Tin tức Nghiêu vương phi chuyển dạ sinh được tiểu công tử không chỉ lan truyền trong Nghiêu vương phủ mà còn mau chóng truyền ra bên ngoài, ngày kế tiếp khi Quân Tu Nhiễm vào triều đã nhận được lời chúc mừng của toàn bộ văn võ bá quan, không biết có thật lòng hay không nhưng biểu hiện bên ngoài ít nhất vẫn vô cùng nhiệt tình đấy.
Quân Tu Nhiễm cũng hăm hở muốn mau mau về nhà với thành viên nhỏ mới xuất hiện kia, vẻ dịu dàng thân mật như thấm đẫm từ tim ra đáy mắt, cảm thấy cuộc đời này đã không còn gì tiếc nuối nữa.
Có vợ yêu nhất, có con trai cưng, bỗng nhiên hắn cảm thấy ngay cả vị trí cao nhất kia cũng không còn lay chuyển được mình nữa, hắn chỉ mong được ở bên cạnh Điềm Điềm từ quá khứ đến bây giờ rồi đến tận sau này, nếu có kiếp sau vẫn muốn tiếp tục ở cạnh nhau triền miên dây dưa không ngớt.
Hôm qua hắn đã bẩm lên chuyện Vương phi Đoan Mộc Điềm chuyển dạ sinh được một tiểu công tử, cho dù Quân hoàng đế có thể đã sớm biết chuyện này nhưng quá trình lại không thể bỏ qua.
Hoàng Thượng nghe được việc này thì vô cùng vui sướng ban thưởng vô số vàng bạc trâu báu cho Đoan Mộc Điềm, Quân Tu Nhiễm lại thừa cơ mở miệng xin hoàng thượng ban tên cũng xin chỉ phong cho con trai nhỏ làm thế tử Nghiêu vương phủ, cái nào hoàng thượng cũng đồng ý, trực tiếp ban tên cho tiểu bảo tối nhà Nghiêu vương là Quân Vô Ưu, với ý nghĩa nguyện cho nó một đời không lo âu!
Quần thần phía dưới nghe xong không hiểu sao lại run sợ, yên lặng nhìn nhau, sắc mặt ai nấy đều cổ quái.
Quân Vô Ưu, Quân, không lo!
Hành động lần này của Hoàng Thượng có phải là có hàm nghĩa khác hay không?
Nhớ năm đó con trai thái tử và nhị hoàng tử được hoàng thượng ban tên cũng chỉ là các loại tên đẹp bình thường chứ không sinh ra nghĩa khác như vậy.
Lúc này ngay cả Quân Tu Nhiễm cũng không khỏi kinh ngạc ngẩng đầu lên, sau đó lại cúi xuống khấu tạ phụ hoàng ban tên.
Hoàng thượng tiếp tục hạ một chiếu chỉ phong Quân Vô Ưu của Nghiêu vương phủ làm thế tử, thánh chỉ và các vật thưởng khác sẽ đợi Quân Tu Nhiễm mang về Nghiêu vương phủ.
Cho nên khi Quân Tu Nhiễm hạ triều về phủ đã mang theo một đội nhân mã quy mô lớn cùng vô số vàng bạc châu báu quy mô còn lớn hơn, không khí trong Nghiêu vương phủ vô cùng vui sướng, ai nấy đều ăn mừng chúc tụng tiểu chủ tử ra đời.
Thánh chỉ được đưa vào phòng ngủ, cách lớp bình phong Đoan Mộc Điềm ôm tiểu bảo bối đứng nghe tuyên đọc thánh chỉ, sau đó lại lập tức bị Quân Tu Nhiễm đỡ lên giường nằm, thái giám kia đọc thánh chỉ xong cũng được hạ nhân trong phủ mời xuống dưới chiêu đãi vô cùng.
Cho dù hắn là tâm phúc bên cạnh hoàng thượng nhưng đối với Quân Tu Nhiễm vẫn rất khách khí, không dám có tí bất kính hay lười biếng nào, bây giờ càng thêm tươi cười nhiệt tình chúc mừng, thuận theo người hầu vương phủ dẫn tới tiền viện.
