà loại như Lâm Kích lại có gương mặt mang tính xâm lược, cả thân hình đều là loại đàn ông hoang dại.
Nói chút đạo lý, người giống như hắn tất nhiên là thích Lâm Kích, vừa thấy liền biết là người thành thực!
Nhận ra ánh mắt vô cùng có tính xâm lược của Vinh Tình cằm Lâm Kích hơi nâng lên, gương mặt sắc bén đụng phải ánh mắt anh.
Vinh Tình cơ hồ là theo bản năng dời tầm mắt đi, Lâm Kích hài lòng.
Nhưng cậu không biết Vinh Tình trên thực tế đang cắn khăn tay nhỏ.
Má! Đều do cái khế ước kia!
Bằng không anh hiện tại đã ngủ với loại cực phẩm như vậy rồi!
Mắng chửi trong lòng như vậy nhưng Vinh Tình cũng không có biểu hiện quá mức trên gương mặt.
Anh thật sự chỉ thưởng thức bộ dạng Lâm Kích vài lần, giống như chỉ ăn cơm cùng Lâm Kích.
Nhưng mà trừ cái này ra thì động tác dư thừa một chút cũng không có. Không hề nhân cơ hội sờ tay nhỏ, càng không có chuốc rượu. Cái này làm cho Lâm Kích lúc trước chuẩn bị tốt 108 cách phòng sói cảm thấy càng thêm hồ đồ.
Đặc biệt là lúc món ăn được đưa lên, cậu nhìn đồ ăn được phân chia rõ ràng trước mắt hiển nhiên đều là món ăn bản thân thích, lại nhìn món ăn trước mặt Vinh Tình hoàn toàn khác khẩu vị, trong đầu cậu bắt đầu tan rã giống như hồ nhão.
Cái tên Vinh Tình này thật sự kêu cậu tới ăn bữa cơm mà thôi?
Còn tri kỷ đến mức gọi mấy món ăn cậu thích như vậy?
Thẳng đến khi ăn xong một bữa cơm Lâm Kích phát hiện, bản thân ngoài không quen với việc đắm chìm trong ánh mắt quá mức nóng bỏng thì còn lại rất thoải mái?
Hơn nữa cậu thậm chí còn cảm thấy ánh mắt nóng bỏng của Vinh Tình còn khiến cậu cảm thấy rất hưởng thụ?
Viên đạn bọc đường dùng được như vậy sao?
Vinh Tình không biết cậu suy nghĩ cái gì, rượu đủ cơm no đôi mắt cũng cũng thỏa mãn, anh rất tự nhiên thanh toán hóa đơn rồi lại thân thiết hỏi Lâm Kích.
“Tôi chạy xe tới, cậu có muốn tôi chở về không?”
Cậu mau nói muốn đi! Tôi sẽ cho cậu thấy siêu xe này của tôi!
Là loại quý nhất trong gara!!!
Lâm Kích vừa nghe lại lập tức cảnh giác.
Chở cậu? Vinh Tình chẳng lẽ là đánh cái chủ ý này?
“Không cần, trợ lý của tôi đưa tôi tới, anh ấy còn đang đợi tôi.”
Lâm Kích thuận miệng nói dối, phát huy kỹ thuật diễn xuất có được qua mười năm, tự nhiên bịa ra.
Vinh Tình xác thật cũng tin. Thật à? Minh tinh mà, khẳng định ra ngoài đều do trợ lý đưa đón, quá bình thường.
Tuy rằng đáng tiếc không thể thổi phồng siêu xe của mình nhưng tương lai còn dài!
Tiêu sái chào Lâm Kích, Vinh Tình vỗ mông đi đến siêu xe của mình tương thân tương ái.
Tiểu chó săn tuy tốt nhưng không thể so được với siêu xe, có thể dùng ngay lập tức!
Lâm – thật ra không có trợ lý đưa đón, đáng thương bị bỏ tại chỗ – Kích lại lần nữa thấy được sự dứt khoát của Vinh Tình, lần đầu tiên cậu nổi lên nghi ngờ đối với phán đoán của mình.
Lỡ như, lỡ như Vinh Tình thật ra không cảm thấy hứng thú với chính mình thì sao?
Vậy chẳng phải cậu lãng phí một bữa cơm còn bỏ lỡ một lần đi nhờ xe?
