Cơ bụng tám múi ướt rượt và bộ phận khó nói nào đó lại hiện lên trước mắt Kỷ Tô, đầu ngón tay cậu hơi cuộn lại.
Bất kỳ đứa con trai nào cũng khao khát có được dáng người như thế, tiếc rằng cậu bị đẻ non, thể chất yếu ớt bẩm sinh, có tập thế nào đi nữa cũng không có được cơ bắp hoàn mỹ như thế.
Còn chỗ đó…
Kỷ Tô không khỏi cúi đầu nhìn của mình, trong lòng cảm thấy phức tạp một cách khó tả.
Thân là trai thẳng, khó tránh khỏi có khuynh hướng muốn so đo về một số phương diện. Kích cỡ của cậu cũng tính là trội hơn trong nhóm con trai, nhưng hôm nay thật sự đã được mở mang tầm mắt…
“Tô Tô, cậu sao thế?” Kiều Cẩm hỏi han: “Sao mặt đỏ dữ vậy?”
“Hả?” Kỷ Tô hoàn hồn, kéo cổ áo như đang che giấu: “Không có gì, tôi thấy hơi nóng thôi.”
“Trời nóng lên rồi, nhưng mà vẫn chưa tới mức phải mở điều hòa.” Kiều Cẩm ân cần đề nghị: “Hay cậu ra ban công hóng gió chút đi?”
Kỷ Tô theo lời đứng dậy: “Được, tôi ra ban công hóng gió một lát.”
Cậu ra ban công, dựa lưng vào cửa trả lời tin nhắn.
Manh Manh: [Thích…]
Manh Manh: [Mèo con ngại ngùng.jpg]
Bên kia như thể đang túc trực chờ cậu trả lời, hắn nhắn lại ngay.
G: [Thật không?]
Manh Manh: [Thật mà!]
Manh Manh: [Đàn anh lớn thật đó…]
Trên khung chat vẫn đang hiển thị “đối phương đang nhập…”, hồi lâu sau mới có tin nhắn trả lời.
G: [Ý em là?]
Kỷ Tô không hiểu, liếc nhìn tin nhắn của mình theo phản xạ, sau đó bỗng dưng trợn to hai mắt.
Cứu mạng! Sao cậu lại gõ thiếu mấy chữ mấu chốt vậy hả?
Manh Manh: [Cơ bắp!]
Manh Manh: [Ý em là cơ bắp của đàn anh to quá!]
G: [Cũng tạm.]
Kỷ Tô chọt mạnh ngón tay vào màn hình, bày đặt giả vờ gì hả?
Mi gửi video cơ bụng kh ủng bố như thế không phải cố ý khoe dáng người, muốn Manh Manh sùng bái hả?
Kỷ Tô nhếch môi, quyết định xin chút phúc lợi nho nhỏ cho bản thân.
Manh Manh: [Dáng người của đàn anh đẹp quá, anh tập thế nào vậy ạ?”
G: [Không luyện gì nhiều.]
Kỷ Tô: “…”
Xạo sự, dáng người cỡ này mà không nhờ tập luyện á?
G: [Thường hay chơi bóng với chạy bộ, không luyện thêm gì khác.]
Kỷ Tô bĩu môi, không muốn nói chuyện với sở khanh nữa.
Lúc này, bên kia gửi tin nhắn mới.
G: [Sau này muốn ngắm cơ bụng cứ bảo tôi.]
Kỷ Tô trừng màn hình, sở khanh đang dùng bụng tiểu nhân đo lòng quân tử hả?
Manh Manh: [Được ạ!]
Manh Manh: [Mèo con che mặt.jpg]
Kỷ Tô cười mỉa, lần sau bắt mi chụp luôn cả mặt, thử xem rốt cuộc bộ mặt thật của mi ra làm sao.
G: [Manh Manh ngoan lắm.]
Kỷ Tô nhìn màn hình điện thoại, quyết định phải tìm cơ hội đi ngắm cơ bụng của mười tám anh, cho tên cặn bã kia tức chết.
Ủa từ từ…
Cậu có phải Kiều Cẩm đâu, cậu là trai thẳng mà, dang yên đang lành đòi ngắm cơ bụng của con trai làm gì?
Kỷ Tô lắc đầu, thanh tẩy đống suy nghĩ kỳ lạ trong não.