Trong phòng, Đoan Mộc Điềm nằm lại giường, nhẹ nhàng đặt tiểu bảo bối ở bên cạnh rồi ngẩng đầu nhìn Quân Tu Nhiễm nói: “Ta còn tưởng phải đợi sau khi bảo bảo đầy tháng mới được phong thưởng chứ.”
Hắn ngồi mép giường khẽ dịch góc chăn nghe vậy cười nhẹ bảo: “Là ta sớm thỉnh chỉ với phụ hoàng, phụ hoàng cũng đồng ý rồi. Đây cũng chỉ là chuyện sớm muộn, dù sao ta cũng không định sinh thêm nữa.”
“Chàng không muốn sinh thêm con hả?”
“Sinh một đứa bé nàng đã phải chịu nhiều vất vả như vậy, ta nào nhẫn tâm? Một đứa là đủ rồi, sau này còn có thể tránh cho huynh đệ tương tàn.”
“Tu Nhiễm…”
“Ngoan, chớ suy nghĩ quá nhiều, kỳ thật nàng mang thai mười tháng ta cũng nhịn rất vất vả đó.”
“…”
Đang nói chuyện tử tế lại suy nghĩ lệch lạc, ti.nh trùng lên não rồi.
Đoan Mộc Điềm trừng hắn, tức giận thò tay nhéo mạnh lên cánh tay hắn một phát, sóng mắt lưu chuyển vừa xấu hổ vừa tức giận, như giận mà không phải giận lộ ra phong tình vô hạn, Quân Tu Nhiễm nhìn mà không khỏi rung động một hồi, miệng hơi đắng lưỡi hơi khô, lúc này cũng không làm khó bản thân nữa cúi người hôn lên mặt nàng sau đó chuyển hướng về phía môi của nàng.
Đúng lúc tình ý triền miên thì tiểu bảo bối bị gạt sang bên cạnh đột nhiên mở miệng nhỏ “a a a” rồi vung vẩy tay chân khóc to.
Đoan Mộc Điềm thoáng cái bị giật mình tỉnh lại, không chút do dự đẩy Quân Tu Nhiễm ra rồi quay người nhẹ nhàng dỗ tiểu bảo bối.
Tiểu bảo bối nắm chặt ngón tay mẫu thân lập tức dừng khóc, đem ngón tay nhét vào trong miệng nhỏ nhẹ nhàng mút vào phát ra tiếng chụt chụt, ăn rất ngon lành giống như thật sự bị nó ăn vào trong bụng vậy.
“Đói sao?”
Đoan Mộc Điềm nhìn dáng vẻ này của nó liền nhẹ nhàng ôm nó vào ngực, sau đó trở tay vỗ nhẹ Quân Tu Nhiễm bên giường.
Tam điện hạ mặt mũi tràn đầy chưa thỏa mãn, hai mắt bốc lửa trừng thằng nhóc đang làm loạn trong ngực vợ mình, sau khi bị đập mới không cam lòng đứng dậy, xoay người đi lấy khăn ẩm tới.
Tiếp đến hắn chợt nghĩ ra, vui vẻ bưng khăn sáp lại nói: “Điềm Điềm, để vi phu lau cho nàng nhé.”
Nàng nghe vậy liếc xéo, không thèm quan tâm tới h.am muốn của hắn, thò tay giật khăn ẩm nghiêng người khẽ mở vạt áo để lau rồi mới bắt đầu cho tiểu bảo bối ăn.
Tiểu bảo bối thân là tiểu chủ tử của Nghiêu vương phủ, vốn nên có vú nuôi nhưng bất đắc dĩ là Đoan Mộc Điềm khá kháng cự với chuyện vú nuôi này, kiên quyết phản đối tiểu bảo bối nhà mình bú sữa người khác, cho nên mới xuất hiện tình cảnh này.
Tiểu bảo bối vùi trong ngực mẫu thân bú hăng say, cái đầu nhỏ khẽ động phát ra tiếng ‘chụt chụt’. Tam điện hạ đứng ở trước giường nhìn mà ứa gan, chợt cúi người úp sấp lên Đoan Mộc Điềm, tủi thân nói: “Điềm Điềm, ta cũng đói bụng.”
Đoan Mộc Điềm không khỏi cứng người, hai má mau chóng đỏ ửng nhưng giọng nói lại tràn đầy tức giận: “Đói thì đi ăn cơm đi!”
