Trong nhà đã có mùi khói lửa, Giang Triều vừa bước vào cửa đã ngửi thấy mùi.
Mùi thơm nhàn nhạt bay vào mũi, mới đầu là mùi ớt ngào ngạt, đặc đến mực khiến người ta muốn hắt xì.
Nhưng trong mùi nồng nặc ấy thoang thoảng mùi thịt.
Trong phòng bếp có tiếng động, sau khi đóng cửa, Giang Triều đi vào bếp.
Bóng người bên trong đi lại khiến anh cảm thấy dễ chịu.
Anh đứng cửa, im lặng đứng nhìn.
An Khê múc thịt xào ớt ra khỏi chảo, cô lấy một ít dầu chiên vàng còn sót lại trong bát nhỏ cho vào miệng.
Bên ngoài giòn tan, bên trong mềm, mùi thơm nồng đậm lan tỏa trong miệng, cô không nhịn được nheo mắt.
Thức ăn là thứ vô cùng quý giá trong những năm khó khăn.
Nó chứa vô số mồ hôi của người dân.
Cô từng chứng kiến sự vất vả của Giang Triều, vì vậy mỗi nguyên liệu nấu ăn, cô luôn sử dụng cẩn thận.
Cô mua thịt lợn và ớt khi đi qua thị trấn.
Cô còn mua thêm hai quả cà tím, làm một bát cà tím thịt kho tàu.
Cô nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trời đã tối, ước tính thời gian, thời gian này bọn họ rất bận rộn, cũng không biết đã tan làm hay chưa.
Cô vừa xoay người, thấy có người đứng sau thì hoảng sợ, cô trách anh: “Giang Triều, về rồi mà không nói câu nào.
Anh muốn dọa chết em à?”
“Ra ngoài có vui không?” Giang Triều dịu dàng nhìn vợ.
“Em đi thi, không phải đi chơi.” An Khê trừng mắt nhìn anh một cái: “Anh đi tắm rửa trước đi còn ăn cơm, nhìn người bẩn chưa kìa.”
Nhìn Giang Triều không tốt lắm, mặt bị phơi nắng đỏ ửng một mảnh, làn da màu lúa mạch bị mặt trời chiếu như đậm hơn một chút, mấy ngày không cạo nên cằm anh cũng lún phún râu.
Cũng may anh có ngũ quan xuất sắc nên không xấu, nhưng nhìn chỗ nào cũng không đẹp.
Quần áo thì dính đầy cỏ khô và rơm rạ, ngoài ra còn có vết bùn đất, nhìn rất chật vật.
“Mới đi ra ngoài được vài ngày đã ghét bỏ anh rồi.” Giang Triều cười như không cười nói.
“Làm như nếu em không ra ngoài thì không ghét bỏ anh.” An Khê khịt mũi hai cái, vặn cánh tay của mình.
Tay cô quá cứng, có lẽ là do xương và cơ, nên không xoay được, cô dứt khoát đẩy anh ra ngoài.
Giang Triều véo mặt cô, vừa mềm và nhiều thịt.
Biết cô thích sạch sẽ, nên trước khi cô trở mặt giận dỗi, anh lập tức đi tắm.
An Khê đổ nước ấm trên bếp cho anh.
Thật ra bản thân Giang Triều không chú ý, nếu An Khê không có ở đây, anh sẽ lấy một thùng nước lạnh đổ lên người là xong.
Không chịu nổi ánh mắt chăm chú của An Khê, những chuyện nhỏ này, Giang Triều đều nghe lời cô sắp xếp.
Dù sao cô cũng chỉ chỉnh đốn anh được vài lần.
“An An, anh mệt quá, không dùng sức được.” Giang Triều đặt thùng nước đầy ắp xuống, hai mắt vô thần.
Khi dùng sức, các khớp phát ra tiếng giòn tan như đốt pháo.
An Khê vô cùng đau lòng, người ngoài cảm thấy anh như có ba đầu sáu tay, chuyện gì cũng có thể gánh trên vai nhưng anh cũng biết mệt, ngay cả nói cũng không nói nên lời, chỉ biết một mình chống đỡ.
“Mau tắm đi, cơm nước xong lên giường, em xoa bóp cho anh.” An Khê nói.
Không nghe được đáp án mong muốn, Giang Triều nói: “Không tắm được, em tắm giúp anh.:
An Khê trợn mắt, khi nãy cô còn đau lòng vì tưởng anh mệt thật, không ngờ lại đùa giỡn với cô.
“Anh giỏi thật đấy.” An Khê nói xong thì đẩy Giang Triều đi tắm: “Tối nay không tắm sạch sẽ thì đừng lên giường, cũng đừng mơ được ngủ ở sàn nhà.”
