Yêu Vương Quỷ Phi

Quyển 3 - Chương 52: Tiểu yêu nghiệt ra đời



Phủ Nghiêu vương náo loạn tứ tung, vô số người hầu sớm đã vận sức chờ huy động mau chóng ríu rít chạy về phía viện của chủ tử.

Quân Tu Nhiễm đang xử lý chính sự trong thư phòng bị kinh động nhanh chóng chạy tới, nhưng hắn mới chỉ kịp túm tay Điềm Điềm nói vài câu đã bị bà đỡ đuổi ra khỏi phòng, mặc kệ hắn tôn quý uy nghi cỡ nào cũng không ngăn được quyết tâm đuổi hắn ra ngoài của bọn họ.

Vì vậy hắn chỉ có thể đứng ở gian ngoài vô cùng lo lắng bất an, ngồi cũng không yên, lỗ tai dựng thẳng nghe ngóng động tĩnh bên trong, ánh mắt dõi theo đám nha hoàn tất bật, khi chứng kiến chậu nước trong suốt mang vào lúc bưng ra lại là một chậu máu thì hắn gần như phát rồ nhảy dựng lên muốn xông vô phòng.

May mắn bên cạnh có người nhanh mắt lẹ tay không sợ chết kéo hắn lại.

“Chủ tử, đừng xúc động, ngài ngàn vạn lần không được xúc động! Vương phi chỉ đang sinh em bé thôi, đây là hiện tượng rất bình thường, ngài không cần vào!” Tòng An dưới sự kích động trực tiếp nhào tới ôm chặt hông chủ tử mình, dùng chân lẫn tay ngăn cản chủ tử xông lên phía trước.

Tiếp đó hắn bỗng nhiên giật thót một cái, giây sau bỗng có một lực lớn ập tới quẳng hắn ra ngoài.

Giữa không trung, hắn không nhịn được đấm ngực dậm chân ảo não không thôi, còn nói không xúc động không kích động, kết quả hắn ngược lại còn kích động hơn cả chủ tử, quên mất chủ tử không thích người đụng chạm, kết quả bây giờ bị ném ra ngoài rồi.

Ai, sẽ bị văng ra tận đâu đây?

“Rầm” một tiếng rơi xuống đất, hắn nhanh chóng bò dậy sau đó nhẹ nhàng thở phào, bởi vì hắn phát hiện mặc dù chủ tử quẳng hắn đi nhưng cũng dừng bước không tiếp tục chạy vào phòng.

Giơ lên tay gạt mồ hôi trên trán, hắn thầm than một tiếng thật quá mạo hiểm, ít nhất chuyện vương phi từng cố ý thông báo đến bây giờ còn chưa thất bại.

Lúc trước vương phi từng cố ý nhắn chủ, nói đợi khi nàng chuyển dạ nếu chủ ý có ý đồ vào phòng quan sát thì bọn họ nhất định phải ngăn cản, bất kể dùng thủ đoạn gì bằng không nàng sẽ cho bọn họ biết mặt!

Nhưng hắn lại không cho rằng vương phi là bởi vì cố kỵ quan niệm nam nhân nhìn nữ nhân sinh con sẽ gặp xui xẻo gì đó, tám phần là do nàng cảm thấy lúc sinh con thần sắc nhất định sẽ rất dữ tợn vặn vẹo trông cực kỳ xấu nên mới ra mệnh lệnh này đấy.

Quân Tu Nhiễm đứng ở đàng kia ngưng thần tỉ mỉ lắng nghe động tĩnh bên trong, lông mày nhíu chặt gần như phát điên túm lấy nha hoàn vừa từ bên trong chạy vội ra hỏi: “Sao vương phi không có động tĩnh gì? Nàng có ổn không? Nếu vương phi có nửa điểm ngoài ý muốn nào thì các ngươi một người cũng đừng mong thoát!”

Nha hoàn nghe vậy thì kinh hoảng vội vàng đáp: “Hồi bẩm Vương gia, Vương phi hết thảy mạnh khỏe, rất thuận lợi, ngài không cần lo lắng.”

“Vậy vì sao không có động tĩnh gì?” Không phải nói nữ nhân sinh con đều rất đau hay sao? Chẳng lẽ Điềm Điềm đang cố nén đau đớn không kêu ra, không muốn làm hắn lo lắng?

