Đại chiến đến nhanh hơn dự đoán, không biết có phải Cô Mặc nghe được tin tức gì hay không mà càng tấn công mạnh mẽ hơn, quân Địch Nhung phải liên tục rút lui, chật vật lắm mới chống được mấy lần quân địch áp sát, thương vong càng lúc càng thê thảm nặng nề.
Từ sau khi Diệp Đinh viết thư cầu cứu Thượng kinh chi viện, Tư Luật không thèm nói câu nào với Diệp Đinh. Hai người trước kia luôn giải quyết vấn đề bằng cách đánh đấm một trận là xong, hiếm có lần này Tư Luật đổi kiểu mới chơi trò chiến tranh lạnh khiến Diệp Đinh cực kỳ khó quen.
Màn trời chiếu đất, sao sáng trước mắt, Diệp Đinh nằm trên đống cỏ khô ngước lên nhìn vào trong màn đêm.
Một chiếc áo khoác lông chồn đột nhiên bị ném lên người trùm kín cả đầu, che khuất tầm nhìn của hắn.
Diệp Đinh kéo áo lông chồn ra, ngửi được hơi rượu nồng nặc trên người Tư Luật, không kìm được cau mày:
“Uống rượu?”
Tư Luật không nói gì, ngồi xuống cạnh hắn.
Diệp Đinh lạnh lùng nói:
“Trong quân không được uống rượu, ngươi thân là Vương thượng không làm gương tốt thì thôi, lại còn đầu têu phá kỷ luật trong quân.”
“Diệp Đinh, có phải ngươi muốn đi cùng y không?”
Tư Luật chợt buông một câu chả hiểu ra sao.
Diệp Đinh ngẩn ngơ, lập tức đứng dậy định đi.
Cổ tay bị giữ lại, Tư Luật giữ chặt hắn, thật lâu sau mới nói:
“Diệp Đinh.”
Tay trái Diệp Đinh không dùng sức được, bị Tư Luật giữ chặt không thể thoát ra, không nói năng gì lập tức giơ chân đạp.
Tư Luật nghiêng người đè ngã Diệp Đinh, thân thể đè hẳn lên người hắn, cắn cổ Diệp Đinh.
Diệp Đinh nổi giận co chân đạp, không ngờ Tư Luật say rượu lại mạnh mẽ ngoài sức tưởng tượng, giãy dụa một hồi lại khiến quần áo bị tuột lỏng nhưng vẫn không hất được kẻ đè phía trên ra.
Tư Luật sức lực mạnh nhưng Diệp Đinh cũng không hề thua kém, hai người đánh nhau luôn luôn thuộc loại cá chết lưới rách, cả hai cùng lăn khỏi đống cỏ khô, một đường liên tục vừa cắn vừa xé, đất bám đầy đầu, miệng vương đầy máu, vạt áo bị kéo đứt, đến lúc còn đánh nữa kiểu gì cũng cùng lăn xuống mương thì tiếng kèn lệnh trong quân vang lên phá vỡ màn đêm yên tĩnh.
Diệp Đinh và Tư Luật lập tức dừng tay, xoay người lập tức đứng dậy.
Diệp Đinh nhăn mặt, lau máu rỉ bên khóe miệng, nói:
“Giờ này mà địch lại đột kích.”
Tư Luật nhặt áo lông nhẹ dưới đất phủ lên người Diệp Đinh.
“Đến thì đến, sợ quái gì bọn chúng.”
Diệp Đinh buộc chặt vạt áo, đạp Tư Luật một cái.
“Chờ về sẽ tính nợ với ngươi.”
Tư Luật nhân sơ hở ôm chầm lấy Diệp Đinh, hôn một cái lên vết sẹo trên thái dương hắn.
“Cùng tính là được.”
Diệp Đinh muốn giết người lắm rồi nhưng tiếng kèn lệnh kêu vang không ngừng, hắn không muốn đánh nhau với Tư Luật nữa, đành liếc xéo hắn một cái, nói:
“Chờ đấy cho ông.”
