25 Giờ - Đả Tự Cơ

Chương 31: Thấu suốt



Tháng năm, mới sáu giờ rưỡi sáng mà bầu trời Reykjavik đã sáng trưng.

Hiện đang trong mùa du lịch cao điểm vào hè, chiếc xe buýt năm mươi chỗ đầy ắp. Thẩm Thiêm đến không quá muộn nhưng vẫn kém tích cực hơn mấy du khách đến Iceland nghỉ dưỡng khối lần. Lúc anh lên xe, hàng ghế trước, ghế gần cửa sổ,… tất cả những chỗ bạn nghĩ là ai nấy cũng chực chờ nhăm nhe đều đã kín người.

Anh đành bắt đầu từ hàng ghế đầu tiên chậm rãi đi dọc qua lối giữa chật chội, đến giữa xe mới tìm được một chỗ ngồi không gần cửa sổ lắm.

Suốt hồi tốt nghiệp cấp ba đến nay gần như Thẩm Thiêm không tham gia vào các hoạt động tập thể đông đúc nhồi nhét nhau trong phương tiện công cộng, để đến một nơi nào đó du lịch ngắm cảnh.

“Hoạt động tập thể”, cái tên vừa nghe đã khiến một nhóm người phấn khích, đồng thời nhóm còn lại sụp đổ.

Thẩm Thiêm từ nhỏ đến lớn cũng khá nổi tiếng, nhưng chưa bao giờ thích hòa đồng.

Dưới sự nhiệt tình của Thẩm Ngọc Nhữ, thiếu niên Thẩm Gia Ánh chưa bao giờ vắng mặt ở các hoạt động tập thể trường tổ chức. Mà dù tham gia thì nó cũng chỉ bơi loanh quanh ngoài tập thể, có ai mời thì đi chung, không ai tiếp cận thì đứng ở góc đường săm soi côn trùng, hên xui cũng có những khi hết sức khoái chí.

Bắt đầu lên lớp năm, cuối cùng Thẩm Gia Ánh cũng có một người đủ tiêu chí gọi là bạn —— Chính là đứa trẻ mà ngày đầu lên tiểu học nó ra mặt bảo vệ rồi đánh lộn một chập. Cậu bé vẫn luôn ghi nhớ Thẩm Gia Ánh là người tốt, sang kỳ mới nhận ra mình được học chung lớp với cậu bạn nọ, gom hết can đảm chủ động đến gần. Và ít lâu sau đó cậu bé phát giác, thì ra cậu bạn luôn đi một mình này lại dễ gần lạ lùng.

Cậu bé cứ tự nhận mình là đàn em của Gia Ánh, Thẩm Gia Ánh nắn mãi không được đành thôi. Sau này anh học ở Na Uy, còn người bạn ấy ở lại Budapest học tập. Hai người có thư tín qua lại duy trì quan hệ được một thời gian, về sau này cũng mất liên lạc dần.

Một kết thúc hết sức bình thường mà cũng đầy tiếc nuối. Nhưng Thẩm Thiêm biết rõ tình bạn này không thể kéo dài mãi, một phần vì người kia luôn đặt mình ở vị trí thấp hơn, và nhiều phần là vì Thẩm Thiêm không giỏi việc duy trì mối quan hệ dài lâu với bất kỳ ai.

Bạn cũng vậy. Thẩm Thiêm thích có bè bạn, nhưng phần lớn thời gian dường như anh thích ở một mình hơn.

Giống như lúc này, dù rằng chưa đến mức thấy phản cảm với đống hô hấp trộn lẫn vô nhau của mọi người xung quanh, nhưng anh không quá thích nghi được tiếng nói chuyện ồn ào trong xe và mùi xịt khử mùi không khí rẻ tiền quyện vào nhau gây cảm giác váng vất.

Khi phát hiện mình có cái tật nọ, Thẩm Thiêm gần như không du lịch với một ai trừ Tần Tranh. Du lịch đi theo đoàn như hôm nay không bao giờ thuộc phạm vi cân nhắc của anh.

Chỉ một mình là nhàn hạ nhất.

Thích đi là đi, thích dừng là dừng, không phải hòa hợp vào bầu khí chung hay cố gắng nặn ra câu pha trò buồn cười.

…Thôi thì, hay là, anh chuồn đi?

“Đeo khẩu trang kín mít thế, lát nữa anh lại thở không được à?”

Bài trống lui quân mới gõ được một nửa đã bị ngắt ngang.

Thẩm Thiêm ngẩng đầu, trông thấy ai kia vừa xuất hiện đang cất túi lên hộc xe trên đầu, mà lúc Tần Tranh vừa chìa tay Thẩm Thiêm đã tay nhanh hơn não dúi cả ba lô trong ngực cho hắn.

