“Wilson?” Bên ngoài phòng khám, Tịch Cẩn mặc áo blouse trắng, nhìn ông già tóc vàng mắt xanh ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc…
“Ông Tịch.”
“Ái chà, là cậu thật à.”
Wilson cười vẻ mặt khiêm nhường, “Phải phiền ngài chăm sóc cậu Hai rồi.”
“Hố, lại còn khách sáo với tôi nữa sao.”
“Phải vậy chứ.”
Tịch Cẩn chẹp một tiếng, “Tôi thấy cậu theo một ông chủ người Hoa, ngay cả lá mặt lá trái cũng hạ bút thành văn rồi, khá đấy chứ!”
Wilson ngừng lại, tiếng Trung của ông rất khá, tiếng Quảng Đông cũng nghe hiểu được, nhưng chỉ hạn chế ở trò chuyện thông thường, thành ngữ gì đó còn quá sâu xa với ông, cụ thể thì “lá mặt lá trái” và “hạ bút thành văn” có nghĩa gì ông hoàn toàn không hiểu hết được, nhưng trực giác nói cho ông biết rằng, hai từ này kết hợp với giọng điệu của Tịch Cẩn có nghĩa là chế giễu.
Nên trả lời thế nào đây?
Cảm ơn ư?
Hình như là quá thẳng thắn, không phù hợp lắm với tôn chỉ hàm súc của người Hoa Hạ.
Trầm tư hồi lâu, sau đó mới chắp tay cười nói: “Ông Tịch khen lầm rồi.”
“…”
“Khụ khụ! Bệnh nhân đâu rồi?”
Vẻ mặt Wilson chấn động, quay đầu lại gọi “Sam”.
Tịch Cẩn nhìn theo tiếng gọi, đầu tiên đập vào mắt là một chiếc xe đẩy, tấm chăn đắp lại nửa người dưới của người đàn ông, đến khi tiến lên mấy bước, nhờ có ánh đèn trong phòng, Tịch Cẩn mới nhìn rõ được dung mạo đối phương.
“Dịch Phong Tước?!”
A đẩy xe lăn đi trước nghe vậy, liền nhìn quét qua hắn, lúc này Tịch Cẩn mới ý thức được là không đúng.
Tuy giống hệt như nhau, nhưng người trên xe lăn khí chất ôn hòa, mặt mày sự bình thản khoan thai, so với sự bá đạo cuồng vọng của Dịch Phong Tước là hai thái cực khác nhau.
Hơn nữa, anh chàng họ Dịch kia khỏe như vâm, mới một đêm ngắn ngủi, sao có thể biến thành thế này được chứ?
“Thật quá giống…” Tịch Cẩn lẩm rẩm.
“Đây là em trai của Tước gia.” Wilson giải thích, “Năm năm trước sau một tai nạn giao thông, cậu ấy bắt đầu hôn mê bất tỉnh thế này.”
“Anh em sinh đôi à?”
“Ừm.”
“Ý cậu là, trạng thái của người này đã duy trì liên tục năm năm rồi sao?”
Wilson gật đầu, “Cơ bắp của cậu hai đã có dấu hiệu suy thoái, sức đề kháng cũng yếu đi từng ngày. Nếu cứ tiếp tục thế này rất có thể sẽ dẫn đến các biến chứng khác, sớm muộn gì cũng sẽ…”
“Đi vào bên trong trước đã. Bệnh án trước đây của cậu ta và tất cả báo cáo kiểm tra máy móc đã mang đến hết chưa?”
“Có hết rồi.”
“Đặt người lên trên giường.”
Wilson đang định hành động, thì giữa chừng có người chặn lại. Dịch Phong Tước không biết đi vào trong phòng từ lúc nào, đứng bên cạnh là hai anh em An Tuyệt và An An.
Hắn nói, “Để tôi.”
Sau đó hắn bế Cố Miên, đặt lên trên giường.
