Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 160: C160: Có chuyện gì thì nói thẳng



“Cái thằng nhóc này cũng thú vị phết đấy!”

Vương Nhạc Hiên suy tư một lát rồi thản nhiên nói:

“Cậu đi tìm cậu ta đi, bảo cậu ta là tôi muốn gặp!”

Dương Đỉnh Thiên do dự một lát rồi trả lời:

“Nhưng… Nếu như cậu ta từ chối không muốn tới thì sao?” “Cậu ta có dám sao?”

Vương Nhạc Hiên cười gần một tiếng.

Dương Đỉnh Thiên và Viên Thiên Cương nghe vậy thì vẻ mặt càng thêm cung kính.

Minh chủ quả đúng là minh chủ!

Cho dù có là Thiên Cảnh thì trong mắt ông ta cũng chẳng hơn gì thế này cả!

Bên kia.

Sau khi Lâm Phong rời khỏi đại học Kim Lăng thời anh đi thẳng tới cửa tiệm thuốc đông y.

Ngày mai là ngày chẩn đoán bệnh cho con gái của Y Nặc!

Mặc dù anh tự tin có thể chữa trị tất cả các căn bệnh khó khăn phức tạp, nhưng cái gì cần chuẩn bị vẫn nên chuẩn bị, để tránh khi đó lại nảy sinh một vài vấn đề nhỏ bên ngoài.

Với lại, y thuật chủ yếu của anh đều cần phải triển khai mười ba châm vàng âm dương, cho nên bắt buộc phải mua một ít kim châm!

Thật ra lúc trước khi anh tu luyện trên núi, lão già đã từng chế tạo một bộ châm vàng cho anh.

Bộ châm vàng này đã qua muôn vàn lần gọt giữa của lão già, đã có thể được coi là linh khí, nhưng do nỗi oán hận với lão già mà anh cũng không đem xuống núi.

Còn về phần mười ba kim âm dương, đây là một thuật châm cứu đã thất truyền từ lầu của giới đông y.

Theo như lão già nói thì từ thời thượng cổ, có một nhà hiền triết y học vĩ đại hiểu biết những bí ẩn về cơ thể con người đã sáng tạo ra.

Nguyên lý chủ yếu là dùng linh khí làm chất dẫn, chỉ ra 52 đan huyệt, 309 song huyệt, 50 kinh ngoại kỳ huyệt, 36 trí mạng huyệt, từ đó cho linh khí đi vào cơ thể qua những huyệt vị này, lưu thông đi khắp cơ thể.

Mặc dù cơ thể con người bí ẩn phức tạp, nhưng với cách thức này thì lại có thể đơn giản hoá, khám phá được tất cả nguyên nhân của bệnh tật!

“Người ta luôn nói y học phương tây là khoa học, mà lại không biết rằng trên thế giới này có nhiều thứ mà khoa học không thể nào giải thích được!”

Lâm Phong lắc đầu.

Anh đi vừa cửa tiệm thuốc đông y muốn mua một bộ châm vàng, nhưng thấy không bán nên chỉ đành mua một bộ châm bạc thay thế!

Đối với đại đa số các thầy thuốc đông y mà nói thì châm vàng dùng để bổ, châm bạc dùng để tiết ra!

Nhưng đối với Lâm Phong mà nói thì thật ra cũng như nhau cả, sự khác biệt có lẽ chỉ là khả năng chứa đựng linh khí mà thôi!

Sau khi mua châm bạc xong Lâm Phong định gọi điện thoại cho em gái, gọi cô ấy và Tiểu Khả đi ăn.

Thế nhưng đúng lúc này điện thoại lại reo lên.

“Cậu Lâm, là tôi!”

Đầu bên kia điện thoại vang lên một giọng nói cung kính.

Lâm Phong nhớ giọng nói này.

Là giọng nói của Đàm Thiên Hồng, đại đường chủ của Tam Khẩu Đường

Nhưng điều khiến anh tự hỏi là Đàm Thiên Hồng gọi điện cho anh vào lúc này làm gì?

“Có chuyện gì thì nói thẳng.”

“Là thế này, ngài Lâm, chẳng phải lúc trước ngài nhờ tôi để ý tới đạn linh bạo đó sao? Bên phía tôi đã có vài thông tin rồi, bây giờ cậu có rảnh không?”

Đàm Thiên Hồng cung kính nói. “Gửi địa chỉ cho tôi, bây giờ tôi qua!”

“Được!”

Sau khi cúp máy, ánh mắt Lâm Phong loé lên một tia sáng!

Đúng là nhiều người thì dễ xong việc mà!

Không ngờ rằng mới đó mà Đàm Thiên Hồng đã có thông tin về đạn linh bạo. rồi!

Với anh mà nói thì đạn linh bạo cũng giống như linh thạch vậy, càng nhiều càng tốt.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.