Buổi sáng, trời hửng lên sau trận tuyết, sắc trời sáng bừng chiếu vào mắt khiến người ta không muốn mở mắt ra.
Ý muốn “ngủ riêng” của Đàm Hi thất bại, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn cuộn tròn trong lòng người đàn ông, một đêm ngủ say.
Trời vừa sáng, cô thấy hơi khát, cọ hai chân trong chăn, “Uống nước…”
Rất nhanh chóng đã có tiếng người đàn ông xuống giường.
Nước ấm trượt theo cổ họng vào trong bụng. Cô nhắm mắt uống hết, lật người ngủ tiếp, sau đó lại bắt đầu một giấc mơ vô tri vô giác.
Một giây trước vẫn còn ở trường học, chuyên tâm nghe lão Phạm giảng bài; một giây sau đã trở về khu vực núi Đại Lương, trong căn phòng bằng gạch ẩm thấp, bên ngoài mưa to như trút nước, vừa mở cửa ra đã nhìn thấy người nông dân với cơ thể suy sụp do ma túy, hoặc những đứa trẻ đói khát chỉ còn da bọc xương.
Cuộc sống quẫn bách, nỗi sợ hãi mất mạng khiến cô bó buộc trong căn phòng chật hẹp đó, không dám ra ngoài, không dám giao tiếp với ai, hằng ngày nhìn mặt trời mọc rồi lại lặn, sống giống như một cái xác biết đi.
Một khoảnh khắc nào đó, thậm chí cô còn thấy dù chết cũng tốt hơn bây giờ.
Hai mắt nhắm lại, đơn giản biết bao?
Không cần phải trốn tránh, không cần phải lo lắng chờ đợi, còn có thể gặp được đồ ngốc A Miên, sao lại không tốt?
Nhưng cô vẫn không muốn chết, cô muốn sống!
Sống thay A Miên ngắm nhìn thế giới này, thay mẹ cô hưởng thụ cuộc sống khát vọng, sống trở thành một người như mình muốn, tiêu sái vui vẻ, sống một cuộc đời phóng túng.
Cho nên, cho dù gian khổ ra sao, cô cũng phải đấu tranh để sống tiếp.
Cảnh tượng cuối cùng chính là đối mặt với vực sâu vạn trượng, cô tung người nhảy xuống, giống như chú chim muốn bay cuối cùng cũng được giải thoát khỏi cái lồng, sải cánh bay lượn trên bầu trời.
Đồ ngốc, đợi nhé, tôi đến với cậu.
“A Miên…”
Đàm Hi đột nhiên mở mắt, ánh mắt tập trung, nhìn đối diện đôi mắt sâu thẳm thâm thúy.
“Dậy rồi à?”
“Ừm.”
“A Miên là ai?”
Cô duỗi người, xoay người nằm nghiêng, mượn cớ để tránh né ánh mắt sắc bén của người đàn ông.
“Tuyết rơi rồi à?” Bên ngoài cửa sổ, tuyết trắng rơi lả tả.
“Ừ.”
“Em đói rồi.”
Hai người ngồi dậy, Đàm Hi mặc áo ngủ đi thẳng vào phòng tắm.
Đúng lúc Lục Chinh có điện thoại gọi đến, anh giơ tay đẩy cánh cửa ban công, gió lạnh ùa vào, bỗng chốc tỉnh táo.
“A Chinh, bà nội đây, cháu ngủ dậy chưa? Bà có làm phiền cháu nghỉ ngơi không?”
“Không ạ.”
“Cháu đã ăn sáng chưa? Có cần bà làm chút đồ ăn sáng mang qua đó không? Dù sao thì trong nhà cũng có xe, không sợ phiền đâu.”
“Cháu ăn rồi.”
“Vậy thì được. Hi Hi có ở bên cạnh cháu không?”
“Cô ấy đang đánh răng rửa mặt.”
