Anh Cố là người giữ lời hứa. Vào tối thứ Sáu, anh đã hẹn Tiểu Từ qua WeChat để chở cô đi ăn tại một nhà hàng ở Tây An.
Khi gặp lại, Tiểu Từ mặc một chiếc áo ngắn tay cổ tròn màu hồng nhạt, quần đùi trắng và đội chiếc nón cối to, trong khi anh Cố lại mặc một chiếc áo Polo trắng và một chiếc quần đùi màu hồng.
Khi hai người gặp nhau, họ sững sờ trong vài giây rồi cười đùa rằng họ như đang mặc đồ tình nhân vậy…
Không lâu sau, anh Cố đã lái xe đến một khu dân cư cũ, đưa Tiểu Từ đến một khoảng sân nhỏ của một ngôi nhà trệt nằm sâu trong khu dân cư.
Trong sân nhỏ, anh Cố gọi một người trông giống vợ ông chủ là chị dâu rồi dẫn Tiểu Từ ngồi xuống. Bộ bàn ghế gỗ kiểu dáng cổ kính, máy lạnh đang thổi, trong phòng có một cái bể cá lớn bằng gốm kiểu cổ, cả ngôi nhà được bao quanh bởi cây xanh, tạo cảm giác như ở nhà nhưng không làm mất đi phong cách của nhà hàng.
Các món ăn được bày ra nhanh chóng và đều là những phần nhỏ. Không có cách trình bày đặc biệt nào, chúng trông giống như những món ăn giản dị ở nhà nhưng cũng rất sáng tạo.
Ví dụ như món cà tím sốt trứng vịt muối không có ở bên ngoài, hay món đậu hũ đá mù tạt trước mặt lúc này…
Anh Cố nhìn ánh mắt tò mò của Tiểu Từ, mỉm cười giúp cô mở đôi đũa dùng một lần rồi đưa qua: “Thử xem, đây là căn cứ bí mật của tôi đó!”
Tiểu Từ nóng lòng muốn ăn một miếng sườn chua ngọt đặt ở giữa bàn, thật ra quán này không có sườn chua ngọt, đều là do Cố Nam dặn đầu bếp đặc biệt làm.
Chua chua giòn giòn, chắc là sườn nấu xong được đem chiên giòn, nước sốt cũng chua hơn món sườn xào chua ngọt bình thường một chút, nhưng không biết là kiểu chua gì, ngọt hơn chanh một chút, lại chua hơn sốt cà chua rất nhiều.
“Ngon lắm, tôi chưa bao giờ ăn sườn chua ngọt có vị như thế này.”
Nhìn đôi mắt sáng ngời của Tiểu Từ, anh Cố mỉm cười, không nói gì, anh sẽ không nói rằng hồi tối thứ sáu anh đã mang theo rượu vang đỏ mà mình đã cất rất kỹ cùng với hồng giấm “trộm” từ đồng nghiệp đến cho đầu bếp của chị dâu để làm nước sốt đâu.
“Đừng chỉ ăn sườn xào chua ngọt, thử những món khác nữa.”
“Ừm, ừm!”
Thế là, anh Cố tinh nghịch đã đặt một miếng đậu hủ phủ nước sốt lên đ ĩa của Tiểu Từ. Tiểu Từ không đề phòng đã cắn một miếng, nước mắt lập tức trào ra.
Đậu hủ đá mù tạt đúng là…!
Anh Cố không nhịn được cười, nhìn Tiểu Từ bị nghẹn thật sự rất dễ thương. Đôi mắt trong trẻo của Tiểu Từ quét qua anh, Cố Nam thật xấu xa!
Với tâm lý có thù phải báo, Tiểu Từ nhanh chóng gắp một miếng sườn chua ngọt phủ sốt mù tạt, trực tiếp cho vào bát của anh Cố.
Nhìn đôi mắt của Tiểu Từ, anh Cố mỉm cười, bình thản ăn miếng sườn chua ngọt vị mù tạt, trong nụ cười có chút cưng chiều.
Đây là lần đầu tiên anh Cố cảm thấy sườn chua ngọt vị mù tạt cũng không tệ, xem ra vị chua ngọt cũng không đến nỗi khó chịu, cũng không quá chua.
Ngày hôm đó, hai người không gọi món chính, đồ ăn trên bàn đều được quét sạch sẽ.
Sau khi ăn xong miếng sườn chua ngọt cuối cùng, Tiểu Từ đặt đũa xuống, chán nản ngã xuống bàn.
“A a a a a a a a a!!!”
“Chuyện gì vậy?”
“Tôi quên chụp hình mấy món ăn ngon này rồi!”
“Ha ha ha ha ha ha!!!”
Không biết anh Cố lấy can đảm từ đâu mà trực tiếp sờ lên đầu Tiểu Từ, ánh mắt trìu mến khiến bà chủ và đầu bếp đều cảm thấy bong bóng màu hồng trên bàn này đang bay lơ lửng trong không trung.
Cuối cùng, khi đến lúc tính tiền, Tiểu Từ chạy đến chỗ bà chủ, lại nghe nói là đã thanh toán xong rồi. Anh Cố lắc điện thoại di động, nói với cô: “Điện thoại di động có thể nhanh hơn tiền mặt!”
Cô bĩu môi, vẻ mặt có chút chán nản, oan ức, điều này càng khiến anh Cố cười nhiều hơn. Anh cảm thấy cô gái này thật sự là hạt dẻ cười mà vận mệnh đã ban tặng cho anh.