*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau chuyến xe dài dặc đó, cuối cùng xe buýt cũng dừng lại, dành 40 phút ăn trưa nghỉ ngơi cho những hành khách co ro o ép trên xe đã lâu thay nhau ngáp ngắn ngáp dài.
Chỗ ăn trưa cách điểm đến tiếp theo một tiếng đi xe, không biết ngon dở thế nào nhưng họ không có lựa chọn nào khác hơn giữa vài chục cây số thưa thớt nhà cửa dân cư này.
Trước lúc xuống xe, Thẩm Thiêm nói Tần Tranh lấy ba lô của anh xuống khỏi hộc. Anh mua rất nhiều bánh mì sữa chua đủ loại cất trong này, ăn liền ngay được.
Môi trường sống ở Iceland rất khắc nghiệt, nên để sống sót đến cả thịt cá mập chứa độc tố cũng phải nghĩ ra cả trăm cách ngàn cách mà nuốt vào bụng. Thẩm Thiêm lại có khả năng thích nghi với môi trường cực đoan không quan trọng kiểu cách này rất mạnh, nhưng suy xét cho cậu tổng cao quý khác thường của chúng ta đây, mình thà chịu cực một chút cũng ráng không để hắn dán hai mắt vào menu im lặng chịu đói.
Nhưng Thẩm Thiêm tự nhận bản thân đã chuẩn bị đủ chu toàn vẫn phải nín lặng khi nhìn thấy Tần Tranh lấy bếp từ trong túi ra.
“Họ nói chúng ta sẽ ăn cơm ở nơi có điện.”
Tần Tranh bình thản giải thích lý do hắn chọn xách thứ đồ điện lỉnh khỉnh này theo cùng.
“Cái này rất tiện cầm tay.” Hắn nhấn mạnh lần nữa.
Thẩm Thiêm cười muốn sốc hông.
“Rồi rồi, bây giờ tôi tin em biết nấu cơm thật rồi đó.”
Nhưng chúng ta nên đặt hành lý nặng trịch xuống, làm cái gì đó dễ dàng hợp với một chuyến du lịch hơn đi.
Nhà hàng cạnh bãi đậu xe rất ấm áp và cũng rất đông đúc. Mà hiện tại gió đã ngưng hẳn nên cũng có kha khá người chọn làm bữa cơm dã ngoại trên nền tuyết ngoài nhà hàng.
Lúc rạng sáng đứng dưới ngọn đèn màu ấm áp duy nhất trong gian bếp, Tần Tranh cầm cái nồi nghiên cứu xem phải đem gì theo đây đã cho rằng Thẩm Thiêm sẽ chọn ngồi trong nhà hàng hưởng thụ bữa trưa thoải mái dễ chịu. Nhưng giờ này, tưởng tượng thử cảnh cái người ham ăn biếng làm kia cười cười đứng giữa trời tuyết buốt giá đầy hấp dẫn kia mời mọc hắn quẳng ba lô, theo anh lấy trời làm màn, lấy đất làm ghế ngồi. Tần Tranh hoàn toàn không cảm thấy khuôn mặt cười tươi tắn toe toét nhe hai hàm răng trắng kia bất ổn ở đâu.
Bạn khó mà không đi theo người có nụ cười như thế.
Cơ mà nói thật nhé, cách thức Thẩm Thiêm tận hưởng những chuyến đi độc lạ thật.
Anh Thẩm không ngủ ở nhà cho đẫy giấc mà lại đi đánh hết giấc này đến giấc kia trên chuyến xe chòng chành, kệ đời câu chuyện thần thoại Iceland lẫn bài giới thiệu điểm đến. Anh nghe qua loa tuốt, thậm chí anh còn không rõ họ sắp đi tới chỗ nào.
Tuyết Iceland mùa hè không trắng xóa sạch sẽ được như mùa đông. Mặt trời ló dạng sẽ nung tan chảy những lớp tuyết mỏng chưa kịp tích tụ để lại từng mảng vân đất đá loang lổ. Mà Iceland vốn là một hòn đảo núi lửa hoạt động mạnh biệt lập, “đất đen” không có khả năng trồng trọt bị trầm tích và tro núi lửa dát lên qua hằng nhiều năm.
Từ xa xa nhìn lại, trông họ chẳng khác nào đang ngồi trên bãi bánh Oreo xay nát.
