“Lão Phó? Sao cậu vẫn chưa đi?” Chu Dân từ của ló đầu vào.
“Nghe điện thoại.”
“Xong rồi?”
“Ừ.”
Chu Dân ngoắc tay, “Vậy cùng đi thôi.”
Hai người dọn dẹp xuống lầu, Lý Khuê đã đợi ở đó. “Đến rồi à.”
Chu Dân gật đầu, “Động tác của cậu nhanh thật, đợi bao lâu rồi?”
Lý Khuế: “15 phút 8 giây.”
“Chậc, tính toán cũng khá chuẩn xác đấy nhỉ!”
“Cậu cho rằng ai cũng đỏm dáng như cậu à, còn tranh thủ thời gian về phòng thay quần áo?”
“Bên trên có người đến thị sát công việc, tôi không thể tỏ ra trịnh trọng một chút sao? Vả lại cũng chẳng phải chỉ có mình tôi, lão Phó cũng thay rồi đấy thôi.”
Lúc này Lý Khuế mới chú ý đến Phó Kiểu mặc một bộ đồ rằn ri sạch sẽ, nhất thời cảm thấy kinh ngạc không thôi.
Nếu như bản thân anh ta là một kẻ qua loa cẩu thả, vậy thì Phó Kiều càng là một kẻ qua loa đến tận xương tủy, nhất là tính tình không chú ý vẻ ngoài. Đặc biệt là ăn mặc, sinh hoạt thường ngày, chất lượng phải nói là rất tệ.
Ví dụ như, vào mùa nóng anh ta có thể không thay quần áo huấn luyện trong nửa tháng trời, với cái danh mỹ miều là: chịu được hôi thối cũng là một trong những tố chất cần phải có của người quân nhân.
Hôm nay lại phá lệ thay quần áo sạch sẽ, thật là mới lạ!
“Lão Phó, cậu… không có gì cần giải thích sao?”
“Giải thích cái gì?” Khuôn mặt lạnh như tiền, không chút cảm xúc.
Lý Khuế cạn lời.
Chu Dân loáng thoáng có thể đoán ra được, ngón tay vuốt cằm, nụ cười ẩn ý sâu xa.
Đúng lúc này, một binh lính chạy về hướng ba người, đứng nghiêm, làm động tác chào.
“Báo cáo!”
“Nói!”
“Một phút trước phía cổng lớn truyền tin tới, người thị sát do bên trên cử đã đến nơi, lái xe Jeep quân dụng, biển số xe quân đội 9999.”
Ba người không khỏi nghiêm túc, con số này…
Lai lịch đối phương không hề nhỏ!
5 phút sau, một chiếc xe Jeep chống đạn được cải trang dùng trước mặt ba người.
Thời Cảnh xuống xe, chào kiểu quân đội, hỏi thăm: “Ba đồng chí vất vả rồi. Tôi là Thời Cảnh, đội trưởng đội tác chiến đặc biệt Lôi Thần trực thuộc tổng chỉ huy quân đội. Đây là chứng minh thân phận của tôi.”
Lôi Thần.
Đội trưởng.
Vẻ mặt ba người chấn động, vô cùng kinh ngạc.
Chu Dân là người phản ứng lại đầu tiên, đáp lễ, nói: “Đồng chí Thời Cảnh, hoan nghênh đến thị sát! Tôi là Chu Dân Ủy viên chính trị tiểu đoàn 116 bộ đội lục quân thuộc quân khu Thủ Đô”
Lý Khuê cũng bừng tỉnh lại trong sự kinh ngạc, giới thiệu bản thân: “Tôi là… lục quân thuộc quân khu Thủ Đô.”
Cuối cùng chỉ còn lại Phó Kiều.
Khi anh ta nghe đến hai chữ “Lôi Thần”, thì đã hoàn toàn chìm vào trong kinh ngạc.
Chỉ dựa vào cái ho khẽ của Chu Dân, động tác lén lút kéo tay áo của Lý Khuê thì không có tác dụng.
Vào lúc lúng túng, cánh cửa phía ghế lái của chiếc xe Jeep được mở ra, một người đàn ông mặc đồ rằn ri bước xuống.
Vóc người thẳng tắp, chân mày như lưỡi dao, đối con ngươi đen sắc bén, mỗi hành động mỗi bước đi đều vô cùng có tính uy
hiép
“Giới thiệu một chút, Lục Chinh, biệt danh Lôi Thần. Thân phận của cậu ấy thì không cần phải nói nhiều, tin chắc mọi người đều hiểu rõ.” Thời Cảnh lên tiếng.
Sự kinh ngạc nối tiếp nhau, khiến cho người có suy nghĩ nhanh nhạy nhất trong ba người là Chu Dân cũng chẳng thể phản ứng lại kịp.
Ngọn gió thổi từ đầu đến đây?
