Một bóng người chậm rãi bước ra khỏi tro bụi chiến hỏa.
Thân khoác áo choàng gấm thêu huyền long, đầu đội miện vàng tram ngọc, mặt mày vẫn sắc nét như trước, y đạp khói lửa, phá ngàn quân, tìm khắp chiến trường, cuối cùng tìm được người hắn luôn nhung nhớ ở một góc chiến hào.
Thời gian xoay vòng, năm này nối tiếp năm khác, người trong lòng y vĩnh viễn không thể buông bỏ hiện đang quỳ trong chiến hào đầy những bụi đất, đao mỏng năm thước cắm ngập trong đất, hắn cầm tay người khác, nước mắt cũng rơi vì người khác.
Gương mặt chưa từng mờ đi trong kí ức suốt bốn năm, nhưng hơi ấm khi gần gũi nhau lại mờ nhạt đến thế, chỉ cách nhau vài bước chân nhưng Ngụy Uyên lại không bước đi nổi.
Gần quê thấy sợ, người cũng như thế.
Diệp Đinh chầm chậm ngẩng đầu lên, tầm mắt bị máu và nước mắt che phủ mờ mờ ảo ảo, nhưng vẫn có thể liếc mắt một cái là thấy rõ người đối diện.
“Nhị ca.”
Diệp Đinh chật vật thốt ra được hai từ khỏi cổ họng, cuồng loạn nhìn y chằm chằm, một lúc lâu sau mới gục đầu xuống lau đi máu và bụi trên mặt, không dám ngẩng đầu lên nữa.
Ngụy Uyên cảm thấy hơi thở của mình cũng run rẩy theo, đang định bước lên phía trước đã thấy Diệp Đinh cởi bỏ quần áo trên người phủ lên thân thể Tư Luật.
Cách một lớp áo chính là đôi bờ sống chết.
Ngụy Uyên đứng im tại chỗ, y từng vô số lần nghĩ rằng đợi gặp được Vu Nhược của y thì phải làm thế nào mới có thể kể hết nỗi tương tư khổ sở mấy năm qua, nên làm thế nào để ôm hắn vào lòng mãi mãi không buông tay ra nữa.
Nhưng hiện giờ Diệp Đinh đứng ngay trước mặt y, Ngụy Uyên lại không biết nên làm thế nào mới có thể đến gần thêm một bước.
Ngụy Uyên đành đứng nhìn, nhìn Diệp Đinh quỳ dưới chân y, nghe câu nói đầu tiên của Diệp Đinh dành cho hắn sau gần năm năm xa cách.
Hắn nói:
“Nhị ca, xin huynh cho ta mượn năm mươi vạn binh mã.”
Giọng nói của Diệp Đinh khàn khàn, tràn đầy sự van xin.
Ngụy Uyên im lặng thật lâu, tiếp đó y khom người xuống kéo hắn dậy:
“Vu Nhược, ta mang Phi Hồng quân của đệ đến đây, toàn bộ binh mã chỉ nghe một mình đệ ra lệnh.”
Y khó khăn lắm mới nuốt được nửa câu sau lại, vì sao đệ phải quỳ xuống cầu xin ta vì hắn.
Diệp Đinh quay người cõng người nằm dưới đất lên lưng mình, xoay người đi ra bên ngoài chiến hào.
Người trên lưng đã hoàn toàn lạnh lẽo, Diệp Đinh bước đi từng bước cực kỳ vững vàng.
Diệp Đinh nhìn bàn tay lạnh như băng đang buông thõng phía trước, thấp giọng nói:
“Tư Luật, thứ ngươi muốn đời này ông đây không cho ngươi được.”
“Kiếp sau để ngươi làm cha của ta, ta đảm bảo không ra tay với bậc cha chú.”
“Tư Luật, đám cháu chắt Cô Mặc kia dám liên quân tụ họp binh mã giẫm đạp lên đất đai của ngươi. Ngươi chờ đó, ông đây giúp ngươi đòi lại món nợ này.”
“Tư Luật…”
Diệp Đinh chợt ý thức được, người ở sau lưng rốt cuộc không thể đáp lại lời nào của hắn nữa.
Toàn bộ mọi thứ mà y để lại cho mình chỉ còn lại vết sẹo trên thái dương mà thôi.
Tư Luật đã chết, quân Địch Nhung mất thủ lĩnh, binh phù còn nằm trong tay Diệp Đinh.
Hoa quân đến chi viện, Cô Mặc đành phải tạm thời rút lui mười dặm.