Tư Luật nhìn theo bóng dáng Diệp Đinh, thầm nghĩ chờ chứ, đương nhiên là chờ, vẫn luôn chờ ngươi.
Cuộc tấn công mãnh liệt chưa từng có, nhìn rất giống một trận tử chiến đến cùng.
Quân Địch Nhung ít ỏi không được mấy vạn, cuộc chiến kéo dài nửa năm qua khiến quân sĩ đã sớm sức cùng lực kiệt, trong trận chiến khốc liệt này quân địch vẫn luôn dựa vào số quân đông đảo để nghiền áp, quân Địch Nhung liều chết chống đỡ suốt ba ngày không ngừng nghỉ.
Xương cốt vương vãi khắp nơi, máu thịt văng ra tứ tung, tất cả mọi người đều ôm quyết tâm chắc chắn phải chết chứ quyết không đầu hàng trận đánh này.
Trong chiến hào, Diệp Đinh lau bụi trên mặt, vội vàng dùng miếng vải bẩn thỉu tùy tiện băng chặt vết thương trên người, kiếm trong tay đã chém giết quá nhiều khiến lưỡi kiếm cong queo. Hắn vứt kiếm đi, đổi sang một thanh đao lưỡi mỏng dài năm thước dắt lại lên thắt lưng, vượt qua hai chiến hào tìm được Tư Luật.
Vết thương trên người Tư Luật không ít hơn Diệp Đinh, hắn đang ngồi trong chiến hào uống một vò Thiêu Đao Tử.
Diệp Đinh nhíu mày, mắng:
“Mẹ nó lúc nào rồi còn uống rượu.”
Tư Luật nghe vậy cười haha, lập tức cầm tay trái Diệp Đinh kéo mạnh khiến hắn lảo đảo.
Diệp Đinh đã sớm cạn hết sức lực, bị Tư Luật kéo một cái là ngã, chưa kịp đứng lên đã bị Tư Luật đưa tay túm chặt phần gáy hắn, môi hắn chợt nóng bừng bị thứ gì đó chặn ngang.
Thiêu Đao Tử nóng rực rót vào trong miệng chảy xuống cổ họng, phổi nóng hầm hầm dâng lên vị rỉ sắt tanh cay.
Diệp Đinh vung tay tát một cái, đầu lưỡi bị Tư Luật cắn mạnh khiến hắn đau đớn thét to một tiếng.
Tư Luật thả Diệp Đinh khỏi trói buộc, ghé sát bên tai hắn thì thầm:
“Diệp Đinh, ta đi đây.”
Diệp Đinh ngẩn ra, theo bản năng định túm chặt lấy hắn, trong khoảnh khắc vạt áo tuột khỏi đầu ngón tay, Tư Luật đã cầm lấy đao chiến quay lưng bỏ đi.
“Tư Luật!”
Diệp Đinh gầm lên.
Tư Luật nhìn lửa chiến bập bùng phía xa, quay đầu nói:
“Diệp Đinh, nếu chúng ta có thể sống sót ra ngoài, ngươi có nguyện ý cùng ta ngắm nhìn muôn sông nghìn núi?”
Diệp Đinh chống kiếm đứng dậy, lạnh mặt nói:
“Câu này cũng học từ Đại vu hả?”
Tư Luật không nói gì xoay người lên ngựa, mũi đao giơ lên, cao giọng quát:
“Các huynh đệ Địch Nhung, chung tay giết địch, thề chết không từ!”
Một tiếng hô vạn lời đáp, các tướng lĩnh quỳ xuống trước Vương:
“Thề theo Vương thượng!”
Xuống Hoàng tuyền chiêu hồn đồng đội, phất vạn tinh kỳ trảm Diêm La*.
