Buổi chiều, mưa dần tạnh.
Hứa Nguyện gửi địa chỉ nhà hàng cho Hà Thạc, anh cũng đáp lại sẽ đến đúng giờ.
Cô cất di động, khoác bên ngoài váy một chiếc áo sơ mi trắng của Minh Vọng, tay áo hơi xắn lên.
Đây là yêu cầu của Minh Vọng.
Hứa Nguyện vốn định khoác thêm áo khoác, tiếc là Minh Vọng nhờ người chuẩn bị quần áo mùa hè nhưng lại không có áo khoác.
Anh lấy ra một chiếc áo sơ mi trắng đưa cho cô khoác bên ngoài.
Bản thân anh mặc một chiếc áo khoác màu đen, bên trong là sơ mi trắng phối cùng quần tây màu xám.
Nếu anh cởi áo khoác màu đen, thì áo sơ mi bên trong và áo khoác của cô chính là một cặp.
Hứa Nguyện cho rằng anh cố ý, nhưng nhìn lại biểu tình thản nhiên của Minh Vọng, cô lại cảm thấy không giống.
Nam Thành vào mùa hè thường oi bức, dù có mưa nhưng thời tiết vẫn rất nóng, nhưng hôm nay không biết vì sao nhiệt độ hạ xuống hơn mười độ, gió thổi mát rượi.
Trương Dũng lái chiếc Porsche tới.
Ra khỏi cửa chung cư, Minh Vọng mở chiếc dù màu đen ra.
Anh vòng tay qua vai cô, ôm cô vào lòng: “Là cái lúc trước anh đưa cho em.”
Đi được vài bước, Hứa Nguyện đột nhiên hỏi: “Lúc đó anh còn chưa biết em là Hứa Nguyện, vì sao lại đưa cho em?”
Minh Vọng cúi đầu nhìn cô.
Hứa Nguyện tiếp tục hỏi: “Hay là anh đối xử với mọi cô gái đều như thế?”
Đặc biệt ám chỉ sự ga lăng và chu đáo của anh.
“Anh không rảnh như vậy.” Anh thản nhiên cười nói: “Lần đó không phải anh dừng xe, là Trương Dũng.”
Điều này cô cũng từng nghĩ tới.
Hứa Nguyện vẫn thấy không thoải mái, giả ngu hỏi, “Sao lại thế?”
“Em nói xem tại sao?” Anh nhẹ nhàng hỏi lại.
Vừa nói vừa đi tới trước xe, mở cửa, chờ Hứa Nguyện bước vào.
Minh Vọng cầm dù đi một vòng qua bên kia, mở cửa ngồi vào.
Chiếc xe lao đi trong cơn mưa phùn.
Minh Vọng thoáng nhìn khoảng cách giữa hai người.
Một lúc sau, anh vươn tay kéo cánh tay cô.
Nỗi bực bội trong lòng Hứa Nguyện tự nhiên biến mất, ngồi sát vào anh, trong lòng thầm mắng bản thân không có tiền đồ.
Lúc đến gần Minh Vọng, cô phát hiện cánh tay anh bị mưa hắt ướt, là vì vừa rồi che ô cho cô.
Cô lặng lẽ cong khóe môi, tựa đầu vào vai anh, không muốn quan tâm đến bất cứ điều gì nữa.
Chừng nửa tiếng sau, xe dừng ở trước nhà hàng đã hẹn.
Nơi này trước đây rất nổi tiếng, nhưng sau đó trở nên trầm mặc, hiện tại chỉ dành cho giới nhà giàu đến tiêu khiển.
Khi họ đến, người phục vụ đưa họ vào phòng riêng.
Sau khi bước vào, Hứa Nguyện sững sờ trước vẻ lộng lẫy của căn phòng ăn này, khẽ ngồi xuống bên cạnh Minh Vọng.
Hà Thạc vẫn đang trên đường, nhắn tin cho Hứa Nguyện báo còn hơn mười phút nữa sẽ tới nơi.
Hứa Nguyện bảo anh không cần vội.
Tới nơi, Hà Thạc được người phục vụ đưa vào, nhìn cách bài trí xa hoa cao cấp mà không khỏi kinh ngạc, thoạt đầu còn tưởng mình đi nhầm.
