Gió tuyết vẫn chưa ngừng.
Diệp Đinh không thể dẫn Tiểu Lê đi bắt thỏ.
Bởi vì Tư Luật không thể thấu hiểu câu nói “thân là nam nhân trước nay không được khiến một cô gái thất vọng” của Diệp Đinh.
Lửa than trong phòng đốt cháy hừng hực, Diệp Đinh chỉ mặc áo trong, ống tay áo dài rộng phủ khắp giường, trên giường còn bày một đống dây leo.
“Diệp thúc thúc, thỏ đâu ạ?”
Tiểu Lê nghiêng đầu tựa lên đầu gối Diệp Đinh, ngón tay út mập mạp vươn ra chọt chọt đám dây leo trước mặt.
Diệp Đinh đưa tay vuốt ve tóc mái mềm mại trên trán cô bé.
“Chờ một chút nha, thỏ xuất hiện liền đây.”
Ngón tay thon dài xoay xoay đám dây leo, chẳng mấy chốc một con thỏ bện từ dây leo trông rất sống động xuất hiện trong lòng bàn tay Diệp Dinh, nơi đáng lẽ là đôi mắt được gắn hai viên hồng ngọc lấp lánh rực rỡ.
Diệp Đinh rất hiếm khi đòi Tư Luật đưa mấy thứ quý giá đắt đỏ, nhưng lần này hắn đòi hai viên đá quý, còn bắt buộc phải màu đỏ.
Tư Luật khi ấy vừa châm chọc “Đòi đá quý còn lắm yêu sách, sao ngươi không đòi cả mỏ vàng đi”, vừa nhanh chóng tìm một đám đá quý đủ sắc màu cùng một hộc trân châu đưa đến trước mắt Diệp Đinh.
Gương mặt Tiểu Lê tràn đầy bất ngờ, thận trọng nâng con thỏ được đan rất tinh xảo trong tay Diệp Đinh lên. Thật lâu sau, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô bé ngẩng lên, rụt rè hỏi:
“Diệp thúc thúc, Tiểu Lê có thể chơi một lát không?”
Diệp Đinh bế Tiểu Lê lên, hôn trán cô bé:
“Đương nhiên được, đây là quà Diệp thúc thúc tặng cho Tiểu Lê đó, hôm nay là sinh nhật của Tiểu Lê, qua hôm nay Tiểu Lê được bốn tuổi rồi.”
Tiểu Lê vòng đôi tay bé nhỏ ôm chặt cổ Diệp Đinh:
“Tiểu Lê thích Diệp thúc thúc nhất.”
Diệp Đinh mỉm cười, chỉ vào con thỏ trong tay cô bé:
“Hai viên đá quý này là phụ vương con tặng cho Tiểu Lê đấy, Tiểu Lê vui không?”
Nghe thấy là phụ vương tặng, sự vui sướng trong đôi mắt mắt đen láy của Tiểu Lê như sắp tràn ra ngoài, cô bé vui sướng nhảy nhót:
“Phụ vương tặng là Diệp thúc thúc tặng thay phụ vương, hay là phụ vương tặng thật ạ?”
Diệp Đinh xoa đầu cô bé:
“Diệp thúc thúc đã nói dối con bao giờ chưa?”
“Chưa ạ.”
Gương mặt nhỏ nhắn của Tiểu Lê ửng hồng, thật cẩn thận ôm con thỏ lên rồi hôn nhẹ một cái lên đôi mắt bằng hồng ngọc.
Diệp Đinh nhìn dáng vẻ con bé như vậy, không nhịn được thầm sỉ vả cách làm cha của Tư Luật trong lòng.
Tiểu Lê chơi một lúc lâu mới ôm con thỏ tựa vào trong lòng Diệp Đinh, gương mặt không còn nét cười.
“Sao thế?”
Diệp Đinh thấy bé con không vui liền mặc kệ việc khác.
Tiểu Lê ôm chặt cổ Diệp Đinh, lí nhí nói:
“Diệp thúc thúc, hôm qua con thấy mẹ con khóc.”
Diệp Đinh ngẩn người, cúi đầu nhìn cô bé trong lòng. Bé con xinh đẹp có một đôi mắt to tròn trong veo như nước.
“Diệp thúc thúc, mẹ con rất nhớ phụ vương, nhưng phụ vương đã rất lâu không ghé thăm mẹ con rồi.”