Tịch Cẩn hư một tiếng, lẩm bẩm một câu: “Khỏe đấy chứ…”
“Cậu, cháu có thể giúp một tay.” An An đi đến bên cạnh hắn.
“Bé Ngoan, đừng quậy nữa, cháu đứng bên cạnh nhìn là được rồi.”
“… Ồ.”
Tất cả đều đã được chuẩn bị xong, Tịch Cẩn dùng thủ pháp của Tây y kiểm tra các chỉ tiêu mạch đập, nhịp tim của Cố Miên.
“Rất bình thường.” Ông lấy ống nghe xuống, “Tất cả chỉ tiêu đều hiển thị gần như người bình thường. Các người có chắc chắn là năm năm nay cậu ta chưa bao giờ tỉnh lại không?”
“Đúng vậy, chưa bao giờ tỉnh lại.” Wilson chắc chắn nói.
“Vậy thì thật kỳ lạ…” Tịch Cẩn nhíu mày lại, dường như có điều gì suy nghĩ.
Sau đó, lại là trầm mặc rất lâu.
Wilson lo lắng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi, còn Dịch Phong Tước sắc mặt càng lúc càng trầm trọng hơn.
“Cậu ơi?” Giọng nói chậm rãi mềm mại phá vỡ bầu không khí ngưng trọng. Đối mặt với ánh mắt thân thiết của Bé Ngoan, Tịch Cẩn chợt hoàn hồn lại.
“Cậu ta có phản ứng với các loại kích thích từ thế giới bên ngoài không? Ví dụ, hắt xì hơi, ho khan…”
“Có.”
“Có mở miệng nói chuyện bao giờ chưa? Giống như nói mê.”
Wilson nghĩ ngợi một lát, lắc đầu: “Không có.”
“Có!” Vẻ mặt Dịch Phong Tước đột nhiên trở nên nghiêm nghị.
“Cậu ta đã nói gì?”
“Tây.” Cũng có thể là “hy”, “tích”, “hề”… (Cùng một cách đọc là xi trong tiếng Trung.)
“Khi cậu ta nói, anh có thử gọi cậu ta dậy không?”
“Ừm.”
“Phản ứng thế nào?”
“Lông mi động đậy, nhưng không tỉnh dậy.”
Trong lòng Tịch Cẩn đã có chút manh mối, “PV về mặt ý nghĩa nghiêm ngặt cũng chính là người thực vật mà chúng ta hay nói, là chỉ trạng thái cơ thể đặc thù giống như trạng thái sinh tồn của thực vật. Ngoài việc duy trì một số năng lực theo bản năng như phản xạ thần kinh và tiến hành khả năng tay thế vật chất và năng lượng ra thì khả năng nhận thức, bao gồm nhận thức về sự tồn tại của bản thân sẽ hoàn toàn biến mất. Tuy sự kích thích từ thế giới bên ngoài cũng có thể khiến cho người thực vật sinh ra một số phản xạ có điều kiện, như ho, hắt hơi, ngáp,… Nhưng cơ thể con người đã mất đi những hoạt động thần kinh cao cấp của loài người như ý thức, tri giác, tư duy. Rõ ràng, vị cậu Hai này không nằm trong số đó, cậu ta đã có thể nói chuyện, chứng tỏ ý thức của cậu ta vẫn còn, tư duy cũng vẫn tồn tại.”
Cách nhìn nhận của Wilson và Tịch Cẩn đều giống nhau, cậu Hai không phải là người thực vật, nhưng căn cứ phán đoán nằm ở việc cậu ta có thể nói chuyện được hay không, chứ không phải thông qua kiểm tra bằng hàng loạt hệ thống máy móc, rồi tiến hành phân tích dữ liệu cẩn thận tỉ mỉ, cuối cùng mới đưa ra kết luận này.
“Nếu không phải là người thực vật thì tại sao vẫn cứ hôn mê?” Wilson đã cố gắng suốt năm năm, nhưng vẫn chưa thể có được câu trả lời.
