Yêu Đương Đoan Chính

Chương 88



Tôi chỉ muốn cậu

Dương Tùng ở chỗ Yến Hảo nguyên cả ngày, buổi tối ba người ra ngoài ăn tôm hùm đất.

Yến Hảo cầm chồng găng tay dùng một lần, tách ra từng cái một để sang bên.

“Tao không đeo cái thứ đồ chơi đó.” Dương Tùng nói, “Đeo vào không có cảm giác thoải mái.”

Yến Hảo bật thốt: “Mày coi nó là qu4n chữ T chắc?”

Dứt lời chưa đến hai giây, cậu lâp tức ghé bên tai Giang Mộ Hành đang cau mày nói: “Chỉ là phép so sánh thôi.”

Dương Tùng chậc chậc chậc thật lớn.

Yến Hảo làm như không nghe thấy, cậu đưa Giang Mộ Hành đôi găng tay: “Đeo vào tay chắc chắn cũng dính dầu, nhưng vẫn đỡ hơn so với không đeo.”

Giang Mộ Hành nói: “Ngồi gần hơn chút.”

Yến Hảo tức khắc dịch ghế đến bên cạnh hắn.

Thấy cảnh này, khoé mắt Dương Tùng giật thật mạnh.

Tôm hùm đất dọn lên bàn, hai cái đĩa đỏ au, theo thứ tự là tỏi băm và tê cay, kích thước con tôm hết sức thân thiện và gợi thương cảm.

Yến Hảo mò trong đĩa tê cay.

Dương Tùng liếc thấy gì: “Tiểu Hảo, mày dán gì trên quần áo vậy?”

Yến Hảo cầm con tôm: “Miếng dán đuổi muỗi.”

Dương Tùng không nghe rõ: “Thứ gì cơ?”

Yến Hảo bẻ đầu tôm: “Đuổi muỗi.”

Mắt Dương Tùng trợn trắng, thành em bé rồi.

Yến Hảo ăn tôm không ăn đầu không ăn càng, chỉ ăn một khúc thịt nhỏ ở đuôi.

Trước đây càng là do Dương Tùng quất hết, nên lúc này cậu ta cũng rất tự nhiên đi lấy. Kết quả giữa chừng có một cái tay tiến tới cướp mất công việc của cậu ta.

Dương Tùng: “…”

Má mày, có cần bá chiếm rõ ràng vậy không?

Yến Hảo nhìn Giang Mộ Hành bẻ khớp càng, rút thịt, nhắc nhở: “Coi chừng tay.”

“Không sao.” Giang Mộ Hành nói, “Không ăn càng thì để bên chỗ tôi.”

Yến Hảo “Ò”, bưng sữa trái cây uống hai ngụm: “Tùng Tùng, mày biết bao giờ phát bằng tốt nghiệp không?”

Dương Tùng cầm con tôm, răng rắc bóp nát vỏ đuôi nó: “Việc này mày đâu cần hỏi tao đâu?”

Yến Hảo bẻ càng tôm: “Trường vẫn chưa thông báo.”

Dương Tùng không trả lời ngay, cậu ta mau lẹ gỡ chân bóc vỏ tôm hùm, nhanh chóng giải quyết xong một con mới b4n ra ba chữ: “Xem tình hình.”

Động tác cắn thịt tôm của Yến Hảo khựng lại, thế chắc là không rồi.

“Phải rồi, Tùng Tùng, mẹ mày còn làm mai mày với con gái bạn mẹ mày không?”

“Khụ!”

Dương Tùng sơ sẩy nên bị cay, con mắt trừng thẳng đỉnh đầu bốc khói: “Khụ khụ… Khụ khụ khụ khụ khụ!”

Yến Hảo tự nhủ, được rồi, không cần hỏi nữa, sợ là phải uốn nắn.

Dương Tùng cay đến đau họng, uống hơn phân nửa ly trà lạnh mới miễn cưỡng đỡ hơn.

Yến Hảo thấy cậu ta vừa rơi lệ vừa hỉ mũi, khổ cực kỳ: “Không ăn hả?”

Dương Tùng khịt mũi: “Ăn.”

“Mày tội gì phải khổ thế.” Yến Hảo thở dài, “Đời người có mấy chục năm đâu, tại sao phải tàn nhẫn với mình như vậy làm gì?”

Dương Tùng nồng nàn chân thành cầm con tôm hùm lên: “Bởi vì nó, tình yêu đích thực của tao.”