Bà cụ giơ điện thoại mặt mày rạng rỡ, đánh răng rửa mặt à, đã gần chín giờ rồi, chứng tỏ tối qua chăm chỉ làm bài tập rồi, dường như đứa chắt béo tròn mập mạp đang nhìn bà vẫy tay rồi vậy.
“Được, vậy không cần gọi nó nữa, nói với cháu cũng vậy.”
Lục Chinh mơ hồ đoán được bà cụ muốn nói gì, cười khổ.
“Ngày mai là Giao thừa rồi, bà đã mua đồ ăn rồi, có gà có vịt, còn có một con cá chép to, cháu nhớ dẫn Hi Hi về nhà đón năm mới đấy.”
“Không…”
“Ai cho nó đưa đứa con gái đó về nhà hả?! Tôi không đồng ý! Bà nói ngay với thằng nhóc đó, nếu nó muốn đưa người đó về nhà thì đừng trách tôi không cho nó bước chân vào Lục gia… Ông nhỏ tiếng thôi, đừng để A Chinh nghe thấy…”
Sau mấy câu tranh cãi, điện thoại truyền đến tiếng máy bận.
Lục Chinh đặt điện thoại vào trong túi, ánh mắt nhìn về nơi xa, xem ra cô lo lắng không hề thừa…
Rốt cuộc anh vẫn làm chưa đủ.
…
“Sao ông lại tắt điện thoại của tôi hả?!” Bà cụ nổi giận, ngồi trên ghế sofa, tức giận đến mức toàn thân run rẩy.
“Ai bảo bà thông đồng làm bậy với thằng nhóc đó hả?” Ông cụ Lục không chịu tỏ ra yếu thế.
“Ngày mai là Giao thừa rồi, tôi gọi điện gọi cho cháu về đoàn tụ ăn cơm sao lại là thông đồng làm bậy hả? Ông có biết dùng thành ngữ không đấy?”
“Tôi không lôi thôi với bà! Dù sao thì, cũng không được gọi điện thoại cho nó!”
“Cứ gọi đấy!” Đôi mắt cụ bà đã đỏ bừng lên, ánh mắt lóe lên, “Tất cả là tại ông, không cho tôi đi thăm nó, bây giờ cả điện thoại cũng không cho gọi! Lục Giác Dân, ông đang đục khoét lòng tôi đấy!”
Trên gương mặt già nua hiện lên một tia đau lòng, nhưng lại cắn răng cố nhịn, “Bà coi nó là tâm can, nhưng nó coi chúng ta là cái gì?!”
Chuyện xảy ra ở bữa tiệc mừng thọ của Cố gia, tuy ông cụ không được tận mắt chứng kiến, nhưng chỉ nghe những người chứng kiến kể lại đã nổi giận đùng đùng, “Nó chưa thương lượng với chúng ta đã đơn phương tuyên bố chuyện con bé đó rồi, rốt cuộc có coi bậc trưởng bối như chúng ta ra gì không, tự bà hiểu rõ nhất!”
“Trước đây tôi đã biết chuyện rồi, còn thương lượng gì nữa?” Bà cụ giải thích.
“Nhưng mà tôi không biết!” Lửa giận của ông cụ càng lớn hớn, dám bịt mắt che giấu một mình ông thôi sao?
Thằng nhóc con đó!
“Chuyện đã xảy ra rồi, ông còn náo loạn cái gì nữa? Nếu A Chinh đã chặn được miệng của đám người ở bên ngoài, danh chính ngôn thuận ở bên Đàm Hi thì ông đừng làm khó dễ người nhà mình nữa, có được không hả?!”
“Tôi gây khó dễ? Nó thích ai không thích, lại đi tranh cướp vợ với Tần Thiên Lâm ư? Đó là cháu của nó đấy, cháu ruột đấy bà biết không hả?”