Có thể thấy nơi này vô cùng đắt đỏ, trong lòng tuy rằng cao hứng khi Hứa Nguyện mời anh tới nơi này, nhưng lại có chút cảm giác bất an.
Càng đi, sự bất an trong lòng càng tăng nhanh.
Người phục vụ đẩy cánh cửa phòng bao, nhìn thấy Hứa Nguyện mặc áo sơ mi trắng liền cười rộ lên: “Hứa…”
Lời nói bị gián đoạn bởi một người đàn ông mặc áo gió màu đen với khí chất quý phái phía sau cô.
Hà Thạc ngây ra một lúc, không biết nên tiến hay lui.
Hứa Nguyện cười chào anh ta, sau đó chỉ vào ghế đối diện, nói: “Ngồi đi.”
“Ừ, được.” Anh ta đẩy kính, đi tới, đi mấy bước, trong đầu không ngừng tự hỏi: Đây là bạn thân của Hứa Nguyện sao?
Anh ta kéo ghế ngồi xuống, liếc nhìn Hứa Nguyện, cô đang lau chén đũa, ánh mắt anh lướt qua đôi mắt phượng của người đàn ông cạnh cô.
Mắt phượng?
Đây có phải là người trong chiếc ô tô màu đen ở tầng dưới nhà Hứa Nguyện đêm qua không?
Chuyện này có lẽ không chỉ đơn giản là bạn bè xã giao.
Hứa Nguyện rót nước cho Hà Thạc, giới thiệu.
“Sếp, đây là bạn thời trung học của tôi, Minh Vọng.”
Minh Vọng nghiêng mắt nhìn Hứa Nguyện, thần sắc phức tạp.
Hà Thạc đặt ly nước xuống bàn, khẽ gật đầu.
“Đây là ông chủ cũ của em, cũng là thầy của em, mấy năm nay đã chiếu cố em rất nhiều.” Hứa Nguyện quay sang Minh Vọng.
Người đàn ông ở phía bên kia nhìn qua với một chút đắc ý và khiêu khích.
Minh Vọng khẽ gật đầu rồi lặng lẽ cầm lấy chén trà của Hứa Nguyện, uống một ngụm.
Hà Thạc khựng lại, nhìn Hứa Nguyện, cô còn chưa để ý ly của mình bị người khác uống, đang chăm chú gọi món.
Anh ta cụp mắt xuống, hối hận vì đã không mang theo nhẫn.
Sau khi người phục vụ tới, Hứa Nguyện đưa thực đơn cho Hà Thạc, “Anh xem thích ăn món gì?”
Hà Thạc nhận lấy, thản nhiên nói: “Hay là gọi món chúng ta thường ăn đi.”
Hứa Nguyện gật đầu, “Cũng được.” Cô cầm ly nước trước mặt lên, phát hiện nước đã cạn liền nhấc bình nhỏ rót thêm.
Hà Thạc cúi đầu, “Muốn ăn thịt thỏ cay không? Em vẫn luôn thích đồ cay mà, món này bên Tô Châu cũng không có bán.”
Hứa Nguyện vừa định gật đầu, Minh Vọng đã nắm lấy tay phải của cô, thấp giọng nói: “Em sắp đến kỳ kinh nguyệt, ăn đồ cay như vậy không thích hợp.”
Hứa Nguyện khó hiểu nhìn anh, làm sao chuyện này mà anh cũng biết?
Minh Vọng nhìn lại cô với vẻ ngạc nhiên: Anh nói bừa vậy mà đúng thật à?
Hà Thạc ở đối diện thấy hai người tay trong tay, bốn mắt nhìn nhau không che giấu, đột nhiên thấy nghẹn trong lòng.
“Bạn học cũ” kia còn đang nhẹ nhàng vén tay áo cô lên.
Hà Thạc nhìn qua Hứa Nguyện, cô không cự tuyệt, chỉ đang quay đầu nhìn người đàn ông kia, ánh mắt ấm áp mà anh chưa từng thấy qua.
Trong đáy lòng anh bắt đầu trống rỗng, tâm tình trở nên lạnh lẽo.
Hà Thạc gọi món thịt thỏ cay, gọi thêm vài món cô thích rồi đưa thực đơn cho cô.
