Mùa Xuân Ở Nam Thành

Chương 21: Bạn của người yêu



Hứa Nguyện cởi áo khoác, đi nhà vệ sinh bên ngoài rửa mặt, nhìn thấy đồ vệ sinh cá nhân dùng một lần, cô súc miệng rồi trở lại phòng ngủ, kéo chăn lên giường.

Nhiệt độ trong phòng mát mẻ, đèn tự động giảm độ sáng.

Phòng tắm cách âm nên trong phòng ngủ rất yên tĩnh.

Cô nằm trong chăn, cơ thể mệt mỏi được duỗi ra thoải mái sau một ngày dài.

Mí mắt rũ xuống, mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Không biết bao lâu sau, cô mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân, muốn lên tiếng, nhưng dù thế nào cũng không thể mở miệng.

Minh Vọng dựa vào giường nhìn cô, đưa tay xoa xoa mái tóc xù lên của cô, sau đó cũng lên giường.

Anh đưa tay tắt đèn, ánh trăng từ sau tấm rèm rọi vào phòng.

Áp sát vào cơ thể ấm áp bên cạnh, anh đưa tay ôm lấy người cô.

Lúc Hứa Nguyện tỉnh dậy, trong khoảnh khắc không biết mình đang ở đâu, trong phòng rất tối, cô còn tưởng là nửa đêm.

Điện thoại rung lên, Hứa Nguyện cầm lên nhìn, là Hà Thạc gọi đến.

Cô nhấc máy: “Sếp?”

Đầu bên kia mỉm cười: “Chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng.” Cô đáp.

“Hôm nay chúng ta đi đâu? Theo dự báo thời tiết, buổi chiều hình như có mưa.”

Hứa Nguyện vén chăn lên, nhấn điều khiển từ xa trên tủ đầu giường, rèm cửa nặng trịch chậm rãi được kéo ra.

Cô liếc nhìn bầu trời u ám, vẻ mặt không thay đổi nói: “Sếp, hôm nay tôi cần đi ký hợp đồng lao động, sợ là tạm thời không thể đi cùng anh.”

Đầu bên kia điện thoại im lặng, một lúc sau, giọng nói có chút thất vọng truyền đến: “À, ra là vậy. Không sao, em cứ lo việc của mình trước đi, hôm qua leo núi chân tôi còn đau, hôm nay ở lại khách sạn nghỉ ngơi cũng tốt.”

Hứa Nguyện cúi đầu, “Thực xin lỗi”

“Không sao đâu.” Hà Thạc nghe ra được áy náy trong giọng nói của cô, trong lòng cảm thấy được an ủi, lại hỏi: “Vậy đến tối có thể cùng ăn cơm chứ?”

“Cái này…” Hứa Nguyện do dự.

“Mang theo bạn của em cùng đi, bữa này sếp cũ đãi em.”

Chuyện này xem như đã định, Hứa Nguyện không tiện nói gì thêm.

Cô đành phải đáp ứng.

Sau khi cúp điện thoại, cô chuẩn bị xuống giường.

Cửa phòng bật mở, Minh Vọng mặc áo phông trắng, quần soóc xám, hình như vừa chạy bộ buổi sáng về.

Cô thẫn thờ nhìn người đàn ông với nét trẻ trung sôi nổi và tràn đầy sức sống trước mặt.

Một hình ảnh chợt lóe lên trong đầu cô – chính là bóng dáng đầy sức sống của anh khi đứng ở vạch ba điểm ném bóng vào rổ.

Đó là năm lớp 12, bởi vì chỉ có lớp tự học buổi chiều năm lớp 12 cô mới có thời gian ở lại trường muộn như vậy.

Khi còn là nữ sinh trung học, Trần Thiến Thiến chính là điển hình của một cô gái “nhan khống,” vì muốn xem nam sinh mình thích chơi bóng rổ, buổi chiều liền kéo cô ra khỏi lớp tự học, chạy đến sân bóng rổ xem các hot boys.

Hứa Nguyện lúc đó còn chưa làm xong bài tập, miễn cưỡng bị kéo đi, khi nhìn thấy bóng người đang đứng trên sân bóng rổ, cô thầm cảm ơn người bạn thân thiết của mình.

