Trên con đường núi quanh co uốn lượn, dài hơn mười mấy dặm, một chiếc xe bò đang chậm chạp lắc lư, di chuyển tiến về phía trước.
Đằng sau xe chất đầy rơm rạ, bên trên là một cô gái nhỏ đang ngồi xếp bằng, ước chừng khoảng 18 – 19 tuổi.
Cô gái ấy tết hai bím tóc đuôi sam vừa thô vừa sáng, trên người mặc bộ đồ màu xanh lục của quân y giải phóng, đặc biệt rất rộng, tỏa ra sức sống tràn đầy.
Bỗng nhiên đường đi trước mặt bị một tảng đá lớn chặn lại, xe bò đành phải dừng ở bên đường.
Vốn dĩ tối hôm qua vừa có trận mưa to, làm tảng đá này từ trên núi lăn xuống, chặn đứng con đường duy nhất đi vào thôn Tam Thủy, khe hở giữa hòn đá và vách núi chỉ miễn cưỡng cho người đi qua, xe bò dù cố gắng cách mấy cũng không qua được.
“Tiểu cô nương à, con đường phía trước bị chặn rồi, tôi chỉ có thể chở cô đến đây thôi.
Cô cứ đi tiếp dọc theo con đường này, đến khi thấy có mấy ngôi nhà hiện ra trước mắt là đã tới thôn Tam Thủy”.
Người đánh xe bò là một cụ ông hơn 50 tuổi, xe bò này của ông chính là vật quý, chở qua không ít thanh niên trí thức trẻ từ thành phố về vùng nông thôn.
Không nói đâu xa, cô gái nhỏ đang ngồi sau xe chính là thanh niên trí thức từ Bắc Kinh tới đây.
Đi cùng cô còn có hai ba thanh niên trẻ tuổi khác, bất quá cô gái này có vẻ vận khí không được tốt, bị sắp xếp đến huyện xa xôi nhất của bọn họ – thôn Tam Thủy, ra vào một chuyến đều không dễ dàng.
Giọng nói của ông cụ to lớn vang dội, làm An Khê đang trong cơn mê mang tỉnh lại, cô vội thu dọn đồ đạc, cầm bọc quần áo bước xuống xe bò.
Tiếng lục lạc của xe bò từ từ đi xa, An Khê vẫn đứng một mình tại chỗ, dãy núi hoàn toàn vây quanh cô, bên cạnh con đường mà An Khê đang đi có một dòng suối nhỏ, chạy dài không dứt, cùng con đường phía trước như kéo dài vô tận.
Sau một tiếng thở dài, An Khê chấp nhận số mệnh, lặn lội đi bộ trên con đường nhỏ đầy bùn đất đến thôn Tam Thủy.
Trên đôi giày quân y bằng vải, màu xanh lục của cô giờ đây đều là màu vàng của sình lầy, làm cho mỗi bước chân của An Khê càng thêm nặng nề.
Cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, rõ ràng trước đó một giây, An Khê còn đang làm việc ở bệnh viện, chỉ là vừa ngủ một giấc, như thế nào liền thay đổi địa phương, thay đổi thời đại, ngay cả trong đầu còn xuất hiện một đoạn ký ức không thuộc về cô.
Dùng ngôn ngữ đang lưu hành hiện tại để mà nói, chính là An Khê đã xuyên không đến thời đại cách cả nửa thế kỷ, xuyên về thời điểm Trung Quốc của 50 năm trước – năm 1975.
An Khê cẩn thận hồi tưởng ký ức của thân thể này, phát hiện nguyên chủ cũng tên An Khê, 18 tuổi, vừa mới tốt nghiệp phổ thông.
Ở thời đại này, học đến phổ thông coi như trình độ học vấn rất cao rồi.
Theo lý thuyết, với trình độ học vấn của nguyên chủ, cô có thể xin làm giáo viên, hưởng thụ đãi ngộ tương đối tốt, so với việc chạy đến nơi hoang vu nghèo nàn như thế này, trở thành một trí thức trẻ làm việc nhà nông thì thoải mái hơn nhiều.
Chẳng qua gia đình của nguyên chủ tương đối đặc biệt, cha mẹ đều là tái hôn.