Yến Hảo mắc ói hồi lâu, cậu đụng chân Giang Mộ Hành: “Nước ô mai uống ngon không?”

Giang Mộ Hành bưng cho cậu.

Yến Hảo nếm một ngụm, hơi lạnh, vị cũng rất đậm.

Giang Mộ Hành bóc thịt tôm, Yến Hảo lại gần ăn đi.

Tay Dương Tùng run một cái, suýt bị càng tôm đâm vào miệng. Cậu ta nháy mắt với Yến Hảo, bạn à, có thể tém bớt không?

Yến Hảo đáp về ánh mắt, phòng riêng, không ai nhìn thấy.

Tròng mắt Dương Tùng thiếu điều lồi ra, đậu má tao bộ tao không phải người chắc?

Yến Hảo xoay mặt về phía Giang Mộ Hành: “Tôi muốn đi vệ sinh.”

Giang Mộ Hành tháo găng tay: “Đi thôi.”

Dương Tùng thấy hai người họ cùng nhau rời khỏi, mắt trợn tròn, đi vệ sinh cũng muốn đi theo?

Kẹo mạch nha còn chẳng dính như thế.

Rời phòng riêng, Yến Hảo vừa đi vừa trò chuyện với Giang Mộ Hành. Có vài người bước đến từ hành lang đối diện, đều là dân xã hội, mặc âu phục thắt cà vạt, có vẻ là liên hoan bộ phận.

Trong đó có một người đàn ông trẻ tuổi thanh tú liên tục nhìn lén Giang Mộ Hành, ánh mắt như nai con, trong veo như nước, khiến người ta nhìn mà muốn bắt nạt.

Yến Hảo phát hiện, cậu dừng bước, đáy mắt thấm đầy khói mù, chúng nhanh chóng lan tràn lên mặt.

Người đàn ông nọ như phát giác được gì, ánh mắt dời từ Giang Mộ Hành sang Yến Hảo, qua tới qua lui, mặt đỏ bừng trong nháy mắt.

Yến Hảo lạnh lẽo nhìn y chòng chọc, nhìn mãi đến mức khiến y không dám ngẩng đầu, vội đi theo các đồng nghiệp.

Đèn hành lang kẹt giữa sáng rõ và mờ, Yến Hảo đứng tại chỗ, cánh tay bị nắm chặt, cậu mặc cho Giang Mộ Hành kéo mình vào phòng vệ sinh.

Giang Mộ Hành xác định mọi gian phòng đều không có ai mới quay người hỏi Yến Hảo: “Cậu làm gì mà đờ ra vậy?”

Yến Hảo nói chuyện ban nãy. Thấy Giang Mộ Hành không có biểu cảm gì, ấn đường cậu nhăn nhăn: “Cậu biết mà, đúng không?”

Giang Mộ Hành khẽ vuốt cằm cậu.

Hơi thở Yến Hảo vô cùng u ám: “Ánh mắt của người đàn ông kia nhìn cậu giống như trước đây tôi nhìn cậu, muốn được cậu làm.”

Giang Mộ Hành hững hờ: “Cho nên?”

Yến Hảo không lên tiếng.

Giang Mộ Hành hơi khom lưng, hôn trán cậu: “Đi tiểu đi.”

Yến Hảo không nhúc nhích, trong đầu hiện lên lời Dương Tùng nói, trên đại học khẳng định sẽ có con trai gạ gẫm Giang Mộ Hành.

Thực ra không chỉ mỗi đại học, trong công việc cũng sẽ có, càng nhiều hơn.

Chỉ là cấp ba không có thôi.

Yến Hảo cắn cắn m0i, không đúng, cấp ba cũng có, chẳng phải là cậu sao?

Giọng Giang Mộ Hành bình tĩnh: “Không muốn đi tiểu?”

Yến Hảo hờn dỗi: “Hết rồi.”

Giang Mộ Hành thản nhiên nói: “Vậy đi thôi.”

Yến Hảo níu góc áo Giang Mộ Hành: “Tôi đang ghen.”

Giang Mộ Hành thở ra một hơi.

Yến Hảo bĩu môi, có chút tủi thân: “Là bạn trai, có phải cậu nên dỗ tôi không?”