Tịch Cẩn không vội vàng trả lời, mà lấy một chiếc gối bắt mạch ở trong ngăn tủ kéo ra đưa cho An An, “Cháu biết làm thế nào chưa?”
“Dạ vâng.” An cô nương ra sức gật đầu, hai mắt sáng bừng.
Đi đến bên giường, thân hình cao lớn của người đàn ông đứng sừng sững trước mắt. An An rủ mắt, khẽ nói: “Làm phiền anh nhường đường một chút.”
Đáy mắt xẹt qua một cái nhìn thâm thúy, Dịch Phong Tước lui sang một bên.
An An ngồi xổm bên giường, đặt lòng bàn tay Cố Miên lên mặt phẳng, sau đó đệm chiếc gối bắt mạch lên, để lộ cổ tay ra để bắt mạch.
“Cậu, được rồi ạ.”
Tịch Cẩn đi đến, ngồi lên chiếc ghế đẩu ở bên cạnh, đặt tay lên vị trí mạch đập của Cố Miên.
Mắt Wilson sáng bừng, đây là cách bắt mạch của Trung y sao? Vọng, văn, vấn, thiết…
“Chu kỳ mạch đập lên xuống là bởi vì tác động của trái tim co lại và giãn ra, áp lực trong ống động mạch đột nhiên tăng lên và giảm đi gây nên. Do đó, thông qua sự thay đổi lên xuống của mạch đập có thể hiểu được sự thay đổi của hệ thống tâm huyết quản.” Tịch Cẩn nói.
An An hơi rung lên, cậu đang… chỉ điểm cho cô sao?
Bỗng chốc, bài trừ tất cả tạp niệm, tập trung tinh thần.
Ánh mắt Dịch Phong Tước liếc qua cô, một giây sau đã bình tĩnh di chuyển đi.
“Trung y đã có hàng nghìn năm lịch sử nghiên cứu về bắt mạch, quy nạp kinh mạch thường thấy nhất thành 28 loại. Ví dụ, phù mạch, trầm mạch, trì mạch, số mạch, hồng mạch, tế mạch, trường mạch, đoản mạch, thực mạch, hư mạch, hoạt mạch,…”
“Bắt mạch của Trung y dùng động mạch ở cổ tay, ranh giới là hành vi hoạt động ở xương cổ tay, chia thành ba đoạn, mỗi đoạn đại diện cho một nội tạng trong cơ thể.” Tay Tịch Cẩn đặt trên cổ tay Cố Miên, cơ thể giữ nguyên bất động, ánh mắt thẳng tắp, âm điệu trầm thấp chậm rãi.
Wilson dựng tai lên nghe, nhưng vì một số thuật ngữ trong đó quá chuyên nghiệp, nên nhất thời không thể hiểu được, cho nên cái hiểu cái không.
“Có khác biệt gì với cách bắt mạch của Tây y không ạ?” An An hỏi.
Đây cũng là điểm Wilson đang thắc mắc, cho nên hai người cùng nhìn chằm chằm về phía Tịch Cẩn, cực kỳ ăn ý.
“Tuy cùng là sử dụng các xúc cảm của ngón trỏ, ngón giữa, ngón áp út để tìm hiểu tình hình mạch đập của bệnh nhân, nhưng Trung y có thời gian bắt mạch dài hơn, không chỉ tìm hiểu những thay đổi như độ mạnh yếu của mạch đập, tốc độ tần suất đập, mức độ chỉnh tề của tiết tấu,… mà còn tìm hiểu mức độ đầy của huyết dịch trong huyết quản, máu chảy có thông suốt thẳng đường hay không, biên độ mạch đập ra sao…”
“Đặc trưng cụ thể tương ứng của các loại mạch tượng là gì?”
Tịch Cẩn nhìn Bé Ngoan nhà mình một cái, ánh mắt lướt qua Wilson đang dài cổ chờ, cười thần bí: “Khi về cậu sẽ nói cho cháu biết.”
“…”
Bắt mạch xong, Tịch Cẩn lập tức rửa tay. An An thu chiếc gối bắt mạch lại, lại cẩn thận đắp chăn cho Cố Miên.
