Đêm giao thừa là thời điểm náo nhiệt nhất của tộc trong năm.
Người dân trong tộc mặc những bộ quần áo đẹp đẽ mới tinh, vui vẻ chuẩn bị chào đón một năm mới.
Diệp Đinh tựa trên ghế trải da hổ, đầu gật gù sắp không giữ nổi, vừa hơi nhúc nhích gáy đã bị vỗ một cái không nặng không nhẹ.
“Đừng động đậy.”
Diệp Đau mặt mày nhăn tít, buồn bực nói:
“Phiền chết được, nhanh lên được không.”
Tư Luật bình thản:
“Ngươi không thể kiên nhẫn chút à?”
“Ngươi dùng hết kiên nhẫn cả một năm lên người ta đấy à.”
Diệp Đinh không ngồi nổi nữa.
Tư Luật ấn vai Diệp Đinh xuống, nói:
“Dưới mông ngươi có đinh đấy à, mỗi ngồi im thôi cũng không được.”
Diệp Đinh cướp lại nửa số tóc của mình từ tay Tư Luật, oán hờn:
“Mẹ nó đã để ngươi giày vò hai canh giờ rồi đấy, vẫn chưa xong?”
Tư Luật sợ Diệp Đinh không vừa ý lại ra tay, đành xoa dịu hắn:
“Sắp rồi, sắp xong ngay đây, ngươi chờ thêm chút.”
Diệp Đinh nhăn mặt lại tựa vào chiếc ghế mềm mại, kiên nhẫn nghe Tư Luật nói chuyện thêm một lúc.
Chẳng mấy chốc, Tư Luật day day cổ tay tê dại, thở dài một hơi, cầm gương đồng bên cạnh lên đặt xuống trước mặt Diệp Đinh.
“Nhìn xem.”
Diệp Đinh liếc một cái liền chán ghét quay mặt đi.
“Xấu muốn chết.”
Tư Luật không tin, vòng ra trước mặt Diệp Đinh, giữ chặt vai hắn rồi nhìn thẳng vào hai mắt hắn.
Mái tóc dài dày mềm mại của Diệp Đinh được bện thành vô số bím tóc nhỏ xinh đẹp rồi buộc túm lại sau đầu, để lộ ra gương mặt đẹp thanh thú, mỗi tội trong đôi mắt tràn đầy bất mãn.
“Xấu chỗ nào?”
Tư Luật không chịu, rõ là rất ưa nhìn mà.
Hắn trông còn đẹp hơn lúc ở bên ai kia, hồi đó hắn mặc thứ gì không biết, trang sức vàng ngọc chạm trổ đeo đầy người trông hệt như thiếu nữ.
Cổ Diệp Đinh mỏi nhừ, hắn nằm trên tháp mềm, nói:
“Ngươi cũng rõ rảnh.”
Tư Luật đưa cho Diệp Đinh một bộ quần áo mới may, nói:
“Rảnh gì mà rảnh, đêm nay là Giao thừa, lát nữa tiệc lửa trại bắt đầu rồi, nhanh thay quần áo.”
“Không đi.”
Diệp Đinh từ chối tiệc lửa trại.
Tư Luật cười gằn:
“Ngươi chọn tự thay quần áo hay chọn để ta thay giúp ngươi?”
Diệp Đinh kéo vải quần chỗ đầu gối:
“Ta chọn chết.”
Tư Luật nhanh nhẹn bước lên bắt đầu c.ởi quần áo của Diệp Đinh.
Diệp Đinh né sang một bên, cả giận:
“Muốn đánh nhau đúng không?”
Tư Luật hầm hừ, cầm quần áo ném lên đầu hắn:
“Thay mau lên, lát đến đón ngươi.”
Lửa trại bập bùng, mọi người nhảy múa hát vang, người người mặc đồ mới vừa nhảy vừa hát.
Thịt bò và thịt cừu được nướng trên giàn lửa, chén rượu va vào nhau phát ra tiếng vang giòn giã, tất cả đều hân hoan đón chào một năm mới.
Diệp Đinh ôm đầu gối ngồi trên một tảng đá, thỉnh thoảng ném một nắm trấu cám vào trong ngọn lửa, ngụ ý năm sau khỏe mạnh bình an.
Một chén rượu được đặt trước mặt hắn, Diệp Đinh nhìn lên liền thấy Tư Luật ngồi xuống cạnh mình.
“Bộ quần áo này rất hợp ngươi, sau để thợ may may thêm vài món.”
Tư Luật cực kỳ hài lòng nhìn áo choàng trên người Diệp Đinh.
Đúng là một tên nhóc xinh đẹp, đáng lẽ nên sống ở chỗ bọn họ mới đúng.
Diệp Đinh đón chén rượu, uống một hơi cạn sạch rồi lau miệng.
Tư Luật thoáng nghẹn lời, lập tức cười vang:
“Sao rồi? Rượu mạnh hơn ở Trung Nguyên các ngươi đúng không?”
Diệp Đinh vò trấu cám trong tay, không nói gì.