Khi nguyên chủ còn nhỏ, cha ruột của cô đã qua đời, cô theo chân mẹ gả đến nhà cha dượng, cùng bên kia quan hệ vẫn luôn rất tồi tệ.
Trong lòng của nguyên chủ luôn muốn rời khỏi gia đình kia, vốn dĩ thời điểm tốt nghiệp trung học cơ sở đã chuẩn bị đi, nhưng khi đó cô được chẩn đoán mắc bệnh viêm dạ dày cấp tính nên đành bỏ lỡ cơ hội.
Lần này vừa tốt nghiệp xong phổ thông, trong nhà cũng chưa thông báo một tiếng, cô liền mang theo mấy bộ quần áo, một mình ngồi xe lửa rời Bắc Kinh.
An Khê xuyên qua trong lúc nguyên chủ đang trên đường đến thôn Tam Thủy, mở mắt ra một cái nhìn thấy nào là núi lớn, đường đất sình lầy, xe bò xe trâu.
Đối với một người từ nhỏ lớn lên ở thành phố như cô, chưa từng trải qua việc gì sóng to gió lớn, những hình ảnh trước mắt đều hết sức xa lạ.
Bây giờ đang trong thời gian thích hợp để thu hoạch mùa vụ.
Thời tiết nóng bức của mùa hè còn chưa qua đi, ánh nắng mặt trời thực chói mắt, An Khê thấy trời càng ngày càng nóng, cô càng tăng nhanh bước chân trên đường.
Tóm lại trước khi trời tối, An Khê nhất định phải tới được thôn Tam Thủy, địa phương mà nguyên chủ được phân công đi đến.
Bằng không, nếu thực sự buổi tối phải qua đêm ở trong rừng núi hoang vắng, cô suy nghĩ một chút đã thấy sợ rồi.
Bùn đất đầy ở hai bên đường, hàng dài cây ngải cứu rậm rạp xung quanh, phiến lá màu xanh sắc bén giống con dao nhỏ, nếu không cẩn thận dễ bị cứa chảy máu.
Trên mu bàn tay của An Khê có mấy vết máu chính là do vô tình cứa trúng phiến lá của ngải cứu.
Một tiếng ùng ục vang lên, An Khê lấy bình nước ra uống ực một hớp.
Trời hôm nay quá nóng, cho dù có ngồi dưới bóng cây vẫn không ngăn được cái nắng này.
Cô giơ tay che tầm mắt, ngước lên trên đỉnh đầu nhìn một cái, ánh nắng nóng rát tỏa ra bốn phía, trước mắt An Khê còn xuất hiện vài đốm đen lúc ẩn lúc hiện.
Suốt dọc đường An Khê vừa đi vừa nghỉ, cũng không biết đã đi bao lâu, mặt trời dần dần ngã về hướng Tây, đỏ rực nửa bầu trời.
Cô đứng tại mội nơi trên sườn núi nhỏ, ngắm nhìn về phía xa xăm, bên dưới sườn núi là một mảnh ruộng lúa vàng óng ánh, gió thổi qua một cái, cô có thể thấy những cây lúa rung rung theo từng đợt sóng không ngừng trước gió, xa xa mơ hồ còn có mấy căn nhà lá lẻ tẻ.
An Khê trong lòng vui mừng, cuối cùng cũng kịp đến nơi trước khi trời tối.
Cô bước nhanh hơn về phía trước, vốn bước chân còn đang nặng nề cũng trở nên nhanh nhẹn.
Ruộng lúa bao quanh rất nhiều con người trong đó.
Tay chân của mọi người đang nhanh chóng thu hoạch hạt lúa, âm thanh của máy cắt lúa không ngừng vang dội, làm cho không khí tràn đầy sự hăng hái.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, cũng từng nhìn thấy một số cảnh tượng thu hoạch mùa vụ ở nơi khác, nhưng mọi người phần lớn là biếng nhác và uể oải, so với tinh thần hiện tại của thôn Tam Thủy hoàn toàn bất đồng.
An Khê đứng ở bên bờ ruộng, lớn tiếng kêu lên, “Này!”