Hắn dán lên người nàng lề mề, cọ cọ đến khi hô hấp của nàng vẫn bất ổn theo mới cắn lỗ tai nàng nói: “Điềm Điềm, nàng không thể nặng bên này nhẹ bên kia, có tiểu bảo bối rồi liền lạnh nhạt với ta.”
“Cách ta xa một chút!”
“Không muốn, ta đói bụng, ta cũng muốn ăn!”
“Ngươi muốn ăn cơm ăn mì hay ăn điểm tâm gì cứ phân phó xuống sẽ có người đưa lên cho ngươi.”
“Không phải nàng còn một bên để không à? Ta tự thân vận động là được.”
“Cút!”
Tiểu bảo bối chui rúc bú sữa mẹ hình như cũng cảm nhận được uy hiếp, nó bỗng dưng quay đầu phất tay vỗ một cái bộp vào mặt tam điện hạ vô sỉ nào đó.
Tiểu tử này tay mềm vỗ lên mặt ngay cả tiếng vang to cũng không có, chỉ mạnh hơn gãi ngứa một chút thôi nhưng lại làm Quân Tu Nhiễm đen cả mặt, hai mắt bốc lên lục quang nhìn nó.
Dường như cậu bé cảm giác được uy hiếp lớn hơn liền vùi vào ngực mẫu thân một lần nữa, tìm được mục tiêu há mồm tiếp tục ăn ngon lành.
Tam điện hạ vừa tức vừa giận lại phiền muộn phát điên phẫn uất không thôi, nhưng đối với tiểu bảo bối này phạt không được chửi không xong, trừng nó vài cái không chừng nó còn tưởng là ngươi đang chào hỏi lấy long nó, chỉ có thể đè nén hết toàn bộ phiền muộn xuống đáy lòng âm thầm nảy sinh đủ loại suy nghĩ độc ác: chờ tiểu tử ngươi lớn thêm chút xem ông đây xử lý ngươi thế nào!
Đoan Mộc Điềm thấy thú vị, nhẹ nhàng xoa xoa cái đầu nhỏ trong ngực, nghiêng đầu như cười như không nhìn người nào đó mặt mũi buồn giận hờn dỗi ngồi bên cạnh, cố tình nói: “Nghe ý tổ mẫu thì phải cho bú đến khoảng một tuổi.”
“Cái gì?” Hắn gần như nhảy dựng lên, mặt mũi tràn đầy khẩn trương vừa sợ vừa phẫn nói, “Lâu như vậy?”
“Ta cũng thấy hơi lâu, bốn năm tháng chắc là đủ rồi.”
“Ta cảm thấy đợi đầy tháng là có thể cho bảo bảo ăn cái khác được rồi.”
“… Ta đang nói chuyện đứng đắn với chàng đấy!”
“Ta rất đứng đắn mà!” Hắn lại sáp tới nhìn nàng nói: “Có người vừa sinh ra đã không ăn một miếng sữa nào, còn không phải vẫn vui vẻ sống đến bây giờ sao?”
“Cũng đúng.”
Con mắt tam điện hạ trượt rồi trượt, mặt mày hớn hở chỉ thấy răng không thấy mắt, “Vậy…”
“Bốn tháng!”
“…”
Tam điện hạ buồn giận chạy tới ngồi xổm ở góc tường vẽ vòng tròn rồi, tim tan nát, Điềm Điềm thật đáng ghét, vừa có con trai thì không yêu hắn nữa, thằng nhãi kia càng đáng ghét, lại dám tranh giành Điềm Điềm với hắn, cũng không nhìn xem nhờ có ai thì mới có nó!
Về sau không cần sinh thêm nữa!
Tiểu bảo bối ăn no rồi lại ngủ, Quân Tu Nhiễm nghiêng mày đáp mắt nhìn nhìn, sau đó thoát giày cởi áo khoác chen vào giữa, dùng người mình ngăn cách Điềm Điềm và tiểu bảo bối, quay người ôm nàng ôn nhu hỏi: “Điềm Điềm, nàng đói bụng chưa?”
“Ban nãy vừa ăn điểm tâm, vẫn còn no.”
“Vậy chúng ta cùng nhau ngủ một ít, ta cảm thấy đã lâu lắm không được ôm nàng ngủ rồi.”
“… Ừ!”