“Đã nói bao nhiêu lần rồi hả, Đàm Hi và Tần Thiên Lâm hoàn toàn trong sạch, còn chưa đăng ký kết hôn, thế thì gọi gì là vợ chứ?”
“Tôi không biết nhiều đến thế, ngày nào Lục Giác Dân tôi còn thì nó đừng mong đưa được đứa con gái đó bước vào cửa nhà!”
“Được lắm, ông không nhận cháu thì tôi nhận! Ông không cho Hi Hi vào nhà, nhưng tôi cứ cho nó vào đấy!”
“Bà!”
Khóe mắt bà cụ đỏ lên, “Tôi đã mất đi A Viễn, không thể để lại mất đi A Chinh được nữa. Ông thế này có khác gì so với năm xưa ép buộc A Viễn không hả?”
Lục Giác Dân tức đến mức toàn thân run rẩy, gương mặt già nua hết xanh lại trắng.
“Đã bao năm rồi, cuối cùng bà cũng nói ra lời nói trong lòng! Chuyện của A Viễn, bà đang trách cứ tôi…” Ông cụ choáng váng lùi về phía sau hai bước, gương mặt bi thương, “Là tôi đáng trách, là lỗi của tôi…”
Trong mắt bà cụ hiện lên sự đau đớn. Con trai là vết thương lòng không thể chạm vào của ông bà, chỉ khẽ động chút thôi là như có máu tươi rỉ ra.
“Chúng ta già rồi, đã không còn sức lực để quản chuyện của bọn trẻ nữa, tại sao ông còn không chịu buông tay để chúng tự quyết định chứ?”
Lục Giác Dân cười khổ, cố nén sự chua xót thê lương trào dâng trong đôi mắt, “Lục gia chỉ có một đứa cháu độc đinh này, bà bảo tôi sao dám buông tay cơ chứ? Năm xưa, tôi và bà bận lo cho sự nghiệp, thiếu quản giáo A Viễn, cho nên mới tạo nên tính cách tự do ngạo mạn, vô trách nhiệm đó của nó. Nhưng A Chinh thì khác, nó từ nhỏ đã trưởng thành trong sự giáo dục nghiêm khắc. Ông trời đã định sẵn nó phải gánh trên vai nhiều trọng trách nặng nề, cũng bắt buộc phải làm tốt hơn. Không thể để cho chuyện hôn nhân hủy hoại cả một đời nó được, tôi tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra một lần nữa!”
“Đàm Hi là một đứa trẻ tốt, nó sẽ không trở thành gánh nặng cho A Chinh đâu.”
“Ai có thể bảo đảm được chứ? Chuyện tương lai không ai nói trước được gì hết.”
Bà cụ giơ tay lau nước mắt, “Nếu đã không nói trước được, thì kết quả chưa chắc đã là xấu.”
“Tôi hỏi bà, con bé đó năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
Bà cụ ngẩn người.
“Hai mươi.” Ông cụ đáp thay bà, “A Chinh nhà chúng ta bao nhiêu tuổi? Cách biệt gần mười tuổi, giữa chúng có bao nhiêu mâu thuẫn, bà đã nghĩ đến chưa?”
“…”
“A Chinh cần một người vợ đoan trang hiền thục, có thể chăm sóc cho cuộc sống hằng ngày của nó, lo lắng công việc trong gia đình, khi cần thiết còn có thể đưa ra ngoài giao lưu với phu nhân các nhà khác, con bé đó có làm được không? Tôi nghe nói nó còn chưa tốt nghiệp đại học, cũng đều là A Chinh phải chăm sóc nó.”
“Đây chỉ là suy nghĩ của ông, tôi nhìn ra được, A Chinh rất thích nó, mỗi ánh nhìn đều chan chứa ánh sáng.” Bà cụ trầm vào hồi ức, “Ông có biết không? Đã bao năm rồi, chưa bao giờ tôi nhìn thấy nó vui vẻ như vậy, cuối cùng cũng có chút tình cảm rồi.”