Thẩm Thiêm cắn món sandwich tự chế vừa hâm nóng trong nhà hàng, chán ngán nhìn bãi “oreo” đằng xa đặt câu hỏi: “Đi thác nước rồi, giờ lại thêm cái thác nước nữa. Điểm đến tiếp theo là gì? Lại thác nước à?”
Tần Tranh: “Hồ sông băng.”
Thẩm Thiêm nghe vậy há to miệng: “Quào, cuối cùng.”
Về hồ sông băng Jökulsárlón, đây là hồ sông băng lớn nhất và nổi tiếng nhất Iceland, nằm ở phía Nam Vatnajökull. Trên thực tế, nó chỉ mới vừa xuất hiện giữa những năm 1934 – 1935, trở thành địa điểm du lịch vào năm 1980, tóm lại là một trong những điểm đến rất mới nhưng tiếng tăm nổi như cồn với dân du lịch nước ngoài.
Trước khi đến Iceland, Thẩm Thiêm đã tìm tòi một vài thông tin về hồ sông băng —— Trong nhiều năm qua, các sông băng tan chảy với tốc độ 100 mét hằng năm và liên tục được mở rộng dưới ảnh hưởng của biến đổi khí hậu toàn cầu. Tương lai một trăm năm nữa, sông băng tại Iceland sẽ hoàn toàn biết mất, và hồ băng này cũng sẽ trở nên mênh mông hơn gấp nhiều lần.
Bãi bể nương dâu, trần gian này chỉ có “thay đổi” là thứ hằng vĩnh viễn bất biến.
“Anh muốn tâm sự không?” Tần Tranh chợt hỏi.
Thẩm Thiêm lại bị bộ dạng tự khơi chuyện của thiếu gia chọc người. Anh hỏi ngược lại: “Tâm sự cái gì?”
Tần Tranh cắn ống hút sữa chua, hướng mắt nhìn về phía trước trải nghiệm cảm giác mở dòng suy nghĩ vì Thẩm Thiêm: “Gì cũng được, chẳng hạn như sáng nay trước lúc tôi lên xe anh đã nghĩ gì?”
“Có nghĩ gì đâ… Thôi được rồi.”
Câu trả lời bật ra trong vô thức bị ánh mắt thấu triệt mọi sự của Tần Tranh chặn mất. Thẩm Thiêm thở dài, chịu thua: “Nghĩ đến một người bạn.”
Nhận thấy bầu không khí chợt im ắng, Thẩm Thiêm quay đầu buồn cười nhìn Tần Tranh: “Sao, nhìn tôi không giống có bạn à?”
Đến cả tên quái gở như Tần Tranh còn có bạn thân là Ký Thần kia mà, bám mông thiếu gia đu đeo từ nhỏ đến lớn. Thẩm Thiêm còn thân thiện hơn hắn biết là bao nhiêu kia kìa!
Nhưng phải nói thật… từ nhỏ tới lớn, từ lúc là Thẩm Gia Ánh đến khi trở thành Thẩm Thiêm. Anh có bạn cùng lớp, có hàng xóm, có người hâm mộ liên tục, đến cả ra đường phơi nắng cũng có người chủ động lại bắt chuyện, nhưng Thẩm Thiêm hình như chẳng có người bạn nào.
“Lúc đi học, lễ Giáng sinh, Tạ ơn, Phục sinh,… mỗi dịp lễ tôi sẽ luôn viết thiệp mừng. Nội dung riêng biệt theo ấn tượng mà tôi có với người gửi thư, mỗi lá thư đều độc nhất vô nhị. Lúc nhận được thư ai cũng vui vẻ, tôi cũng vui, nhưng thực tế là nếu mới đầu người ta không nhét thư vào tủ đồ của tôi để tôi lên danh sách thì đúng thật tôi không nghĩ ra phải gửi thư cho ai.”
Thẩm Thiêm mân mê cằm chìm vào dòng hồi ức: “Người bạn nọ là ngoại lệ. Có điều cuối cùng tôi vẫn không thể làm bạn lâu dài với cậu ấy được nữa.”
Từ lúc là Thẩm Gia Ánh đến khi trở thành Thẩm Thiêm, số thiệp chúc mừng anh có thoạt tiên là số 0 tròn tĩnh, rồi có rất nhiều, trở về một, rồi lại có rất nhiều, cuối cùng trở về con số 0 như ban đầu.