Ngày thu tới, trời cao mây sáng, toàn bộ thế giới đều trở nên khoan khoái nhẹ nhàng, trong hậu viện Nghiêu vương phủ có tiếng vui đùa ầm ĩ, chính là đám nhóc hồn nhiên đang chơi đùa, từ khi sinh tới giờ chúng vẫn ở lại chỗ này không chịu về nhà, bên kia Tam điện hạ ôm tiểu bảo bối ra khỏi phòng cùng nhau phơi nắng.
Sau mấy hôm da thịt tiểu bảo bối đã giãn nở trở nên trơn bóng căng tràn như mỹ ngọc hảo hạng, nhìn không ra tý khuyết điểm nào. Cái miệng nhỏ mũi nhỏ mắt nhỏ lông mi nhỏ đều vô cùng tinh xảo.
Lúc này vừa khéo bé tỉnh dậy, đầu đội mũ vải bé xíu xinh xinh đang vung vẩy tay nhỏ trong ngực Quân Tu Nhiễm, chân đạp đạp giống như rất sung sướng.
Quân Tu Nhiễm một tay ôm bé, một tay đặt trên trán bé ngăn cản ánh mặt trời chiếu vào làm tổn thương đôi mắt non nớt, nhìn đôi đồng tử cùng màu với mình sắc mặt hắn cũng dịu đi trông thấy.
“Tiểu bảo bối, chúng ta nên thương lượng cái nhỉ?” Hắn chuyển người, dùng thân thể che không cho ánh nắng chiếu thẳng tới tiểu bảo bối, bàn tay đặt trên trán trở ngược lại chơi đùa khuôn mặt phấn nộn nho nhỏ, khóe miệng cong cong khẽ nói: “Từ sau khi có con, cha con là ta đây thoáng chốc đã thất sủng rồi, con cũng không được tranh giành với ta nữa, bằng không coi chừng ta đánh con đó!”
Tiểu bảo bối há miệng nhỏ muốn ăn ngón tay đang trêu trọc bên khóe miệng mình, ăn không được thì vung vẩy tay nhỏ cầm lấy, sau đó bỗng dưng ngáp một cái, vô cùng mỏi mệt rũ mi mắt ngủ rồi.
Quân Tu Nhiễm nhìn bé, trở tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn đang cầm ngón tay mình không buông, lòng mềm nhũn rối tinh rối mù, không nhịn được đưa lên miệng khẽ hôn một cái sau đó cúi đầu thơm lên mặt tiểu bảo bối.
Đây là con của hắn, con trai của hắn và Điềm Điềm!
Đứa bé thật kỳ diệu làm cho hắn vừa yêu vừa hận lại nhịn không được thương đến tâm khảm, không muốn bé xảy ra bất kỳ điều gì sai lầm, càng không cho phép người nào bắt nạt bé, song bản thân chung quy vẫn muốn bắt nạt nhất là khi nhìn bé không chút e dè úp mặt vào ngực Điềm Điềm.
Quân Tu Nhiễm cúi đầu xem thằng nhỏ, lòng bàn tay nhẹ nhàng ve vuốt khuôn mặt trơn mềm, nhìn sao cũng cảm thấy vui mừng yêu thương.
Bạch Phong bước nhanh tới, chứng kiến cảnh tượng cha con hòa thuận vui vẻ dưới ánh mặt trời kia cũng không khỏi dừng bước. Quân Tu Nhiễm nghiêng đầu, hỏi: “Chuyện gì?”
Hắn giật mình hoàn hồn, hành lễ nói: “Chủ tử, Hiền Phi nương nương xuất cung đến đây.”
“Mẫu phi?”
Hiền Phi đột nhiên đến có chút nằm ngoài dự liệu của Quân Tu Nhiễm, hơn nữa trước đó còn không hề thông báo gì.
Hắn khẽ giật mình sau đó vội vàng ôm tiểu bảo bối đang mơ mơ màng màng đi về phía tiền viện, còn chưa đi được bao xa đã thấy mẫu phi đi tới, thấy tiểu bảo bối hắn ôm trong ngực đôi mắt bà lập tức sáng ngời, càng bước nhanh hơn.
“Mẫu phi, sao mẹ lại xuất cung tới đây? Cũng không cho người báo trước một tiếng để nhi thần nghênh đón.”