Tam điện hạ nhíu mày càng chặt, nha hoàn quả thực cũng đã sắp khóc rồi, nhưng đúng lúc này nàng giống như nghe được âm thanh của trời đất, nghe được giọng vương phi ở gian bên kia vang lên: “Quân Tu Nhiễm, nếu chàng dám vào, ta sẽ phế chàng!”

Mọi người ở đây không khỏi giật thót, càng thêm khúm núm.

Lại nói phóng khắp thiên hạ này, sợ rằng cũng chỉ có một mình vương phi mới có gan dám nói chuyện với tam điện hạ như vậy.

Mà Quân Tu Nhiễm nghe được giọng Đoan Mộc Điềm liền buông nha hoàn ra, chuyển hướng nói vọng vào trong phòng: “Điềm Điềm, nàng thế nào rồi?”

“Ta rất tốt, không có việc gì, đừng ở bên ngoài nhao nhao lên quấy rầy ta sinh con!”

Giọng vương phi vẫn tỉnh táo lạnh lùng giống như thật sự không cảm nhận được đau đớn khó nhịn nào, chuyện sinh con bị nàng nói trở nên đơn giản giống như chỉ ở trong phòng gập người vài cái, trên thực tế giọng điệu vênh mặt hất hàm sai khiến Quân Tu Nhiễm như vậy càng làm cho vô số người cười ngất, hai nha đầu Đoan Mộc Nguyệt và Ninh Mật dùng mỹ danh đến Nghiêu vương phủ chăm sóc tỷ tỷ (cô cô) vài ngày nhìn nhau cười một cái, âm thầm dựng ngón cái với người trong phòng.

Tỷ tỷ (cô cô) thật sự siêu lợi hại!

Nhưng các nàng nghe nói sinh con rất đau đớn đó, vậy mà người bên trong còn nói các nàng vẫn là tiểu cô nương không cho các nàng đi vào, thật làm người ta lo lắng mà.

Đôi mắt tím của Quân Tu Nhiễm hơi lập loè, khoé miệng bĩu bĩu nhưng không dám tỏ vẻ một câu chỉ đành khuất phục dưới dâm uy của vương phi thân yêu, dằn xuống lo lắng và rối rắm trong lòng tiếp tục nôn nóng đi qua đi lại.

ở đây vẫn náo nhiệt như cũ, các bà đỡ nha hoàn ra ra vào vào không ngừng, trong phòng còn có tiếng bà đỡ trấn an cổ vũ nhưng chỉ thiếu duy nhất âm thanh của sản phụ vốn hẳn phải vang dội làm người ta chú ý nhất kia.

Nghiêu quản gia của vương phủ nhanh chóng phân phó xuống dưới, trước tiên cho người sang Đoan Mộc vương phủ và Đế sư phủ thông báo việc này, sau đó cũng tiến vào giai đoạn khẩn trương kích động như con ruồi mất đầu chạy loạn trong ngoài sân.

Ai ôi!!!, Đây chính là vị tiểu chủ tử đầu tiên trong vương phủ ta đấy, không biết là tiểu thế tử hay tiểu quận chúa, sẽ yêu nghiệt như vương gia hay tuyệt sắc như vương phi đây?

Ai ôi!!! Ai ôi!!!, dù sao bất kể thế nào thì tiểu chủ tử của Nghiêu vương phủ tất nhiên sẽ tôn quý bẩm sinh, đáng yêu ngây thơ hoạt bát lương thiện, đánh bật toàn bộ tiểu công tử tiểu thư trong thiên hạ rồi!

Thời gian trôi qua đã sắp một canh giờ, trong phòng vẫn không thấy chút dấu hiệu nào biểu lộ tiểu chủ tử sắp ra đời, mọi ánh mắt trong vương phủ đều nhìn vào cửa tràn đầy lo lắng và chờ mong.

Vị điện hạ nào đó đã nôn nóng đến sắp phát điên lên rồi!

Cũng đã qua một canh giờ, làm sao vẫn không có tiến triển? Mặc dù không nghe thấy tiếng Điềm Điềm kêu đau nhưng như vậy càng làm hắn lo lắng đau lòng, chỉ hận không thể đi vào thay thế nàng.