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới, Kiều Cẩm đứng trong ký túc xá gõ cửa ban công: “Tô Tô?”
Kỷ Tô quay người lùi lại cho cậu ta đi ra.
“Sao rồi, sở khanh gửi ảnh cơ bụng cho cậu chưa?” Kiều Cẩm ép giọng nhỏ xuống, hỏi.
“Gửi rồi.” Kỷ Tô lặng lẽ đưa điện thoại ra, “Có cả video, tự cậu xem đi.”
Kiều Cẩm nhận điện thoại, mở video ra xem.
Mấy giây sau, cậu ta bật thốt lên: “Mẹ bà nó! Sao dáng người của sở khanh đỉnh quá vậy?”
“Được rồi.” Kỷ Tô giơ tay cản không cho cậu ta xem hết.
Tiếc là đã chậm một bước, Kiều Cẩm bắt đầu nã liên thanh: “Mẹ nó mẹ nó mẹ nó!”
Kỷ Tô lấy lại điện thoại, nhắc nhở: “Nhỏ tiếng lại.”
Kiều Cẩm vẫn còn đang khiếp sợ, hồi lâu sau mới kìm nén cho ra một câu đánh giá chính xác: “Cái mẹ gì vậy trời!”
Kỷ Tô: “…”
“Gượm đã, là do tôi không hiểu nổi thế giới này hả?” Kiều Cẩm tỏ vẻ khó hiểu, “Sở khanh ngon cỡ này còn đi yêu qua mạng làm gì, lừa gạt qua mạng chi vậy hả?”
“Ai biết đâu?” Kỷ Tô nghiêm túc suy nghĩ một lúc: “Có lẽ là vì mặt của gã xấu quá?”
“Chỉ có thể giải thích như vậy.” Kiều Cẩm gật đầu, sau đó vẫn không nhịn nổi phải bình phẩm một câu: “Theo kinh nghiệm xem phim đầy mình của tôi, hẳn là sau này bạn gái của gã phải “chịu đựng” dữ lắm.”
Kỷ Tô im lặng ấn tắt điện thoại, không hùa theo chủ đề này nữa.
Dù sao cũng chẳng liên quan đến cậu…
*
Chớp mắt đã tới thứ sáu.
Kỷ Tô vốn định đợi tới thứ bảy rồi mời bạn cùng phòng đi ăn luôn. Nhưng đột nhiên Kiều Cẩm biết được ngày mai là sinh nhật của Chu Dương, thế nên kế hoạch của cậu bị đảo lộn.
“Aaaaaaa Tô Tô, toang rồi toang rồi!” Kiều Cẩm cuống lên, đi vòng quanh trong phòng ký túc xá, “Tôi nhớ nhầm sinh nhật của Chu Dương mất rồi, tôi chưa kịp chuẩn bị gì hết!”
“Tiểu Kiều, bình tĩnh đi.” Kỷ Tô dịu giọng khuyên nhủ: “Vẫn còn kịp mà, kịp để cậu chuẩn bị một món quà.”
Kiều Cẩm chợt đứng lại: “Tôi lo vụ này đây, tôi nên tặng cậu ấy thứ gì bây giờ?”
Kỷ Tô nghĩ một chốc: “Cậu ấy thích chơi bóng rổ, vậy tặng một đôi giày chơi bóng đi, được không?”
“Được thì cũng được, nhưng không đủ đặc biệt.” Kiều Cẩm siết chặt ngón tay, “Với lại gấp quá tôi cũng không mua được giày limited, giày bình thường thì ai cũng tặng được.”
“Tặng cậu ấy một bộ tai nghe thì sao?” Kỷ Tô tiếp tục đề nghị, “Vậy thì mỗi lần chơi game cậu ấy sẽ nhớ đến cậu.”
Kiều Cẩm lắc đầu: “Bây giờ cậu ấy đang dùng tai nghe Cố Chiêu tặng. Cậu ấy quý nó lắm, chắc chắn không chịu đeo cái tôi tặng đâu.”
Kỷ Tô tiếp tục đưa ra thêm vài đề nghị khác, kết quả chẳng duyệt được cái nào.
“Vậy tôi cũng chịu thôi.” Cậu bất lực, “Nhưng cậu đừng lo quá, tôi với cậu từ từ nghĩ.”
Đang nói thì điện thoại trên bàn chợt rung lên.