“Xem thử còn món gì muốn gọi không.”
Hứa Nguyện nhận lấy, liếc nhìn rồi cười nói: “Món tôi thích anh gọi hết rồi.” Cô quay sang Minh Vọng, “Còn anh thì sao?”
Minh Vọng nhìn, gọi mấy món ăn Quảng Đông rồi đưa thực đơn cho người phục vụ.
“Hứa Nguyện thực sự không thích ăn món ăn Quảng Đông.” Hà Thạc đẩy kính lên, cười nói với Minh Vọng: “Cô ấy có khẩu vị đậm đà, thích ăn các món Tứ Xuyên.”
Khẩu vị đậm đà?
Minh Vọng liếc Hứa Nguyện, ánh mắt đầy ẩn ý.
Hứa Nguyện nghe thấy tim đập thình thịch, quay sang nhìn Hà Thạc, “Sau khi về Nam Thành tôi đã bớt rồi, trước đây ăn nhiều vị đậm đà quá, ăn nhạt tốt cho sức khỏe hơn.”
“Đúng vậy.” Hà Thạc cười.
Con người quả nhiên sẽ thay đổi, món ăn mình thích nhiều năm cuối cùng cũng sẽ không thích nữa.
Nhưng còn con người thì sao, ở bên nhau năm, sáu năm rồi cũng sẽ chán sao?
Một lúc sau, Minh Vọng cởi chiếc áo gió màu đen ra, Hứa Nguyện cầm lấy, móc lên lưng ghế cho anh.
Động tác rất tự nhiên, như thể đã làm việc này vô số lần.
Hơn nữa, anh ta liếc nhìn người đàn ông, rồi nhìn Hứa Nguyện.
Đều là áo sơ mi trắng, kiểu dáng và họa tiết hoàn toàn giống nhau.
Hứa Nguyện hôm nay đi từ đâu đến đây?
Câu hỏi này cứ lặp đi lặp lại trong đầu Hà Thạc.
Trong phòng yên tĩnh, không ai nói chuyện.
Không phải Hứa Nguyện không muốn nói, mà là sợ vừa mở miệng liền lộ ra sơ hở.
Mặt không chút thay đổi, cô vươn tay ấn chặt bàn tay to đang làm loạn dưới gầm bàn, lòng bàn tay nóng bỏng kia càng dán chặt vào đùi cô.
Minh Vọng cười nhẹ một tiếng, tay phải cầm tách trà lên nhấp một ngụm như thường lệ, cong ngón tay cào vào chân cô.
Sắc mặt Hứa Nguyện bất chợt thay đổi, lúc Hà Thạc nhìn sang liền cố gắng ổn định lại thần sắc, khẽ mỉm cười.
Trước mắt đột nhiên xuất hiện một ly nước, theo phản xạ tự nhiên, cô há miệng uống một ngụm nước.
Thấy cô ngoan ngoãn hợp tác, Minh Vọng liền đưa tay ra, vuốt nhẹ vào đùi cô, sau đó không làm loạn nữa.
Hứa Nguyện vội kéo váy xuống.
Ngồi một lúc, cô chợt đứng dậy, “Em đi vệ sinh một lát.”
Không đợi hai người trả lời, cô vội vàng đi ra ngoài.
Minh Vọng nhìn bóng lưng cô, trầm thấp cười, quay đầu lại phát hiện người đối diện đang nhìn mình.
Hai người đàn ông không nói chuyện, Minh Vọng rót chén trà, giơ ly lên, Hà Thạc cũng nâng chén trà trong tay lên.
Bọn họ đều chăm chú uống trà không nói tiếng nào, căn phòng an tĩnh.
Minh Vọng ngồi rất thoải mái, khí chất của một người thành đạt trong giới thượng lưu không thể che giấu, ánh đèn trong phòng càng làm ngũ quan của anh thêm sắc sảo.
Hà Thạc nhìn người đàn ông trước mặt, trong lòng không ngăn được cảm giác thất bại. Đối thủ của anh quá ưu tú, lại là bạn học cũ của Hứa Nguyện. Hai người bọn họ từng trả qua thời niên thiếu cùng nhau.