Hai nha đầu Đoan Mộc Nguyệt và Ninh Mật cầm tay nhau ngồi bên cạnh, hai mắt chuyển động theo bước chân lúc trái lúc phải của hắn sắp hoa lên rồi! Không khỏi ngồi ngay ngắn lại lắc lắc đầu làm cho mình thanh tỉnh chút ít sau đó quay đầu nhìn nhau cười trộm.

Các nàng chỉ là cảm thấy hiếm khi được nhìn thấy dáng vẻ nôn nóng như vậy của tam điện hạ, thật là thú vị!

Khi đoàn người của Đoan Mộc vương phủ mau chóng chạy tới, Đoan Mộc lão vương phi và Vương phi Ninh Thanh đang muốn đi vào phòng xem tình hình thì rốt cuộc cũng nghe bên trong truyền đến tiếng hoan hô, tíc tắc sau chỉ nghe tiếng trẻ con ‘oe’ một tiếng khóc vang khắp Nghiêu vương phủ.

Mọi người không khỏi dừng bước sau đó bùng nổ huyên náo, Quân Tu Nhiễm thì chân mềm nhũn gần như ngã khuỵ xuống đất, Thuận Tử bên cạnh vội vàng đưa tay đỡ đã thấy hoa mắt một cái, chủ tử đã xông vào nội thất không thấy bóng dáng đâu rồi.

Sau đó trong nội thất rối loạn một hồi, người ngã ngựa đổ.

“Vương gia, ngài vẫn không thể… Ai ôi!!!!”

Hiển nhiên là có người không biết nặng nhẹ không sợ chết muốn ngăn cản vị điện hạ nào đó đã sớm vô cùng lo lắng bất an lòng nóng như lửa đốt, kết quả bị đập bay ra ngoài.

Trong phòng, mọi thứ còn chưa dọn dẹp, có người đang cẩn thận lau rửa cho tiểu chủ tử, cũng có người đang đổi quần áo sạch sẽ cho vương phi thì vương gia đã trực tiếp vọt đến rồi.

Tất cả mọi người không khỏi bối rối, nhưng ngay trong lúc bối rối điện hạ đã đến trước giường nhìn kỹ người nằm trên giường dáng vẻ suy yếu, mi tâm chợt nhíu lại.

“Điềm Điềm, nàng sao rồi?”

Đụng phải cặp mắt vừa đau lòng vừa u buồn kia, những lời lạnh lùng sắp thốt ra của nàng cũng lập tức bị thu về, môi mỏng khẽ mở: “Ta không sao, để chàng lo lắng.”

“Đừng nói mấy lời ngốc ngếch này, là nàng chịu khổ mới đúng.” Hắn nâng tay nàng lên khẽ hôn rồi nói: “Sau này không cần sinh nữa, một đứa là đủ rồi.”

Bà đỡ đang bế tiểu chủ tử đã rửa ráy sạch sẽ cuộn trong chăn nhỏ đến chúc mừng nghe vậy lập tức lảo đảo một cái suýt làm rơi đứa nhỏ xuống đất, vội cuống quýt ôm vững rồi đi qua: “Chúc mừng Vương gia, Vương phi, là một tiểu công tử!”

Ánh mắt Quân Tu Nhiễm chuyển sang nhìn đứa bé được ôm tới trước mặt, chớp chớp mắt sờ cằm thì thào: “À, vậy là có hậu nhân rồi.”

Đoan Mộc Điềm bỗng nhiên phất tay đập hắn một cái, gắt nhẹ: “Chàng nghĩ cái gì đấy?”

Hắn lúc này biến sắc, cười dịu dàng thò tay tiếp nhận tiểu oa nhi, trong nháy mắt ôm vào lòng hắn đột nhiên cảm giác được có cái gì đó chảy xuôi từ lòng bàn tay tiến vào trái tim, nhẹ nhàng mềm mại lại ấm áp làm cho tim hắn cũng mềm theo.

Kìm lòng không được đưa tay khẽ gẩy nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn làm người ta không dám dùng lực sợ tổn thương da thịt bé, hơi nhăn nheo nhìn rất xấu nhưng hắn lại cảm thấy rất vui mừng.