Kỷ Tô cầm điện thoại, ấn mở WeChat.
G: [Tan học chưa?]
Manh Manh: [Tan học òi, đang tập đàn nè~]
G: [Ăn tối chưa?]
Một tay Kỷ Tô xoa cằm, cậu quyết định hỏi ý kiến của sở khanh về vụ tặng quà.
Manh Manh: [Đàn anh, em có một người bạn cùng phòng, cậu ấy muốn tặng quà cho người mình thích, anh thấy nên tặng quà gì thì được?]
G: [Cậu ấy?]
Kỷ Tô giật thót, vô thức ngồi thẳng lưng lên.
Manh Manh: [Em gõ nhầm á, là cô ấy, không phải cậu ấy!]
G: [Tặng gì cũng được.]
Manh Manh: [Hả? Thế có tùy tiện quá không…]
G: [Nếu đối phương thích cô ấy, vậy tặng gì cũng được. Nếu đối phương không thích cô ấy, tặng gì cũng vô dụng.]
Kỷ Tô: “…”
Mới đầu cậu còn cạn lời, nhưng nhìn lại dòng chữ trong khung chat, đột nhiên càng đọc càng thấy có lý.
“Tiểu Kiều.” Kỷ Tô quay mặt qua, “Cậu tặng Chu Dương một cái đồng hồ đeo tay đi. Tôi nhớ ở trung tâm mua sắm gần trường mình có một cửa hàng đồng hồ.”
Kiều Cẩm do dự: “Nhưng mà…”
“Nếu Chu Dương có thiện cảm với cậu thì cậu ấy sẽ đeo nó.” Kỷ Tô giải thích, “Còn nếu cậu ấy không có thiện cảm, một món quà sinh nhật cũng không đủ để cậu ấy thích cậu.”
Kiều Cẩm đơ vài giây, sau đó ngộ ra: “Tôi hiểu rồi!”
Thứ đặc biệt không phải là quà tặng, mà chính là người tặng quà.
“Aaaaaa cục cưng Tô Tô tôi yêu cậu chết đi được!” Kiều Cẩm hưng phấn nhảy bổ qua, “Cậu đúng là thiên tài trong tình yêu, mau cho tôi hôn một cái!”
“Từ chối.” Kỷ Tô cười, giơ tay đẩy cậu ta ra, “Sắp hết thời gian rồi, cậu đi mua đồng hồ trước đi.”
Kiều Cẩm: “Đi chung đi chung!”
Kỷ Tô đứng dậy, nghĩ một hồi rồi quyết định trả lời.
Manh Manh: [Em biết rồi, cảm ơn đàn anh nha~]
Manh Manh: [Em tập đàn đây, về rồi nói tiếp~]
G: [Nhớ ăn cơm tối.]
Kỷ Tô tắt điện thoại, tự dưng cảm thấy đối phương đúng là một người kỳ lạ.
Hồi trước khuyên cậu đừng lấy lòng kẻ khác, lần này lại chỉ ra đúng vấn đề một cách chính xác, bốc thuốc đúng bệnh. Rõ ràng hắn là một người vừa thông minh vừa sáng suốt, tại sao lại sa đọa thành một tên cặn bã lừa đảo qua mạng?
*
Sáng sớm hôm sau, Kiều Cẩm rời giường bắt đầu lựa quần áo, chuẩn bị đến dự tiệc sinh nhật của Chu Dương.
Chọn đồ cho mình xong lại bắt đầu phối đồ cho Kỷ Tô.
Kỷ Tô đã quen cho cậu ta nghịch, chỉ cần không bắt cậu mặc váy thì sao cũng được hết.
Sáu giờ tối thứ bảy, hai người gọi xe đi vào nội thành.
Dựa theo số phòng mà Chu Dương cung cấp, nhân viên phục vụ dẫn bọn họ đi đến trước phòng bao.
Kiều Cẩm tiên phong bước vào phòng bao náo nhiệt trước, Kỷ Tô nối đuôi đi vào theo.
“Kiều Cẩm, Kỷ Tô.” Chu Dương là người đầu tiên phát hiện ra bọn họ, lập tức đứng dậy tiếp đón: “Các cậu tới rồi này!”