Minh Vọng không nghĩ nhiều như vậy, thái độ của Hứa Nguyện lúc sáng đã đủ khiến anh không cần suy nghĩ nhiều, sau khi gặp mặt đối thủ anh lại càng cảm thấy yên tâm, chỉ là lúc này đang dùng hành động để cho đối phương biết khó mà lui.
Hà Thạc ngoại hình không xấu nhưng cũng không nổi bật, ước chừng cao khoảng 1m8, hơi gầy, mặc áo sơ mi kẻ sọc, bộ dáng nghiêm túc, thuộc dạng lịch sự thanh tú.
Một lúc sau, Minh Vọng mới lên tiếng: “Cảm ơn anh đã chăm sóc cô ấy những năm vừa qua.”
Hà Thạc không biết rằng Minh Vọng rất ít khi nói lời cảm ơn, nhưng một khi đã nói chứng tỏ thành ý rất nặng.
Nếu anh ta ở Nam Thành, lời này của Minh Vọng có thể làm bàn đạp cho sự nghiệp của Hà Thạc.
Nhưng Hà Thạc không biết chuyện này, chỉ cười đáp lại: “Cảm ơn cái gì, chúng tôi là chiếu cố lẫn nhau.”
Anh nhớ lại, thở dài: “Nhắc lại tôi vẫn phải cảm ơn hai mẹ con cô ấy. Nhiều lần, đặc biệt là trong các dịp lễ tết, dì Hứa luôn chuẩn bị đồ ăn cho tôi, dì ấy còn nói tôi giống như một thành viên trong gia đình.”
“Dì Hứa sao” Minh Vọng nói, “Ừ, cũng đã lâu không gặp, không biết dì thế nào rồi.”
Hà Thạc hiểu ý, hóa ra Hứa Nguyện đã đưa người về gặp mẹ Hứa rồi.
Anh ta cầm cốc nước lên uống một hớp, cảm thấy đau lòng, xúc động mở miệng: “Đã như vậy, lúc trước sau khi tốt nghiệp sao anh không giúp đỡ cô ấy một chút, để cô ấy một mình trôi dạt đến tận Tô Châu?”
Minh Vọng dừng tay, cụp mắt xuống, khi đó làm sao biết được anh và Hứa Nguyện có một ngày có thể ở bên nhau chứ?
Quả thật rất tiếc nuối, sớm biết thì mọi chuyện đã khác rồi.
Nhưng làm sao đoán trước được tương lai?
Chỉ có thể đi từng bước.
Hà Thạc tưởng mình đã đánh trúng chỗ đau của Minh Vọng, giọng điệu không được tốt cho lắm, ” Một nơi hỗn tạp như nhà máy có biết bao nhiêu nguy cơ, tầng lớp thượng lưu như anh chắc chắn không nhìn thấu. Cô ấy từng bước vươn lên từ chỗ bùn nhơ đó, giành được thành tựu cho chính mình.”
Minh Vọng dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Hà Thạc.
Hà Thạc không quan tâm, “Vất vả cố gắng đến bây giờ, vậy mà vì anh, cô ấy không muốn quay lại Tô Châu nữa, anh đã gián tiếp huỷ hoại tám năm nỗ lực của cô ấy.”
“Không phải vì anh ấy.” Hứa Nguyện từ bên ngoài đẩy cửa đi vào, sắc mặt không tốt lắm.
Cô không muốn quá khứ của mình bị phanh phui trước mặt Minh Vọng.
Hà Thạc định mở miệng, sau đó lại tức giận ngậm lại.
Hứa Nguyện ngồi xuống bên cạnh Minh Vọng, bàn tay to lớn của người đàn ông từ dưới gầm bàn nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng bóp một cái.
Anh biết vì sao cô ở lại Nam Thành.
Là bởi vì anh.
Nhưng điều anh không biết là sự nghiệp của cô đang trên đà phát triển ở Tô Châu.
Anh chưa bao giờ coi thường ngành nghề nào. Chỉ cần quang minh chính đại, dùng nỗ lực của bản thân mà leo lên, anh đều vô cùng cảm phục.
Tất cả sức lao động đều chỉ vì mục đích tạo ra một cuộc sống tốt đẹp hơn, nên không có sự phân biệt cao thấp.
Hứa Nguyện được động tác của anh trấn an, nghiêng đầu nhìn Minh Vọng.