Giọng nói của cô hấp dẫn nhiều người quay đầu lại, trong thôn vốn dĩ chỉ có bao nhiêu đó người, mọi người đều thường xuyên lui tới, quen thuộc lẫn nhau, chợt từ đâu có người lạ đi vào dây, liếc mắt một cái liền nhận ra ngay.
KHÔ????G QUẢ????G CÁO, đọc ????????????yện ????ại ﹎ ???? ???? ???? ???? ???? ???? ???? y ???? n.Vn ﹎
An Khê nhìn thấy có một thanh niên trong đám người làm động tác tay, sau đó hướng bên này đã đi tới.
Trước khi xuyên đến thời đại này, An Khê đã bị cận thị lúc còn học phổ thông, nhưng thị lực của thân thể này lại vô cùng tốt.
Dù ở khoảng cách thật xa, cô vẫn thấy rõ hình dáng của người thanh niên này.
Tóc húi cua, đôi mắt vừa đen vừa sáng, khóe mắt hơi hơi chếch lên cao, đôi mắt đẹp và dài, cậu thanh niên này có một đôi mắt đào hoa.
Con người cậu ta cũng rất đứng đắn, ánh mắt kiên định, không có chút ngả ngớn nào.
Có khả năng bởi vì để vai trần trong lúc làm việc, trên cơ bắp cuồn cuộn màu lúa mạch của cậu thanh niên có rất nhiều mồ hôi, cộng thêm vóc dáng rất cao càng làm cậu ta thêm to lớn.
Người thanh niên đi đến trước mặt An Khê, hơi thở nam tính ập vào làm khuôn mặt cô có chút ửng đỏ, cộng thêm ánh hoàng hôn buông xuống càng làm hai má của cô như hai viên phấn đào.
An Khê từ nhỏ chính là một cô gái ngoan, sống trên đời hai mươi mấy năm vẫn đơn thuần như tờ giấy trắng.
Lúc đi học thì chuyên tâm đọc sách, cũng không dám cùng nam sinh nói chuyện nhiều, tiếp đó thuận lợi thi đậu vào trường đại học y khoa tốt nhất cả nước.
Sau khi tốt nghiệp, An Khê được người nhà giúp đỡ tìm mối quan hệ để cô vào công tác tại bệnh viện thành phố.
An Khê vẫn luôn tuân thủ giờ giấc trong công việc, cũng không tham gia tụ tập với đồng nghiệp, đời người bằng phẳng không có một tia gợn sóng.
Nếu không phải lần này xuyên qua, có thể cuộc đời của cô đại khái chính là lấy chồng sinh con theo ý muốn của cha mẹ, sau đó tiếp tục sống một cuộc sống yên bình, thậm chí có chút bình thường.
Chợt nhìn thấy một người con trai ở trần như vậy, trong lòng An Khê kỳ thật vẫn là có chút sợ hãi, đôi mắt đoan chính của cô không dám nhìn lung tung.
Người thanh niên quan sát An Khê vài lần, tuy rằng không quen cô, nhưng giọng điệu rất chắc chắn, “Cô chính là trí thức trẻ từ trong thành phố đến đây.”
An Khê gật đầu một cái, “Xin chào, tôi tên là An Khê.
An trong bình an, Khê trong dòng suối nhỏ.”
Trên mặt hắn xuất hiện một tia quái dị, thôn của bọn họ từ trước đến nay luôn luôn hẻo lánh, giao thông thì không thuận tiện, mấy năm nay có rất ít người từ bên ngoài vào đây, mọi người trong thôn đều rất quen thuộc lẫn nhau, chưa từng có người nào khách sáo như vậy.
“Cô gọi tôi Giang Triều là được.” Giang Triều chỉ vào đám người đang bận rộn ở ngoài ruộng, “Trước mắt cô ở nơi này chờ tôi, sau khi hoàn thành nhiệm vụ bên tổ sản xuất, tôi dẫn cô đi gặp bí thư chi bộ.”
Giang Triều chạy từ từ về phía đám đông, để lại An Khê ngồi một mình bên bờ ruộng.
Cô chống đầu, nhìn bóng dáng bận rộn của mọi người, suy nghĩ dần dần bay xa..