[*Nguyên văn: “Thử khứ tuyền đài chiêu cựu bộ, tinh kỳ thập vạn trảm Diêm La.” Đây là bài thơ trong chùm thơ “Ba chương Mai Lĩnh” (Mai Lĩnh Tam chương) được viết bởi Nguyên soái Trần Nghị khi tác chiến ở Mai Lĩnh và bị Quốc dân Đảng vây khốn. “Tinh kỳ” hay “cờ tinh” là loại cờ thêu chuyên dùng trong quân đội, hoặc dùng cho sứ giả khi đi sứ.]
Một trận chiến này chắc chắn phải chết.
Máu tanh ngập người, chém giết thấu xương.
Xương trắng rải khắp nơi, vùi lấp mọi đau thương.
Đao mỏng năm thước ánh lên sắc lạnh, tầm mắt nhuốm máu tanh cắt ngang nơi chân trời bình minh bắt đầu ló rạng.
Trận tử chiến này giữ vững được hai ngày, đến ngày thứ ba trời vừa mờ sáng đã nghe tiếng thiết kỵ ầm ầm đạm vỡ núi sông truyền đến từ phía xa xa.
Đồng tử Diệp Đinh co chặt, hắn quay phắt đầu lại.
Cờ chiến tung bay phía trên trời, hoa văn quen thuộc in trên đó chính là thứ hắn từng liều cả tính mạng để bảo vệ.
Ngựa xe ngàn vạn, khói hiệu cuồn cuộn bốc lên, càng lúc càng đến gần.
Diệp Đinh cảm thấy lồ.ng ngực như bị ai bóp nghẹn, hơi thở cũng ngừng mất mấy giây, tầm mắt hắn dính chặt về nơi dẫn đầu vạn quân.
Phía trên chiếc chiến xa đen chín ngựa kéo ở xa xa có một người.
Cho dù là một bóng hình mờ mịt rất khó nhìn rõ cũng đã khiến toàn bộ ý chí của hắn sụp đổ tan tành.
Chỉ một cái liếc mắt là Diệp Đinh biết đời này mình không thể nào từ bỏ Ngụy Uyên.
Ngụy Uyên với hắn từng như cha như thầy như anh, tình nghĩa khắc cốt ghi tâm dù qua bao thăng trầm biến cố, thịnh suy vinh nhục, mọi ký ức còn nguyên như mới.
Tiếng ầm vang của thiết kỵ truyền đến, ánh mắt của Diệp Đinh vẫn bị người dẫn đầu chiếm lấy.
“Diệp Đinh.”
Một tiếng hô kinh hoảng chợt nổ vang bên tai.
Khoảnh khắc Diệp Đinh bị hất khỏi ngựa, đầu óc hắn trống rỗng. Trên triền cỏ khô rậm rạp, hắn bị Tư Luật kéo theo lăn vài vòng mới trụ vững được thân thể.
Xương cốt va vào đá vụn khiến Diệp Đinh đau không thốt nổi nên lời, nhưng hắn không dám chậm trễ, lập tức vùng dậy đỡ lấy Tư Luật.
“Diệp Đinh này, ngươi khá khẩm hơn chút được không?”
Tư Luật ghét bỏ muốn chết, rõ ràng vẫn cách xa như thế, chỉ mới liếc mắt một cái đã đần người ra rồi.
Sắc mặt Diệp Đinh tái nhợt, vung tay chém đứt đuôi mấy mũi tên trên ngực Tư Luật, tay cầm lấy đoạn tên còn lại lộ ra trước ngực nhưng lại chần chừ không dám làm gì.
Tổn thương đến trái tim, nếu rút tên ra sao có thể sống sót.
Tư Luật cúi xuống nhìn mũi trên trên ngực, cười khẽ một tiếng đầy giễu cợt.
Gương mặt Diệp Đinh đã trắng bệch, hắn cố gắng tựa vào một góc trong chiến hào, giơ tay đè chặt xung quanh mũi tên, run giọng quát:
“Quân y, quân y!”
“Mẹ nó quân y đâu?!”
Diệp Đinh giận dữ gào rống như phát điên.
Tư Luật đặt tay lên mu bàn tay Diệp Đinh, hắn hơi ngẩng đầu nơi chân trời bị khói hiệu bao phủ mất đi màu sắc ban đầu nên hiện giờ trông mờ mịt u tối.