Không chỉ thổi đội trưởng đương nhiệm của “Lôi Thần” đến, còn mang theo cả nhân vật trong truyền thuyết.
Cho dù Lục Chinh đã xuất ngũ nhiều năm, nhưng trong quân đội vẫn lưu truyền sự tích liên quan đến anh… Nằm vùng ở Tam Giác Vàng, bắt giữ trùm buôn lậu thuốc phiện xuyên quốc gia; Xông vào rừng mưa nhiệt đới, tiêu diệt tổ chức săn bắn trái phép hung ác; Thậm chí còn chạy đến Châu Phi, đấu trí đấu dũng với phần tử khủng bố, cuối cùng khải hoàn trở về…
Một nhân vật luôn sống trong truyền thuyết, hôm nay lại đứng sờ sờ trước mặt, sao có thể không thấy kinh ngạc được chứ?
Cảm giác đó, giống như học sinh tiếp nhận sự kiểm tra của giáo viên, sợ rằng không đạt chuẩn vậy!
Hai chữ “Lục Chinh” đã không còn chỉ là cái tên nữa, mà nó đã trở thành “Linh hồn quân đội”, trở thành một kiểu “tinh thần” khiến người ta phải khuất phục!
Tâm trạng lúc này của Phó Kiều đã không thể dùng từ ngữ để hình dung được nữa.
Một phần triệu khả năng đã bị anh ta đợi được rồi, lúc này “Lôi Thần” đang đứng trước mặt anh ta.
Phó Kiêu đứng nghiêm, ưỡn ngực, làm một động tác chào tiêu chuẩn dành cho Lục Chinh, Lục Chinh gật đầu với anh ta, Phó Kiểu thấy phấp phới trong lòng.
Chu Dân và Lý Khuê cũng lần lượt chảo đáp trả, trong lòng như có bình gia vị bị đổ, chứa đủ mọi loại cảm xúc.
Chào hỏi vài câu, Chu Dân dân hai người vào bên trong.
“Trung tướng Tân đang đợi hai anh trong phòng chỉ huy, mời đi theo tôi.”
Khi xe Jeep vào cổng thì Tần Văn Hải mới nhận được cuộc gọi thông báo về thân phận của hai nhân viên thị sát, cũng vì thế mà kinh ngạc không thôi.
Thế mà lại là hai người này!
Nhưng thân phận Trung tướng của anh ta không tiện đích thân nghênh đón, chỉ có thể chờ đợi trong phòng chỉ huy.
Không lâu sau, năm người đến nơi.
Sau khi Tần Hải Văn chào hỏi hai người Lục Chinh thì bắt đầu đi vào chủ đề chính.
“… Về tình hình khái quát thì tôi và lão… Lục Chinh đã hiểu đại khái, nói chút gì đó cụ thể hơn đi.” Thời Cảnh đóng tài liệu lại, “Bộ đội đặc công tuyển người cầu chất không cầu lượng. Tôi muốn biết về cá nhân biểu hiện nổi trội từ khi bắt đầu huấn luyện đến bây giờ, tốt nhất là có tư liệu chi tiết.”
Tần Văn Hải: “Tổng phụ trách huấn luyện quân sự là Trung tá Phó. Cậu ta hiểu khá rõ về tình hình cụ thể của học sinh.”
Thời Cảnh nhìn anh ta, ánh mắt của Lục Chinh cũng dừng lại trên người anh ta.
Phó Kiêu kìm nén cảm xúc không thích hợp trong lòng, trầm mặc trong phút chốc, cứ như đang sắp xếp lại từ ngữ, sau đó bình tĩnh lên tiếng: “Tôi dẫn dắt bốn trường học, theo thứ tự là trường Đại học B, trường Đại học Q, trường Đại học T và trường Tài chính Trung ương. Trong đó xét về tố chất tổng thể thì trường tốt nhất là Tài chính Trung ương, kế tiếp là trường Đại học T. Tài chính Trung ương có hai người biểu hiện vượt trội, còn trường Đại học T có 4 người, 1 nam 3 nữ.
Thời Cảnh: “Có thể nói cụ thể hơn không, tốt nhất là có tư liệu chi tiết về sinh viên.”
“Tài chính Trung ương có một nữ sinh tên Thẩm Hàn, em ấy từng tập qua boxing, vả lại mỗi chiều điều chịu ảnh hưởng của boxing tiêu chuẩn, Nam sinh trường Đại học T tên là Hứa Trạch. Tôi đã điều tra qua tư liệu của em ấy, cha mẹ đều làm việc trong quân đội, những người thân khác như cô cậu cũng giữ chức vụ ở các vị trí của Cục Công an, Viện Kiểm sát và Tòa án, chắc là chịu ảnh hưởng khá sấu từ gia đình. Còn ba nữ sinh kia, tên là Đàm…”