Giang Mộ Hành khều khều tóc mái Yến Hảo: “Nói hai chuyện. Một, cậu ghen tôi rất vui. Hai, khoảng thời gian tôi làm việc ở Thanh Tranh, số người tiếp cận tôi, muốn thuê phòng cùng tôi nhiều vô số kể.”

Yến Hảo bỗng ngẩng đầu: “Cái trước không cần nhắc lại nữa. Cái sau cậu chắc chắn là đang dỗ tôi, mà không phải đang làm tôi sợ chứ?”

Giang Mộ Hành nhìn cậu, đến một câu: “Sao khả năng đọc hiểu của cậu thụt lùi rồi?”

Yến Hảo nghẹn họng, không nói nên lời.

Giang Mộ Hành ôm thiếu niên vào lòng: “Ý của tôi là, tôi chỉ muốn cậu.”

Yến Hảo sững sờ hồi lâu, mặt cậu khô nóng, lắp bắp: “Được, được rồi.”

Một giây sau cậu lại nhỏ giọng hỏi: “Nếu, ý tôi là nếu, nếu sau này xuất hiện một người có tướng mạo gần giống tôi, đều là cùng một kiểu, cũng dùng cách tương tự để trêu cậu, vậy cậu…”

Giang Mộ Hành cau mày cắt ngang: “Cậu vẫn không hiểu lời tôi nói.”

Yến Hảo nín thở chờ đáp án.

Giang Mộ Hành trông xuống ánh mắt hết sức mịt mù của cậu, song lại bộc lộ những tình cảm sâu sắc mà hắn có thể hiểu: “Tôi muốn cậu, nên mới để cậu trêu tôi mãi.”

Tim Yến Hảo đập liên hồi: “Ò.”

Giang Mộ Hành cong ngón tay cào mặt cậu: “Đi tiểu?”

Yến Hảo đã ngoan: “Đi.”

Nhìn dáng vẻ này của cậu, tự chủ của Giang Mộ Hành đột nhiên mắc lỗi nhỏ, không kiềm được hôn một cái lên chóp mũi cậu, rồi lại cắn một cái.

Yến Hảo muốn để Giang Mộ Hành và Dương Tùng một mình ở chung, nên cậu cố tình nói bụng không thoải mái, muốn đi vệ sinh. Đến khi tản bộ một vòng trở về phòng, cậu phát hiện trước mặt hai người họ chất đống vỏ tôm.

Người nào ăn của người người nấy, không nói chuyện.

Yến Hảo chỉ đành an ủi bản thân, không đánh nhau đã tốt rồi, thời gian còn rất dài.

Hơn tám giờ, Dương Tùng chào rồi về nhà.

Yến Hảo và Giang Mộ Hành đi xem phim, xem “Quá nhanh quá nguy hiểm 5” chiếu từ tháng năm, hai người họ đặt chỗ ngồi ở phía sau.

Giang Mộ Hành đặt bỏng ngô vào cái lỗ trên ghế, cúi đầu lướt điện thoại.

Yến Hảo buồn tẻ uống trà sữa, mắt thỉnh thoảng lia sang khách bước lên bậc thang, chợt nhớ tới chuyện gì: “Lúc đó…”

“Cuối kỳ lớp 11, khi tiệm tạp hoá chiếu “Tuế nguyệt thần thâu”,” Yến Hảo xích lại gần Giang Mộ Hành, nhỏ giọng nói, “có phải vì tôi muốn xem, cho nên cậu mới ở lại không?”

Ngón tay Giang Mộ Hành gõ điện thoại hơi khựng lại.

Yến Hảo dùng khoé mắt lưu ý bốn phía, ánh sáng rất tối, trước sau vài ba người ngồi rải rác, hàng này vô cùng trống. Cậu đưa tay vào trong lòng bàn tay Giang Mộ Hành, cào hai cái: “Phải không?”

Giang Mộ Hành không trả lời.

Giọng Yến Hảo càng nhỏ nhẹ hơn: “Cậu nói phải, tối tôi sẽ hôn cậu.”

Giang Mộ Hành không do dự giây nào: “Phải.”

Yến Hảo cũng hơi bất ngờ với phản ứng của Giang Mộ Hành, mặt cậu đỏ đỏ: “Cậu muốn tôi hôn cậu vậy sao.”

Không chờ Giang Mộ Hành đáp, cậu đã “khụ”: “Vậy cậu có thể nói mỗi ngày, tôi sẽ không từ chối cậu, cũng sẽ không chê phiền. Tôi thích cậu nảy lên trên đầu lưỡi tôi.”2

*Editor nhắc nhở thân thiện: Thực ra đây không phải hôn.