Tư Luật đưa vò rượu cho hắn, nói:
“Diệp Đinh, dù sao cũng bốn năm rồi, ngươi sao vẫn chưa từ bỏ được?”
Sắc mặt Diệp Đinh tối sầm, rót rượu tràn chén, rượu mạnh rót xuống cổ liền thiêu đốt từ bụng đến lồ.ng ngực hắn.
“Đợi đến đầu xuân sang năm, ta sẽ lên núi tìm một con chim cắt non cho ngươi. Ngươi thích nuôi ưng đúng không? Ngươi ráng nuôi tốt, đợi quay lại chúng ta cùng đi săn. Ta giương cung, ngươi kéo dây, đảm bảo có thể bách phát bách trúng giống như trước đây.”
Tư Luật vừa uống rượu vừa lải nhải.
“Diệp Đinh ngươi uống ít thôi, rượu này rất mạnh, ngươi không chịu được.”
Đợi Tư Luật nhận ra thì đã muộn, Diệp Đinh chớp mắt nhìn chằm chằm hạt ngọc nhỏ trên mũi giày, đầu càng lúc càng cúi gằm xuống suýt dúi vào trong đống lửa, may mà Tư Luật mắt nhanh tay lẹ kịp kéo hắn lại.
“Bị đốt thành đồ trọc thì chờ mai khóc đi.”
Tư Luật kéo người vào lòng, cũng không phân rõ phớt hồng trên mặt Diệp Đinh là bị say rượu mà thành hay do sắc đỏ hắt ra từ đống lửa.
Tư Luật đợi ba giây, không thấy nắm đấm vung đến mới yên tâm ôm chặt người trong lòng hơn, lẩm bẩm:
“Có vẻ say thật.”
Điệu nhảy cúng tế sắp kết thúc, mỗi tiếng trống vang đều mang lại tiếng cười vui cho mọi người.
Tư Luật cúi xuống nhìn Diệp Đinh đang gác đầu trên đầu gối mình ngủ say sưa, liền nhếch môi cười bình thản uống cạn một chén rượu.
Sự ồn ào kèo dài đến tận đêm khuya, người trong tộc mới lục tục giải tán.
Tư Luật không nói gì ôm người trong lòng quay về lều.
Rượu say nồng, đêm càng sâu.
Người không say lắm lại hơi mất phương hướng, chưa kể người trong lòng vốn là người hắn thầm thương đã lâu.
Áo choàng mới tinh bằng tơ lụa mềm mại, càng chưa bàn đến da dẻ tựa gấm vóc.
Tự tay cởi bỏ từng bím tóc mình cẩn thận bện chặt trước đó cũng rất thú vị.
Nhìn mấy lọn tóc xõa tung trên tay, từng sợi tóc quấn quít trong tâm hắn, cắt đi không được, để lại rối lòng.
Dù sao cũng là dân tộc thành thật, quần áo được thuận lợi cởi ra, vén lên một cái là tuột khỏi đầu vai, vừa vặn để lộ một bên ngực.
Lửa than trong phòng cháy vượng, lưng Tư Luật cũng rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.
Diệp Đinh dưới thân hắn cau chặt mày, lật người một cái ôm chăn tiếp tục ngủ. Tư Luật kéo hai cái vẫn không thể lay tỉnh người đã nửa c.ởi quần áo, đành phải thôi.
Những nụ hôn nhẹ nhàng đi dọc từ giữa hai lông mày xuống cổ, quấn quít hút ra vô số đóa mai đỏ nhỏ bé.
Diệp Đinh cảm thấy ngứa cổ, theo bản năng giơ tay ra định vỗ, lại bị Tư Luật cầm lấy ôm vào ngực. Tư Luật cúi đầu đặt môi mình lên môi của Diệp Đinh, luồn qua khe hở giữa hai hàm răng cuốn lấy lưỡi hắn, mùi rượu mạnh cay nồng quẩn quanh giữa đôi môi.
Lông mi Diệp Đinh run rẩy, nửa đón nửa đẩy một hồi mới mơ mơ màng màng ôm chặt cổ Tư Luật, khẽ thở dài rồi nỉ non:
“Nhị ca.”
Thân thể Tư Luật cứng đờ, cánh tay thon dài của Diệp Đinh đã lần xuống lưng hắn.
Tiếp sau đó, Tư Luật không nhịn nổi nữa bèn ném Diệp Đinh xuống khỏi giường.
Diệp Đinh vốn đang say túy lúy, không có sức phản kháng lại bị ném xuống giường nên đụng phải chiếc bàn bên cạnh, chỉ nghe “choang” một tiếng, ấm trà trên bàn rơi xuống nện giữa trán Diệp Đinh.
Trà xanh vương đầy mặt Diệp Đinh, hắn hét to một tiếng bụm lấy trán, lòng bàn ta chợt cảm thấy ấm ấm dính dính, máu tươi đã chảy đầm đìa.
Tư Luật thấy mặt Diệp Đinh đầy máu cũng ngẩn ra, vội vàng nhảy xuống đỡ Diệp Đinh dậy, kéo tay hắn ra xem mới thấy trán bị mảnh sứ vỡ rạch ra một vết thương dài, sâu đến tận xương.