“Thương trường như chiến trường, nó căn bản không cần đến những thứ đó.” Gương mặt già nua của Lục Giác Dân trầm xuống, đôi mặt hiện rõ vẻ nghiêm khắc.
“Nó không phải là cỗ máy quản lý công ty, đầu tiên nó phải là một con người sống đúng nghĩa đã!”
“Được rồi, bà không cần nói nhiều nữa, nó về đón năm mới cũng được, nhưng tuyệt đối không được đưa đứa con gái đó về cùng!” Nói xong, ông cụ chống gậy, xoay người đi lên lầu.
Bà cụ ngồi trên ghế sofa, liên tục lau nước mắt.
Con trai đã như thế, bây giờ chẳng lẽ cả cháu trai bà cũng không thoát được hay sao?
Không! Tuyệt đối không thể để sai lầm năm xưa lại xảy ra một lần nữa được! Đôi mắt bà cụ hiện lên ánh sáng kiên định.
…
Đàm Hi từ wc đi ra, Lục Chinh đã không còn trong phòng ngủ nữa.
Cô ngồi trước bàn trang điểm, vỗ chút nước hoa hồng lên mặt, rồi thoa kem dưỡng da. Mái tóc được tùy ý buộc lại thành kiểu đuôi ngựa cao.
Vừa đến phòng khách, đã mơ hồ ngửi thấy mùi thơm.
“Anh đang nấu gì vậy?” Cô ôm lấy vòng hông cường tráng của người đàn ông từ phía sau, đầu ngón tay khẽ chà sát.
“Mì.”
Đúng rồi, vị đại gia này chỉ biết nấu mì.
Đàm Hi nghiêng đầu qua, hỏi: “Có cần em giúp gì không?”
Người đàn ông nghĩ ngợi một lát, “Có.”
“Nói đi.” Đàm Hi bắt đầu xắn tay áo.
“Gọt cà chua.”
“Mì trứng cà chua à?”
“Ừ.”
“OK!”
Đàm Hi múc nước sôi trong nồi ra, cho vào trong bát, rồi thả cà chua vào, lăn trái lăn phải một hồi, được đủ hai phút mới vớt ra.
Sau đó vạch một đường nhỏ, rồi thuận theo đường vạch ấy xé, vỏ cà chua dễ dàng được tách ra.
“Xong rồi.” Cô đưa cho anh, gương mặt nhỏ đang chờ đợi khen ngợi.
“Không tồi.”
“Đương nhiên rồi, anh không xem xem trình độ của em thế nào à?”
“Vậy em có trình độ thế nào?”
Đàm Hi bưng cằm, trầm ngâm một lúc: “Kẻ lõi đời trong nhà bếp?”
Khóe môi người đàn ông co giật.
“Kỹ thuật của anh không giỏi bằng em.” Đàm Hi chỉ vào trứng anh đã đập ra, vỏ trứng vẫn còn trong bát.
“Thế à?”
“Không tin em đập cho anh xem!” Đàm Hi dễ dàng đập xong, “Thế nào? Anh đã nhận thua chưa hả?”
“Đúng là tay nghề bếp núc giỏi hơn anh, nhưng ở một số phương diện nào đó em không bằng anh được.” Nhị gia phát ngôn hùng hồn.
“Không bằng anh á? Phương diện nào?” Lòng hiếu thắng của Đàm Hi dâng lên, lấy ra tư thế “không phục thì nhào vô”.
“Trên giường.”
“…”
“Anh mới là kẻ sành sỏi.”
“…”
“Đã phục chưa?”
“Đồ lưu manh!”
Năm phút sau, bát mì trứng cà chua bốc khói nghi ngút được ra lò.
Đàm Hi như chú chuột nhắt, nhào đến bên cạnh bát mì, chóp mũi khẽ động.
“Thơm quá…”
Lục Chinh đưa đũa, khi Đàm Hi giơ tay ra đón lấy anh liền thu lại.