Hắn cẩn thận ôm bé, quay người nâng bé tới trước mặt Điềm Điềm đang trông mong ngóng nhìn, thấy nàng rướn cổ ra coi sau đó nhíu màu nói:  “Xấu quá!”

Tròn tròn nhăn nhăn, thật sự quá xấu!

Những người khác vừa đi vào đã nghe được một câu này của Đoan Mộc Điềm, lão vương phi bước đến đầu tiên, nổi giận trừng nàng một cái rồi ôm tiểu oa nhi lên cúi đầu nhìn, không khỏi cười như hoa nói: “Xấu chỗ nào? Mẹ ngươi đúng là không có mắt.”

“Chọn trúng nam nhân tốt như bổn vương làm sao lại không có mắt chứ? Đúng không, Điềm Điềm?” Tam điện hạ nghiêng mày đáp mắt, ngả ngớn nói.

Đoan Mộc Điềm liếc hắn một cái dịu dàng cười: “Đúng vậy!”

Đoan Mộc Cảnh cũng xuất hiện tại cửa ra vào, nghe nói như thế không khỏi xen mồm: “Trước nay ta vẫn cảm thấy muội muội ánh mắt độc đáo, nhưng chuyện chọn phu quân này đúng là có hơi nhìn lầm rồi.”

Ninh Thanh “phì” cười, khóe miệng Quân Tu Nhiễm co lại, bỗng nhiên nét mặt tươi cười như hoa nở, nâng mi liếc mắt không có ý tốt nhìn về phía Đoan Mộc Cảnh đáp trả: “Bây giờ ngươi còn nói lời như vậy, đã lúc nào rồi?”

“Có cái gì không thích hợp hay sao?”

Ánh mắt Quân Tu Nhiễm bỗng nhiên rơi xuống Vinh Cầm Tịnh đứng phía sau Đoan Mộc Cảnh, cười càng thêm sáng lạn, nói: “Ah, Vinh đại tiểu thư, cô cũng tới?”

Sắc mặt Đoan Mộc Cảnh lập tức cứng đờ, mà Vinh Cầm Tịnh đã ló ra khỏi người hắn đi vào trong nội thất, kích động tới xem tiểu oa nhi rồi.

Trong lúc nhất thời, trong phòng sinh quả thực tràn ngập tiếng người huyên náo, hai tiểu cô nương Đoan Mộc Nguyệt và Ninh Mật cũng vọt lên níu tay Đoan Mộc lão vương phi la hét muốn xem tiểu bảo bối.

Đoan Mộc Điềm im lặng nhìn nhìn bỗng nhiên lại có chút mất mác, những người này chỉ xem tiểu bảo bối, cũng không thèm quan tâm nàng thoáng một phát.

Đang nghĩ ngợi, Ninh Thanh đã đến gần đưa tay dịch góc chăn cho nàng, nhu hoà sờ sờ gương mặt hơi tái nhợt của con gái nói: “Vất vả lâu như vậy xem như mẫu tử bình an, con cũng phải cố gắng nghỉ ngơi dưỡng thân thể cho tốt, ở cữ là chuyện rất quan trọng đó, đối với con còn quan trọng hơn cả mang thai mười tháng.”

“Vâng, cám ơn mẹ, con sẽ chăm chủ dưỡng thân thể.”

Vinh Cầm Tịnh cũng kề sát vào, con mắt quay tròn đảo qua một vòng trên người nàng hỏi: “Sinh con cảm giác thế nào?”

“Tỷ có thể tự mình nếm thử một chút.”

Khuôn mặt nàng lập tức đỏ ửng, mắt trợn to trừng Đoan Mộc Điềm, Ninh Thanh ở bên cạnh cười, cũng đồng tình gật đầu nói: “Loại chuyện này nghe người ta nói sao có thể hình dung được chuyện gì chứ? Mỗi người đều không giống nhau, Tịnh nhi chờ khi nào sinh con mới có thể có nhận thức xác thực được.”

Mặt đại tiểu thư càng đỏ hơn, tình huống này là sao, chẳng lẽ là bị em chồng và mẹ chồng tương lai liên thủ đùa giỡn rồi hả?