Tiểu Lê vu.ốt ve con thỏ trong tay, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
“Diệp thúc thúc, phụ vương không thích mẹ con ạ?”
Diệp Đinh không biết phải trả lời Tiểu Lê như thế nào, đành ôm cô bé chặt hơn.
Dù sao con bé vẫn là một đứa trẻ, có chuyện buồn cũng không giữ mãi trong lòng, chỉ dỗ mấy câu đã có thể vui vẻ trở lại. Diệp Đinh chơi cùng Tiểu Lê thật lâu, mãi đến khi có người hầu bưng thuốc tới mới có người đến dẫn Tiểu Lê đi.
Đợi đến tối, Tư Luật vừa đẩy cửa đi vào đã bị một luồng gió mạnh bổ thẳng vào mặt. Hắn theo bản năng nghiêng người chật vật tránh được, đợi thấy rõ trước mặt là Diệp Đinh mới giận dữ quát:
“Mẹ nó ông đây còn chưa lên giường mà.”
Vừa dứt lời đã có một vật bị ném vào tay hắn, là một thanh đao Long Tước.
Diệp Đinh cầm kiếm dài ba thước trong tay, lưỡi kiếm rời vỏ lấp lóe ánh sáng lạnh, chỉ thẳng vào Tư Luật.
Tư Luật sửng sốt, cau mày hỏi:
“Ngươi muốn gì? Đánh thật à?”
“Tư Luật, chẳng phải ngươi muốn ta à? Cho ngươi mạng ta ngươi có muốn không?”
Diệp Đinh vừa dứt lời, kiếm trong tay đã chém thẳng về phía Tư Luật, ánh sáng lạnh lẽo tựa rồng lượn, không hề nể nang.
Tư Luật né tránh lưỡi kiếm, vỗ lên vỏ đao, lưỡi đao lạnh lẽo xuất hiện, đao kiếm giao chiến, nháy mắt sát khí đã tản ra khắp nơi.
Trong phòng thoáng chốc đã bị cuốn thành một đống hỗn độn, đao quang kiếm cảnh phá hỏng cả cửa phòng.
Gió tuyết thổi tắt lửa than trong phòng, hai người phá hỏng nửa cái lều chiên, đánh nhau từ trong phòng ra tới bên ngoài.
Diệp Đinh vẫn mặc áo trong, ống tay áo bị gió tuyết thổi phần phật, tóc dài xõa tung bay trong tuyết, hai mắt đầy sự sắc bén.
“Diệp Đinh.”
Tư Luật gầm lên.
“Ngươi điên gì đấy?”
Diệp Đinh hừ lạnh một tiếng, kiếm trong tay vẩy một đóa hoa băng xuống:
“Trốn làm quái gì? Sức lực ngoan độc có thể phế bỏ tay ta của ngươi năm đó đâu?”
Sắc mặt Tư Luật chợt biến, ném thanh đao trong tay xuống đất phát ra tiếng “loảng xoảng”.
“Không đánh nữa, ngươi cút về cho ta.”
Diệp Đinh cau mày, vung tay cắm thanh kiếm xuống đất.
“Tư Luật, ta chẳng còn gì cả.”
Tư Luật nghiêm mặt:
“Nói lung tung.”
Diệp Đinh lắc đầu.
“Ngươi không giống ta, ta đã mất hết, ngươi vẫn còn đủ, sao ngươi lại không trân trọng?”
Tư Luật im lặng hồi lâu mới đi đến bên cạnh Diệp Đinh, đẩy mạnh hắn vào trong phòng:
“Phòng ở đang yên lành nói phá là phá, tự mình sửa đi, sửa không xong mai nhịn.”
Diệp Đinh:
“…”
Tư Luật cởi áo khoác trên người trùm kín Diệp Đinh lại, quay đầu đi ra ngoài. Hắn có vẻ đã đoán được chuyện gì xảy ra, gọi một người hầu hạ đến hỏi xong cũng hiểu gần đủ đầu đuôi câu chuyện.
Diệp Đinh cuộn mình trong áo choàng lông chồn của Tư Luật, ngồi xổm dưới đất gõ “beng beng” sửa một đoạn chân bàn.
Sửa không xong mai phải nhịn cơm.
Không có cơm ăn.