Câu kia là thế nào nhỉ? Tôi đến từ tro bụi nên cuối cùng cũng trở về với tro bụi.
Cơ mà thời gian đi lang bạt khắp nơi Thẩm Thiêm vẫn lấy địa chỉ thường trú ở Budapest, nên đợt về nhà vừa rồi Thẩm Ngọc Nhữ đã soạn lại chiếc rương nho nhỏ, tìm thấy rất nhiều thiếp và quà lưu niệm khách hàng gửi.
Thẩm Thiêm rất bất ngờ, cũng vô cùng vui vẻ. Mà thú thật thì cho dù không có món quà nào, anh cũng không khác gì mấy hiện tại.
Thẩm Thiêm không có bạn bè thân thiết, cũng không nhất nhất mong mỏi một ai. Nếu nhìn theo góc độ này thì coi bộ cùng không tệ lắm?
“Tôi có đọc một vài quyển sách viết về điều này.” Thẩm Thiêm nói: “Một số người chống cự hình thành mối quan hệ mật thiết —— không chỉ riêng tình yêu —— suy xét tận cùng nguyên nhân, có lẽ là bởi sâu thẳm trong tim họ khát khao cực độ thứ quan hệ này. Nhưng họ cũng biết rõ tình cảm của họ quá lớn lao, nếu những khát cầu và yêu thương không nhận được đáp trả tương xứng thì theo sau chỉ có nỗi thất vọng to lớn, ngày một lớn dần thêm, một nỗi thất vọng khó lòng chịu đựng được.”
Tần Tranh hỏi anh: “Anh là người như vậy à?”
Thẩm Thiêm lắc đầu: “Không biết, tôi chưa từng nghĩ đến.”
Anh nhắm mắt, hỏi ngược lại: “Em có giống vậy không? Có những lúc cảm thấy mình hiểu rất rõ bản thân, sau đó lại nhận ra hoàn toàn không hiểu gì cả, rồi lại thấy tốt hơn hết không nên hiểu.”
Nếu con người hiểu rõ bản thân, họ sẽ dễ dàng trở nên hèn nhát.
Tần Tranh phản xạ rất nhanh đáp lời: “Giống như một cuộc chạy marathon? Nếu anh biết rõ thực lực bản thân dù kiên trì vẫn không thể chạy đến đích, vậy chắc cả một nửa chặng đường anh cũng không vượt qua được.”
Thẩm Thiêm cười gật đầu: “Cũng gần vậy.”
Và con người sống dũng cảm luôn là điều đúng đắn. Dù rằng lòng dũng cảm không phải lúc nào cũng bất khả chiến bại, nhưng cứ hoài hèn nhát tuyệt nhiên sẽ không làm nên bất kỳ trò trống gì.
Đây không phải câu chữ một kẻ quyết tâm phải chết sẽ nói ra.
“Anh thấy mình dũng cảm chứ?” Tần Tranh nhẹ giọng hỏi.
Sau tràng lặng im thật lâu tưởng như kéo dài đến vô tận, hắn nghe người cạnh bên trả lời.
“Tôi đã cố gắng rồi.” Thẩm Thiêm nói.
Anh mở lòng bàn tay, nhìn đường chỉ tay mờ nhạt đến độ như chứng thực cho một tương lai mịt mờ, chậm chạp lên tiếng: “Có lẽ con người thật của tôi đã từng yêu cuộc sống này hơn bất kỳ những tôi tồn tại trong mắt mọi người. Cho dẫu tôi đã chẳng còn nhớ rõ cảm xúc tha thiết ấy… Nhưng em có thể tin, mọi quyết định của tôi đều dựa trên sự tôn trọng bản thân và là kết quả của sự lưỡng lự cân đo rất kỹ lưỡng.”
Lần đầu tiên, anh nghiêm túc chủ động giải thích với Tần Tranh.
Mặc dù nguyên nhân dẫn đến lời giải thích này vẫn rất mơ hồ. Song ít ra rốt cuộc Thẩm Thiêm đã tự nguyên nói cho người kia biết, bản thân anh không hề quyết định vì cảm xúc hứng lên nhất thời, hoặc làm ra thứ quyết định hời hợt với lý lẽ “Bỗng dưng mất đi hy vọng vào cuộc đời này”.