“Ngồi xuống đi đã.”
“Anh quản học sinh tiểu học đấy à?”
“Ngay cả học sinh tiểu học cũng còn biết ăn trông nồi ngồi trông hướng.”
“Châm chọc em à?”
“Tự lĩnh ngộ đi.”
“…”
Đàm Hi bĩu môi, cuối cùng vẫn làm theo ý anh, đặt hai tay xuống đầu gối, ngẩng đầu ưỡn ngực, “Bây giờ đã được chưa nào?”
Vỗ đầu cô, giống như an ủi một chú sư tử nhỏ đang dựng lông lên, “Ngoan.”
“…” Ngoan cái em gái nhà anh ấy.
Khó khăn lắm mới được ăn bát mì thơm ngào ngạt, cô nàng nào đó phút chốc đã viên mãn.
“Chậm thôi, có ai ăn tranh với em đâu?”
Lục Chinh vừa dứt lời, miệng Đàm Hi đã bị bỏng, đúng là nói cái gì thì cái đó tới.
“Đáng đời.” Nói vậy, nhưng anh vẫn rót một cốc nước lạnh đưa cho cô.
Đàm Hi ôm lấy uống ực ực mấy hớp xuống bụng, lúc gần hết còn chẹp chẹp miệng, gương mặt tươi cười: “Uống nữa.”
“…”
Ăn bữa sáng xong, Đàm Hi phụ trách rửa bát, Lục Chinh ngồi trên ghế sofa xem tivi, vẫn là bản tin quân sự quen thuộc.
Cởi tạp dề ra, lau khô nước trên tay, Đàm Hi đi đến bên cạnh ghế sofa, đá chân người nào đó, “Dịch sang bên kia.”
Lục Chinh nhường cho cô một vị trí.
Đàm Hi đặt mông ngồi xuống, chớp mắt đã bị người đàn ông nào đó kéo vào trong lòng, động tác có thể nói là dã man!
“Anh nhẹ thôi chứ!”
Động tác khựng lại, “Đau à?”
Đàm Hi trừng mắt lườm, ngực cô đã bị đập đến biến dạng rồi, OK?
Lục Chinh hơi buông lỏng ra, nhưng vẫn không buông người ra, ôm chặt cô trong lòng, “Đừng động đậy, để anh ôm em.”
Hơi thở nóng bỏng phả bên vành tai cô, lưng dán chặt lên lồng ngực người đàn ông, cách lớp vải cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng, và hơi thở qua lồng ngực phập phồng.
Sắc đẹp mê hoặc, Đàm Hi bỗng chốc ngoan ngoãn, không giãy giụa nữa.
Hai người dính lấy nhau một hồi, điện thoại liền reo vang.
Lục Chinh đứng dậy đi ra ban công, đây là thói quen của anh khi nghe điện thoại, thường sẽ chọn không gian thông gió rộng rãi.
Đàm Hi nhân cơ hội bỏ chạy.
“Alo.“
“A Chinh, là tôi đây.” Giọng Tống Tử Văn vang lên, “Bây giờ có tiện không, có một số chuyện cần thương lượng với anh.”
“Tiện.”
“Nhóm điều tra đã lấy được chứng cứ liên quan đến công ty con của Lục thị trốn lậu thuế, anh định làm thế nào?”
“Xem ra, Vương Hoành không chịu nghe lời dạy dỗ rồi.”
Đầu bên kia khựng lại, “Hai người đã từng gặp gỡ rồi à?”
“Ừm.”
“Thái độ hắn thế nào? Nếu như Vương gia hạ quyết tâm muốn tham gia vào thì mọi chuyện sẽ trở nên khó xử hơn.”
“Không đâu.”
