Nói là hội trường, nhưng thực ra chỉ là một cái sân nhỏ ngoài trời của ủy ban thôn, phía trên đặt một cái bục, bên dưới thì xếp rất nhiều băng ghế dài.
Khi mấy người An Khê đến, phía dưới cũng có khá nhiều người ngồi rải rác.
Cô và Giang Tiểu Mai tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống, vị trí này tương đối gần phía sau.
An Khê vỗ về Tiểu Nhân Trần.
Cô nhìn khắp sân, phát hiện Giang Triều không có ở đây.
“Chị dâu, chị nói xem, anh trai và cha đi đâu rồi.”
Giang Tiểu Mai hỏi.
“Có lẽ họ đang nói chuyện trong phòng.” An Khê cười nói.
Cô vừa dứt lời, Giang Triều từ trong đi ra.
An Khê giơ tay về phía anh.
Cô thấy Giang Triều nhướng mày đi về góc này.
Anh đón Tiểu Quyết Minh từ tay Tiểu Mai.
Tiểu Quyết Minh vừa mới tỉnh lại, lại thấy cha đang ôm mình thì vui vẻ ngọ nguậy trong anh.
Bàn tay nhỏ đầy thịt vẫy lung tung.
“Cha kìa, cha.”
“Quyết Minh hôm nay có ngoan, nghe lời mẹ hay không?”
Giang Triều nói xong thì hôn lên mặt bé hai cái.
Tiểu Quyết Minh bị râu trên mặt Giang Triều đâm vào thì cười khanh khách, đưa tay xoa mặt Giang Triều, ngọng nghịu nói: “Cha, ngoan.”
“Không phải cha ngoan, là Quyết Minh ngoan.”
“Cha ngoan.”
Dù nói nhiều lần mà thằng bé vẫn không sửa, Giang Triều cười mắng một câu: “Con quỷ con này.”
An Khê nhìn hai cha con đang nói chuyện vui vẻ thì mỉm cười.
Cô điều chỉnh tư thế ngồi, dịch chuyển tay rồi vỗ về Tiểu Nhân Trần đang ngủ trong ngực.
Tiểu Nhân Trần ngủ sâu hơn anh trai, nếu hai anh em cùng ngủ thì chắc chắn em gái sẽ dậy muộn hơn, cũng yên tĩnh hơn một chút.
Nếu cả hai đứa đều tỉnh, anh trai chắc chắn sẽ bò khắp nơi, còn cô em gái thì ngoan ngoãn ngồi trên giường với đôi mắt to tròn ngấn nước và chơi một mình.
“Giang Triều, hôm nay không còn việc gì chứ!” An Khê hỏi.
“Không có.
Cấp trên nhường chỗ cho công tác giáo dục tư tưởng rồi.
An An, cha nhờ em đi viết bản báo.”
“Được, bây giờ em qua.” An Khê đưa Tiểu Nhân Trần cho Giang Tiểu Mai ôm.
Tuy nói là bản báo nhưng thật ra cũng chỉ là viết mấy chữ to lên cái bảng đen nhỏ.
An Khê cầm viên phấn trắng viết mấy chữ lớn rồi vội vàng chạy xuống.
Gần tám giờ, phía dưới đã chật kín người.
Dưới ánh trăng mờ ảo, một bóng đèn nhỏ yếu ớt miễn cưỡng chiếu sáng mọi người.
Hầu hết những người có mặt đều xì xào nói chuyện với nhau, khung cảnh vô cùng hỗn loạn và ồn ào.
Nhiều người cầm chiếc quạt lá cọ phe phẩy, coi buổi họp này như chốn bàn chuyện sinh hoạt thường ngày.
Xung quanh thỉnh thoảng có tiếng muỗi vo ve vang lên, như muốn hút no máu.
Tiếng đập muỗi và tiếng nói đan xen vào nhau.
Vì đã tham gia rất nhiều cuộc họp mùa hè nên trước khi đến, An Khê đã mang hai bộ quần áo mỏng, đắp lên người em gái để tránh muỗi đốt, còn trên đầu thì dùng tay xua muỗi.
Thấy nhiều người như vậy, anh trai rất hưng phấn, ở trong đám người kêu to như sợ người khác không nhìn thấy mình.
Giang Triều đi theo cậu bé nhưng vẫn giữ bụng cậu vì sợ bị ngã.
Quần áo An Khê khoác lên người cậu không biết bị vứt đi đâu rồi.
“Mẹ, ông nội, ông nội.
Tiểu Quyết Minh chỉ vào Giang Đại Hữu đang ngồi ngay ngắn trên sân khấu và vẫy vẫy hai cái tay nhỏ.
Giang Đại Hữu ngồi xuống trước một chiếc bàn vuông, đang nói thử vào chiếc micro trước mặt.
Chất lượng âm thanh của micro không tốt lắm, tiếng ồn còn lớn hơn giọng của ông ấy.
Thanh âm ù ù văng vẳng bên tai, đâm thủng màng nhĩ khiến tai đau đớn, hơn nữa còn bị tra tấn trong nhiều giờ.