Mà dù có thật sự do thất vọng, cũng là bởi sau khi gom góp nỗi thất vọng đủ to lớn để gây nên bước nhảy khi sự tích lũy về lượng tạo thành sự biến đổi về chất, hoàn toàn mất đi khao khát chủ động nhận thức thế giới.
Nhưng Thẩm Thiêm đã luôn tỉnh táo xuyên suốt và rất thận trọng. Anh đã lựa chọn con đường ấy, nên dù rằng trên đường có gặp thấy bao nhiêu tình tiết xen ngang, cũng khó lòng thay đổi được trái tim anh.
Mà Tần Tranh cũng trả lời rất chắc chắn: “Tôi hiểu rồi.”
Và tôi sẽ ghi nhớ.
“Đi thôi.”
Tần Tranh đứng dậy, quay người nhẹ mỉm cười đưa tay về phía Thẩm Thiêm.
Giờ cơm trưa đã hết, xe buýt lại lên đường. Họ sắp đến nơi có sức quyến rũ lớn nhất con đường vành đai 1 này.
Một phần mười vùng đất Iceland được bao trùm bởi các dòng sông băng, và sông băng lớn nhất Iceland Vatnajökull sẽ là điểm đến tiếp theo của họ.
Trên con đường càng lúc càng tiến gần đích đến, thật bất ngờ, thời tiết vốn xấu xí tệ hại cả ngày trời bỗng dần sáng sủa xanh trong. Hành khách trong xe nhìn ra ngoài cửa sổ thế giới trong màn nước mênh mông choáng ngợp đang gần ngay trước mặt, tất cả cũng phải bừng tỉnh khỏi cơn mê man, mở to mắt không kiềm lòng được thốt lên tràng cảm thán sợ hãi hệt như phi hành gia lần đầu nhìn thấy Trái đất ngoài vũ trụ.
Hồ sông băng Jökulsárlón nhờ có ánh mặt trời rọi chiếu, những tảng băng bên bờ lấp lánh vầng quang rực rỡ mang tên kim cương trên bờ cát đen.
Màn nước mênh mông vô cùng tận.
Tảng băng trôi ửng sắc lam ngọc lóng lánh ánh vàng trôi nổi trên mặt hồ. Nhờ màu nắng chói rọi giờ phút này mà tảng băng luôn biến hóa liên tục và những tảng băng con nứt vỡ ra chiết xạ nên bảng màu rực rỡ. Ở một góc mà con người không thể nhìn thấy, nơi chiếm đến 90% thể tích khổng lồ của tảng băng đang đợi chờ thời gian mài mòn suốt những năm tháng đằng đẵng tương lai.
Nơi đây thật tĩnh lặng.
Không có những tòa nhà, không có những ngọn đèn sáng, không có sự hối hả nhộn nhịp của chốn thị thành, chỉ có đàn hải câu chẳng coi ai ra gì ưỡn kềnh ra phơi nắng trên mặt băng.
Chim hải âu Bắc Cực chao lượn trên đỉnh đầu lao vút về nơi sông băng Vatnajökull bên kia hồ. Để đến khi bạn nhìn vào nó, chắc hẳn bạn sẽ bất giác nảy sinh ảo giác và nghi hoặc: Tôi và sông băng, đến tột cùng đâu mới là tận cùng thế giới?
Thật ra trước lúc quyết định đến Iceland, Thẩm Thiêm đã nhiều lần nhìn thấy những hình ảnh này bằng nhiều cách.
Nhưng vào khoảnh khắc tận mắt chứng kiến, linh hồn anh vẫn như bị đóng đinh ghì chặt cứng tại chỗ, nín lặng hồi lâu không thốt nên lời.
“Có phải tất thảy sắc xanh nơi thế gian này đều tụ họp ở nơi đây chăng.”
Giọng anh nhẹ bẫng như bông tuyết, như chiếc lông vũ, hay bọt biển mỹ nhân ngư nhỏ bé dưới ánh sáng mặt trời.
Anh quay người đối mặt với Tần Tranh.
Mái tóc dài xoăn lả lơi dịu dàng của người đàn ông bị gió thổi tung chẳng khác nào lá cờ tươi sáng và mềm mại. Anh chắp tay sau lưng, cằm khẽ hếch lên, cơ thể như được mạ trong quầng sáng ươm vàng dịu êm.
