Thỉnh thoảng Thư Nhiên sẽ nghe thấy, có người hỏi công nhân bên cạnh, chữ quái gở này nên đọc như thế nào?
Thư Nhiên mỉm cười, đây chính là ý nghĩa của việc cậu làm góc đọc sách, dù cuộc sống có mệt mỏi hay khó khăn đến đâu thì con người vẫn luôn cần một chút thức ăn tinh thần.
Có thể là tiểu thuyết võ hiệp, có thể là du ký, dù sao ở đời không thể thiếu chữ nghĩa.
Kết thúc công việc, Từ Thận mặc áo khoác vào, nháy mắt với Thư Nhiên: “Chờ sách của em phát hành ra thị trường, cũng đặt ở đây.”
“Được.” Thư Nhiên cũng không ngại.
Từ Thận tràn đầy niềm tự hào vui sướng, còn mong chờ ngày đó hơn cả Thư Nhiên, cảm giác chỉ mình hắn biết tin vui thật quá giày vò, hắn cũng không biết sao Thư Nhiên có thể khiêm tốn như vậy, hẳn là đã quen đi.
Nếu người khác còn trẻ mà đã ưu tú như vậy đã sớm bày mấy bàn tiệc rồi.
Nhưng cho đến nay, dường như chỉ có hắn biết.
“Em không muốn… nói cho bọn Trần Khải biết à?” Từ Thận hỏi.
“Hả? Cũng không phải, em chỉ cảm thấy không cần phải cố ý nói cho bọn họ biết chứ? “Thư Nhiên nói với Từ Thận là bởi vì Từ Thận đọc sách của cậu, những người còn lại không liên quan đến chuyện này nhiều lắm: ” Xuất bản thì tặng mỗi người một quyển, quy trình này phù hợp hơn.”
Từ Thận hiểu: “Em cảm thấy hiện tại nói không có tác dụng thực tế, bọn họ cũng không hiểu được điều này có nghĩa là gì.
“Cũng đúng, Trần Khải một năm cũng không đọc một quyển sách nào, chữ viết giống như bùa đuổi quỷ.
“Có thể nói như vậy, nói cho cùng, ” Thư Nhiên gãi đầu: ” Chỉ là rất có ý nghĩa với em, không giống anh.”
“Hiểu.” Từ Thận hiểu Thư Nhiên, từ kia nói như thế nào, cảm giác khoảng cách.
Cũng không phải, Thư Nhiên chỉ là không muốn áp đặt niềm vui của mình lên người khác, để người khác phải cùng ăn mừng, có lẽ họ sẽ không có hứng thú với chuyện này.
Ngày hôm sau nhà máy hoạt động trở lại, Thư Nhiên chính thức giới thiệu phòng đọc sách cho mọi người.
Mọi người trong nhà máy đều biết đến sự tồn tại của phòng đọc sách từ lâu, nhiều người sau giờ làm việc đã vào đọc ngay nhưng ai cũng ngại ngùng, không ai chịu đăng tác phẩm của mình hay để lại lời nhắn.
Có lẽ là thiếu người đi đầu dẫn đường?
Thư Nhiên suy nghĩ một hồi, làm mấy tờ có chữ viết khác nhau, lặng lẽ dán lên, sau đó, quả nhiên có người dám dán mấy tờ giấy không chủ lên, rất tốt.
Trong phòng làm việc, Trần Khải rất muộn mới lắc lư tới, nói tin tức của Viên Hiểu Băng cho Từ Thận nghe.
“Cũng không biết là thằng cháu trai ma cà bông nào tiết lộ tin tức của nhà máy chúng ta.” Trần Khải nói: ” Em mà biết thế nào cũng gi3t chết nó cho coi.”
Mặc dù là một tin tức giả, không thực sự làm tổn thương họ.
“Thật đúng là cháu trai.” Từ Thận mặt âm trầm, hơi chút suy tư, hắn đã biết là ai làm.
“Ai?” Trần Khải nắm tay hỏi.
“Cái người cần chải lại tóc, họ Tôn kia.” Từ Thận nói.
” Mẹ kiếp, đại gia hắn!” Trần Khải đứng lên.
Trần Sâm mặt cũng âm trầm, ngậm một điếu thuốc vào miệng: “Tôi gọi mấy người hỏi thăm hắn ta.”
Từ Thận nhìn hắn một cái.
“Tôi có chừng mực.” Trần Sâm nói.
Từ Thận ừ một tiếng: “Đừng quá đáng.”
“Đông người như này, các anh đang thảo luận gì đó?” Thư Nhiên mở cửa đi vào, thuận miệng hỏi một câu, chỉ thấy tất cả mọi người nhìn mình, bầu không khí còn rất kỳ quái, cậu…!Hỏi cái gì không nên hỏi sao?
“Không có gì.” Từ Thận nói.
“Đúng, anh trai anh mắc bệnh trĩ, muốn về nghỉ ngơi trước.” Trần Khải nói.
Trần Sâm trừng mắt nhìn hắn, muốn tát, nhưng lại ngại có Thư Nhiên ở đây, chỉ có thể nhịn.
Bệnh trĩ?
Thư Nhiên nhìn Trần Sâm, lúng túng nói: “Ồ, vậy mau trở về đi.
Anh Sâm, nhà máy vừa trở lại làm việc không bận lắm, anh có thể nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa.