Vừa dứt lời, trong ngực chợt nhẹ bẫng, tiểu bảo bối đã chuyển tới trong ngực Hiền phi rồi.
Hiền Phi chỉ mải cúi đầu nhìn ngắm bảo bối trrong lòng cũng không ngẩng đầu liếc hắn một cái đáp: “Có cái gì mà phải nghênh đón? Mẹ được hoàng thượng cho phép liền không chờ nổi xuất cung ngay, cũng không kịp báo cho con. Lại nói, bổn cung đến quý phủ của con mình còn cần mấy nghi thức xã giao này sao? Ai ôi, thằng nhỏ này đáng yêu quá!”
Bà đưa tay nhẹ nhàng x.oa nắn đứa bé ngủ say trong lòng, dáng vẻ nhỏ nhắn mềm mại này thật khiến cho người ta càng nhìn càng yêu mà.
Quân Tu Nhiễm đứng bên cạnh yên lặng nhìn, nói: “Mẫu phi cũng đừng đứng ở chỗ này, đi vào phòng ngồi đi.”
“Được.”
Nói xong bà dẫn đường đi trước, Quân Tu Nhiễm đi bên cạnh đưa tay định tiếp nhận tiểu bảo bối, nói: “Thôi để nhi thần bế đi vậy.”
Hiền Phi trực tiếp nghiêng người né tránh, tức giận liếc hắn một cái, nói: “Bớt tranh với mẹ, nhanh chân dẫn đường đi, mẹ đây vẫn là lần đầu tiên đến chỗ con đó, cũng phải qua thăm nha đầu Điềm Điềm nữa. Điềm Điềm có ngoan ngoãn ở cữ không? Thân thể khôi phục thế nào rồi?”
“Nhọc mẫu phi quan tâm, Điềm Điềm khôi phục rất tốt, không có gì lo ngại.”
“Vậy là tốt rồi.”
Cửa phòng đẩy ra, Hiền Phi ôm tiểu bảo bối cùng Quân Tu Nhiễm đi vào, lúc này Đoan Mộc Điềm đang nằm trên giường chán đến chết, nhưng cho dù nhàm chán, nghĩ đến việc này dưỡng cơ thể cho mình lại là trình tự quan trọng để khôi phục dáng người thì không cảm thấy quá gian nan nữa.
Nàng vốn không phải người hoạt bát gì, có nằm yên trong phòng một mình cũng không sao cả.
Nghe được tiếng động, nàng quay đầu nhìn ra bên ngoài, thấy Hiền phi đi vòng vào không khỏi sững sờ, “Mẫu phi?”
Định ngồi dậy lại bị Hiền phi nhanh chóng đi đến bên giường đưa tay ngăn cản, cười tủm tỉm nói: “Cứ nằm đi, với mẫu phi cần gì khách khí như vậy?”
Đoan Mộc Điềm cũng không kiên trì, lại nằm trở lại giường nhìn bà hỏi: “Sao hôm nay mẫu phi lại rảnh rỗi xuất cung tới đây? Cũng không phái người đến thông báo trước một tiếng để bọn con chuẩn bị nghênh đón, ngài tới đột ngột vậy đúng là kinh hỉ đây này.”
“Vậy sao? Ta cũng cảm thấy vậy đấy.” Hiền Phi cười cong khóe mắt, đưa tay xoa xoa đầu Đoan Mộc Điềm nói, “Mẫu phi không chờ được muốn tới thăm con với tiểu bảo, trông mong đến đầy tháng lại cảm thấy quá dài, đành dứt khoát đi xin hoàng thượng cho ta xuất cung một chuyến. Sao rồi, thân thể đã đỡ hơn chưa?”
“Tạ mẫu phi quan tâm, con rất tốt, chỉ là suốt ngày nằm trên giường nên khó tránh khỏi nhàm chán thôi.”
“Nếu nhàm chán, con có thể tìm bọn nha hoàn đến tâm sự nha.” Bà cười cười, lại quay đầu nhìn Quân Tu Nhiễm, nói, “Nhiễm nhi, con rảnh rỗi phải ở cùng Điềm Điềm nhiều hơn mới phải.”
“Mẫu phi giáo huấn rất đúng, nhi thần nhớ kỹ.”