Những người khác đều lao nhao nhìn về phía cửa. Giây phút ánh mắt họ chĩa vào mặt Kỷ Tô, hiện trường lập tức vang lên tiếng cảm thán xôn xao.
Cố Chiêu ngồi trong chỗ khuất sáng cũng đang ngẩng đầu nhìn lên.
Kỷ Tô đứng ở cửa, ánh đèn tờ mờ ở hành lang phía sau hắt lên dáng hình cao gầy của cậu. Nụ cười đúng mực treo trên gương mặt đẹp đẽ thuần khiết.
Hệt như một con búp bê bằng sứ được trưng trong tủ kính, rất đẹp nhưng cũng mang chút gì đó không chân thực.
Cố Chiêu rời mắt, bàn tay với khớp xương rõ ràng ung dung thưởng thức ly rượu.
“Chu Dương, cậu quen được người đẹp trai thế này khi nào vậy?” Một tên con trai khoác tay lên vai Chu Dương: “Mau giới thiệu cho tôi đi!”
Kỷ Tô tự giới thiệu bản thân: “Chào cậu, tôi là Kỷ Tô, sinh viên khoa Kiến trúc.”
“Khoa Kiến trúc?” Cậu chàng kia dường như nhớ ra điều gì đó, “A tôi biết rồi! Cậu chính là Kỷ Tô mà nam nữ nào cũng muốn ăn!”
Kỷ Tô: “…”
Đây có được coi là lời khen không?
“Nghe danh đã lâu, rất hân hạnh được biết cậu!” Cậu chàng chủ động giơ tay ra, “Tôi tên Hạ Nhất Minh, là bạn cùng lớp của Chu Dương.”
Kỷ Tô giơ tay ra, lịch sự bắt tay với y.
“Ê? Không ai nhìn thấy tôi à?” Kiều Cẩm đứng bên cạnh, vẫy tay, “Tôi nhớ hôm nay ra ngoài tôi đâu có mặc áo choàng tàng hình đâu?”
Chu Dương vội vàng giới thiệu: “Đây là Kiều Cẩm, cũng học khoa Kiến trúc.”
“Hân hạnh hân hạnh!” Hạ Nhất Minh bắt tay với Kiều Cẩm, “Mọi người đừng đứng nữa, tụi mình vào trong ngồi đi.”
Kỷ Tô chọn chỗ ngồi sát bên trong, ngồi xuống mới phát hiện người ở đối diện mình là ai.
Gương mặt vừa tuấn tú vừa lạnh nhạt mờ ảo trong bóng đêm. Sống mũi cao bị chia thành hai nửa sáng tối khiến đường nét khuôn mặt trông càng sắc sảo hơn.
Kỷ Tô chỉ liếc một cái rồi cụp mắt, cúi đầu im lặng bấm điện thoại.
Bên tai thình lình vang lên một giọng nữ ngọt ngào: “Đàn anh Cố Chiêu, cho em thêm WeChat của anh được không?”
Kỷ Tô lặng lẽ hé mắt, bình tĩnh nhìn về phía đối diện.
Một cô nàng xinh đẹp đang cầm điện thoại đứng trước mặt Cố Chiêu, nét thẹn thùng hiện rõ trên khuôn mặt đỏ lựng.
Ngờ đâu Cố Chiêu còn chẳng thèm ngẩng đầu, chỉ lạnh lùng trả lời bốn chữ: “Không mang điện thoại.”
Kỷ Tô đơ ra, loáng thoáng cảm thấy giọng nói trầm thấp này hình như hơi quen tai.
Nhưng cậu không kịp nghĩ kỹ đã nghe thấy cô gái kia nói: “Vậy đàn anh có thể cho em số WeChat không?”
Cố Chiêu tiếc chữ như vàng: “Không nhớ.”
Mặt của cô nàng càng đỏ hơn, không biết là vì tức hay vì lý do khác, cô xoay người chạy ra khỏi phòng bao.
Giây sau, Kỷ Tô trơ mắt nhìn người đối diện móc điện thoại ra khỏi túi quần.
Kỷ Tô: “…”
Tài nói dối không chớp mắt của hot boy Cố cũng phải ngang ngửa Manh Manh đấy…
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Chiêu: Nói dối hồi nào? Đó giờ toàn vậy mà, chỉ đặc biệt với mình vợ yêu thôi.
Tô Tô: Còn nhớ dấu “?” hồi đầu không?