Máu chảy tràn qua mắt khiến Diệp Đinh không nhìn thấy gì cả, đầu óc xoay mòng mòng.
“Diệp Đinh, Diệp Đinh ngươi sao rồi?”
Tư Luật hơi hoảng, vội bế bổng Diệp Đinh đặt lên giường.
Diệp Đinh ôm trán, nghẹn ngào nói:
“Tư Luật, ngươi ném ta xuống.”
Tư Luật cuống quýt cầm khăn bịt lên trán Diệp Đinh.
“Đừng nói nữa, ta đi gọi đại phu đến, ngươi ấn xuống, nhất định phải ấn chặt.”
Lúc Tư Luật quay lại thì toàn bộ mặt Diệp Đinh đã là máu, thoạt nhìn trông rất đáng sợ. Khăn không biết đã bị Diệp Đinh ném đi đâu, hắn không thèm che vết thương mà nghỉ ngồi im một chỗ, vạt áo tụt xuống cũng đã kéo kín.
Vừa qua năm mới đã bị thế này, ngay cả đại phu trong tộc cũng giật mình sửng sốt.
Lau sạch vết máu với thấy vết thương quá dài, đành phải khâu mấy mũi. Mặt Diệp Đinh tái nhợt, mắt rũ xuống từ đầu đến cuối không nói câu nào cũng không kêu đau, vẫn cứng rắn ngồi im trên giường không thốt một lời.
Tư Luật nhìn vậy vừa áy náy vừa đau lòng, đuổi đại phu đi rồi liền nắm chặt tay Diệp Đinh, lau sạch sẽ máu vương trên ngón tay hắn.
“Đau lắm không?”
Tư Luật hỏi xong liền muốn tát mạnh cho mình một cái, thầm chửi mình hỏi vớ vẩn.
Diệp Đinh cười khẩy, mất quá nhiều máu khiến hắn hoa mắt váng đầu, bóng dáng Tư Luật trước mắt cũng hơi mơ hồ.
Tư Luật chần chừ một lát mới dè dặt nói:
“Cái đó… ta không nên…”
Diệp Đinh lạnh lùng lườm hắn.
“Tư Luật ngươi giữ chút thể diện đi.”
Lời xin lỗi Tư Luật ấp ủ nãy giờ bị Diệp Đinh dứt khoát chặt gãy, hắn nghẹn một hơi mới nói:
“Ta làm sao? Mẹ nó ngươi ôm ông đây nhưng miệng gọi Ngụy Uyên khốn kiếp kia, chẳng lẽ ông còn phải nhịn?”
Diệp Đinh nện một đấm qua, mắt đỏ bừng.
“Im.”
Tư Luật cũng nổi cáu, đỡ một đấm trực diện của Diệp Đinh, nuốt nửa ngụm máu xuống, nói:
“Không thể nhắc y à? Nhiều năm như thế vẫn không thể nhắc đến y, ta đối xử với Diệp Đinh ngươi có chỗ nào không bằng y? Ngươi dùng lương tâm của mình nói xem?”
Hai mắt Diệp Đinh ửng đỏ, từng nắm đấm tàn nhẫn vung tới, gầm lên tựa như một con dã thú bị thương:
“Ngươi câm miệng, Nhị ca của ta là người ngươi có thể mắng mỏ à? Ngươi không xứng!”
Tư Luật lúc này thực sự nổi nóng, tránh thoát được nắm đấm của Diệp Đinh liền tung một chưởng đánh lên vai Diệp Đinh, đẩy bật hắn lại nửa bước.
“Diệp Đinh ngươi bây giờ tính là gì? Lúc trước chẳng phải chính Ngụy Uyên giày vò ngươi bán sống bán chết hay sao? Đồ ngốc nhà ngươi đúng là thiếu làm…”
Diệp Đinh giận dữ, không nói lời nào nhưng ra tay càng lúc càng hung bạo.
Sát khí của cả hai bùng lên, từng chiêu tung ra không chừa lối thoát, bàn ghế nát, giường sập vỡ, cuối cùng chỉ nghe “ầm” một tiếng, phòng ở vốn rất vững chắc đổ sụp xuống.
Một tiếng “đùng” lớn nổ vang giữa không trung, pháo hoa bay lên bầu trời tung ra vô số ánh sao lấp lánh tuyệt đẹp.
Tư Luật quệt vết máu bên môi, ngửa đầu nhìn lên trời, nói với Diệp Đinh đứng bên cạnh đang ho sặc sụa.
“Diệp Đinh, một năm mới lại đến.”
“Ừ.”
Diệp Đinh khạc ra một ngụm máu, lạnh mặt đáp lời.
Pháo hoa nơi chân trời nổ đì đùng không dứt, Diệp Đinh ngước lên liếc nhìn Tư Luật bên cạnh, một lúc lâu sau mới nói:
“Khốn kiếp, năm mới vui vẻ.”
“Năm mới vui vẻ.”