25 Giờ - Đả Tự Cơ

Chương 7: Tưởng niệm



Mái tóc của Thẩm Thiêm được nuôi dài từ năm mười hai, mười ba tuổi.

Nguyên nhân cụ thể thì quên mất rồi. Mà hình như cũng chẳng có nguyên nhân gì sâu xa, vào một hôm nào đó anh đang nhìn vào gương thì phát giác tóc mình đã dài đủ tết một cái bím nho nhỏ, thế là cậu thiếu niên lúc lắc nghiên cứu đuôi tóc một thôi một hồi, ra quyết định nuôi tiếp xem nó dài được tới đâu.

Thẩm Thiêm có mái tóc màu đen bóng xoăn tự nhiên, khác với mái tóc mỏng nhạt màu trời sinh của Thẩm Ngọc Nhữ (lẫn người mẹ chưa một lần gặp mặt). Đây cũng là một trong số ít đặc điểm trên cơ thể xem ra được di truyền từ người cha (càng chưa bao giờ nhìn thấy).

Từ nhỏ Thẩm Thiêm đã xinh xắn trông đến là yêu, là nét đẹp phương Đông mà mọi gu thẩm mỹ bất kể chủng tộc đều tán thưởng, từ khi có mái tóc dài anh không ít lần bị nhận nhầm là phụ nữ.

Nếu là bình thường “người châu Á” và “gương mặt phi giới tính” sẽ là tổ hợp dẫn tới nhiều vụ bắt nạt tồi tệ ở những ngôi trường Phương Tây. Thẩm Thiêm cũng không ngoại lệ, chỉ là trong lần bắt nạt đầu tiên và duy nhất anh phải chịu, cuối cùng anh suýt thì lội ngược lên vị trí “kẻ bắt nạt”.

Theo những gì Thẩm Ngọc Nhữ còn nhớ, hôm ấy bà nhận được điện thoại của hiệu trưởng vội vã chạy đến trường. Lúc ngồi trong văn phòng xem hình ảnh camera giám sát ghi lại, lòng dạ chộn rộn rối rắm chưa từng có.

Trong camera từ sân trường đến nhà ăn, có một cậu học sinh to cao đi đến trước mặt Thẩm Gia Ánh và mấy người bạn đang ngồi cùng, nhe răng cười cợt nói gì đó. Một giây sau, Thẩm Gia Anh thấp bé hơn không chỉ một cỡ đứng dậy hất đồ ăn vào mặt người nọ, tiếp đó lên gối đẩy người ta ngã xuống đất.

Hành động tốc độ và trúng đích đến mức phải quay thước phim về tốc độ 0.25 mới xem rõ được toàn bộ. Trong vài giây cuối cùng, Thẩm Gia Ánh với mái tóc dài đã rủ xuống xương quai xanh ngẩng lên nhìn thẳng về phía camera, nhếch môi nở nụ cười.

Sau này Thẩm Ngọc Nhữ kể lại với cháu trai, lúc bà xem xong trong đầu hiện lên đầu báo với hàng tiêu đề to tướng: Tôi giáo dục ra thành phần chống đối xã hội.

Nhưng thực tế thì sau khi hiểu rõ tình hình và đồng ý bồi thường, bà nhìn người của nhà trường với kiểu lập luận chính nghĩa và phụ huynh “người bị hại”, chậm rãi hỏi lại: “Mái tóc dài của nó chưa khiến bất kỳ ai tổn thương, nhưng tại sao các người lại làm tổn thương nó trước?”

Một câu bao che cực điểm không đếm xỉa đến cả lý lẽ, nhưng cách nói nhẹ nhàng khéo léo của Thẩm Ngọc Nhữ khiến tất cả phải nín thinh. Thẩm Gia Ánh ngồi ngoài văn phòng vừa đếm lũ chim chóc ngoài cửa sổ vừa chờ thông báo đình chỉ học thì nghe được thông báo miễn trừ mọi hình phạt, chỉ cần “quét dọn bể bơi một tuần”.

Tiếng chuông cạnh cửa vang, cánh cửa văn phòng biểu trưng cho uy nghiêm của nhà giáo mở ra. Tại khoảnh khắc mũi giày da của Thẩm Ngọc Nhữ bước khỏi cửa, Thẩm Gia Ánh bật nảy khỏi ghế như phản xạ tự nhiên, cầm lấy chiếc ba lô không biết ngày mai có cần dùng nữa không nghiêm trang theo sau lưng bà ra khỏi trường.

Nhưng Thẩm Ngọc Nhữ không hỏi điều gì liên quan đến sự việc “bạo lực học đường” nọ.