An Khê lấy từ trong túi ra mấy cái bông nhỏ đưa cho Giang Triều, cô cũng nhẹ nhàng nhét vào tai em gái, rồi hét to với anh.
Giang Triều cười, nhìn ánh mắt ngốc nghếch này của vợ mình, cảm thấy thật đáng yêu.
Tuy hiệu quả của mấy viên bông này không lớn, nhưng anh vẫn nhét vào tai.
Anh cảm thấy khả năng chịu đựng của người dân thôn Tam Thủy không tồi.
Giang Đại Hữu hô lên một tiếng lấy lệ muốn tất cả mọi người yên lặng.
Nhưng mọi người chẳng những không yên lặng mà nói chuyện càng to hơn.
Giang Đại Hữu cũng không thèm để ý, dù sao ông ấy cũng không phải là người muốn mở buổi họp này.
Nhưng nếu không mở, ông ấy không biết nói với lãnh đạo cấp trên thế nào.
Vì vậy, mỗi lần họp đều là hình thức, lúc mới bắt đầu mọi người còn nghe một hai câu, lúc sau thì mọi lời nói đều từ tai nọ chuyển sang tai kia.
Giang Đại Hữu đã quen thuộc công tác giáo dục tư tưởng đến mức không cần cầm bản thảo, ông ấy nhắm mắt cũng có thể nói ra.
Âm thanh ồn ào phát ra từ loa dần dần khuếch tán trong đám đông.
An Khê đã bị muỗi đốt vài chỗ.
Cô ngứa đến mức liên tục lấy tay gãi.
“Giang Triều, em ngứa quá, muỗi không cắn anh sao?” An Khê lại đập chết một con muỗi ở đùi, cảm giác trên tay có vài vệt máu, không biết cô đã bị chúng hút bao nhiêu máu.
Cô nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Giang Triều khác hẳn với cô đang ngứa ngáy đến mức run rẩy.
“Muỗi chê máu của anh không thơm.
Em ngứa chỗ nào, anh gãi giúp em.” Giang Triều duỗi tay về phía cô.
An Khê hất bàn tay đó ra, mắng anh lợi dụng cô, cô không phải không có tay mà nhờ anh gãi giúp.
Mong muốn duy nhất của cô bây giờ là buổi họp này kết thúc sớm, tất cả mọi người về tắm rửa sạch sẽ rồi đi ngủ.
Giang Đại Hữu đứng trên đó lúng túng nói chuyện một mình gần một tiếng đồng hồ.
Cuối cùng ông ấy cũng đọc xong bản thảo về công tác giáo dục tư tưởng.
Vốn tưởng có thể giải tán, không Giang Đại Hữu lại ho vài tiếng, trước ánh mắt không kiên nhẫn của mọi người, Giang Đại Hữu vẫn bình tĩnh đọc: “Bà con, lần này tôi đến thị trấn họp, lãnh đạo nói quốc gia đang rất chú trọng phát triển giáo dục.
Nửa tháng trước họ đã ban hành công văn chính thức, sẽ khôi phục thi đại học.
Để hưởng ứng chính sách của nhà nước, lãnh đạo thị trấn đặt chỉ tiêu yêu cầu mỗi một đại đội đều phải chọn ra một người ra tham gia kỳ thi đại học, làm giàu kho nhân tài cho quốc gia.
Nếu ai muốn tham gia thì đến báo danh với tôi, tôi sẽ viết tên những người đó.
Nếu mọi người có thể thi đậu đại học, vậy sau này sẽ là con gà đẻ trứng vàng của chúng ta.”
Phản ứng của mọi người không nhiệt liệt lắm, điều này nằm trong dự liệu của Giang Đại Hữu.
Kỳ thi này đều do người đọc sách tạo ra, trong khi họ chỉ là những người thô kệch bán mặt cho đất,bán lưng cho trời, làm sao có đủ năng lực để đi thi.
Nhưng chỉ tiêu đã đề ra, cho dù mọi người ở đây không hưởng ứng thì ông ấy vẫn phải nói.
An Khê vốn đang buồn ngủ, nhưng lại phấn chấn lên: “Giang Triều, vừa rồi cha nói sẽ khôi phục thi đại học phải không?”
“Ừm.” Giang Triều gật đầu.
Anh biết An Khê chờ ngày này đã lâu, nhìn đôi mắt sáng ngời của cô, anh biết biết lúc này cô đang phấn khích như thế nào.
“Chị dâu, kỳ thi tuyển sinh đại học là gì?” Giang Tiểu Mai tò mò hỏi.
Cô ấy biết đây là một kỳ thi, nhưng không biết cụ thể là kỳ thi nào.
“Thi đại học không phải là vấn đề mà nó là một chính sách của nhà nước.
Trước kia muốn học đại học phải được đề xuất mới có thể vào.
Bây giờ em chỉ cần vượt qua kỳ thi tuyển sinh đại học này là đã có được vào đại học.