“Sao rồi, ông Tịch?” Wilson tiến lên, ánh mắt chờ mong.
“Bế chứng.”
“… Có thể nói cụ thể hơn chút được không?”
“Nói ngắn gọn: Nhiệt bệnh tà nhập, doanh huyết nội bế. Đặc trưng là hàm răng cắn chặt, hai tay nắm chắc hoặc hôn mê bất tỉnh, người nóng chân tay mất tri giác.”
“Cho nên, cậu Hai hôn mê là bởi vì… tà khí nhập thể sao?” Wilson dừng lại một lúc lâu, nghĩ ra được một từ đó.
Tịch Cẩn liếc nhìn anh ta: “Tiếng Trung khá đấy chứ.”
Wilson vô thức ưỡn thẳng sống lưng.
“Nhưng cậu chỉ nói đúng một nửa. Hôn mê bất tỉnh đúng là bởi vì khí kết nơi lồng ngực, nhưng không phải là tà khí, mà là uất khí.”
“Uất khí?”
Trong đôi mắt Tịch Cẩn lướt qua một tia sắc bén: “Trước khi cậu ta bị tai nạn đã xảy ra chuyện gì? Hay nói cách khác, ai đã làm tổn thương trái tim cậu ta?”
Wilson nhíu mày, “Chẳng lẽ là, cậu Hai vẫn luôn hôn mê bất tỉnh không phải là vì nguyên nhân bệnh lý, mà là vì… nguyên nhân tâm lý ư?”
Sắc mặt Dịch Phong Tước bỗng chốc trở nên khó coi.
Thì ra, không phải là “tây”, mà là “Hề”…
“Ông Tịch, loại bệnh này phải chữa trị thế nào?”
“Rất đơn giản, khai thiếu thông bế.”
“Khai… khai khiếu thông bế là thế nào?” Wilson lặp lại bằng giọng thuần Anh đậm đặc.
“Thủy câu, thập nhị tỉnh, hợp cốc, thái xung, đại chuy.”
Wilson không hiểu gì hết.
“Cậu, cậu nói cụ thể hơn một chút được không?” Đôi mắt An An lộ vẻ thăm dò.
“Được, nếu Bé Ngoan muốn nghe, thì cậu sẽ nói. Thủy câu này nằm ở đốc mạch, để đốc mạch và dương minh chân tay gặp nhau, có tác dụng khai thông tiết nhiệt, tỉnh não ninh thần; thập nhị tỉnh là nơi giao nhau giữa âm dương kinh, châm vào đây sẽ làm kinh khí tiếp tục, âm dương điều hòa; hợp cốc, thái xung hợp thành tứ quan, phân thuộc hai kinh đại tràng và can, để giải uất khai khiếu, điều hòa khí cơ toàn thân. Bốn huyệt hợp lại, có thể đạt được mục đích thông điều âm dương khí cơ, khơi thông tỉnh não ninh thần.”
“Đầu tiên lấy thủy câu, đầu nhọn của châm hướng lên trên, liên tục di chuyển, cường độ tăng lên phù hợp. Sau đó dùng tam lăng chọc vào thập nhỉ tỉnh, để ra một vài giọt ác huyết. Những huyệt còn lại đều để kim châm. Thời gian châm kim thường kéo dài cho đến khi thần trí khôi phục lại bình thường mới thôi. Nếu điều trị không có hiệu quả thì phải ngay lập tức đổi phương pháp điều trị khác.”
Bốn mươi lăm phút sau.
Tịch Cẩn thu kim nạp khí, “Được rồi, hôm nay đến đây đã. Người tạm thời cứ để lại ở chỗ tôi, thời hạn là nửa tháng, nếu như không tỉnh lại thì xin hãy đi tìm vị khác cao minh hơn, nhưng bộ xương thủy tinh thì bắt buộc phải để lại!”
“Ông nắm chắc được bao nhiêu?” Dịch Phong Tước hỏi.