Sân trường lát đá, con đường ngay lối, ngõ hẻm quanh co, hàng bánh, sạp báo, cuối cùng là tiệm hoa nơi góc phố.

Thẩm Ngọc Nhữ không nói dù chỉ nửa chữ.

Cho đến khi bà ôm bó hoa cát cánh bước ra khỏi tiệm hoa, Thẩm Gia Ánh trưng nụ cười vô nghĩa trên gương mặt ròng rã cả ngày rốt cuộc không nhịn được nữa, mắt nó đỏ hoe, nghiến chặt răng.

—— Bà vẫn nghĩ mãi.

Thẩm Ngọc Nhữ chậm chạp lên tiếng.

—— Nếu hôm nay Edwin là người đến đây, không chắc rằng sẽ giải quyết thỏa đáng hơn bà, nhưng Edwin có nhiều tiếng nói chung với con hơn.

Trong ánh nhìn luống cuống hoảng hốt của đứa trẻ, Thẩm Ngọc Nhữ đứng trên bậc thang, mắt rũ cụp, đứng đó ôm lấy bó hoa với dáng vẻ dường như còn thất bại hơn cả nó.

Thẩm Ngọc Nhữ vẫn mỉm cười.

Nhưng bà nói: Thế nhưng Gia Ánh à, bà không tưởng tượng được.

Khung cảnh ấy sẽ ra sao, bà chẳng thể nào tưởng tượng được.

#

À, nhớ ra rồi.

Thẩm Thiêm không cắt tóc nữa là vì từ lúc Edwin chuyển đến nhà hai bà cháu, tóc tai của đứa nhóc này do một tay ông lo liệu. Ông không còn nữa, cũng chẳng còn ai bận tâm.

Trong hai năm rưỡi Edwin ở đây, Thẩm Gia Ánh luôn để kiểu tóc ngắn cũn thoáng mát gần như là đầu đinh, mọi đường nét tinh tế trên khuôn mặt bị ép lồ lộ dưới trời nắng —— Ngày xưa nhóc con âm thầm phê bình kiểu đầu này hết sức, nhưng người đàn ông ỷ mình cao lớn nhấn cái đầu lỉa chỉa như trái kiwi kia xuống, cười lớn: “Phơi nắng nhiều vào, vậy mới cao được, biết chưa Gia Ánh!”

#

Thẩm Thiêm ngẩng đầu khỏi bồn rửa tay.

Đến cả nhạc bật trong nhà vệ sinh mà cũng du dương tao nhã, tấu khúc vang bên anh không còn là Bên Bờ Hồ Baikal, mà chuyển sang bản nhạc không thể kinh điển hơn Les larmes de Jacqueline.

Cũng tả thực ấy chứ.

Cơ mà bản thân anh trong gương vừa rửa mặt, giờ này từ hốc mắt vẫn hơi ửng đỏ ra, còn đâu chẳng sót vết tích gì.

Thẩm Thiêm chống hai tay lên thành bồn, nghiêng đầu, cẩn thận vuốt những sợi tóc dài bất cẩn ướt nước —— nơi vành tai phải là mảng đỏ tấy, chưa hết, còn thêm cả một chiếc hoa tai đính đá quý màu đen.

Gay thật sự. Thẩm Thiêm nhếch môi cười.

Gay bao nhiêu năm mới nhớ ra chuyện bấm lỗ tai, sợ đau nên rốt cuộc chỉ bấm một bên, kể ra thì nhạt nhẽo hết nói —— À thì, đây là thứ anh mới vứt Tần Tranh đi làm một mình.

Địa chỉ mà anh bạn cùng lớp người Vienna giới thiệu khá chính xác, khéo hơn cả là cái nơi đến cả bấm lỗ tai cũng phải hẹn trước kia tới bây giờ vẫn chưa sập tiệm.

Thẩm Thiêm thử đưa tay sờ vào vành tay đang sưng rộp lên, đau đến độ phải hít hà.

Nơi này sẽ còn nhạy cảm hơn cả trước, nhỉ?

Anh chau mày, vô thức nhớ đến vài chuyện vụn vặt, đồng thời tự bật cười vì hành vi hồi trưởng lại mớ chuyện linh tinh trong loại thời điểm này.

Ừm, giấu nhẹm mấy suy nghĩ người lớn dơ bẩn với chiếc khuyên tai mới xỏ, đừng nói với Tần Tranh đi vậy.

Cơ mà… đến khi anh bước ra, liệu Tần Tranh vẫn sẽ ở đây ư?

Bản hòa tấu Les larmes de Jacqueline đến hồi cao trào, Thẩm Thiêm vô thức ngân nga theo.

Trên bồn rửa tay, chiếc điện thoại vốn im lìm được sạc pin trừ trụ sạc không giây, bật sáng cực kỳ đúng lúc.