“Tôi cũng cảm thấy ông cụ Vương sẽ không hồ đồ như vậy. Nhưng những tin tức chúng ta đã truyền đi đều như đá chìm xuống biển sâu, mãi không thấy có động tĩnh. Vương Hoành cũng vẫn tiếp tục nhảy nhót, rất khó để không nghi ngờ ông cụ đã có thái độ mặc định thừa nhận chuyện này.”
“Trước khi có được tin tức chuẩn xác, thì vẫn tiếp tục hành động, nếu thời cơ thích hợp, những người khác ở Vương gia cũng biết tất cả những hành vi của Vương Hoành rồi.”
“Nếu chẳng may như vậy cũng không thể ngăn cản được hắn ta…”
“Vậy thì đừng trách tôi độc ác rồi.”
Tống Tử Văn rùng mình, “Trước mắt cái mũ trốn lậu thuế anh định gỡ thế nào?”
“Không cần thiết.”
“Vậy là sao?”
“Nếu họ đã muốn xem kịch, thì cứ để cho vở kịch đặc sắc một chút, tôi không ngại đẩy thêm một cái, để xây được một sàn kịch lớn hơn, thu hút được càng nhiều người xem hơn.” Còn về con hát thực sự là ai thì chưa chắc rồi.
Chỉ trông chờ vào năng lực chấp nhận của người nhà họ Vương đủ mạnh, trò chơi này mới càng có ý nghĩa hơn.
“Nếu anh đã nghĩ xong đối sách, thì chúng tôi cũng buông tay không quản nữa. Có gì cần thì cứ nói, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.”
“Cho tôi gửi lời cảm ơn dượng.”
“Chuyện nên làm thôi. Phía Vương Hoành tôi sẽ cho Tiểu Bạch tiếp tục trông chừng, động thái của Vương gia cũng đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Nội bộ nhóm điều tra thì có Thanh Thanh, anh muốn làm gì đều không cần phải lo trước nghĩ sau.”
“Cảm ơn.”
“Anh em với nhau cả, không cần phải khách khí như vậy.”
Kết thúc cuộc trò chuyện, Lục Chinh liền ấn số gọi cho Trần Khải.
“Giám đốc Lục.”
“Cậu đi một chuyến đến công ty con ở Nam Kinh, nói là…”
Sắp xếp tất cả xong, Lục Chinh cất điện thoại vào túi quần, quay người đi vào phòng khách.
Tivi vẫn đang mở, nhưng đã không thấy bóng người đâu.
Anh đẩy cửa phòng ngủ, Đàm Hi đang ngồi ngay ngắn sau giá vẽ, trong tay cầm một chiếc bút chì than, đang khua tay múa chân với tờ giấy vẽ trước mặt.
Lục Chinh thấy vẻ mặt cô nghiêm túc, không muốn quấy rầy, đang định lặng lẽ rời khỏi căn phòng, một giây sau…
“Đứng lại.”
Bước chân khựng lại.
“Đến đây.” Đàm Hi vẫy tay, chỉ vào một khoảng trống trước giá vẽ, “Anh đứng đây.”
Lục Chinh làm theo lời cô nói.
Khoảnh khắc người đàn ông đứng trước mặt, Đàm Hi chỉ cảm thấy một bóng đen bao phủ, chôn vùi mình vào trong đó. Cô bắt đầu nhìn anh dưới góc độ mỹ học thuần túy – vóc người cao gầy, tỷ lệ cân xứng, đôi chân dài thẳng tắp giấu dưới ống quần tây, không giống như những mỹ nam cơ bắp tráng kiện, nhưng bất kỳ chỗ nào trên cơ thể cũng đầy ắp sức mạnh, có một loại dã tính như muốn dâng trào, khiến người ta thấy rục rịch cuồn cuộn.
Đàm Hi nuốt nước bọt, bàn tay cầm bút vô thức siết chặt lại.
“Anh… kéo rèm cửa lên.” Cô nghe thấy giọng mình trầm thấp, mang theo một chút hơi khàn.