…Ok, giờ thì hết đường chạy.

Tần Tranh tự nhiên ngồi xuống cạnh Thẩm Thiêm cùng ở vị trí không gần cửa sổ lắm. Đang lúc đưa mu bàn tay phủi phủi bụi không thấy hình trên đùi, hắn lấy thứ gì đó từ túi áo ra, chìa đến trước mặt Thẩm Thiêm.

“Thuốc say xe. Hôm nay tổng cộng di chuyển mười lăm tiếng, anh uống càng sớm càng tốt.”

“Tôi không say xe.” Thẩm Thiêm nghiêm mặt cậy mạnh.

Tần Tranh “à” lên: “Tôi sợ anh say xe.”

Thấy Thẩm Thiêm thờ ờ, hắn dịu giọng nói thêm: “Tôi nhát gan.”

“… Thôi được.”

Thẩm Thiêm “cố mà” tháo khẩu trang xuống, nhận thuốc và cốc nước Tần Tranh chu đáo chuẩn bị, trước lúc uống còn giữ lưng cứng đơ, lòng lang dạ thú tuyên bố: “Tôi uống là vì em đó.”

Tần Tranh gật đầu hùa theo: “Vậy thì cảm ơn anh quá.”

Buổi sáng nhiệt độ rất thấp, thế mà cốc nước anh vừa uống lại ấm áp vừa phải. Thẩm Thiêm ngẩng đầu nuốt thuốc, lia mắt nhìn Tần Tranh hình như lại đang táy máy tay chân nghiên cứu khẩu trang anh mắc trên tai.

Hắn bị rối loạn tăng động giảm chú ý à?

Thẩm Thiêm uống xong thuốc, tức khắc cởi phắt khẩu trang ra, bất ngờ phát giác mặt trong có thêm thứ gì đó không quá bắt mắt.

“Cùng công dụng với thuốc say xe, hạt nổ làm thơm giúp anh tỉnh táo hơn.”

Tần Tranh tiền trảm hậu tấu: “Anh thích hương cam không?”

Còn chưa kịp sau xe Thẩm Thiêm đã bị chuỗi hành vi trên úp sọt choáng sặc cả người. Anh lại đeo khẩu trang lên, hậm hực đối mặt với ánh mắt ân cần của Tần Tranh: “Còn chuẩn bị gì nữa? Em lấy ra hết đi.”

“Hơi nhiều.” Tần Tranh từ chối khéo đề nghị của anh: “Để lấy ra từng đợt hết 15 tiếng còn lại.”

Cũng biết thừa nước đục thả câu ghê ấy chứ. Thẩm Thiêm nhếch môi, nhưng lại chẳng nhịn được lặng lẽ cười.

Trong lúc cả hai đùa giỡn, xung quanh đã ngồi đầy kín người.

Chỉ một phần du khách hồm qua theo Tần Tranh buổi hôm nay. Tuy phần lớn là khách mới nhưng cũng có vài gương mặt quen thuộc, có anh chàng người Ý tóc đỏ vừa lên xe đã nhận ra ngay hướng dẫn viên hôm qua và bạn (trai) cậu ta, hết sức hào hứng chào hỏi mấy câu “Chào cậu”, “Buổi sáng tốt lành” với hai người.

Lửa nhiệt tình giới trẻ thật khiến người ta không đỡ được, Thẩm Thiêm ngoài miệng hổ báo với người Ý cũng phải vẫy tay, khóe môi sau khẩu trang thoáng nhếch, nói “Hi” với người nọ.

“Anh Thẩm nhà mình lịch sự thật.” Tần Tranh hạ giọng cười nhạo anh.

Đôi mắt đẹp của Thẩm Thiêm lừ sang, anh hừ hừ: “Tôi không cho người Ý cơ hội chửi xéo tôi đâu nhé.”

Tần Tranh ngả người về lối đi hẹp, đuôi mày thoáng nhếch, im lìm biểu cảm chữ hắn không thốt ra miệng, “Wow”.

Wow cái gì mà wow. Thẩm Thiêm giơ cùi chỏ lên, thụi vào người Tần Tranh không nhẹ cũng không mạnh, thoắt cái lại đảo mắt, tò mò xích gần ra chiều hết nói: “Tôi không có kỳ thị địa phương đâu nhé. Cơ mà người Ý bọn họ ấy, mình phóng đãng thì thôi đi, chứ bộ thấy ai đi chung với nhau là cũng huýt sáo thế à?”

Vụ này thì oan cho người Ý thật.

Tần Tranh ghé mắt nhìn viên đá quý màu đen bị mái tóc dài che khuất rủ xuống bên tai phải Thẩm Thiêm. Giống hệt như chiếc nằm trên tai trái mình, chỉ có mù mới không nhìn ra là một đôi.