Và tiếng chuông điện thoại vang lên.

#

Tần Tranh ngồi trên băng ghế ngoài sân ga tàu điện ngầm, lần nữa từ chối cuộc gọi từ trong nước.

Phụ huynh hai ngày liền không liên lạc được với Tần Tranh đã đổi chính sách mới, nhờ vả bạn thân Ký Thần phụ một tay. Nhưng Ký Thần hay cha thì cũng như nhau, Tần Tranh không muốn nói chuyện với họ.

Không có gì để nói.

Trừ “Sao tự nhiên lại ra nước ngoài”, “Tại sao giờ này vẫn chưa bay về nước” và “Chừng nào thì về”. Hình như họ không còn gì khác để hỏi hắn, nhưng chính bản thân Tần Tranh có thật sự biết rõ đáp án cho những câu trả hỏi ấy không?

—— Em không còn gì muốn hỏi ư?

Không.

Tần Tranh không yêu cầu người ta đặt câu hỏi cho hắn, xưa nay cũng không bao giờ hỏi người khác quá nhiều.

Hắn không cần Thẩm Thiêm phơi bày đầu đuôi quá khứ anh ra trước mắt cả hai. Chỉ qua những câu chuyện ngắn ngủi rời rạc ấy đã đủ để hắn chắp vá thành quá khứ của Thẩm Thiêm.

Em bé Thẩm Gia Ánh lớn lên với người bà xinh đẹp giỏi giang. Người yêu của bà ngoại có tính cách đầy duyên dáng, dù không thể bầu bạn bên hai bà cháu quá lâu nhưng vẫn để lại nhiều kỷ niệm sâu sắc. Cuộc sống của Thẩm Thiêm không thuận buồm xuôi gió mọi lúc, nhưng anh được lớn lên trong tình yêu thương. Thế thì tốt lắm. Lúc nghĩ đến đây, Tần Tranh thở phào nhẹ nhõm thay Thẩm Thiêm từ tận đáy lòng.

Thế thì tốt lắm, giống như cái tên Thẩm Thiêm đặt cho mình, anh chưa từng phải chịu quá nhiều đắng cay.

Trừ cái chết ngoài ý muốn của người thân, cuộc sống của Thẩm Thiêm luôn xuôi chèo mát mái, êm đềm đến độ khiến anh bắt đầu thấy nhạt nhẽo, bắt đầu kiếm tìm thứ hoa thơm cỏ lạ mang đến những kích thích mới mẻ. Mà Thẩm Thiêm và Tần Tranh quen biết nhau có lẽ cũng chính từ căn nguyên ấy —— căn nguyên của sự hiếu kỳ, căn nguyên của hứng thú. Anh chủ động đến mượn Tần Tranh bật lửa và đổi lấy bằng một đêm nhục dục khó quên.

Tần Tranh là một loại gia vị giữa cuộc sống nhàm chán của Thẩm Thiêm. Dù gia vị này xếp vào hạng khẩu vị nặng, nhưng không phải thứ thay thế được sự cứu rỗi hay chất gây nghiện, lúc nhớ đến thì đùa vui trong giây lát, lúc không cần đến nữa thì mặc nhiên hất ra xa.

Thực tế thì, Thẩm Thiêm suýt nữa đã làm được điều này.

Có lẽ hắn không nên nói câu đó.

Tần Tranh chống hai tay trên gối, mười ngón tay đan vào nhau suy tư.

—— Em không còn gì muốn hỏi ư?

—— Không, câu chuyện đã hoàn chỉnh.

Đoạn hội thoại này rất bình thường với mọi người, thậm chí khiến một số ít khó hiểu. Nhưng Thẩm Thiêm thì không.

Sau câu trả lời của Tần Tranh, anh chợt khựng bước, để lại một câu “Tôi đi rửa tay” rồi vội vã quay người. Mà điều duy nhất Tần Tranh có thể làm là đứng đó, đưa mắt nhìn Thẩm Thiêm mất hút chẳng buồn ngoái lại.

Như hắn đã tập quen.

Thật ra hắn không nên ở đây, Tần Tranh biết rất rõ.

Rõ ràng rằng từ nhỏ hắn đã tạo lập được một thói quen rất tốt, hàm là thứ bản thân không sở hữu được, đừng nhìn lại.

Mà đến nay, Thẩm Thiêm đã luôn là một phần của giới hạn này.

Phân nửa tấm bản đồ với độ chính xác đáng thương chìa khỏi túi áo jacket của Tần Tranh.

Tàu điện vào trạm lần ba.

Thẩm Thiêm vẫn không quay về.

#

“Con đang ở đâu?”

