“Báo cáo!” Một giọng nói vang dội bỗng chen ngang vào, vừa ngắt lời Phó Kiêu vừa thu hút mọi ánh nhìn của mọi người.
Tần Văn Hải nói tiếng xin lỗi: “Là lính cẩn vụ của tôi. Có việc gì sao?”
“Báo cáo Thủ trưởng! Thiếu tướng Lý đang ở bên ngoài…”
Tần Văn Hải đột nhiên cau mày, chưa kịp lên tiếng thì Lý Thiệu Giang đã sải bước tiến vào: “Lão Tần, tôi nghĩ tới nghĩ lại vẫn cảm thấy trừng phạt dành cho Hoàng Liên quả nặng, anh xem có thể…
“Khụ khụ!”
Lúc này Lý Thiệu Giang mới chú ý đến có người khác ở đây, bỗng nhiên im lặng.
Tần Văn Hải thầm mắng người này lỗ mãng, không xem tình hình đã xông vào, đúng là khiến người ta cười vào mặt mà.
Thời Cảnh và Lục Chinh đại biểu cho tổng quân khu Thủ Đô, còn anh ta là chủ quản bộ đội Tây Bình. Quan hệ của hai bên tương đương với nhân viên kiểm tra đặc biệt và bền bị kiểm tra, một chút sai sót cũng đều có khả năng để lại ấn tượng không tốt, từ đó ảnh hưởng đến khảo hạch cuối năm.
Vì thế, hai người Thời Lục này không thể đắc tội được.
“Thủ Trưởng Lý?”
“Đội trưởng Thời! Sao anh lại ở đây?”
“Cấp trên cắt cử làm công tác thị sát.” Cụ thể là công việc gì thì anh ta không hề nhắc đến.
Lý Thiệu Giang liên tưởng đến mục đích của đợt huấn luyện quân sự lần này, loáng thoáng hiểu ra,
“Hóa ra đều là người quen, vậy thì không cần tôi giới thiệu rồi.” Tần Văn Hải cười sang sảng.
Nếu nói quen, đúng thật là không xa lạ, nhưng giao tỉnh cũng phải chia thành năm bảy loại. Lý Thiệu Giang là quản lý bộ đội thường quy thuộc bộ tác chiến đặc công quân khu thủ đô, còn Thời Cảnh thì lại trực tiếp thuộc về tổng quân khu. Tuy chức vụ và quân hàm không bằng Lý Thiệu Giang, nhưng Thời Cảnh lại nắm giữ đối tác chiến đặc biệt “Lôi Thần” với danh tiếng “cao cấp – tinh vi – mũi nhọn”, hai người không thể so sánh ngang nhau được.
Vì thế, khi Lý Thiệu Giang gặp mặt Thời Cảnh mới gọi một tiếng “đội trưởng Thời” chứ không phải là “Tiểu Thời” hoặc gọi thẳng
tên.
“Nhìn dáng vẻ lo lắng của ông kia, tìm Trung tướng Tần có việc gấp à?”
Tần Văn Hải đang muốn nói “không gấp”, thì bị Lý Thiệu Giang cướp lời…
“Còn chẳng phải vì vài đứa lính oắt con dưới tay tôi sao, đúng là buồn bực chết đi được!”
Trong lòng Tần Văn Hải thẩm nói tiểu rồi.
Quả nhiên Thời Cảnh theo đó truy vấn: “Lính của ông thế nào?”
Lý Thiệu Giang cứ như tìm được tri âm, mặc kệ Tần Văn Hải có ra hiệu thế nào, ông ta đều vờ như không thấy.
Ông ta ngồi xuống đối diện Thời Cảnh, bắt đầu kể lể, “Dưới trướng tôi có một nữ binh có xung đột với một học sinh đến tham gia kỳ huấn luyện quân sự lần này, bên trên đã quyết định xử phạt nặng. Thế chẳng khác gì đục khoét con tim của Lão Lý tôi chứ?”
Lý Thiệu Giang có tính bao che, việc này đã không còn là bí mật trong quân khu nữa, cho nên rất ít khi có người trực tiếp khiêu khích lính dưới trướng ông ta.
Nhưng không ngờ lần này lại…
Thời Cảnh nổi lên hứng thú, “Ông nói có một sinh viên hại lính của ông bị xử phạt?”
“Còn chẳng phải sao! Con bé kia chẳng phải dạng vừa, có một cái miệng sắc bén đổi trắng thay đen, nói chết thành sống!”