Giang Mộ Hành nhét một nắm bỏng ngô vào miệng cậu.

Động tác gần như có thể gọi là thô lỗ, lực cũng có phần mất khống chế.

Yến Hảo phồng má, vô tội chớp mắt với Giang Mộ Hành, làm gì đó?

Giang Mộ Hành nhắm mắt, không nhìn cậu, cũng không mở miệng, hô hấp nặng nề, bao hàm dục v0ng đè nén.

Yến Hảo nhai bỏng ngô rồm rộp, tiếp tục chủ đề trước đấy: “Ban đầu tôi còn tưởng chính cậu muốn xem bộ phim đó.”

“Tôi còn nhớ là tôi ăn kem, cậu dạy tôi, bảo tôi ăn thì ăn, đừng mut.”

Yến Hảo híp mắt nhìn Giang Mộ Hành: “Có phải nghe tiếng mut của tôi, cậu có cảm giác không?”

Thái dương Giang Mộ Hành đập đập.

Yến Hảo càng nói, ý cười trong lời nói càng dày đặc, giấu không được bay ra ngoài: “Thêm nữa khi tôi muốn quay về hướng quạt thổi, cậu kêu tôi đừng chắn cậu, nhưng thật ra là sợ tôi cảm lạnh nhỉ.”

Cằm Giang Mộ Hành căng chặt, nghiền ra một tiếng từ cổ họng: “Ăn bỏng ngô của cậu đi.”

Yến Hảo cười, khều chân Giang Mộ Hành. Nhìn đi, nhắc đại đến một chuyện, có thể dính tới rất nhiều đoạn ngắn.

Ký ức mới toanh phát sáng, không hề bị phủ tí tro bụi nào.

“Quá nhanh quá nguy hiểm 5” là bộ phim chiếu rạp Yến Hảo muốn xem nhất sau khi thi đại học. Là một fan điện ảnh trung thành, khoảng thời gian này cậu cương quyết từ chối toàn bộ spoiler, cũng khiến bộ phim này đánh dấu lần đầu tiên cậu ra rạp cùng Giang Mộ Hành.

Những nhân vật phụ không tệ trong vài phần phim trước đó tụ hội trong phần này. Yến Hảo ngồi ở tận đằng sau mà vẫn bị ảnh hưởng lớn, có thể tưởng tượng hàng ghế phía trước thì như thế nào.

Kể từ sau mười phút đầu, andrenaline người xem tăng bão táp, chưa bao giờ hạ xuống.

Yến Hảo không có hứng thú với đàn ông cơ bắp. Cậu vẫn thích vóc dáng Giang Mộ Hành hơn, đường cong không thô kệch không khoa trương, cơ bụng cơ ngực cơ cánh tay chỗ nào cũng vừa vặn.

Aiz, sờ mỗi ngày hôn mỗi ngày, đi ngủ còn đặt tay lên, nhưng vẫn chưa đủ.

Yến Hảo cắn ống hút nghĩ.

Cuối phim xuất hiện một easter egg.

Rạp chiếu huyên náo, giọng Yến Hảo xen lẫn bên trong: “Còn phần sáu nữa.”

Giang Mộ Hành kiểm tra đồ đạc trên chỗ ngồi: “Ừm.”

Yến Hảo duỗi cái lưng siêu siêu mỏi: “Thế chừng nào phần sáu ra, chúng ta lại cùng đi xem tiếp.”

Giang Mộ Hành cong cong môi: “Được.”

Thần kinh Yến Hảo cực kỳ hưng phấn: “Bây giờ đi đâu? Tôi vẫn chưa muốn về.”

Giang Mộ Hành cầm bỏng ngô lên: “Dạo công viên một chút.”

Yến Hảo đưa cốc trà sữa cạn cho hắn: “Cụ già mới đi tản bộ công viên. Ta có thể đến chỗ khác không?”

Giang Mộ Hành nói: “Có.”

Ngay khi Yến Hảo muốn hỏi chỗ nào, thì hắn nói: “Về nhà.”

Kết quả rốt cuộc vẫn tới công viên, nhưng ở đó chưa đầy năm phút, Giang Mộ Hành đã dẫn Yến Hảo đi.

Vì bọn muỗi quá nhiệt tình với họ, khó bề chống đỡ.