Hiền Phi lại không kìm lòng được rời lực chú ý đến tiểu bảo bối đang ngủ say trong ngừng, vô cùng vui mừng khẽ v.uốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn nói: “Đứa bé này thật đúng là càng nhìn càng yêu, ta nghe nói nó có đôi mắt giống cha, thật muốn xem một cái.”
Đôi mắt này không đơn giản chỉ là giống cha bình thường, bởi vì nó quá kỳ lạ nên từ bé tới lớn Quân Tu Nhiễm từng vì nó mà gặp quá nhiều trắc trở khổ cực, cho đến hôm nay đôi mắt này mới không còn bị người đời phỉ nhổ xa lánh nữa, thật khiến những người thân cận cảm thấy chua xót và vui mừng.
Ngón tay Hiền Phi nhẹ nhàng sờ qua mặt tiểu bảo bối, tiếp tục nói: “Đứa bé này miệng giống Điềm Điềm, mũi thì giống Nhiễm nhi, trán trơn đầy cũng giống Nhiễm nhi.”
Dưới sự ‘quấy rối’ của bà, tiểu bảo bối vừa ngủ không bao lâu đã tỉnh dậy, mắt vừa mở ra liền lóe ánh sáng tím như màu tím bảo thạch làm người ta chói mắt.
Đôi mắt Hiền Phi lập tức ngời, kề sát lại nựng nựng bé cười nói: “Đôi mắt này tuy là kế thừa màu mắt của Tu Nhiễm, nhưng hình dáng lại giống Điềm Điềm.”
“Như thế không tốt sao? Kết hợp được cả con và Điềm Điềm.” Quân Tu Nhiễm ngồi ở mép giường gần sát Đoan Mộc Điềm, được nghe lời ấy không nhịn được vừa cười vừa nói.
Hiền Phi nghe vậy đồng ý khẽ gật đầu, đáp: “Kể ra, tiểu bảo bối nhà ta kế thừa cả vẻ tuyệt sắc vô song của mẹ và phong thần tuấn lãng của cha, đúng là không muốn phong hoa tuyệt đại cũng khó đây này.”
Ai nha, Hiền Phi nương nương tự luyến thật đấy!
Tiểu bảo bối mở to đôi mắt trong veo như nước nhìn Hiền phi, cũng không biết nó có nhìn rõ hay không, chỉ thấy nó nhìn một lát liền mau chóng di chuyển mục tiêu, vùi đầu dụi dụi vào ngực bà, sau đó dường như cảm thấy không đúng lại lập tức chui ra, đầu nhỏ ngọ nguậy hai mắt đảo xung quanh, tay chân vung vẩy há miệng như sắp òa khóc.
Hiền Phi ngạc nhiên, đôi mắt thoáng chốc sáng lên không nhịn được cảm thán: “Tiểu bảo bối này chẳng lẽ là đang tìm mẫu thân? Thật là thông minh! Nhưng xem dáng vẻ của nó có phải là đói bụng rồi không?”
Nói xong bà đứng lên đưa tiểu bảo bối đến trước mặt Đoan Mộc Điềm, dường như tiểu bảo bối lập tức cảm giác được mùi của mẹ, bàn tay nhỏ bé vung vẩy, bắp chân đạp loạn, một phát bắt được ngón tay Đoan Mộc Điềm, cái đầu nhỏ không ngừng rúc rúc vào ngực nàng.
Hiền Phi thấy vậy vô cùng vui vẻ, Quân Tu Nhiễm thì lạnh mặt nhìn sang sau đó đi lấy khăn vải ấm tới để Điềm Điềm lau ngực cho tiểu bảo bối bú.
Hiền Phi nhìn cái này, lại nhìn cái kia, chỉ cảm thấy ba người này nhìn ai cũng thấy cực kỳ đáng yêu.
Xem tiểu bảo bối ở trong ngực mẫu thân bú ngon lành, không biết nghĩ tới điều gì sắc mặt bà bỗng dưng ngưng lại hỏi: “Đã kiểm tra cẩn thận thân thể cho tiểu bảo chưa? Nhiễm nhi, độc trong người con khi nào mới giải được?”
Đoan Mộc Điềm khẽ giật mình ngẩng đầu, Quân Tu Nhiễm ngược lại thản nhiên nói: “Mẫu phi yên tâm, Bảo Bảo không sao, con cũng đang tăng cường tìm hiểu động tĩnh của hai vị linh dược còn lại.”