Bên kia ga tàu, Thẩm Ngọc Nhữ gọi điện thoại hỏi.

“Con đang trong toilet công cộng, thưa bà ngoại thân yêu.”

Thẩm Thiêm kiên nhẫn trả lời, ra sức cắn nghiến hai chữ “công cộng”.

Đầu bên kia điện thoại có tiếng tách sứ đụng chạm, anh nghe thật kỹ lưỡng, hoặc quá đáng hơn là đôi phần tham lam, anh như muốn mượn thính giác chạm khắc lại hình ảnh người bà ở một đất nước khác ngồi bên dưới ngọn đèn nhấp trà ra trước mắt.

“Bật video lên.” Bà chậm lãi ra lệnh.

Thẩm Thiêm không nhịn nổi bật cười: “Hình như không ổn đâu? Ngoại muốn xem quán ăn đêm trông kinh khủng thế nào à?”

Anh cố tình giở giọng pha trò, nhưng Thẩm Ngọc Nhữ hoàn toàn không vào tròng: “Quán ăn đêm nào mà mở nhạc Offenbach, cũng có gu đấy, mở cho bà xem.”

Thẩm Thiêm đến chịu thua.

Bà nói chuyện ung dung không vội vàng, nhưng thái độ cứng rắn hệt như cuộc điện thoại bất ngờ đêm nay, có lẽ bà đang muốn xác nhận điều gì đó.

—— Mà thực tế thì, bà luôn thành công. Vì Thẩm Thiêm không bao giờ cầm chân được bà ngoại anh.

“Con khóc?”

Qua đường viễn thông xa hàng trăm nghìn kilomet, Thẩm Ngọc Nhữ vẫn nhạy bén như thế. Tất cả là tại cam trước điện thoại 108 MP chết tiệt này.

Giờ mà trả lời “Đúng vậy, bạn tình con mới nói một câu chẳng sướt mướt gì mấy nhưng vì khả năng tưởng tượng thái quá của bản thân làm con liên tưởng đến vị hôn phu đã qua đời từ lâu của bà nên không kìm nổi hồi tưởng về quãng thời gian xót xa của bà cháu mình từ ngày ông đi” rõ là không đúng hoàn cảnh. Thẩm Thiêm đặt điện thoại ra cạnh tường, lại mở vòi rửa đôi mắt đã không còn thấy đâu vệt nước, trả lời bằng thái độ thờ ơ: “Phải, bị người ta hôn.”

“… Thẩm, Gia, Ánh.”

Thẩm Ngọc Nhữ bắt đầu nghiến răng.

Chơi khăm thành công, Thẩm Thiêm cười nghiêng ngả. Anh cầm chiếc mũ treo trên móc, cúi đầu chỉnh tóc cho ngay lối.

Anh bình tĩnh lại, chợt nhớ đến bộ dạng Tần Tranh vừa rồi.

Bao nhiêu năm qua Thẩm Thiêm cũng đã từng kể cho người khác nghe về gia đình mình. Nhưng dù người lắng nghe dẫu có khôn khéo đến đâu, ánh mắt họ nhìn anh sẽ luôn ẩn hiện quan tâm và thương hại… Tóm lại không hề giống Tần Tranh, bình thản đến như thể chỉ đang nghe một câu chuyện cổ ngàn năm tuổi kể lại.

Thẩm Thiêm không khỏi nhuốm thất vọng, nhưng điều không tưởng là, hình như lòng anh thở phào nhẹ nhõm.

Hóa ra mình luôn chờ đợi câu trả lời này, Thẩm Thiêm nghĩ.

Hình như có ai vào nhà vệ sinh nhưng lại không thấy tiếng bước chân lại gần, chắc là lại có thanh niên nào xui xẻo bị mái tóc dài của Thẩm Thiêm mê hoặc, phải ngước lên kiểm tra xem có lộn phòng nam với nữ không.

Sau khoảng lặng ngắn ngủi, Thẩm Ngọc Nhữ chợt lên tiếng với giọng điệu kỳ quặc lạ thường.

“Là bị cậu… đứng đằng sau lưng con?”

Cái gì?

Thẩm Thiêm lơ đãng ngẩng đầu… Ngạc nhiên đến ngơ ngác trông thấy Tần Tranh từ trong gương.

Chết tiệt, sao em ấy còn lại gần đây làm gì.

Một bước, hai bước.

Tần Tranh đến cạnh Thẩm Thẩm Thiêm, hắn cúi gục đầu, đến gần camera như sắp bị người đàn bà trước mặt bóp nát, lễ phép mỉm cười —— Thậm chí còn nhớ rõ Vienna và Budapest nằm ở phía Đông trên cùng một múi giờ.

“Chào buổi tối, bà ngoại.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.