“Trong một đám gà mở mà còn có một nhân tài như thế hả?”
Khóe miệng Lý Thiệu Giang có giật. Thời Cảnh ho nhẹ:“… Tôi không có ý gì khác. Có thể nói cụ thể hơn không?”
“Hoàng Liên, a, chính là nữ bình dưới trướng tôi, nhận được mệnh lệnh của Số 1, đến căn cứ huấn luyện Tây Bình chọn vài hạt giống nữ binh có tiềm lực…”
Trong phòng chỉ huy rộng lớn, chỉ nghe thấy giọng nói già dặn bị thương của Lý Thiệu Giang chậm rãi vang lên.
Ông ta không thêm mắm dặm muối, chỉ kể lại một lượt chuyện đã xảy ra, “… Tôi thừa nhận, về chuyện này Hoàng Liên có sai thật, không nên xốc nổi ỷ mình có chút thân thủ liền tấn công đối phương. Nhưng cô ấy là lính đặc công, chiến đấu đã thành bản năng, trong lúc nhất thời không thể xoay sở được cũng là chuyện có thể hiểu. Hơn nữa, đối phương không bị thương, còn cô ấy lại nhập viện, nội tạng chịu nhiều mức tổn thương khác nhau vì đòn tấn công áp lực cao. Những bài học này còn chưa đủ sao?”
Lý Thiệu Giang buồn bã nói: “Bây giờ cô ấy bị xử phạt, điều động và thăng chức trong tương lai chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng. Mặc kệ thế nào thì cô ấy cũng là lính tôi một tay dẫn dắt, tôi không nhẫn tâm nhìn cô ấy bị hủy như thế.”
Thời Cảnh kiên nhẫn lắng nghe, không tiện nói nhiều về chuyện này, dù sao bên trên đã ra quyết định, anh ta có khoa tay múa chân thêm thì có được gì đâu?
“Thủ trưởng Lý, tôi hiểu tâm trạng hiện tại của ông, nhưng có vài chuyện nếu chỉ dựa vào sức của ông và tôi thì cũng chưa chắc đã thay đổi được.”
Con người mà, phải học tiếp nhận thực tế.
Sắc mặt Tần Văn Hải vẫn như thường, nhưng trong lòng đã đem Lý Thiệu Giang ra mắng ngút trời.
Ông ta muốn bao che, có thể cầu tình cho Hoàng Liên, cũng có thể. Nhưng oán trách quyết định của cấp trên trước mặt người ngoài là chuyện tuyệt đối không thể được!
Đóng cửa lại, đây là mâu thuẫn nội bộ của Tây Bình, mọi thứ còn dễ bàn bạc.
Nhưng ông ta lại đâm chọt trước mặt người của tổng quân khu cử đến, rõ ràng là phá hoại, vạch trần chỗ xấu của ông đây, “dễ | bàn bạc cũng biến thành “khó bàn bạc”!
Tần Văn Hải là một trong những người tham gia quyết định chuyện của Hoàng Liên, nên khác nào bị tổn họ Lý kia chỉ thẳng vào mũi mà chửi chứ!
Dù anh ta khoan dung độ lượng, cũng không khỏi thấy bực bội.
“Thiếu tướng Lý, văn kiện liên quan đến chuyện xử phạt đồng chí Hoàng Liên đã được đưa xuống, trừ phi sinh viên bị hại đưa ra yêu cầu phán quyết lại, nếu không quyết định mà cấp trên đã đưa ra sẽ không dễ dàng được sửa đổi đâu.”
Tần Văn Hải lấy ra thái độ luận việc công làm việc, giọng điệu cứng rắn. Lý Thiệu Giang cũng tức giận, nói thẳng: “Rõ ràng là ông đang làm khó tôi, con bé Đàm Hi kia vốn không thể nào đồng ý…”
“Đợi chút!” Thời Cảnh giơ tay lên, ánh mắt ánh lên vẻ chần chừ, “Cô sinh viên kia… tên là gì?”
“Dam Hi.”
“Dam Hi.”
Tần Văn Hải và Lý Thiệu Giang người trước người sau lên tiếng trả lời, sau đó liền thấy ánh mắt của Đại đội trưởng Thời – người từ đầu đến cuối không tỏ ra quan tâm lắm lại trở nên kỳ lạ, biểu cảm phức tạp.