Nửa buổi trời không nhận được câu đáp lại, Thẩm Thiêm nghi hoặc ngoái đầu sang, đúng lúc trông thấy Tần Tranh đang xoa nắn vành tai ra chiều nghĩ ngợi.

…Hắn cũng chẳng đần thật đâu.

Thẩm Thiêm ngồi ngay ngắn lại, hắng giọng. Đang định lảng sang hỏi sao cậu tổng còn chưa vào vị trí của hướng dẫn viên du lịch thì bỗng dàn loa trên xe vang câu chào buổi sáng đầy năng lượng.

Thẩm Thiêm lần nữa nhìn Tần Tranh đang chống tay lên cằm ngẩn người, hạ giọng trần thuật phát hiện của mình: “Hôm nay em không phải hướng dẫn viên.”

Tần Tranh “ừ” một tiếng: “Tôi cũng lần đầu tới điểm này, đi nghiên cứu phong cảnh địa hình trước.”

Hắn mới là hướng dẫn viên thực tập sinh, lương chỉ bằng một nửa nhân viên chính thức.

Thẩm Thiêm giật mình cảm thán: “Bóc lột thế á.”

Tần Tranh yếu ớt hùa theo: “Lại chẳng.”

Khi hướng dẫn viên du lịch chính thức giới thiệu sơ lược về chuyến đi hôm nay, xe buýt chậm chạp lăn bánh.

Thẩm Thiêm ghé đầu lại gần Tần Tranh, hắn cũng ăn ý dịch tai lại gần. Hắn nghe anh hạ giọng nhỏ xíu hỏi mình như thật: “Thị trường chứng khoán Mỹ dạo này sao rồi?”

Yết hầu Tần Tranh khẽ trượt, hắn khẽ chớp mắt, cũng hạ nhỏ giọng trả lời: “Không lạc quan mấy.”

So sánh với hồi kiếm được nhất thời đại học thì thời gian rảnh rang chỉ hơn chứ không giảm đi. Có điều hắn dồn đa phần sự tập trung vào chuyện khác, đầu tư ít đương nhiên sinh lời cũng kém.

Tuy vậy thật ra vẫn kiếm rất khá.

Nhưng Thẩm Thiêm không biết chuyện này.

“Vậy em còn được ăn cơm no không?”

—— Anh Thẩm thiện lương lại còn cau mày thật tình thật dạ hỏi thăm Tần Tranh. Như thể anh thật sự đang quan tâm liệu hắn có đang cố gắng gượng không vậy.

Nếu bây giờ tiết lộ số dư trong thẻ cho Thẩm Thiêm biết, có khi nào anh giận tới độ nhảy khỏi xe luôn không biết chừng.

Tần Tranh dịu giọng: “Ăn không no thì phải làm gì?”

“Còn làm gì được nữa.”

Thẩm Thiêm buồn bã nhìn hắn, chân thành đưa quyết sách: “Thì mỗi bữa ăn ít lại chút đỉnh.”

Tần Tranh cúi đầu, rốt cuộc không nhịn được cười.

Bị anh nhìn ra hết rồi.

Cũng vẫn trong dự đoán.

“Cha tôi chặn gần hết nguồn tài chính rồi.” Tần Tranh thẳng thừng nói.

Chỉ còn mỗi nhánh nghề tay trái hắn tập tành hồi đại học. Ngày xưa không làm nghiêm túc nên bây giờ bắt đầu lại có hơi chật vật.

“Đoán ra đại khái.”

Thẩm Thiêm vén mái tóc dài ra sau tai, che miệng ngáp một cái.

“Nhưng em là Tần Tranh kia mà.” Anh nói.

Dù ở bất cứ nơi đâu, Tần Tranh sẽ luôn có cách sống thật tốt, nhỉ?

“Tôi tin em.”

“…”

Tần Tranh chậm chạp ngẩng lên, nhìn người đàn ông vừa nhẹ nhàng quăng ba chữ nặng trịch rồi quay sang ngắm nghía phong cảnh ngoài cửa sổ.

Thoạt đầu hắn muốn nói gì đó, nhưng nghĩ lại, hình như cũng chẳng mấy quan trọng.

“Ừ.” Hắn cười, đáp.

Tác giả có lời muốn nói:

Bối cảnh câu chuyện này tôi có tham khảo rất nhiều sách và video, chủ yếu là từ “Đến Nơi Trước Nửa Đêm”, A Central European Odyssey của Lưu Tử Siêu và Gia Thiến (tác giả một loạt sách về Iceland). Đó là hai vị tác giả tôi rất thích, nếu hứng thủ mọi người có thể xem thử.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.