“Diệp Đinh.”
Diệp Đinh cởi áo trên người, quấn lung tung bó chặt xung quanh vết thương của hắn.
“Ta nói này Diệp Đinh…”
Tư Luật giữ chặt bàn tay hơi run rẩy của Diệp Đinh.
Diệp Đinh vừa tiếp tục quấn vết thương cho hắn, vừa thấp giọng nói:
“Đừng cãi cọ nữa, máu không cầm được.”
“Y đến đón ngươi.”
“Ngươi im đi.”
“Ngươi đi cùng y thôi, mấy năm nay có ngày nào ngươi không nhớ nhung y.”
“Bảo ngươi im.”
“An ổn sống cùng y đi.”
“Đã bảo im mà.”
“Sau này nếu không vui, lúc cần đánh một trận với y thì đánh, ngươi chẳng phải vẫn luôn như vậy với ta à.”
“Mẹ nó mau câm đi.”
“Diệp Đinh, lúc nên khóc với y thì phải khóc, nên cười thì phải cười, ta đổi mạng này cho ngươi không phải để khiến ngươi chịu ấm ức với y.”
“Mẹ kiếp đã bảo ngươi câm miệng, nghe không hiểu à?”
Diệp Đinh đấm mạnh xuống đất, khàn giọng rống lên với Tư Luật.
Tư Luật ho khẽ một tiếng rồi mỉm cười, cố hết sức vươn tay xoa thái dương của Diệp Đinh.
“Thật hung dữ, ngươi đối xử với ta hung dữ như vậy, ở trước mặt Ngụy Uyên khốn kiếp kia lại ngoan như con thỏ.”
Hai mắt Diệp Đinh đỏ bừng, hung tợn nói:
“Im miệng có nghe chưa? Tiết kiệm sức lực đi, một lát có quân y đến đây, ngoan ngoãn chờ.”
Ánh mắt Tư Luật bắt đầu mất tiêu cự, tiếng nói cũng ngày càng thấp:
“Diệp Đinh, kiếp sau đổi thành ta làm ca ca của ngươi nhé.”
Diệp Đinh nhìn máu trong lòng bàn tay ngày càng nhiều, Diệp Đinh nghẹn ngào hai mắt đỏ hoe nói:
“Ngươi nằm yên cho ta, đừng nói làm ca ca, làm cha của ta cũng được.”
“Diệp Đinh ngươi đừng khóc, ông đây nhìn đau lòng.”
“Mẹ kiếp ai khóc, ai khóc kẻ đó làm cháu.”
Tư Luật vươn đầu ngón tay gạt nước mắt trên mặt Diệp Đinh, cười khẽ một tiếng.
Diệp Đinh nhìn tia sáng cuối cùng trong mắt hắn đã biến mất, nhìn cánh tay hắn trượt xuống, nghe hắn nói một câu cuối cùng:
“Diệp Đinh này, ta mẹ nó thật sự thích ngươi.”
Bắt đầu từ một ánh nhìn thoáng qua đã gieo mầm tương tư, không hề thuần khiết, không hề sạch sẽ, từng tham lam, từng h.am muốn, từng si mê, cũng từng căm hận.
Nhưng cuối cùng, cả một đời này vốn chỉ cần một từ “thích” là đủ.
Diệp Đinh nắm ngón tay dần lạnh lẽo trong lòng, nuốt một ngụm máu trong tim, mọi thứ trước mắt chỉ còn hai màu đen và trắng.
Có những người luôn vô lý như thế, hắn cưng chiều ngươi yêu thương ngươi, khuấy đảo cuộc sống của ngươi thành một đống hỗn độn, sau đó vỗ mông bỏ đi.
Khi ngươi hận không thể bó.p chết hắn, mới phát hiện hắn đã chết rồi.
Là chết vì ngươi.
Từ nay về sau trong cuộc đời còn lại của ngươi không còn hắn nữa.