”
Còn trẻ đã bị như vậy thật khó chịu, cũng không biết thời đại này có Mã Ứng Long* hay không, có thể dùng một chút.
(Thuốc trị Trĩ)
“Không sao.” Trần Sâm cứng rắn nói, và sau đó đi về
Từ Thận muốn cười nhưng không dám cười, liếc mắt nhìn Trần Khải một cái, nói cho sướng cái miệng, tối về không cần mạng nhỏ nữa à?
Không phải là chưa đến tối sao?
Trần Khải tiếp tục cười ầm ĩ.
Từ Thận lười để ý tới hắn, ánh mắt rơi vào người Thư Nhiên: “Bận nửa ngày rồi, mau tới đây nghỉ ngơi một lát.”
Trần Khải từ trong nhà cầm lá trà uống không hết tới, Từ Thận tự tay ngâm cho Thư Nhiên uống, đang uống thì điện thoại trong phòng làm việc vang lên, mọi người ngồi ở đây đều dừng lại, im lặng nhìn điện thoại.
Sở dĩ có phản ứng như vậy là bởi vì điện thoại trong văn phòng của bọn họ rất ít người biết đến, mấy tháng cũng sẽ không đổ chuông một lần.
“Có thể là Roosevelt.” Thư Nhiên đi tới, nhận lấy: “Hello?”
Viên Phong bên kia điện thoại sửng sốt, sao lại là người nước ngoài?
Anh tưởng mình gọi nhầm nên cũng nói bằng tiếng nước ngoài: “Xin lỗi, chắc tôi gọi nhầm”.
Thư Nhiên vừa nghe liền biết, đây là người trung quốc, nhưng cậu không giải thích hiểu lầm: “Không sao.
”
Cậu cúp máy và nói với Từ Thận: “Gọi nhầm số.”
Mọi người không quan tâm.
Viên Phong đi hỏi thư ký của mình, Tiểu Lâm: ” Cậu có chắc đó là số này không?”
Tiểu Lâm gật đầu:“Tôi đã hỏi đơn vị lắp đặt điện thoại rồi, chắc không nhầm đâu”.
“Người nhận điện thoại là người nước ngoài.” Viên Phong nói.
Anh đã nghe được, huynh đệ Trần gia và bạn bè hợp cổ phần mở xưởng may, chỉ là hỏi thăm không ra, bọn họ làm ăn thế nào, hợp tác với đại lý nào, chỉ biết không phải ở Nam thị.
Nếu không phải ở nam thị, vậy thì không cần phải nói.
Bọn họ cũng không thể ngăn cản không cho người ta mở xưởng may ở nam thị, dù sao cũng không cướp việc làm ăn của bọn họ.
Viên Phong lần này gọi điện thoại tới, chỉ là thăm hỏi một chút, để cho tiểu tử Trần gia biết, chuyện của bọn họ không giấu được tai mắt Viên gia mà thôi.
Tiểu Lâm: “Đại thiếu gia, không thì để tôi đi một chuyến?”
Viên Phong: “Không cần, nhà máy kia cũng không phải do huynh đệ Trần gia tự mình mở, còn có cậu ấm của Giang tiên sinh, anh nhà người ta đang ở nam thị nhìn.
”
Làm quá khó coi sẽ đắc tội với người khác.
Sau khi rời khỏi nhà máy, Trần Sâm ở bên ngoài dặn dò hai anh em, giúp chặn một người: “Mang bao tải đánh anh ta một trận, đừng quá tàn nhẫn.” Để cho người ta ăn một bài học mà thôi, để cho hắn sau này dám nhiều lời.
“Được rồi, anh Sâm.” Hai người hếch cằm.
Chạng vạng, Tôn quản lý bận rộn xong tan tầm, trên đường về nhà bị người ta trùm bao tải đánh một trận.
Hắn biết là ai đánh mình, nhưng cũng không dám nói lung tung nữa.
Dù sao cũng chỉ làm việc cho nhà họ Viên mà thôi, thực sự không cần thiết phải mạo hiểm tính mạng và sự an toàn của gia đình mình… Tôn quản lý hối hận nghĩ, sớm biết sẽ không đắc tội Với Từ Thận.
Sáng hôm sau, Từ Thận đạp xe đi mua điểm tâm cho Thư Nhiên, thuận đường vòng qua con đường Tôn quản lý đi làm, tựa xe vào dưới gốc cây, Từ Thận vừa nghiến ống hút sữa đậu nành, vừa cười tủm tỉm chào hỏi Tôn quản lý: “Tôn quản lý, đi làm à? ”
Tôn quản lý thấy Từ Thận tựa như gặp quỷ, miễn cưỡng chào hỏi rồi bước nhanh đi.
“Rảnh rỗi cùng nhau ăn cơm nha, Tôn quản lý.” Từ Thận thấy đối phương bị dọa chạy mất, chậc một tiếng, nếu đã sợ hãi thành như vậy, còn dám giở trò sau lưng.
Hắn nâng chiếc xe đạp của mình về nhà.
Thư Nhiên ở nhà thấy Từ Thận trở về, thật sự là bạn trai mười tốt, cậu cười tiến lên, nhận được một nụ cười dịu dàng: “Đói nên tỉnh à?”
“Ừm.” Ngậm ống hút uống sữa đậu nành Thư Nhiên nào biết được, bạn trai 10 tốt vừa đi làm một chuyện mà chỉ có xã hội đen mới làm..