Trong phòng tắm phát ra tiếng nước ào ào, Giang Triều c ởi trần từ bên trong đi ra, tóc ướt sũng đang không ngừng nhỏ nước xuống.
Sau khi tắm rửa xong, mắt anh nhìn như sáng hơn rất nhiều.
An Khê bảo anh ngồi xuống ăn cơm trước.
Tốc độ ăn của Giang Triều không chậm, tuy rằng buổi chiều sẽ ăn cơm tối ở căng tin, nhưng bữa cơm trong căng tin không có dầu mỡ nào, nên không đủ dinh dưỡng cần thiết để lao động với cường độ cao như vậy.
An Khê không xấu hổ về hành động trêu chọc khi nãy của Giang Triều mà còn tự hào.
Cô không ăn nhiều, phần lớn đều gắp thức ăn cho Giang Triều, đến khi thức ăn trong bát không còn chút nào.
“An An, em thi thế nào rồi?” Giang Triều hỏi.
“Rất tốt, em đều làm được, chỉ là không biết đúng hay không, Tiểu Mai cũng làm rất tốt, nếu không có gì xảy ra thì việc đỗ đại học không thành vấn đề.” Cô gắp một đũa thịt nạc vào bát của Giang Triều.
“Giang Triều, lúc đi thi em gặp lại người quen, là thanh niên trí thức cũng ở Bắc Kinh đến.” Cô cắn đũa, liếc Giang Triều một cái.
“Là nam hay nữ.” Giang Triều híp mắt lại.
“Cả nam và nữ, em còn cãi nhau với cô gái kia.”
Giang Triều ngẩng đầu nhìn cô một cái: “Sao cô ấy lại trêu chọc em.”
“Cô ấy ghen tị với ngoại hình xinh đẹp của em, còn ghen tị vì em lấy được chồng tốt.” An Khê cười tủm tỉm nói.
“Da mặt em càng ngày càng dày.” Cách bàn cơm, Giang Triều vươn người nhéo mặt cô một cái, rồi mới gật gật đầu: “Đúng là dày lên thật.”
“Em đều học từ anh mà, da mặt anh là dày nhất.” An Khê kéo bàn tay to lớn ra khỏi mặt cô.
Giang Triều cười thu tay trở về.
Sau khi ăn xong, An Khê bảo Giang Triều nằm sấp trên giường, cô ngồi trên lưng anh bắt đầu xoa bóp.
Cơ bắp trên lưng Giang Triều rất cứng, cô cảm thấy mình đang nhéo một tảng đá thì đúng hơn.
An Khê bóp thuốc giảm đau lên tay rồi xoa lên người anh.
Giang Triều thỉnh thoảng phát ra tiếng hừ nhẹ thoải mái.
Cô xoa bóp rất giỏi, mặc dù sức tay không quá lớn nhưng cũng khiến Giang Triều thoải mái như đi trên mây vậy.
“An An, xuống dưới một chút, đúng rồi, chính là chỗ đấy.”
“Đủ mạnh chưa?” An Khê cúi đầu hỏi nhưng không thấy anh trả lời.
Lúc này cô mới phát hiện tiếng thở của anh đã trầm xuống, ngủ thiếp đi.
An Khê bật cười, cô từ trên người anh bước xuống.
Trên lưng anh có thêm vài vết đỏ, hẳn là bị thân lúa xước vào.
Đầu anh hơi nghiêng trên gối, lộ ra một nửa khuôn mặt.
An Khê vuốt v e gương mặt góc cạnh của anh, nhìn đến thất thần.
Cô vẫn biết Giang Triều là một người đàn ông cực kỳ xuất sắc.
Xuất sắc đến mức khiến cho những người đàn ông khác ở trước mặt anh đều lu mờ.
Quả thật Thiệu Bạch Hàng cũng ưu tú, nhưng anh ta không có nét cứng cỏi như Giang Triều, hơn nữa do dáng vẻ quá thư sinh khiến anh ta thiếu vẻ nam tính.
Cô không biết tại sao Giang Triều lại coi trọng mình.
An Khê áp mặt lên lưng anh, cảm nhận được khí chất nam tính trên người anh.
.
Truyện BJYX
Sau khi thi huyện trở về, An Khê lại trở lại cuộc sống bình dị nhưng vô cùng náo nhiệt như bình thường.
Hai đứa trẻ thỉnh thoảng vẫn tranh nhau rồi cãi nhau to nhỏ.
Hơn nữa, từ sau lần cô đi thi mà không một tiếng nào, hai đứa càng dính cô hơn bình thường.
Cô chính đi vệ sinh còn chưa đến năm phút mà chúng đã khóc lóc, nước mắt đầm đìa rồi.