Lục Chinh nhướng mày, đứng nguyên tại chỗ bất động.
“Anh làm người mẫu của em có được không? Giống như lần trước…”
“Cởi hết à?”
Cô nàng nào đó gật đầu, mắt nóng bừng tim đập nhanh, dường như đang nhìn vào sự gợi cảm và cuồng dã ẩn giấu bên dưới lớp vải, bỗng nhiên trái tim đập loạn nhịp.
“A Chinh, anh đồng ý với em đi mà.” Yêu kiều, vô lại, nũng nịu.
Lục Chinh không nhúc nhích, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn trong suốt.
Hồi lâu sau, “Muốn anh đồng ý cũng được, nhưng mà…” Anh tiến lên, đến sát bên tai Đàm Hi thì thầm hai câu.
Gương mặt trắng nõn của cô gái bỗng chốc đỏ bừng.
Chép miệng, liếm môi, “Anh… muốn thế thật à?”
Lục Chinh nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ hồng của cô, lại cộng thêm cảnh tượng nào đó vừa lướt qua trong đầu khi vừa tiến lên lúc nãy, lập tức ngứa ngáy trong lòng, đầu hơi nghiêng sang một bên, trực tiếp hôn cô.
Đàm Hi im lặng đáp lại, động tác ngẩng đầu khiến cổ cô đau ê ẩm.
Người đàn ông dường như phát hiện ra điều gì, hai tay lực lưỡng vòng quanh người cô, sau đó nhấc lên. Đàm Hi phối hợp với động tác của anh giơ chân lên quấn chặt lấy hông anh.
Trên mạng nói, tư thế hôn như vậy là khó nhất, nhưng cũng tuyệt nhất. Nó không chỉ yêu cầu người đàn ông có chiều cao vừa đủ, lực tay vững chắc, mà còn cần cả lực hông, và khả năng khống chế cân bằng tổng thể, người bình thường căn bản không thể làm được, cho dù cố gắng làm được cũng không thể duy trì được bao lâu.
Nhưng Lục Chinh vẫn vững như núi Thái Sơn, còn Đàm Hi lại mềm nhũn cả hai chân.
“Không được rồi, mệt quá…”
Cô lấy tay chống lên lồng ngực người đàn ông, hai người thuận thế tách ra.
“Tập luyện nhiều vào.”
“…” Đàm Hi đầu đầy vạch đen.
Lục Chinh đặt cô xuống, đi đến bên cửa sổ, phạch một tiếng, rèm cửa đã được kéo vào.
Ánh sáng trong phòng bỗng nhiên tối đi, Đàm Hi bật tất cả đèn lên, như vậy, giống như một không gian tự do độc lập hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài.
Cô ngồi trước giá vẽ, mở máy sưởi ấm nhất, sau đó mỉm cười nhìn anh, “Cởi đi.”
Làn da màu đồng rắn chắc, cơ bắp cân xứng, cơ bụng chặt chẽ hữu lực.
Đàm Hi ung dung đặt bút, nét vẽ trôi chảy lưu loát, chưa đầy hai mươi phút đã đại công cáo thành.
“Đáng tiếc…” Nhân lúc xem cụ thể, không nén được lắc đầu than tiếc.
Lục Chinh khoác áo ngủ lên, đi tới, “Đáng tiếc cái gì?”
“Một tác phẩm đẹp như vậy nhưng lại không nộp lên được, thật là quá tiếc.”
“Tại sao lại không nộp lên được?”
“Không nỡ để người khác nhìn thấy, chỉ có thể một mình em thưởng thức!” Đàm Hi tuyên bố chủ quyền, vừa kiêu căng lại khí phách.
Đôi môi người đàn ông hiện lên một nụ cười nhạt, “Đồ ngốc.”
“Sao nào, anh muốn mọi người được tận hưởng tranh phác họa ** của anh à?” Đàm Hi nhướnh mày.