Quân Tu Nhiễm bị hai người này chen sang một bên liền dứt khoát đứng dậy, cười nhẹ nhàng ôn nhu dễ gần nói với đám người đang vây quanh tiểu bảo bối nhà hắn: “Điềm Điềm cần tĩnh dưỡng, hay là mời tổ mẫu sang phòng khách vậy.”

Lão vương phi lập tức quấn quýt không nỡ nhìn thằng nhóc trong ngực mình, Quân Tu Nhiễm thấy thế nói thêm: “Nếu ngài thích thì có thể ôm thằng bé theo.”

Lão vương phi ngẩng đầu, ánh mắt cổ quái nhìn hắn một phát, sau đó lại quay đầu nhìn về phía Đoan Mộc Tranh đang đứng bên ngoài vẫn không đi vào.

Quân Tu Nhiễm cũng không rõ lắm ánh mắt lão vương phi có ý gì, hắn chỉ cảm thấy một nhóm người nhao nhao ở đây quả thật quấy nhiễu Điềm Điềm nghỉ ngơi nghiêm trọng.

Ninh Thanh ngồi ở mép giường mím môi cười khẽ sau đó kéo Vinh Cầm Tịnh đi ra ngoài, lão vương phi lại lườm Quân Tu Nhiễm rồi cũng ôm tiểu bảo bối đi ra, bên ngoài còn có mấy nam nhân đang chờ xem tiểu bảo bối đây này.

Lúc này lại nghe bên ngoài truyền lời nói người của phủ Đế sư tới!

Đoan Mộc Điềm trơ mắt nhìn tổ mẫu ôm tiểu bảo bối của nàng đi, lại quay đầu nhìn về phía Quân Tu Nhiễm vừa ngồi trở lại mép giường, bẹp miệng hỏi: “Chàng không đi cùng sao?”

“Bây giờ ta muốn nhìn nàng hơn.”

Tâm tình của nàng lập tức chuyển biến tốt đẹp, mặt dán vào lòng bàn tay hắn cọ cọ, cuối cùng khó dấu mệt mỏi nỉ non nói: “Ta hơi mệt.”

“Vậy thì ngủ đi, ta ở đây với nàng.”

“Ừ.”

Nàng nói xong liền chậm rãi nhắm mắt lại chìm vào ngủ say, Quân Tu Nhiễm ngồi ở bên cạnh, vẫn nhìn nàng giống như cảm thấy có nhìn cả đời cũng không đủ.

Mà bên ngoài, Đoan Mộc lão vương phi ôm tiểu bảo bối ra lập tức thu hút hai cha con Đoan Mộc Tranh và Đoan Mộc Cảnh chờ đợi đã lâu, sau đó người bên phủ Đế sư rốt cuộc cũng chạy tới, trong thoáng chốc tiểu bảo bối không ngừng truyền hết tay này tới tay kia, mỗi người tiếp nhận đều yêu thương nâng nhẹ, bé tức thì bình yên nhắm mắt ngủ say giống như đang tiếp nhận cúng bái.

“Sao tiểu đệ đệ không mở mắt?” Ninh Giác lấm la lấm lét dò xét rướn người lên xem, nhìn thân hình nho nhỏ nằm trong ngực bà cố có chút vội vàng, vô cùng động tâm muốn xốc mí mắt lên cho tiểu bảo bối.

Tiểu tử này vừa mềm vừa nhỏ có gì đáng xem? Biết nhìn biết nói biết cười chơi mới vui chứ!

“Ôi!!!, nhanh như vậy đã sinh rồi sao?” Chợt có một giọng nói âm dương quái khí vang lên trên đỉnh đầu, Ninh Giác vừa ngẩng lên đã trông thấy Phượng Lâu mặc áo đỏ nổi trội chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện ở đây, con mắt chuyển sang trái phải một vòng cũng phát hiện ra Đoan Mộc Thần và Phượng Niệm, Phượng Niệm càng đến gần hơn, yên tĩnh tò mò nhìn tiểu bảo bối nằm trong ngực Ninh lão phu nhân.

Ninh lão phu nhân thấy thế mỉm cười, hạ tay đem tiểu bảo bối đưa tới trước mặt Phượng Niệm, cậu ngẩn ngơ sau đó sợ hãi vội vươn tay rồi lại không dám đụng vào, co rúm lại hơi rụt tay về.