Hai người dọc theo bờ sông chậm rãi trở về nhà, trên đỉnh đầu là bầu trời sao, gió sông phả vào mặt, ngoảnh đầu là đèn đóm thưa thớt đối diện con sông.

Trên đường Giang Mộ Hành nhận được cuộc gọi, Yến Hảo nghe hắn nói “Để tôi hỏi xem”, đoán chừng là muốn hỏi mình.

Quả nhiên, Giang Mộ Hành cúp máy rồi hỏi ngay, chỉ là nội dung khá bất ngờ.

Mặt Yến Hảo tràn đầy kinh ngạc: “Chương trình anh Tự tham gia, đầu tháng sau là chung kết?”

Giang Mộ Hành gật đầu.

Yến Hảo vội ăn nốt nửa miếng bánh ngọt trong tay: “Nhất định phải đi xem.”

Giang Mộ Hành nhíu mày: “Nghĩ kỹ chưa?”

“Không cần nghĩ.” Yến Hảo nói, “Giờ cậu báo với anh ấy luôn đi, chúng ta sẽ đến coi trực tiếp.”

Thế là Giang Mộ Hành nhắn tin cho Hoàng Tự.

Hoàng Tự hồi âm rất nhanh, bảo họ mau kiếm đầu cơ mua vé.

Yến Hảo liếc nhìn tin nhắn: “Không nhất định phải tìm đầu cơ, để tôi về xem nhà tài trợ của chương trình có những ai.”

Cậu lấy ra một chiếc bánh ngọt trong túi Giang Mộ Hành xách: “Hai hôm nữa Dương Tùng đến thành phố A thăm người thân, nó sẽ xem nhà giúp chúng ta. Chúng ta sàng lọc sơ qua, nào đầu tháng đến cổ vũ cho anh Tự thì quyết định luôn chỗ ở.”

“Giữa tháng tám thì dọn vô…”

Yến Hảo đang nói thì dừng lại, Dương Tùng hẳn sẽ ra nước ngoài vào tầm ấy.

Bạn bè xung quanh quá ít, mỗi người đều vô cùng quý giá.

Tuy nói đời người đi kèm với thăng trầm, có hợp thì có tan, có tan mới có hợp, ly biệt là để đi trải nghiệm thế giới bao la rộng lớn, tôi luyện, trưởng thành, sau đó hai bên sử dụng một bản thân tốt hơn để đoàn tụ. Nhưng vẫn sẽ có nỗi thương cảm trĩu nặng, đè nén trong lục phủ ngũ tạng.

Giang Mộ Hành hỏi Yến Hảo sao thế.

Yến Hảo cụp mắt: “Không sao cả.”

Đi vài bước, Yến Hảo khẽ hô: “Giang Mộ Hành.”

Giang Mộ Hành nghiêng đầu: “Hửm?”

“Không có gì.” Yến Hảo vừa ăn bánh vừa nói: “Gọi cậu thôi.”

Giang Mộ Hành đặt tay l3n đỉnh đầu cậu, xoa xoa như vỗ về mèo con.

Bóng cây lắc lư.

Yến Hảo bước đi, lâu lâu lại dựa vai Giang Mộ Hành, khều ngón tay hắn.

Giang Mộ Hành đều chiều theo cậu.

Đằng trước cách đó không xa, có một người đàn ông gọi điện thoại cho vợ, cứ mở miệng ra là yêu dấu.

Yến Hảo nhìn Giang Mộ Hành, có ti tí hờn tủi: “Cậu chưa từng gọi tôi như vậy.”

Giang Mộ Hành trầm mặc nhìn cậu, gọi rồi, khi cậu nằm dưới người của tôi, mê ly đến cực điểm.

Yến Hảo bước một bước xoay người, đối diện với hắn: “Gọi tôi một tiếng thôi mà.”

Nũng nịu, âm điệu rất mềm mại.

Giang Mộ Hành mím bờ môi mỏng, đôi mắt sâu không thấy đáy.

“Ngại à? Vậy để tôi gọi cậu.”

Yến Hảo vén tóc mái đâm vào mắt, khẽ cười với Giang Mộ Hành: “Yêu dấu ơi.”

Cơ lưng Giang Mộ Hành đột ngột căng chặt.

Yến Hảo chọt chọt vai Giang Mộ Hành: “Thích tôi gọi cậu như vậy không?”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.