– Anh thích tôi à?
Vừa buông người ra, Hoàng Chiêu Lam khác hẳn vẻ bẽn lẽn khi nãy, dám nhìn thẳng vào mắt Vũ Kiên đề hỏi.
Anh liếm nhẹ môi mình, sau đó cười một cái làm cô hơi lo lắng. Nếu cô nhận vơ thì mất mặt lắm.
– Thích! Cô xinh đẹp, cá tính, tôi là đàn ông thích cái đẹp là chuyện đương nhiên.
Hoàng Chiêu Lam thất vọng thở dài.
Anh nói cái điều ai cũng biết thế! Hóa ra cũng chỉ như bao người…Tôi nghĩ không có người thứ hai giống tôi đâu. Làm gì có ai thích cô lâu bằng tôi chứ.Huhu cô đang cảm thấy lòng mình rung rinh cả lên. Cảm giác được tỏ tình là như này sao? Ôi chết mất, cô sẽ tan chảy mất.
Để mà nói về sự “thích” này…
Lần đầu Vũ Kiên đi cùng Hình Thịnh Minh gặp cô, anh lập tức ấn tượng. Lão đại trong lòng anh chính là thần tượng, kính trọng vô cùng. Nên khi một cô gái chảnh chọe dám chê bai idol của anh, anh không thể không bận tâm được. Lúc đầu anti cô, sau đồ lúc nào không hay.
Hoàng Chiêu Lam lúc không có Hình Thịnh Minh, sẽ là một đứa cháu ngoan xinh yêu của ông ngoại, một người chị vui vẻ hòa đồng với các em. Vũ Kiên nhiều lần lén để ý cô, do làm việc cho Hình Thịnh Minh sẽ phải tìm hiểu cặn kẽ mấy người em họ. Từ nụ cười trong trẻo tới nhăn mày cau có, anh nhận ra cô thú vị kì lạ. Cô không phải người phụ nữ đầu tiên của anh, nhưng là người đầu tiên anh đem lòng yêu thích. Những người trước kia chỉ là qua đường, tất cả đều chỉ làm ấm giường cho anh mà thôi.
Còn với Hoàng Chiêu Lam, anh tự ý thức mình không thể tùy tiện, bởi cô không giống những cô gái khác. Sau lần lăn giường cùng nhau, Vũ Kiên còn nghĩ có thể sẽ bị cô bẻ răng rắc hoặc bị cô chửi bới chê trách nữa cơ.
– Thích lâu, hay thích nhiều?
Bị ám ảnh chuyện bố và mẹ, cũng biết xung quanh anh cả và Vũ Kiên không thiếu phụ nữ nên Hoàng Chiêu Lam không tin lời yêu đương hứa hẹn của đàn ông.
Mỗi ngày một chút, tích góp thành nhiều.Không có mới khao khát, có rồi sẽ chóng chán.Có rồi sẽ trân trọng trong lòng bàn tay, nâng niu không để vuột mất.Cô cũng là phụ nữ, né một hai lần còn được, chứ đối phương cứ thổ lộ ném thính thả bả dồn dập sao mà cô gồng nối.
– Coi như anh có kiên trì.
Vậy là.tôi có cơ hội hay không?Vũ Kiên tỏ vẻ căng thẳng, vào sống ra chết cùng Hình Thịnh Minh cũng không làm anh sốt sắng lo được lo mất như lúc này.
Dù sao tôi cũng không thích cái tên xem mắt kia. Nể tình anh thích tôi lâu, ít ra cũng là đàn ông bản lĩnh dám thổ lộ. Có thể cân nhắc.Tức là cũng có cơ hội?Chiêu Lam gật đầu rất nhẹ, nhưng là có gật đầu. Anh biết cô có thể không coi trọng mối tình cảm này, nhưng có cơ hội là có hi vọng. Đi theo Hình Thịnh Minh bao lâu, Vũ Kiên cũng có thành tích đáng nể, tài sản cũng tăng lên không ít, mới có thêm tự tin theo đuổi người ta.
Cô không quan ngại Vũ Kiên giàu nghèo ra sao, cô chỉ đơn giản nghĩ ừ thì thử chút, yêu được thì được, không thì thôi, chưa nghĩ sâu xa đến việc trọng đại. Dù sao cô cũng trên cơ anh, sau thấy không hợp chia tay thì nhìn nhau cô cũng chẳng lo lép về.
Một cái gật đầu tháo gỡ được mớ tâm tình ngồn ngang trong lòng hai con người. Rõ là hai người trưởng thành từng trải không ít sự đời, vậy mà có chút tình ý lại thồn thức như thiếu niên mới lớn.
– Cảm ơn, Chiêu Lam!
Lần đầu Vũ Kiên gọi tên cô, cô thấy mình hân hoan vui vẻ. Không còn là “cô Lam” đầy khách sáo và xa cách nữa.
Đồng ý xong cô bị xấu hổ, ngại ngùng bối rối.
Không tính vào nhà à? Muốn đứng đây mãi?Phải vào nhà chứ.Vậy tôi…tôi đi trước.Anh mỉm cười, cất bao thuốc lá vào túi và rảo bước đi theo cô.
Quý Mộng Ny phát hiện ra hai người, liền linh cảm có gì đó mà không đoán chính xác được. Nhưng nếu Vũ Kiên làm em rể tại Hình gia thì cũng không tồi. Người chị dâu này luôn tin tưởng và có ấn tượng tốt với thân tín của chồng. Chỉ là Chiều Lam với Vũ Kiên thì hơi khó tin chút, nhưng cũng đáng để mong chờ.