“Tôi rất vui vì được đến đây.”
Thẩm Thiêm nói: “Nơi đây thật đẹp.”
Tần Tranh gật nhẹ, lòng hắn nghĩ: Anh cũng vậy.
“Em vừa khen tôi trong lòng chứ gì?” Thẩm Thiêm cười hỏi.
Tần Tranh đứng đó, góc áo và mái tóc cũng bị gió thổi là là bay bổng, cả giọng nói cũng thế: “Anh biết à?”
“Ừm.” Thẩm Thiêm gật đầu như thật: “Nhìn em cứ như mê tôi chết đi rồi ấy.”
Thì cũng… gần như thế rồi.
Tần Tranh không nhịn được nhếch môi, bỗng dưng không đầu không đuôi nói: “Sinh nhật năm ngoái tôi không ước gì cả.”
Thẩm Thiêm nghiêng đầu.
Tần Tranh: “Vậy có phải năm nay tôi được ước thêm một điều ước nữa không.”
Thẩm Thiêm há hốc: “… Có vụ đó nữa hả? Thế nếu ngày xưa không năm nào em ước gì thế là được ước một hơi tận 23 điều á?”
“Hai mươi hai.” Tần Tranh sửa lại: “Năm bảy tuổi tôi có ước, lúc đó ước ao một quả bóng rổ phiên bản giới hạn lắm.”
Chẳng phải mọi người hay ước một lượt tận mấy điều ước à? Mỗi năm Tần Tranh chỉ cần một thôi, có tham lam lắm đâu.
“Vậy điều ước của em có thành hiện thực không?” Thẩm Thiêm tò mò hỏi.
“Xem như thành hiện thực.” Giọng Tần Tranh rất bình thản: “Sinh nhật năm đó cha tôi đi công tác, anh trai viêm phổi nằm viện, mẹ ở lại bệnh viện chăm anh, tôi lấy tiền tiêu vặt đặt mua trên mạng.”
Đứa trẻ tội nghiệp không ai thương.
Sao hắn lại đáng thương thế cơ chứ.
Thẩm Thiêm khẽ chau mày, thế nhưng khóe miệng lại giương nên vì giọng điệu thờ ơ chẳng buồn quan tâm của cậu tổng.
“Người không tham lam sẽ luôn nhận được lời hồi đáp của vũ trụ.” Tần Tranh tự biện bạch cho bản thân.
Thẩm Thiêm nghiêm túc nhìn hắn một lúc, cuối cùng từ bỏ tranh luận: “Thế em chuẩn bị ước gì đây?”
Tần Tranh bắt chước: “Điều ước chỉ riêng mình anh thực hiện được.”
Điều ước của Thẩm Thiêm chỉ riêng mình Tần Tranh thực hiện là bởi anh ước cho chính bản thân hắn. Còn Tần Tranh bây giờ là… thôi được rồi, chắc hai người có thần giao cách cảm.
Thẩm Thiêm hé môi, khẽ mím, cuối cùng mỉm cười gật nhẹ.
“Ừm, em ước đi.” Anh đồng ý.
Bạn biết đó.
Xưa nay Thẩm Thiêm không tình nguyện có mối ràng buộc quá sâu sắc với ai, và sẽ càng không vui lòng xuất hiện trong “danh sách điều ước” của bất kỳ người nào.
Nhưng nếu là Tần Tranh, nếu là Tần Tranh, thế thì cũng tồn tại một ngoại lệ nhỏ đi vậy.
Bên bờ hồ có cô nàng mặc váy Bohemian dài cúi người cầm xô múc nước trong hồ, hướng dẫn viên du lịch trẻ tuổi hảo tâm nhắc nhở nước này không uống được, cô nàng chỉ cười đáp: “Tôi chỉ mượn đó ướp lạnh chai Champagne thôi, đợi chốc nữa sẽ trả về.”
Lãng mạn thật.
Thẩm Thiêm cũng đến cạnh hồ băng.
Anh ngồi xổm xuống khép chặt hai lòng bàn tay hứng một vốc nước, ghé mũi đến hít hà ngửi thử, sau đó liếm thử.
Hướng dẫn viên cười hỏi: “Anh cũng muốn nếm thử xem nước này mặn hay ngọt à?”
Hồ sông băng có thông với biển cả, ai biết điều này cũng sẽ tỏ ra thắc mắc câu hỏi trên.