Giang Tiểu Mai không có việc gì thì hàng ngày đều chạy tới chỗ cô, thời gian chờ điểm khiến cô ấy rất lo lắng, hơn nữa nửa tháng sau còn phải điền nguyện vọng.
“Chị dâu, chị quyết định sẽ học trường đại học nào chưa?” Giang Tiểu Mai hỏi.
An Khê biết rõ thành tích mình nên đã có trường đại học lý tưởng: “Chị muốn đăng ký vào ngành y của Đại học Bắc Kinh.”
Giang Tiểu Mai ngạc nhiên không biết nói gì.
Trong khoảng thời gian này, cô ấy đã tham khảo các trường đại học lớn, biết đại học Bắc Kinh là trường đầu vào cao nhất: “Chị dâu, em không tham vọng lớn như chị.
Em muốn thi vào Đại học Ngoại ngữ Bắc Kinh, em thấy học tiếng Anh rất thú vị.
Nhưng em không biết có đủ điểm sàn không.
Hay em nên chọn trường điểm thấp một chút? ”
“Chị thấy Đại học Ngoại ngữ Bắc Kinh cũng rất tốt.
Không phải lần trước chúng ta đã ước chừng điểm của em rồi sao? Chắc chắn có thể đỗ.” An Khê vỗ lưng Tiểu Nhân Trần nói.
Sau khi nhận được sự cổ vũ của An Khê, Giang Tiểu Mai vô cùng vui vẻ: “Được rồi, trời không còn sớm nữa, chị dâu, em về trước đây.”
Nói xong Giang Tiểu Mai vẫy tay với An Khê rồi chạy về nhà.
Trời đang lất phất mưa nhỏ, Giang Tiểu Mai chạy như bay về nhà trong đêm.
Năm ngoái, mỗi gia đình đều lắp đèn điện, buổi tối có thể thắp sáng một giờ.
Khi Giang Tiểu Mai về đến nhà, trong nhà đã sáng đèn.
Nghe thấy tiếng gọi cửa, Dương Ngọc Liên từ trong cửa sổ thò đầu ra: “Lại đi đâu về? Quần áo thì chưa giặt, chỉ biết suốt ngày chạy đến nhà người khác chơi.
Còn muốn thi đỗ đại học? Sao không nhìn lại mình xem có khả năng không.
Tôi nghĩ cô vẫn nên ngoan ngoãn ở nhà đi, đừng suốt ngày bị người ta chọc ghẹo rồi nghĩ đông nghĩ tây, không làm việc chính.”
“Muốn giặt quần áo thì chị tự giặt đi.
Sau này ngoại trừ quần áo của cha mẹ thì em không giặt cho ai nữa! Chị nghĩ em là đồ ngốc à? Em thích tới nhà chị dâu thì sao, còn hơn ở với chị thì cả đời không có tiền đồ,!” Giang Tiểu Mai lè lưỡi về phía chị ta.
Dương Ngọc Liên tức giận: “Cô thích chạy theo người khác như vậy thì ở nhà tôi làm gì.
Ăn ở nhà tôi, sống ở nhà tôi, chỉ là cái móng chân mà còn dám kiêu ngạo.”
“Cha, Dương Ngọc Liên nói không cho con vào nhà mình, cha ra mà xem chị ta này, xem ai họ Giang, ai họ Dương.”
Dương Ngọc Liên tức giận trừng mắt.
“Ầm ĩ cái gì, buổi tối không để cho người ta nghỉ ngơi à? Tất cả vào ngủ cho cha.” Giang Đại Hữu không kiên nhẫn nói.
Giang Tiểu Mai làm mặt quỷ với Dương Ngọc Liên, miệng ngân nga giai điệu gì đó không biết tên, nhảy nhót đi vào phòng.
Chính cô cũng không nghĩ, lần thi đại học này đã thay đổi toàn bộ cuộc sống sau này của mình.
Nhiều năm sau, Giang Tiểu Mai đã sang nước ngoài.
Cô đang uống cà phê, ăn bít tết và nói chuyện lưu loát với người nước ngoài.
Mỗi khi nhớ lại những ngày tháng ở thôn Tam Thủy, cô ấy chỉ biết biết ơn người đã giúp cô thay đổi vận mệnh.
Nếu như năm đó không có những thanh niên trí thức đến từ Bắc Kinh đột nhiên xuất hiện, phá vỡ sự yên tĩnh của cả thôn Tam Thủy thì cuộc sống của cô ấy chắc cũng theo quỹ tích của cha mẹ, gả cho người địa phương, sinh bốn năm đứa con, cả đời lo chuyện củi gạo dầu muối tiêu, trở thành dáng vẻ quen thuộc như mọi người..