Diệp Đinh đưa thi thể Tư Luật về trong tộc, chôn cất theo quy củ của Địch Nhung. Con trai con gái, thê thiếp, thân tộc, chi họ, cấp dưới đều phải mặc đồ trắng thuần tế Vương về trời.
Chữ trên bia mộ là do Diệp Đinh tự tay khắc lên, mũi đao vạch từng nét từng nét trên tấm bia đá.
Ba chén rượu tưới trước mộ phần, kính xuống suối vàng.
Bỗng nhiên xung quanh truyền đến tiếng đao kiếm chém xuống đất, tiếng khóc than vang lên càng lớn.
Diệp Đinh xoay người, lạnh lùng nhìn kẻ trước mặt
Kẻ cầm đầu là một vị thúc trong tộc Tư Luật, đằng sau đều là con cháu thân thuộc của lão.
Mọi người thấy là thúc trong tộc đến, tất cả đều cung kính hành lễ.
Vị thúc trong tộc bước đến, nhìn Diệp Đinh hồi lâu rồi lạnh lùng nói:
“Nay Vương thượng đã đi, theo quy củ phu nhân không có con cháu đều phải chôn sống cùng Đại Vương.”
Nói xong, lão phất tay, người đằng sau nâng đến mấy cỗ quan tài.
Phu nhân có danh phận của Tư Luật có bảy người, trong đó có ba người không con, tiếng khóc lập tức thấu tận trời xanh.
Người trong tộc vứt mấy người đàn bà đáng thương vào trong quan tài, cầm đinh đồng định đóng chặt nắp quan tài lại.
Đúng lúc này, vị thúc trong tộc kia chợt chỉ vào Diệp Đinh, mở miệng:
“Còn cả hắn cũng phải chôn cùng Vương thượng.”
Diệp Đinh nhếch miệng cười, sắc mặt lạnh như băng.
Mấy thân binh Địch Nhung đằng sau bao vây Diệp Đinh, mũi đao trong tay chỉ thẳng vào hắn.
Vị thúc trong tộc kia tàn nhẫn nói:
“Ngươi theo Vương thượng bốn năm năm, là độc sủng của Vương thượng. Khi Vương thượng còn sống chỉ cưng chiều mình ngươi, ngươi đương nhiên cũng phải tuẫn táng cùng với Đại Vương.”
Thân binh xung quanh lại bước gần thêm một bước, chỉ cần Diệp Đinh hơi có ý phản kháng nhìn những mũi đao kia tuyệt đối sẽ đâm vào hắn không hề do dự.
Diệp Đinh nắm chặt đao trong tay, hờ hững nhìn người cùng tộc Tư Luật trước mặt.
Lão thúc cầm đầu kia lại nói:
“Binh phù của Địch Nhung bọn ta sao có thể để một kẻ ngoại tộc như ngươi cầm, giao binh phù ra, an tâm cùng Vương thượng về trời, bọn ta có thể cân nhắc cho ngươi một danh phận chính thức, để ngươi sang bên kia ngoan ngoãn hầu hạ Vương thượng.”
Diệp Đinh cười giễu cợt, tuẫn táng chỉ là cớ, cướp binh phù mới là thật.
Lão thúc kia thấy Diệp Đinh như vậy liền phất tay ra hiệu cho cấp dưới lập tức tấn công hắn, sống chết không quan trọng, chỉ cần cướp được binh phù.
Một tiếng va chạm lạnh thấu xương vang lên, đao trong tay Diệp Đinh đã ra khỏi vỏ, vút như rồng lượn, mũi đao vung lên trong không trung, trong ánh mặt trời chỉ nghe thấy tiếng lưỡi đao chém qua xương cốt, tiếng trầm đục khi đao xuyên thấu thịt khiến người ta rợn tóc gáy.
Máu tươi vẩy khắp linh đường, dính cả lên mặt Diệp Đinh.
Mũi đao trong tay Diệp Đinh đã xuyên qua ngực lão thúc kia, mũi kiếm đâm thấu thân thể nhỏ xuống một hàng máu tươi.
Muốn tóm giặc phải bắt vua, cũng khiến ai nấy đều bất ngờ, đường kiếm quá nhanh đến mức không một ai kịp đề phòng. Đợi đến khi tất cả đều im lặng, lão thúc trong tộc có khả năng nhăm nhe quân đội và ngôi Vương đã bị một kiếm xuyên tim, không còn hơi thở.
Diệp Đinh rút đao lại, lạnh lùng nhìn bốn phía, thấp giọng hỏi:
“Còn kẻ nào muốn ta tuẫn táng?”