Bởi vì ở phía xa kia chính là thiếu niên vẫn luôn ở trong tâm trí cô từ lần đầu gặp mặt.

Cậu thiếu niên mặc một chiếc áo thi đấu màu trắng với băng đô Jordan trên đầu, cổ tay cũng đeo băng cố định.

Anh chạy rất nhanh, quả bóng trong tay cũng rất ngoan ngoãn, chỉ một cái giậm chân liền nằm gọn trong rổ.

Xung quanh không chỉ có Hứa Nguyện và Trần Thiến Thiến, mà còn có rất nhiều nữ sinh trốn tiết đến xem.

Thiếu niên ghi bàn, cả sân cổ vũ.

Anh mỉm cười, chống gối thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy đi lại, vừa đi vừa kéo áo lên lau mồ hôi.

Hứa Nguyện ánh mắt thẳng tắp nhìn anh, bị Trần Thiến Thiến trêu chọc đến mức đỏ mặt cúi đầu.

Hình bóng cao lớn của một chàng trai trẻ lưu lại trong trái tim cô rất nhiều năm.

Trái tim cô vẫn luôn giữ được sự nóng bỏng, chỉ cần nghĩ đến thì nhịp tim liền tăng tốc như thời thiếu nữ.

Ngây thơ và hoàn mỹ.

Khoảnh khắc này dường như ký ức và hiện tại chồng chéo lên nhau.

Thiếu niên Minh Vọng lại hiện ra trước mắt cô.

Anh đi tới, cúi xuống, chống tay vào thành giường và nhìn cô.

Trong mắt là sự dịu dàng mà cô chưa từng thấy qua trước đây.

Cô tình cờ gặp anh nhiều lần ở trường, anh rất ít cười, luôn nhìn người khác bằng vẻ mặt lạnh lùng, cũng luôn giữ khoảng cách với bạn học.

Sự dịu dàng này khiến cô mê đắm, đây là thiếu niên Minh Vọng mà cô thầm mến.

Quá dịu dàng

Minh Vọng nhìn vào đôi mắt mờ mịt của cô, mỉm cười, cúi đầu hôn cô, âm thanh nụ hôn trong trẻo, vang lên rõ ràng trong một buổi sáng yên tĩnh.

Hứa Nguyện bàng hoàng định thần lại.

Cô nhìn Minh Vọng, ngũ quan của anh rắn rỏi, vẻ trầm ổn được xây dựng qua năm tháng.

Sự quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành toát ra từ khí chất.

“Minh Vọng.” Cô gọi một tiếng.

Minh Vọng kéo cô dậy, “ừ” một tiếng đầy nghi hoặc, dùng ánh mắt dò hỏi.

Hứa Nguyện không nói gì thêm, để mặc anh kéo cô đi.

Minh Vọng kéo cô vào phòng thay đồ, mở tủ ra, trong đó treo mấy bộ quần áo mùa hè, váy, áo phông, quần dài…

Hứa Nguyện nhìn tủ quần áo, sau đó quay lại nhìn Minh Vọng.

Minh Vọng đứng bên cạnh, ánh mắt lướt qua đống quần áo, cuối cùng chọn cho cô một bộ váy mùa hè mát mẻ, “Lúc anh đi công tác đã mua cho em, em nhìn xem có thích không.”

Hứa Nguyện nhận lấy, quần áo đều là thương hiệu nổi tiếng, chất vải mềm mịn, cầm trên tay có cảm giác mát lạnh.

Anh bỏ rất nhiều tâm tư vào mối quan hệ vừa mới bắt đầu của hai người.

Mũi tên của thần Cupid bắn vào ngực cô như xé gió.

Hai người đứng trong phòng thay quần áo của mình.

Minh Vọng thay một chiếc áo phông trắng giản dị mùa hè cùng chiếc quần dài màu xám..

Thay đồ xong, anh dựa vào tủ quần áo bên cạnh nhìn cô thay đồ.