Chỉ cần tốt nghiệp đại học, đất nước sẽ cho em ở lại thành phố, rồi sắp xếp một công việc thoải mái và trả lương rất cao.”
Ánh mắt Giang Tiểu Mai sáng ngời: “Có phải giống như làm công nhân trong thành phố không chị? Còn có thể kiếm được rất nhiều tiền sao?”
“Còn cao quý hơn công nhân!” An Khê mím môi cười nói.
Thấy còn cao quý hơn công nhân, Giang Tiểu Mai không nhịn được kích động trong lòng.
Nhưng cô ấy chỉ vui vẻ được một lúc thì lại nản lòng.
Những người có thể thi đại học đều là người từng học văn hóa tại trường trung học như chị dâu cô ấy thôi.
Còn người vừa mới tốt nghiệp tiểu học như cô ấy, đừng nói thi đại học, cho dù bước vào phòng thi cũng không đủ tư cách.
“Chị dâu, vậy chị có thi không?” Giang Tiểu Mai mở to mắt nhìn cô.
“Có thi.
Thật ra Tiểu Mai cũng có thể thử thi.”
“Thôi chị, em còn chưa đọc sách, sao có thể thi đại học.” Giang Tiểu Mai vội vàng xua tay.
“Sao lại không đọc sách, những thứ mà trước đây chị dạy em đều vô ích? Thi đại học đều thi những thứ đấy.
Có lẽ lần thi này sẽ không quá khó.
Còn một tháng nữa, em ôn tập lại những gì mà trước chị dạy em, chắc chắn có thể thi đậu.”
Giang Tiểu Mai hơi giật mình, chính là cảm giác hoảng hốt khi đột nhiên có một chiếc bánh lớn từ trên trời rơi xuống.
“Chị dâu, em yêu chị nhất.” Cô ấy từ trên ghế nhảy lên, nhào tới ôm An Khê: “Chị dâu, không phải vừa rồi chị nói muốn dạy em hình elip sao? Em muốn học ngay bây giờ.”
Giang Triều gõ lên đầu Giang Tiểu Mai một cái: “Không biết bây giờ là mấy giờ à? Hay ngay cả họ mình cũng quên rồi phải không?”
Giang Tiểu Mai ôm đầu cười ra tiếng, không phải do cô ấy quá vui hay sao? Cô ấy biết nghe lời anh trai chắc chắn không sai, nếu lúc trước cô ấy không học, bây giờ không biết sẽ hối hận như thế nào!
Anh trai từng nói, nếu cô ấy không học thì sẽ hối hận đến chết, đúng là vậy thật.
“Chị dâu, chị bế con bé lâu như vậy chắc mỏi tay rồi! Em bế giúp chị.
Để em đọc công thức cho chị nghe thử, xem có sai chỗ nào không nhé.” Giang Tiểu Mai cuốn lấy An Khê.
Cô chỉ biết cố gắng mím môi để không bật cười thành tiếng.
Sau khi tan họp, hai người không lập tức về nhà.
Mọi người đã ùa ra về như đàn ong vỡ tổ, trong sân chỉ còn rải rác vài người.
Ghế đẩu nằm ngổn ngang, trên mặt đất thì có không ít vỏ hạt dưa và dấu chân đầy bùn đất.
“Giang Triều, chúng ta nên nói với cha chuyện thi đại học như thế nào?” An Khê hỏi.
Ngọn đèn trên đầu lóe lên vài cái, ánh sáng ngày càng mờ.
Trong bóng tối, cô không thể nhìn rõ vẻ mặt của Giang Triều.
Tiểu Quyết Minh không chịu nổi bài phát biểu như ru ngủ nên đã ngủ thiếp đi.
“Đừng lo, anh sẽ nói chuyện này với cha.
” Giang Triều ôm Tiểu Quyết Minh từ Giang Tiểu Mai, nói với cô ấy: “Tiểu Mai, anh và chị dâu về nhà trước, em ở lại giúp cha dọn dẹp nơi này rồi hãng về.”
“Vâng, em sẽ ở lại giúp.”
“Giang Triều, hay em và anh cũng đi! Hai người sẽ thuyết phục cha dễ hơn là một người.” An Khê đau lòng nhìn Giang Triều luôn ôm tất cả mọi chuyện và đặt mọi người lên trên mình.
Cô nắm tay anh, lòng bàn tay Giang Triều hơi ẩm và ấm áp, hai tay họ đan chặt vào nhau.
Giang Triều gật đầu với An Khê, vô cùng ấm áp: “An Khê, đây cũng không phải chuyện gì lớn, anh đi nói với cha là được rồi.”
“Cho dù là chuyện nhỏ em cũng muốn ở bên anh.” An Khê bình tĩnh nhìn anh.
“Được rồi, nhưng hôm nay đã quá muộn, ngày mai chúng ta sắp xếp thời gian tới nói chuyện với cha.”
Nghe anh nói thế, An Khê mới gật đầu, nở nụ cười.
Cô mong muốn có thể bên cạnh chiến đấu cùng anh thay vì đứng sau anh..