Hắn chưa sửa xong chân bàn đã nghe thấy tiếng phụ nữ kêu khóc ở bên ngoài, tiếp đó là tiếng Tiểu Lê khóc ré lên.
Diệp Đinh đứng dậy, chưa kịp ra ngoài đã thấy cánh cửa gắn tạm bị mở ra, Tiểu Lê bị ném vọt vào lòng hắn.
Diệp Đinh vội vàng đón được, thấy bé con khóc sắp nhũn cả người thì đau lòng muốn chết.
Tư Luật đứng trước mặt Diệp Đinh, lạnh lùng nói:
“Về sau Tiểu Lê ở với ngươi.”
Một người phụ nữ đầu bù tóc rối chạy đến, quỳ dưới chân Tư Luật liên tục dập đầu, hô:
“Vương thượng, thiếp, thiếp sai rồi Vương thượng, xin đừng đưa Tiểu Lê đi mà Vương thượng.”
Tiểu Lê bị dọa sợ, nằm trong lòng Diệp Đinh khóc đòi mẹ.
Diệp Đinh hơi khó chịu, vừa định hỏi Tư Luật có chuyện gì xảy ra đã nghe Tư Luật cắt ngang hắn, nói:
“Hôm nay nghe cho rõ ràng ở đây hết đi, cô không nhắc lại lần hai. Đám các ngươi thích bày trò quỷ quái gì thì bày, Diệp Đinh hắn là người nào mà đám các ngươi dám động chạm.”
Sắc mặt Diệp Đinh hơi sầm xuống.
Tư Luật lạnh mặt ra lệnh cho một đám người hầu:
“Đứng đần ra đấy làm gì, cửa hỏng hở lỗ to như thế không nhìn thấy mà lấp lại đi à? Để lọt chút gió nào vào cho cả đám các ngươi đi dọn phân chuồng ngựa, còn không nhanh nhẹn lên?”
Dứt lời, lại cho người kéo Yên phu nhân đi, vì không để Diệp Đinh có cơ hội phản đối nên hắn cũng xoay người bỏ đi luôn.
Mãi đến khi một đám người vội vàng sửa cửa, ầm ĩ hỗn loạn hồi lâu xong mới thấy Tư Luật từ tốn quay về.
Diệp Đinh phải dỗ Tiểu Lê rất lâu mới dỗ cô bé ngủ say được.
Tư Luật vòng qua bình phong thấy Diệp Đinh nằm trên giường, Tiểu Lê nằm bên cạnh hắn đang được hắn nhẹ nhàng vỗ về mà ngủ say.
Ánh nến phủ một vẻ ôn hòa lên mặt mày Diệp Đinh, thoạt nhìn chẳng còn chút hung dữ nào như lúc hắn rút kiếm xông lên.
“Ngày mai đưa Tiểu Lê về đi.”
Diệp Đinh sợ đánh thức bé con trong lòng, hạ giọng thì thầm.
Tư Luật hừ lạnh:
“Ngươi nghĩ những lời đó của con bé đến từ đâu? Đám nữ nhân đó lợi dụng con trẻ bày trò thôi, đáng lẽ tuyệt đối không được nói lung tung trước mặt ngươi. Việc này nếu hôm nay ta mặc kệ, ngày mai kẻ đến quấy nhiễu ngươi càng đông. Diệp Đinh, bọn họ đều không xứng.”
Diệp Đinh không nói nữa.
Tư Luật cởi áo khoác ngoài nằm xuống mép giường, ôm cả Diệp Đinh lẫn Tiểu Lê vào lòng.
Diệp Dinh theo phản xạ muốn sút văng hắn ra, lại bị Tư Luật túm chặt phần eo.
“Suỵt, đừng làm ồn đánh thức con bé.”
Tư Luật khẽ nói.
Diệp Đinh rũ mắt nhìn bé con trong lòng, hơi chần chừ một lát nhưng vẫn thu tay lại, ôm chặt Tiểu Lê vào trong lòng hơn.
Tư Luật thỏa mãn ôm một lớn một nhỏ, kế hoạch thành công rồi.
“Tình hình sao rồi?”
“Hôm nay Đại vương không ra ngoài kìa.”
“Mẹ kiếp, không ngờ Đại vương thật sự không ra.”
“Chết tiệt, toi tiền thưởng tháng sau của tao rồi.”