Đứa trẻ bình thường luôn trầm ổn hơn cả người trưởng thành lần đầu tiên xuất hiện vẻ mặt kinh hoàng thất lễ.

Phượng Lâu ngồi xổm xuống tự mình dạy cậu cách bế trẻ em.

Đối với đứa nhỏ tám tuổi mà nói, ôm một đứa con nít cũng là cố hết sức đấy, nhưng Tiểu Phượng Niệm hiển nhiên không nằm trong số này, cậu nhẹ nhõm ôm tiểu oa nhi, động tác tuy hơi cứng ngắc nhưng không hề thấy chút nào cố hết sức, sau đó cậu cúi đầu nhìn kỹ tiểu tử mềm nhũn ngủ say trong ngực mình, bỗng nhiên ồ một tiếng.

Mọi người nghe vậy nhìn sang, thì ra tiểu bảo bối ngủ say rốt cuộc mở mắt rồi, sau đó tất cả mọi người lại giật mình ồ thêm một tiếng nữa.

“Oa, mắt tiểu đệ đệ màu tím đấy!” Ninh Giác gần như treo cả người lên người Phượng Niệm, níu lấy tay cậu chăm chú nhìn tiểu bảo bối, hoảng sợ nói.

“Giống Tam điện hạ!” Đoan Mộc Hồng không biết từ xó nào chui ra tiến vào dám người, mặt mũi tràn đầy kích động vui mừng nhìn tiểu bảo bối trong tay Phượng Niệm, xoa xoa tay muốn bế muốn bế!

Tiểu bảo bối nằm trong ngực Phượng Niệm, hơi bẹp miệng đảo tròn mắt, cũng không biết có nhìn thấy gì không, chỉ là bỗng nhiên giãy được hai tay trắng nõn từ trong tã lót túm lấy lọn tóc rũ xuống của Ninh Giác và Phượng Niệm, dưới tiếng kêu đau của bọn nó khanh khách cười.

“Này, thằng nhãi này quả thực xấu xa y hệt Đoan Mộc Điềm và Quân Tu Nhiễm!” Phượng Lâu chỉ vào tiểu bảo bối nói như thế, lại không hề có ý định tiến lên giải cứu con trai mình, thậm chí còn bảo: “Tiểu Niệm đừng dùng sức kéo, sẽ làm đứt tay nhỏ của nó đấy.”

Ninh Giác đang muốn kéo tóc ra nghe thế lập tức cứng đờ, một tay đỡ tóc mình một tay cầm nhẹ tay tiểu bảo bối không dám dùng lực, bẹp miệng đáng thương nhìn về phía bà cố bên cạnh, ai dè tiểu bảo bối còn không an phận, túm tóc hai người vẫn không quên vui mừng vung vẩy tay nhỏ, cười đến vô cùng vui sướng.

Bạn nhỏ Ninh Giác bị giật đến mức kêu ‘ai ui’ liên tục, Phượng Niệm cũng mím môi vẻ mặt chịu đựng, hơn nữa thằng bé lộn xộn ngoe nguẩy trong ngực làm nhất thời cậu cũng không ôm nổi, lảo đảo đụng vào Ninh Giác đối diện, sau đó giữa tiếng kêu gào thê thảm động trời của Ninh Giác cùng ngã lăn xuống đất cái ‘rầm’.

Thoáng chốc ai nấy đều rối loạn, mọi người vội vàng tiến lên nâng ba người ngã chồng lên nhau ngồi dậy.

Ninh Giác ngã mạnh nhất trực tiếp chổng vó lên trời còn bị đặt ở dưới cùng, lúc này nhịn không được nước mắt lưng tròng kêu đau không thôi, Phượng Niệm cũng nhăn mặt, khi được nâng dậy thì người cũng hơi lắc lư rồi hiển nhiên bị ngã không nhẹ, chỉ có tiểu bảo bối trong ngực được cậu bảo vệ không hư tổn chút nào, cũng không chịu bất luận kinh hãi gì còn có thể tươi cười vui vẻ.

Nhờ cú ngã này cuối cùng tiểu bảo bối đã thả lọn tóc của bọn họ ra, lại chuyển trận địa thò tay lên mặt Phượng Niệm, nắn nắn xoa xoa.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.