“Hơn phân nửa.”
“A.”
Người đàn ông to con nghe vậy tiến lên, móc từ trong ngực ra một chiếc hộp gỗ màu đen, cúi đầu, rủ mi, hai tay dâng lên cung kính.
Hai mắt Tịch Cẩn sáng bừng, “Nếu là đời một của Azmoun, thủy tinh ngàn năm, thì quả thực vô cùng phi phàm!”
“Em trai tôi xin giao lại cho ông.”
Tịch Cẩn nhanh chóng cất chiếc hộp vào trong ngăn kéo, chỉ sợ đối phương đổi ý, “Đã nói trước rồi, cho dù kết quả thế nào thì bộ xương thủy tinh này tôi tuyệt đối sẽ không trả lại đâu nhé.”
Đôi mắt Dịch Phong Tước lạnh lùng.
“Nhưng tôi bảo đảm, sẽ dốc hết sức mình để cứu chữa.”
“Được.”
“Các cậu có thể đi được rồi, đừng ở đây làm vướng tay vướng chân tôi.” Tịch Cẩn xua tay, động tác giống như đuổi gián.
Dịch Phong Tước liếc nhìn giường bệnh, ánh mắt lộ ra ý tứ sâu xa, cất bước rời đi.
“Đợi đã!”
Bước chân khựng lại.
Tịch Cẩn khẽ ho hai tiếng, “Phương pháp châm cứu chỉ có thể kéo dài một thời gian, muốn trị dứt điểm, biến năm mươi phần trăm thành một trăm phần trăm, thì điểm mấu chốt là phải tìm ra được căn nguyên uất khí. Chi bằng các cậu đi điều tra xem trước khi cậu ta gặp tai nạn đã xảy ra chuyện gì mới khiến cậu ta có ý nghĩ bi quan chán chường cuộc sống. Tâm bệnh vẫn cần tâm dược chữa, cởi chuông phải tìm người buộc chuông.”
Dịch Phong Tước đáp lại, xoay người rời đi, A vội vàng đi theo sau.
Nhưng An An phát hiện đôi tay đang rũ của người đàn ông đã nắm chặt lại thành nắm đấm.
“Nghĩ gì thế?”
“Anh, anh nói xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới có thể khiến cho một người đau khổ đến chừng ấy, ngay cả tính mạng cũng không cần nữa?”
“Cho dù là xảy ra chuyện gì thì trốn tránh là cách thức ngu xuẩn nhất.”
Ngu xuẩn ư? An An cười khổ.
“Được rồi, đừng nghĩ những chuyện không liên quan đó nữa. Vừa rồi mẹ gọi điện đến, bảo em gọi lại đó.”
“Dạ.”
“Đi đi.”
Dịch Phong Tước kéo cửa ra, ngồi vào ghế sau.
A đặt súng sang một bên hông, hai tay đặt lên vô lăng, làm tròn chức trách của một người lái xe.
“Đã tìm được người chưa?”
“… Tạm thời vẫn chưa có tin tức.”
“Đồ ăn hại!”
Toàn thân A run rẩy, “Người được cử đi điều tra phát hiện ra, nơi cuối cùng cô ta xuất hiện là Tứ Xuyên.”
“Vị trí cụ thể?”
“Khu vực núi Đại Lương.”
“Cô ta trốn ở nơi đó ư?”
“Tước gia, đám người chúng ta phái đi truy sát cô ta không rõ tung tích, tôi lo là trong đó có điều gì uẩn khúc.”
“Tiếp tục điều tra, trong vòng nửa tháng bắt buộc phải bắt được người về cho tôi.”
“Vâng!”
Viêm Hề, tôi phải xem xem cô trốn ở đâu!
Lên trời xuống đất, cho dù có phải lật tung cả Hoa Hạ lên, cô cũng đừng hòng trốn thoát.
Món nợ này sẽ có một ngày cô phải trả hết, chết ư, quá dễ dàng cho cô rồi!