Cơ mà đi cùng anh thì khác gì về ra mắt đâu.Con cũng có rồi, cũng tính sẽ sinh con ra. Em định không để con nhận bà nội hả?Tôi không có ý đó, chỉ là hơi đường đột.Nếu em chưa muốn thì không cần vội.Cô nghĩ ngợi quá. Nhưng nghĩ một chút, con của cô, bà ngoại thì mất rồi, ông ngoại thì khỏi nói, ông nội thì không có. Cũng chỉ có mỗi mẹ của Vũ Kiên là bà nội thôi. Nghe anh ấy kể chuyện, có vẻ mẹ anh là người lương thiện và tình cảm anh dành cho bà ấy khá tốt.
Không trước thì sau, cô cũng phải gặp mặt mẹ anh. Thế rồi cô cũng đồng ý.
Vũ Kiên vui khỏi nói, cả đêm ôm ấp Hoàng Chiêu Lam mà thần thức không thôi.
**冰
Sáng hôm sau hai người cùng nhau đi ra ngoại thành. Chiều Lam cũng chu đáo, cô mua một hộp sâm nước và một giỏ hoa quả tươi bởi đâu thể đi tay không được.
Trên đường đi, cô liên tục nhìn ra cửa xe để quan sát khung cảnh ven đường, lòng cũng đầy hồi hộp.
Nhà anh có gần nhà chị dâu không?Khá gần. Sao thế?Không có gì, tò mò chút thôi. Chị ấy là chị dâu cũng lâu lâu rồi, mà tôi chả biết gì về người ta cả.Anh mỉm cười cầm tay cô.
Giờ tìm hiểu cũng chưa muộn. Là người một nhà thì nên quan tâm nhau hơn. Chúng ta đâu có nhiều người nhà.Um.Câu nói này khiến cô đau đáu. Cô không có nhiều người nhà, Vũ Kiên còn ít hơn cả cô.
Cô rút tay ra khỏi tay anh và nhắc nhở.
Tập trung lái xe!Um, giờ lái xe phải cẩn thận mới được.Đúng rồi, chở vợ con thì phải cẩn thận chứ.Cô nói rất tự nhiên, vô tư chả nghĩ gì, sau đó lục lọi túi đồ ăn vặt.
Còn anh, anh mỉm cười tủm tỉm.
“Vợ con”. Anh thích hai từ này.
– Cũng phải bảo vệ an toàn cho chính mình nữa. Trước kia chỉ lo mình làm sao thì mẹ sẽ lo lắng. Giờ mình làm sao thì vợ con sẽ ra sao. Không thể để vợ gánh vác gia đình một mình, con cái không có bố được.
Đến lượt cô cười tủm.
” Gia đình”, cô cũng thích hai từ này.
Vũ Kiên?Ừm.Anh thích có con trai hay con gái.Anh không nhìn cô, mắt vẫn nhìn phía trước để lái xe, nhưng giọng nói toát lên vui vẻ.
Trai hay gái đều được. Chỉ cần là con của chúng ta thì tôi đều thích.Anh phải chọn một chứ.Vậy thì..con gái. Tôi muốn một phiên bản nhỏ giống em.Không phải đàn ông thường thích con trai sao?Anh nghĩ tới cảm giác của lão đại, thích con gái giống vợ. Cô nghĩ tới bố cô, luôn chỉ coi trọng con trai.
– Không phải ai cũng trọng nam khinh nữ đầu. Như mẹ em được ông ngoại em yêu thương ấy.
Nói tới mẹ và ông ngoại làm tâm tình cô vui vẻ, cô đâu biết lòng anh là chua xót. Kể cả Hình Thịnh Minh, hay Vũ Kiên, là con trai nhưng đâu được nhà nội để tâm.
Được một lúc thì Chiêu Lam im ắng hẳn, anh nhìn sang thấy cô đã ngủ rồi.
Chiếc xe đi trên cao tốc, qua những cánh đồng xanh mát, qua cầu lớn bắc qua sông và rẽ vào thôn xóm nhỏ yên bình. Tới cồng nhà, Vũ Kiên khẽ gọi.
– Chiêu Lam, chúng ta về nhà rồi.
Cô hơi cựa quậy rồi hé mắt, đầu tiên là nhìn qua cửa xe và ngơ ngác. Cô thấy một chiếc cổng cũ kỹ, có một cây bưởi lớn tới mức cành và quả thò ra ngoài bờ tường, nhưng có vẻ chẳng ai trộm mất những quả bưởi đó.
Nhà anh đây hả?Um.Chờ chút, tôi chỉnh lại tóc tai đã.
Sợ lúc ngủ làm bản thân lồi thôi nên cô còn soi gương dặm lại lớp make up một chút. Vũ Kiên giúp cô cẩm quà cáp, cô bẽn lẽn theo sau anh đi vào trong.
Vừa đầy cổng ra, cô đã thấy một ngôi nhà bình dị đúng nghĩa. Kiểu dáng xưa xưa, cây cối sum suê, còn có vườn trồng rau và hoa trước nhà. Là người từ bé sinh ra và lớn lên ở thành thị, Hoàng Chiêu Lam khá lạ lẫm với khung cảnh quá đỗi yên bình thế này.
Một người phụ nữ trung niên đang cầm giỏ mây hái cà chua trong vườn. Bà ấy nhìn hai người và sửng sốt.
Con trai?Mẹ à, con vừa về.Người mẹ nheo mắt cười, vội vã cẩm giỏ cà chua ra khỏi vườn và nhìn cô gái đi cạnh con trai.
– Con không báo trước gì cả. Có cả bạn về cùng, lẽ ra con phải nói mẹ một câu để mẹ nấu đồ ăn ngon cho hai đứa chứ.
Lời nói có vẻ trách móc, nhưng chan chứa yêu thương.
– Cháu chào bác gái.
Cô lễ phép chào hỏi, bà ấy khá thân thiện, phủi phủi tay rồi dặn dò.
– Cháu gái vào nhà cho mát, bác rửa tay rồi vào sau.