Mặc kệ có phải sự thật hay không nhưng tóm lại gió đêm lạnh run như vậy, bản thân giống như tên ngốc đứng đây là sự thật không thể chối cãi.
Lâm Kích mặt không thay đổi suy nghĩ.
Cuối cùng Lâm Kích vẫn tự mình đón xe về nhà.
Cậu vừa mới chuẩn bị mở cửa bước vào bỗng nhiên nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân, theo bản năng đóng cửa lại.
Giây tiếp theo giọng nói lắp bắp truyền đến từ phía sau.
“Lâm Kích, cậu, cậu đêm nay sao muộn vậy mới về, là đi gặp anh Vinh sao?”
Anh Vinh là cái xưng hô nghịch thiên gì vậy?
Lâm Kích mặt không thay đổi xoay người, quả nhiên, người có thể tự nhiên gọi hai chữ anh Vinh còn không phải Tiêu Tử Kỳ thì là ai?
“Tôi đi đâu hình như cũng không cần thiết phải báo cáo với cậu nhỉ?”
Lâm Kích châm chọc lộ ra vẻ mặt cay nghiệt, “Tuy rằng chúng ta có chung người đại diện nhưng tôi nhớ rõ cậu cũng không có tư cách quản tôi.”
Trên gương mặt nhỏ của Tiêu Tử Kỳ tràn ngập vô tội, nghe cậu nói vậy đầu tiên là sửng sốt sau đó lập tức giải thích.
“Lâm Kích, cậu đây là trách tôi đoạt người đại diện sao? Cái này thật ra không phải như thế! Người đại diện vẫn là của cậu, tôi chỉ là một diễn viên không đáng chú ý trong tay hắn thôi, người đại diện vẫn coi trọng cậu nhất tôi không có ý tứ muốn đoạt hắn với cậu.”
Ngoài miệng nói thật dễ nghe. Nhưng trên thực tế thì sao?
Cướp trợ lý, cướp tài nguyên, ngay cả người đại diện cũng cướp, khóe miệng Lâm Kích khẽ nhếch hoàn toàn không muốn nói chuyện với hắn.
Cậu không có trợ lý đưa đón còn không phải là do Tiêu Tử Kỳ sao?
Lại nói chút, đêm khuya đứng trước cửa nhà cậu nói mấy lời này là có ý tứ gì?
Cậu không quên tai tiếng trên người tên này nhiều đến mức có thể quấn quanh một vòng trái đất!
Ngày mai không chừng liền có paparazzi viết linh tinh một trận, không chừng tiêu đề vẫn là cậu khinh nhục Tiêu Tử Kỳ như thế nào.
A.
Tiêu Tử Kỳ thấy cậu không nói chuyện chỉ coi như cậu tha thứ cho mình nên lại lắp bắp lặp lại đề tài ban đầu.
“Vậy cậu còn chưa nói cho tôi biết, cậu đi gặp anh Vinh sao? Có phải hôm nay tôi không cho hắn mặt mũi ở đoàn phim nên hắn mới tức giận với tôi?”
“Nhưng tôi không phải có ý đó! Tôi chỉ cảm thấy, tôi không phải vì tiền của anh ấy nên mới làm bạn, anh ấy vĩnh viễn là anh Vinh trong lòng tôi không nên dùng tiền làm bẩn tình cảm trong sáng giữa hai người bọn tôi.”
“Lâm Kích, cậu nói giúp tôi một câu với anh Vinh được không? Cậu nói cho anh ấy thật ra trong lòng tôi rất quý trọng một người bạn này, tôi còn tự tay làm một cái ví tiền hy vọng anh ấy không cần tức giận với tôi.”
Tay hắn cầm một cái ví tiền xấu xí, hai mắt giống như nai con vô tội nhìn Lâm Kích.
Bị hắn nhìn chằm chằm như vậy Lâm Kích chỉ cảm thấy toàn thân phát tởm.
Nhìn thoáng qua ví tiền xấu xí này rồi lại nhìn Tiêu Tử Kỳ đầy mặt nghiêm túc, Lâm Kích chỉ cảm thấy hắn có chút buồn cười?
Coi như hắn không để bụng đi nữa thì cũng biết toàn thân Vinh Tình đều là đồ định chế, ví tiền Vinh Tình mang theo hôm nay càng là của nhãn hiệu xa xỉ nổi danh nào đó của nước Pháp, là kiểu mới nhất năm nay do nhà thiết kế trứ danh thiết kế.