Thẩm Thiêm cười lắc đầu, chóp mũi anh còn đọng giọt nước sáng long lanh khiến anh thoạt trông hệt như chú cún con với đôi mắt ướt.
Sau khi vốc nước theo kẽ tay trở về với lòng hồ sông băng, anh ngẩng đầu, thử tạo thành một câu hoàn chỉnh bằng vốn tiếng Iceland mới bập bẹ học: “Tôi không biết làm thơ, vậy nên tôi gặm nuốt những cụm từ và dấu câu có thể biến nó thành một bài thơ.”
Để có được sự cộng hưởng từ nơi đáy lòng như một thi nhân.
Thẩm Thiêm biết quá ít ngữ pháp tiếng Iceland nên vẫn chưa đủ để anh tạo ra một câu ghép dài chứa quan hệ nguyên nhân kết quả. Nhưng chỉ riêng hai câu nọ cũng đã hoàn chỉnh ở một mức độ nào đó.
“Wow.” Anh chàng người Anh thán phục há hốc miệng: “Nghe giống một bài thơ quá đi chứ.”
Anh ta cười ngoái lại nhìn cậu đồng nghiệp rõ là bạn đồng thành của Thẩm Thiêm cách đó mấy bước chân: “Cậu thấy sao, Tần? Cậu hiểu anh ta nói gì không?”
Tần Tranh lịch thiệp đưa tay nắm chặt đầu ngón tay ướt đẫm của Thẩm Thiêm.
Khi anh vô tình trượt chân suýt nữa té ngã, Tần Tranh đã tiến về trước vững chãi đỡ lấy anh bằng bờ vai và lồng ngực mình, và không chặn được tiếng “Úi” đầy bất ngờ.
“Không hiểu lắm.”
Tần Tranh đưa mắt sang anh chàng hướng dẫn viên đang nhìn mình bằng ánh mắt trêu ghẹo, nói thẳng: “Nhưng hình như cũng hiểu.”
Chẳng hạn, khoảnh khắc này đây tôi không biết làm thơ, nhưng tôi ôm lấy trọn vẹn mọi điều góp thành những vầng thơ vào lòng.
Tần Tranh cúi xuống, ghé vào tai Thẩm Thiêm thầm thì: “Tôi muốn ước.”
“Vẫn chưa ước à?” Thẩm Thiêm tiện đà dựa vào vai hắn, lờ đờ hỏi.
Tần Tranh ghì chặt anh vào vòng tay hắn, nghiêm trang trả lời: “Bây giờ ước sẽ linh nghiệm nhất.”
“Lải nhải.”
Thẩm Thiêm vừa trêu hắn vừa ngửa người ra sau, chìa tay ôm ấy gò má Tần Tranh, cụng trán mình vào trán hắn.
“Cho em xíu vận may đó, chúc điều ước của em thành hiện thực.”
“Vậy tôi ước nhé?” Giọng Tần Tranh nhỏ xíu, cứ như sợ bị vị thần linh Iceland xấu bụng thích đùa nào đó nghe thấy vậy.
Thẩm Thiêm cũng hùa theo cười nhỏ lại: “Em ước đi.”
Đôi mắt Thẩm Thiêm thật đẹp.
Một đôi mắt dài khi không cười, lúc cười lại cong cong. Mà dẫu có cười hay không đôi mắt ấy luôn giống hệt bóng trăng dập dờn phản chiếu trên mặt hồ.
Giây phút này đây, Tần Tranh nhìn anh, trên bức nền lấy phong cảnh xứ Iceland làm gam màu chủ đạo, từng dòng chữ tiếng Trung, tiếng Anh, tiếng Hungary, và tiếng Iceland cùng dịch một câu đơn hiện trên bức phong cảnh ấy.
Nơi này thật đẹp.
Anh thật đẹp.
Thân yêu, em ước mong, cuộc đời anh cũng thật đẹp.
Cầu nguyên xong, Tần Tranh chạm cánh môi mình lên vầng trán Thẩm Thiêm vừa ịn vào trán mình, nhẹ giọng chú thích cho điều ước ấy.
“Nhất định sẽ thành hiện thực.”
Chú thích
Tuyết trên nền “đất đen” – hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa thui nha:
Jökulsárlón:
Bãi biển kim cương (diamond beach):