Hứa Nguyện mặc chiếc váy anh đưa, cẩn thận nhìn mình trong gương, một lúc sau mới lùi lại, vuốt phẳng chiếc váy.

Sau khi cô thay đồ, Minh Vọng đi tới, dẫn cô đến nhà ăn.

Bữa sáng đã được dọn sẵn.

Có vẻ như là đồ ăn gọi bên ngoài.

Nhưng cũng không phải là đồ ăn nhanh, mà là cháo và sữa đậu nành truyền thống.

Điều này làm Hứa Nguyện ngạc nhiên.

Lần trước cô thấy nhà anh chỉ có bánh mì và các loại bơ, cô còn tưởng anh thích món Tây.

Minh Vọng nói hôm nay không có việc gì, thật ra anh chỉ là không cần đến công ty mà thôi, anh vừa từ California trở về, còn rất nhiều việc phải xử lý.

Phòng sách cũng là phòng làm việc của Minh Vọng.

Hứa Nguyện nép mình trên chiếc ghế sô pha đơn trong phòng làm việc, tay cầm một cuốn sách thản nhiên đọc, trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh là một tách trà nóng nghi ngút khói.

Là trà Thiết Quan Âm.

So với cà phê, Minh Vọng có vẻ thích uống trà hơn.

Ghế sofa được kê sát cửa sổ kính, lúc này trời đang mưa to.

Những hạt mưa bắn tung tóe trên mặt kính rồi hòa thành dòng nhỏ trượt dài xuống.

Con đường phía dưới trở nên tối tăm và sũng nước, phố xá lên đèn, người đi lại vội vã dưới cơn mưa.

Cô quay đầu nhìn Minh Vọng, anh có phong thái trầm tĩnh, nghiêm nghị, sự chuyên chú cao độ vào công việc, mười ngón tay thoăn thoắt gõ bàn phím.

Cô nghĩ, có lẽ cho đến ngày thế gian không còn mưa nữa, cô mới có thể ngừng yêu anh.

Vì tình yêu của cô giống như cơn mưa ngoài cửa sổ.

Bắt đầu bằng từng cơn mưa nhỏ, sau đó mưa rơi ngày càng nhiều, liên miên không dứt.

Một lúc lâu sau, cô nhấp một ngụm trà nóng, vị hơi đắng, sau đó vị ngọt dâng lên, cả khoang miệng tràn ngập vị ngọt nhàn nhạt của trà, đặt chén trà xuống, cô xoay người, đưa mắt nhìn ra cửa sổ.

Cả Nam Thành bị sương mù bao phủ, cảnh vật trở nên mờ mờ không rõ.

Giống như những lữ khách trên sa mạc không thể nhìn thấy con đường phía trước.

Điện thoại rung lên, cô cầm lấy, là Wechat của Trần Thiến Thiến: [ Bao giờ cậu đến? ]

Hứa Nguyện đặt cuốn sách xuống, trả lời ngắn gọn về tình hình hiện tại.

Trần Thiến Thiến gửi một biểu tượng tỏ vẻ đã hiểu, nói khi nào sếp của cô về thì qua gặp nhau cũng được.

Vừa định đặt điện thoại xuống thì Wechat của Hà Thạc lại hiện lên, là một tấm hình trời đang mưa.

【Trời mưa rát lớn, ra ngoài cẩn thận. 】

Hứa Nguyện bấm bàn phím, gõ vài chữ rồi xóa đi, đáp: 【 Được. 】

【Buổi chiều chúng ta đi ăn ở đâu? 】

【Anh quyết định đi. 】

【Tùy em quyết định, tôi cũng không quen thuộc Nam Thành. 】

Hứa Nguyện nhìn tin nhắn suy nghĩ một chút rồi liếc Minh Vọng.

Anh đang dựa vào lưng ghế, một tay xoay bút, một tay nghe điện thoại, giao tiếp bằng tiếng Anh vô cùng trôi chảy.

Phát âm tiếng Anh của anh thuần giọng Luân Đôn, nghe rất dễ chịu và thoải mái.