“Không, anh chỉ muốn em xem…”
“Thế thì còn được.”
“Giống như em cũng chỉ có thể để cho anh xem.”
“…” Được, lại bắt đầu không nghiêm túc rồi.
Buổi trưa, gọi đồ ăn ngoài.
Ngủ trưa dậy, quyết định ra ngoài.
Lục Chinh không lái xe, hai người dắt tay nhau đi tản bộ trên phố, dưới chân là nền tuyết dày êm ái, lòng bàn tay cảm nhận được hơi ấm của nhau, cảnh tượng như trong phim, đẹp đến không giống chốn nhân gian.
Đàm Hi mặc áo lông vũ màu trắng dài đến mắt cá chân, bọc cả người kín mít.
Người đàn ông lại mặc áo khoác dài màu đen, dáng người vai rộng hông hẹp mang theo khí thế của Anh Cường trong “Bến Thượng Hải”. Chỉ có chiếc khăn quàng cổ tình nhân màu đỏ giống với cô gái làm bớt đi chút nghiêm nghị.
Ngày mai là giao thừa, cho nên tất cả cửa hàng đều đã đóng cửa tạm ngừng kinh doanh, các ông bà chủ nô nức về nhà đón Tết. Chỉ có một vài cửa hàng và cà phê theo chuỗi vẫn còn kinh doanh, nhưng cũng chỉ lác đác vài người khách ghé thăm.
“Mua một cốc ca cao nóng nhé?” Đàm Hi đề nghị.
“Được.”
“Hoan nghênh quý khách, để chào đón đêm Giao thừa sắp đến chúng tôi đã cho ra mắt sản phẩm cà phê tình nhân, anh chị có muốn dùng thử không ạ?” Cô nhân viên có ánh mắt tin tường, từ chiếc khăn quàng cổ đôi đã nhìn ra được hai người là tình nhân.
Đàm Hi đảo mắt nhìn Lục Chinh, ý là anh quyết định đi.
“Thử.” Người đàn ông kiên định dứt khoát.
Cô nhân viên tươi cười, “Anh chị ngồi đợi một lát, đồ xong ngay đây ạ.”
Cùng với tiếng máy xay nghiền hạt cà phê, Lục Chinh dắt Đàm Hi đi đến vị trí cạnh cửa sổ.
“Tối mai anh phải về Lục gia một chuyến.” Anh nói, Đàm Hi yên lặng lắng nghe.
“Em định đón Giao thừa thế nào?”
“Ăn sủi cảo, xem gala cuối năm.”
“Có phần của anh không?” Người đàn ông khẽ cười.
Đàm Hi hơi nhướng mày lên, “Vậy anh có muốn em chuẩn bị phần đó cho anh không?”
Lục Chinh vỗ đầu cô, khóe miệng khẽ nở nụ cười: “Anh sẽ cùng em đếm ngược đón năm mới.”
“Thật không?” Hai mắt cô gái sáng bừng lên.
“…”
“Vậy thì em phải gắng hết sức làm cho anh một phần vậy.”
Đàm Hi ngoài miệng tưởng như vô tâm, nhưng trong lòng lại sáng rõ như trăng rằm. Câu nói “cùng em đón Giao thừa” là lời hứa anh giành cho cô, cũng là quyết tâm ở bên cạnh cô.
Tình yêu và thâm tình như vậy, thậm chí cô còn không biết phải dùng cách thức thế nào để đáp lại.
Nhưng trong lòng lại có một giọng nói đang nói với cô rằng, hãy nắm chặt lấy, bởi vì một khi để lỡ mất thì sẽ không có lại được nữa.
“Anh muốn ăn bánh em tự tay làm.”
“Được.”
“Nhân thịt dê với rau mùi.”
“Được.”
“Sáng mùng một phải ăn bánh trôi.”
“Được.”
“Đêm nay đổi bằng chuyện lúc trước em đã hứa.”
“… Không được.”