Nhìn lại cái ví tiền xấu xí trước mặt thậm chí ngay cả vải dệt cũng lộ ra hơi thở bao ship 9.9 tệ trước mặt Lâm Kích cảm thấy nếu cậu là Vinh Tình, đừng nói là không tức giận ngay cả sống sờ sờ cũng có thể tức chết!
“Thật ngại quá, tôi cùng Vinh tổng không thân, nếu hắn là anh Vinh của cậu vậy phiền cậu tự mình đi tìm hắn đi. Thuận tiện nhắc nhở một chút, bảo mật của tiểu khu này không cao, cậu nên tự giải quyết cho tốt.”
Nói xong Lâm Kích lưu loát mở cửa đi vào, nhanh chóng nhốt người ngoài cửa.
Trong vòng một ngày phải ứng phó hai tên có mạch não không bình thường, cậu quá mệt mỏi.
Tìm không thấy Vinh Tình, Tiêu Tử Kỳ chỉ có cô đơn mang ví tiền về nhà, mà bên đoàn phim bên kia cũng đang liên hệ với Hà Khiêm, dựa theo ý của kim chủ papa quyết định danh sách diễn viên.
Động tác đạo diễn Ngưu nhanh lẹ, ngày hôm sau liền nhắn tin cho mấy diễn viên chính kêu bọn họ đến đây tạo hình chụp ảnh. Chụp hình diễn viên xong ông cũng không cất giấu, dù sao tiền kim chủ papa đầu tư cũng đủ nhiều, trang weibo chính thức của đoàn làm phim trực tiếp đăng ảnh tạo hình lên, thu hút được một đợt người xem đầu tiên.
Mà là tác phẩm cải biên IP đứng đầu đợt sóng, nên nhóm fan nguyên tác tất nhiên lo lắng tác phẩm sẽ bị sửa đổi.
Bọn họ vừa thấy ảnh tạo hình ngay lập tức như bị sét đánh tại chỗ.
Sau lúc lâu bọn họ giống như điên loạn bắt đầu bấm chuột rít gào, hệt như đang ở hiện trường bãi tha ma cỡ lớn!
“A a a a a a a a! Awsl!!!! Làm sao bây giờ, tạo hình này cũng quá đẹp đi! Tôi liếm ảnh tạo hình của nam chính! Quả thực chính là nhân vật đi ra từ nguyên tác a a a a a!”
(*Awls: Đó là chữ viết tắt của 啊 我 死 了. Mọi người nói điều này khi họ nhìn thấy thứ gì đó thực sự phù hợp với sở thích của họ. Ví dụ: họ nhìn thấy một con chó / mèo cực kỳ dễ thương, đáng yêu và nói “awsl”.)
“Nam chính đẹp trai! Quá tốt rồi! Nhìn ánh mắt này đi, ward quá má ơi, tuyệt vời! Hu hu hu hu hu, hy vọng lúc diễn cũng có thể hold như vậy!”
“Chị em lầu dưới yên tâm! Cô nhìn kỹ họ tên nam chính đi! Là Lâm Kích đó! Ngôi sao nhí! Kỹ thuật diễn xuất từ nhỏ đến lớn đều chuẩn cmnr! Tôi hài lòng! Có thể yên tâm chờ phim rồi!”
“Thật vậy hả? Vậy tôi đây cũng yên tâm?”
Chỉ là đang thảo luận thì bỗng nhiên một đợt ngôn luận kỳ quái bắt đầu tác quái.
“Ồ? Sao lại thế này, tôi nhớ rõ không phải nói Tiêu Tử Kỳ là nam chính sao? Cáo già mười năm Lâm Kích này vậy mà lại lấy được nam chính? Quá khả nghi?!”
“Tôi quả thực cười chết, Lâm Kích làm nam chính mà có thể yên tâm? Mười năm qua hắn vẫn chưa bạo là do cái gì trong lòng mọi người không hiểu rõ sao? Ngược lại Tiêu Tử Kỳ kỹ thuật diễn xuất sắc, nhân khí cũng cao vậy mà không lấy được nam chính? Sợ là có chuyện xưa gì đây.”
“Đoàn phim rác rưởi, để một kẻ nghiệp dư như Lâm Kích diễn nam chính quả thực chính là hủy phim! Bộ phim này flop rồi, đừng xem, không chừng cũng chỉ là 3 xu. Má, nhà đầu tư phá phim rồi.”