Đây là điều mà Hứa Nguyện vẫn luôn ao ước, vì vấn đề lớn nhất của cô là việc phát âm. Cô đã bỏ lỡ lứa tuổi tốt nhất để học tiếng Anh, nhiều năm lăn lộn trong xã hội, cô không có cơ hội thực hành và cải thiện.

Cô vài lần theo Hà Thạc ra nước ngoài, anh chịu trách nhiệm giới thiệu sản phẩm và lắp ráp trên dây chuyền sản xuất, Hứa Nguyện đi cùng anh để học hỏi.

Suy nghĩ mông lung một hồi, cô bắt gặp đôi mắt đen sâu thẳm của anh đang nhìn mình.

Minh Vọng không làm việc nữa, anh lẳng lặng nhìn người bên cửa sổ.

Âm thầm ghi nhớ thời gian, 30 giây.

Liếc xuống, thấy đôi chân đẹp đung đưa bên ngoài ghế sofa.

60 giây.

Anh ngả người ra sau ghế.

Đồng hồ ở bức tường đối diện chầm chậm quay.

“Anh nhìn em như vậy làm gì?” Hứa Nguyện sờ sờ mặt mình.

Minh Vọng không nói, ngửa cổ phát ra tiếng cười.

Hứa Nguyện đặt chiếc gối trong lòng xuống, bước tới.

Minh Vọng vươn tay, cô ngồi vào lòng anh.

“Em đang nghĩ gì thế?” anh hỏi, vòng tay ôm lấy cô.

Hứa Nguyện mở điện thoại, bấm vào trang trò chuyện với Hà Thạc, đặt trước mặt Minh Vọng.

“Anh biết nhà hàng nào tốt không?” Cô nhìn anh, xin lời khuyên.

Sau khi đọc lướt qua tất cả tin nhắn, anh nhìn tên trên lưu trữ: Sếp.

“Em muốn nghe lời nói thật hay lời nói dối?” Anh nhìn cô.

Hứa Nguyện nhìn anh, “Sự thật”

Minh Vọng cười lưu manh, “Anh ta đang mơ mộng hão huyền.”

Hứa Nguyện do dự: “Nói dối thì sao?”

“Mưa to như này còn chưa đủ dập tắt hy vọng của anh ta sao?” Giọng điệu nhạt nhẽo.

Hứa Nguyện khẽ mỉm cười, “Anh ấy vẫn là người đã giúp em rất nhiều.”

Minh Vọng hờ hững đáp.

Cô coi anh ta là ông chủ, anh ta thì chưa chắc.

Ngồi trong xe, anh có thể nhìn rõ những gì đã xảy ra tối qua.

Người đàn ông đứng dưới lầu như tượng đá, ngẩn ngơ hơn nửa tiếng rồi mới rời đi.

Đàn ông sẽ không lãng phí sức lực vào những việc vô nghĩa với phụ nữ.

Họ luôn có ý định lấy được thứ gì đó để đáp lại những việc họ đã cho đi,

Giống như trái tim, hoặc cơ thể.

Anh cúi đầu nhìn kỹ vẻ mặt của cô, phát hiện trong mắt cô chỉ có sự tôn trọng, ngoài ra không có gì khác.

Điều này khiến anh cảm thấy vui mừng, anh lấy chiếc điện thoại di động trên bàn, gọi cho Trương Dũng, bảo cậu ấy đặt một phòng ăn riêng.

Sau khi cúp điện thoại, Hứa Nguyện ngả người hôn lên cằm anh: “Minh Vọng, cảm ơn anh.”

Anh đặt ngón trỏ lên môi cô, đẩy mặt cô ra một chút, cười nói: “Không cần cảm ơn sớm như vậy.”

Hứa Nguyện tỏ vẻ khó hiểu.

“Buổi chiều anh đưa em đi.” Lại là giọng điệu khẳng định cùng bình tĩnh.

Hứa Nguyện sửng sốt một chút. Hà Thạc nói có thể dẫn người tới, thay vì Trần Thiến Thiến thì là Minh Vọng, không phải bạn gái mà là người yêu.

Chắc là không sao, dù là ai thì cũng là những người quan trọng trong cuộc sống của cô. 


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.