Mấy đứa cháu của lão thúc ngẩn ngơ, sau đó lập tức lùi về sau mấy bước, cao giọng kinh sợ hô:
“Giết hắn!”
Thân binh xung quanh được lệnh cùng xông về phía Diệp Đinh chém giết, khi lưỡi đao chuẩn bị vùi lấp Diệp Đinh thì tiếng vó ngựa bên ngoài ầm vang, thiết kỵ Hoa quân đã bao vây bên ngoài. Ba ngàn lính của quân Phi Hồng đã nhắm chuẩn rất nhiều thân tộc Địch Nhung.
Thiết kỵ từ từ tách ra một con đường, chúng tướng sĩ hơi cúi đầu nhường đường cho một người đi ra từ bên trong.
Ngụy Uyên khoanh tay đi tới, trong ánh mắt ẩn chứa cực độ tàn nhẫn, nháy mắt sắp bộc phát ra ngoài cùng lửa giận bừng bừng.
Độc sủng, tuẫn táng.
Lửa giận mãnh liệt tận cùng, thiêu đốt lồ.ng ngực Ngụy Uyên phát đau.
Chỉ cách mấy bước, ánh mắt Diệp Đinh chợt ảm đạm, hắn lập tức đè nén chua xót trong lòng, nói sang với bên cạnh:
“Trác Anh.”
Nghe Diệp Đinh gọi tên, một thiếu niên đi ra khỏi đám người.
Thiếu niên chỉ khoảng mười một, mười hai tuổi, mặt mày anh khí sáng sủa giống Tư Luật đến bảy phần.
Đây là con trai trưởng của Tư Luật.
Trác Anh bước tới trước mặt Diệp Đinh, nhẹ gật đầu chắp tay.
Diệp Đinh kéo tay Trác Anh, nói:
“Khi phụ vương ngươi còn sống từng nói với ta sẽ truyền ngôi Vương lại cho ngươi. Ngươi là con trai trưởng của hắn, đương nhiên Vương vị sẽ do ngươi nhận lấy, toàn bộ binh mã còn lại của Địch Nhung cũng để lại cho ngươi, nếu có kẻ nào không phục ta sẽ giết giúp ngươi.”
Trác Anh quỳ một xuống trước mặt Diệp Đinh, chắp tay làm lễ vãn bối, nói:
“Tướng quân là người mà sinh thời phụ vương yêu thương hết mực. Phụ vương tin tưởng Tướng quân nhất, Trác Anh cũng vậy. Cô Mặc xâm lược đất nước ta, giết phụ vương ta, thù này không báo khó an ủi anh linh của phụ vương. Trác Anh khẩn cầu Tướng quân tiếp tục dẫn binh trừng phạt Cô Mặc.”
Diệp Đinh nhìn binh phù Trách Anh giao lại vào tay hắn, im lặng thật lâu rồi mới vươn tay ấn chặt đầu vai Trác Anh, nói:
“Được.”
Một lời đáng giá ngàn vàng, bất kể núi đao biển lửa, chết không hối hận.
Diệp Đinh xoay người định đi, lúc lướt qua bên cạnh Ngụy Uyên thì cổ tay bị giữ chặt, bước chân Diệp Đinh ngừng lại, không hề quay đầu.
Ngụy Uyên đứng sát cạnh hắn, tay nắm chặt tay hắn, nghẹn ngào gọi một tiếng:
“Vu Nhược.”
Hàng mi dài mảnh của Diệp đinh rũ xuống che khuất mọi cảm xúc trong ánh mắt, hắn nhẹ giọng nói:
“Nhị ca, ta đi sắp xếp lại quân đội.”
Ngụy Uyên nhìn Diệp Đinh chậm rãi gạt tay y ra, không hề quay đầu bước thẳng ra bên ngoài.
Ngụy Uyên nhớ lại năm ấy là tự tay mình che phủ ánh mắt Diệp Đinh, cũng buông tay hắn ở thời điểm hắn đau đớn khổ sở nhất.
Tưởng rằng khi đó đã xa cách nhau, nhưng gần năm năm đến ngày hôm nay, nhìn người yêu tưởng mất đã quay về đứng ngay bên cạnh mình, y lại không có can đảm kéo tay hắn.
Diệp Đinh thức liền ba, bốn đêm không ngủ, lúc vừa bước ra khỏi lăng mộ Vương, ánh nắng chói chang thiêu đốt thân thể hắn, trong tầm mắt hắn là những đốm sáng thi nhau lập lòe bùng lên. Hắn cố gắng đi thêm hai bước, cuối cùng ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự.