Cậu vừa mỉm cười, Thẩm Điềm đã ngẩn hết người, cô đỏ mặt cố ép bản thân đi về phía siêu thị, cô đi đến tủ lạnh của siêu thị thì vội quay đầu nhìn cậu.
Chu Thận Chi đang chuẩn bị quay người đi, nhìn thấy cô quay lại, bước chân cậu cũng khẽ dừng.
Thẩm Điềm cong cong đôi mắt, vẫy tay với cậu: “Bye bye.”
Cậu khựng lại, gật đầu: “Bye bye.”
Tim Thẩm Điềm chợt đập nhanh, hình bóng của chàng trai đứng bên dưới tán cây đã in sâu vào đôi mắt cô, phía sau là đại lộ với làn xe đông nghịt, ánh đèn rực rỡ chiếu xuống cậu.
Thẩm Điềm nghĩ trong lòng, cô thích cậu quá đi mất.
Cô mỉm cười quay người đi, vẫy vẫy quai cặp bước vào trong siêu thị.
Vừa đi vừa ngân nga.
“Tớ luôn lặng lẽ chờ đợi ở phía sau cậu, rất muốn được nhìn thấy nụ cười vô ý của cậu, có lẽ cậu sẽ không hiểu được trái tim tớ, tớ sẽ cố gắng khiến cho cậu cảm động…”
Trịnh Tú Vân đang lấy bao thuốc từ kệ hàng xuống, vừa quay người thì nhìn thấy cô con gái nhà mình giống như một chú chim nhỏ tung tăng bay vào, trong miệng còn ngân nga ca hát, giọng nói của cô mềm mại nên khi cất tiếng hát cũng rất hay. Động tác lấy bao thuốc của bà chậm lại, nhìn cô chăm chú nhưng Thẩm Điềm thì đang chìm đắm trong thế giới của chính mình.
Hoàn toàn không chú ý gì đến ánh mắt yêu thương của mẹ mình, cô vươn tay lấy bánh su kem trên kệ hàng xuống, ngó đầu qua tít mắt cười: “Mẹ ơi, con ăn cái này chút nha, con sẽ nhớ đánh răng mà.”
Trịnh Tú Vân nheo mắt, nói: “Ăn đi.”
“Viết bài tập xong chưa đấy?”
Thẩm Điềm xé bao bì ra, gật đầu: “Con làm xong rồi.”
Ngữ khí Trịnh Tú Vân thản nhiên hỏi: “Lớp 10 của tụi con cũng ép ở lại học tiết tự học buổi tối à?”
Thẩm Điềm vốn định trả lời là không có nhưng sau đó thì bèn cảnh giác, cô nhét một chiếc bánh su kem vào miệng, nói: “Tuy là không có nhưng rất nhiều bạn tự động ở lại học tiết tự học, hôm nay đa số mấy bạn đều ở lại học đó mẹ.”
Trịnh Tú Vân nhìn vào đôi mắt hạnh to tròn của con gái.
Bà gật đầu: “Được thôi, sau này về nhà sớm một chút.”
“Dạ vâng mẹ.” Thẩm Điềm thở phào: “Vậy con lên lầu đây.”
“Ừm, à đúng rồi, cái bài con hát lúc nãy tên gì đấy, nghe hay đó.”
Thẩm Điềm cười đáp: “Đến gần thêm một chút nữa! Nghe hay lắm luôn, mẹ ơi hay là siêu thị nhà mình cũng mở bài này đi.”
“Được.” Trịnh Tú Vân đồn ý, cầm điện thoại lên tìm kiếm và tải về máy.
Thẩm Điềm mở cửa ra, đi vào trong và lên lầu.
– ——-
Về đến căn phòng nhỏ của mình, Thẩm Điềm ăn hết bánh su kem rồi mang túi vứt vào trong thùng rác, rót một ly nước sau đó ngồi xuống cạnh bàn, lấy quyển nhật ký ra.
Tối hôm nay.
Cậu ấy đã gọi tên của cô.
Không ngờ cậu lại biết được tên của cô.
Aaaaa…
Hơn nữa còn đưa cô về nhà…
Aaaaa…
Hai người còn nói chuyện với nhau nữa.
Aaaaa…
Cô nhất định phải thi được vào lớp chuyên!!!
Cố lên.
Thẩm Điềm.
Hôm sau, Thẩm Điềm biết được chuyện từ lời kể của Chu Lượng Lượng rằng đám người hôm qua là người bên Trung học 3, hình như là vì có một bạn nữ bên Trung học 3 thích Trần Ấp, tỏ tình bị từ chối, thế nên đám lưu manh bên Trung học 3 đến để kiếm chuyện với Trần Ấp.
Thẩm Điềm sững người: “Có đánh nhau không vậy?”
Chu Lượng Lượng đáp: “Không biết nữa. Để tớ đi coi thử.”
Cậu ấy đứng dậy tiến về lớp 8, đến để thăm dò tin tức đồng thời cũng thăm luôn Trần Ấp. Trần Ấp nằm ườn trên bàn ngủ, không nhìn thấy gì cả, Chu Lượng Lượng nhún vai đi trở về. Trước khi về cô nhìn thấy một bạn nữ đặt một chai sữa lên trên bàn của Trần Ấp, bạn nữ đó đội nón nên nhìn không rõ mặt mũi.
Chu Lượng Lượng chỉ liếc sơ qua rồi trở về lớp 9, cậu ấy ngồi xuống bên cạnh Thẩm Điềm, nói: “Chắc là không đánh nhau đâu, tớ thấy cậu ấy khá bình thường.”
Thẩm Điềm “ồ” một tiếng đáp lời.
Cũng đúng, nếu mà có đánh nhau thì trường sớm đã thông báo rồi.
Nhưng nếu thông báo cũng không liên quan gì đến cô, cô bây giờ phải cố gắng học tập. Nghỉ giữa giờ, Chu Lượng Lượng sơn móng tay còn Thẩm Điềm thì giúp cậu đi rót nước. Thẩm Điềm cầm bình giữ nhiệt đứng lên, bước ra từ cửa sau vừa hay gặp phải Trần Ấp đang đút tay vào túi áo khoác đồng phục bước ra, giống kiểu đối mặt nhau vậy.
Trần Ấp vừa mới ngủ dậy, cậu vò vò đầu, nheo mắt nhìn.
Thẩm Điềm không chú ý đến cậu ấy, lướt qua mà đi, Trần Ấp ngước mắt nhìn lên cửa sau của lớp 9 thì bèn nhớ lại cảnh tượng khi Chu Thận Chi xuất hiện tối hôm qua.
Cậu ấy đột nhiên hiểu ra được gì đó.
Trần Ấp chậc lưỡi.
Thời tiết đang dần chuyển từ lạnh lẽo sang ấm áp hơn. Đến cuối tháng tư, đồng phục được đổi thành đồng phục mùa hè, mặt trời treo trên đỉnh đầu cả ngày trời. Thẩm Điềm cũng không còn ngủ nướng như mùa đông hay mùa xuân nữa, cô thức giấc sớm hơn một chút.
Cột tóc gọn gàng, mặc áo khoác đồng phục trường lên, đeo thêm cặp sách, cộp cộp bước xuống lầu. Thẩm Xương Minh luộc bánh chẻo cho cô và cầm thêm cho cô một hộp sữa.
Thẩm Điềm đứng bên cạnh quầy thu ngân, ăn vài cái bánh chẻo, sau đó thì lấy theo hộp sữa rồi bước đi đến trường.
Hôm nay cũng được tính là đến sớm.
Chiếc xe buýt của trường cũng vừa đến, rất nhiều bạn học sinh bước xuống từ trên xe, người trước người sau kéo vào trong trường, Thẩm Điềm cắn ống hút, vừa ngước mắt nhìn lên thì trông thấy…
Chu Thận Chi nước từ trên xe xuống, dáng người của cậu rát cao, ánh nắng chiếu xuống gương mặt cậu, trên tay của cậu cũng cầm một hộp sữa, tay còn lại đặt vào trong túi quần đi về phía cổng trường.
Con tim Thẩm Điềm đập lên phình phịch.
Thì ra cậu đi xe buýt của trường đi học sao!
Aaaaa…
Không ngờ là đến bây giờ cô mới biết.
Cậu bước đi trong dòng người đang tiến vào trường, vô cùng nổi bật trong đám đông, bên cạnh có rất nhiều bạn nữa đã bước qua nhưng vẫn quay đầu lại nhìn cậu. Thẩm Điềm siết chặt hộp sữa trong tay bước đi nhanh hơn, định sẽ đến gần cậu hơn, cô cố xuyên qua biển người, đôi lúc sẽ uống một ngụm sữa, đôi mắt vẫn dán chặt vào người con trai cao cao phía trước, nếu như cậu ngồi xe buýt.
Vậy thì thời gian chắc chắn sẽ cố định, thế sau này cô có thể xác định được thời gian đi học rồi.
Woa~
Quá tuyệt.
Ngay lúc này, Trần Ấp với gương mặt chưa tỉnh ngủ đi về phía cậu ấy, gọi cậu một tiếng.
Chu Thận Chi dừng bước, đôi mắt liếc nhìn qua, đợi cậu ấy một lúc.
Cậu đột ngột dừng lại.
Thẩm Điềm trở tay không kịp, khi sắp phải đụng vào lưng cậu thì ngay tức khắc siết chặt hộp sữa rẽ qua hướng khác, kết quả lại đụng thẳng vào cô bạn đang trực cờ đỏ.
Cô bạn đó túm lấy tay áo của Thẩm Điềm, kéo cô trở lại: “Dây kéo đồng phục của cậu vẫn chưa kéo hết.”
Ở cấp hai Thẩm Điềm cũng đã bị bắt lại mấy lần, đến lớp 10 thì ổn hơn, ít khi bị bắt, không ngờ là hôm nay lại đột nhiên bị bắt, mặt cô đỏ lên, ngoan ngoãn trả lời: “Tớ kéo lên ngay đây.”
Cô cúi đầu, một tay kéo dây khóa lên, tuy cấp hai cô đã từng bị bắt nhưng nói gì đi nữa thì cô vẫn cảm thấy có chút ngại ngùng, cô cảm giác những người đi qua cô đều sẽ quay lại nhìn mình.
Mặc dù rất có thể chỉ là ảo giác.
Ánh nắng đang rất tốt, chiếu xuống gương mặt cô, lông tơ trên mặt cô gái cùng với đôi gò má ửng hồng rất rõ ràng.
Chu Thận Chi đã tận mắt nhìn thấy cô bị bắt lại.
Khoé môi cậu khẽ cong lên, thờ ơ lướt qua người cô, trong không khí tỏa ra mùi hoa đào thoang thoảng, tựa như toả ra từ mái tóc cô.
Trần Ấp đưa mắt nhìn cô gái đang kéo khoá áo khoác lên.
Cậu ấy bật cười đút tay vào túi: “Chu Thận Chi, cậu ấy tên Thẩm Điềm hả?”
Chu Thận Chi nghe xong, ngoảnh đầu liếc nhìn cậu ấy.
Trần Ấp phì cười khoái chí, giọng nói đùa cợt: “Chậc chậc, giấu kỹ quá nhỉ.”
Ngữ khí Chu Thận Chi mệt mỏi.
“Giấu cái gì? Tao không có giấu.”
Trần Ấp lại mỉm cười.
Có những lời không cần nói rõ, nhìn vào ánh mắt là có thể biết được.
Cậu vỗ nhẹ vào vai Chu Thận Chi: “Đi đây.”
“Bye bye.” Giọng điệu Chu Thận Chi uể oải, rẽ qua hướng của lớp chuyên, Trần Ấp thì rẽ qua lầu dạy học của lớp 8 đi.
Ở phía sau.
Thẩm Điềm cuối cùng cũng kéo khoá xong, cô nhanh chóng uống hết sữa rồi vứt hộp vào thùng rác, vừa hay cũng là thùng rác mà Chu Thận Chi vứt hộp sữa.
Hai hộp sữa nằm chồng lên nhau, Thẩm Điềm đút tay vào trong túi áo khoác, quay người vội đi về lớp học, cô đưa mắt nhìn dòng người ở phía trước thì đã không còn thấy bóng dáng cao to kia nữa.
Cô thở phào…
Ngày mai nhất định phải đến đúng giờ.
Đúng giờ để bắt gặp cậu trong biển người.
Oh yeah.
– ——-
Sáng hôm sau.
Thẩm Điềm tỉnh dậy từ rất sớm, tính toán thời gian bước ra ngoài.
Quả nhiên nhìn thấy cậu bước xuống xe buýt trường từ phía xa, Thẩm Điềm hít một hơi thật sâu, cắn bánh mì và kéo thật kỹ dây kéo áo đi về phía đang có cậu ở đó.
Chu Thận Chi cũng đã nhìn thấy búi tóc kia trong biển người.
“Chu Thận Chi đợi tớ với.” Trần Vận Lương cúi người cột dây giày, gọi với một tiếng, Chu Thận Chi nghiêng người đưa mắt nhìn Trần Vận Lương, cũng được xem là đợi cậu ấy một lúc.
Thẩm Điềm vốn muốn đi về phía của cậu, đi theo bước chân của cậu.
Nhưng ai ngờ được rằng cậu đột nhiên dừng bước, cô sững người chỉ có thể rẽ vào cổng trường trước. Ngay lúc này Chu Lượng Lượng cũng trong biển người chen chúc đến, khoác lấy cánh tay cô, giơ tay xé miếng bánh mì trên miệng của cô ra.
“Cho tớ miếng!”
Thẩm Điềm không kịp trở tay, chỉ có thể xé ra một miếng nhỏ cho cậu ấy.
“Cậu không ăn sáng hả?”
Chu Lượng Lượng siết chặt cánh tay cô, đáp lời: “Thức trễ quá, cậu cũng biết là nhà tớ xa cỡ nào, lúc nãy ba tớ chạy xe điện đưa tớ đến đây đó, vừa mới đến cổng trường đã đá tớ xuống rồi.”
Thẩm Điềm “hả” một tiếng ngạc nhiên.
“Sau này cậu phải thức sớm tí, vào trường đã rồi đi vào cửa hàng tiện lợi mua chút gì đó ăn.”
“Cho tớ thêm miếng nữa.” Chu Lượng Lượng nhìn trên miệng Thẩm Điềm vẫn còn một ít, cậu ấy đói quá nên há miệng cắn lấy miếng bánh đang còn trên miệng Thẩm Điềm, Thẩm Điềm ngây người, thốt lên một tiếng thì vội né ra.
“Cậu đi ra.”
“Cho tớ miếng đi mà.” Chu Lượng Lượng lại tiến sát lên trước.
Thẩm Điềm ngả người về sau.
Hai cô gái vừa đi vừa giỡn.
Giỡn đến bước chân cũng chầm chậm lại, Thẩm Điềm lùi về sau một bước đẩy Chu Lượng Lượng ra.
Mà sau lưng cô là Chu Thận Chi đang đặt tay vào túi quần, sắc mắt uể oải nhìn cô đùa giỡn, Trần Vận Lương cũng chú ý đến hai cô gái này, cậu ấy nhận ra một trong số hai người họ là người nhảy dây.
Cậu ấy cười nói: “Bạn nữ đó trông vui quá nhỉ.”
Chu Thận Chi trong mắt môi đều hiện lên nét cười nhẹ nhưng không trả lời Vận Lương.
Khoảnh khắc mà Thẩm Điềm lùi bước.
Xém chút thì va phải cậu.
Chu Thận Chi hơi né người ra, nhìn thấy gương mặt cô đỏ ửng.
Nhưng Thẩm Điềm còn chẳng chú ý đến điều đó, cô đã bị Chu Lượng Lượng phiền lắm rồi, cô lấy xuống miếng bánh mì còn sót lại trên miệng nhét vào miệng của Chu Lượng Lượng: “Cho cậu nè, cho cậu hết luôn.”
Chu Lượng Lượng cười khoái chí, nhai nhồm nhoàm nói: “Thật ra thì chủ yếu là tớ muốn hôn cậu thôi.”
Thẩm Điềm quay phắt đầu liếc nhìn Chu Lượng Lượng.
Chu Thận Chi cũng nghe thấy cậu nói này của, cậu thờ ơ nhìn qua Chu Lượng Lượng, ngay lúc này, phía trước có người vẫy tay với cậu, là Trịnh Thiệu Viễn, giọng nói Chu Thận Chi mệt mỏi vang lên, trầm lạnh: “Nhường đường.”
Giọng nói vừa vang lên.
Hai cô gái phía trước mặt chợt ngây người.
Thẩm Điềm cứng đờ.
Chu Lượng Lượng bất giác quay đầu thì chạm phải ánh mắt khẽ nhướng của cậu nam cao to đó, cậu ấy cũng sững người. Sau đó, Chu Lượng Lượng vô thức buông Thẩm Điềm ra, Chu Thận Chi bèn một tay nắm quai cặp đi xuyên qua giữa bọn họ. Trần Vận Lương ngẩn người một chốc rồi vội vã vượt lên, mỉm cười nhìn Chu Lượng Lượng: “Cảm ơn ha, tụi tớ đang gấp.”
Tiếp đó thì chạy đến trước mặt Chu Thận Chi.
Cậu nghiêng người bước qua, mang theo một mùi hoa quế thoang thoảng, Thẩm Điềm chớp mắt, đỏ mặt nhìn theo bóng hình của người con trai đó.
Chu Lượng Lượng bị tách ra lại sáp lại với cô, tiếp tục khoác tay Thẩm Điềm, nói: “Chậc chậc, lúc nãy tụi mình giỡn vậy bộ đạp phải chân của họ rồi à?”
Thẩm Điềm nhớ lại khi nãy sau đầu của cô có va vào ai đó, cô mở to mắt: “Chắc là đụng cậu ấy rồi!”
Chu Lượng Lượng kéo theo Thẩm Điềm đi về lầu dạy học của lớp 9, nói: “Chắc vậy thật rồi, có điều không ngờ Chu nam khôi lại đi qua người tụi mình như vậy, ngữ khí của cậu ta lúc nãy có chút lạnh lùng, tớ cũng hết cả hồn đó.”
Thẩm Điềm nhớ lại.
Hình như đúng là có chút lạnh lùng.
Cô có đôi phần ủ rũ, đẩy Chu Lượng Lượng một cái: “Vừa nãy không nên giỡn như vậy, nói không chừng tớ đụng phải cậu ấy thật rồi, aaaaa.”
Chu Lượng Lượng cười hí hửng: “Có gì đâu, cậu cũng có thích cậu ta đâu.”
Thẩm Điềm: “…”
Mé…
Ai không thích cậu ta chứ!
Thích lắm có biết không!
Aaaaa…
Có khi nào sẽ để lại ấn tượng không tốt với cậu không nhỉ.
Chợt nhớ lại lúc trước khi cậu đưa cô về nhà, Thẩm Điềm lại càng cảm thấy bản thân vừa nãy có thể là va vào cậu thật rồi hay sao đó, cứu tôi.
Huhuhu…
Tất cả đều tại Chu Lượng Lượng.
Chuyện này cũng gián tiếp ảnh hưởng đến cô, những ngày sau đó cô còn chẳng dám gặp cậu khi đi học nữa, cô điều chỉnh lại thời gian. Muộn hơn thời gian chiếc xe buýt của trường một chút, cơ bản là tận mấy lần đều không nhìn thấy cậu nữa, cậu đã đi vào trong mất rồi, Thẩm Điềm thở phào, sau đó ngày nghỉ lễ một tháng năm cũng đến.
Qua kỳ nghỉ dài này là kỳ thi cuối kỳ.
Thẩm Điềm dứt khoát thu dọn sách vở đi đến nhà Chu Lượng Lượng học. Bởi vì phát hiện ra Trịnh Tú Vân sắp phát hiện ra rồi, vẫn là nên nhanh chóng rời khỏi siêu thị sẽ tốt hơn.
Nhà của Chu Lượng Lượng yên tĩnh hơn rất nhiều, ba mẹ của cậu ấy sớm đi về khuya, Thẩm Điềm ở nhà cậu ấy có thể chuyên tâm học hành.
Trịnh Tú Vân cứ nghĩ cô cùng Chu Lượng Lượng ra ngoài chơi, cũng chẳng quan tâm.
Cô cắn bút vừa giải đề vừa nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hễ được nghỉ thì lại nhớ cậu vô cùng.
Hi hi.
Cô đã hạ quyết tâm sau khi nghỉ lễ xong thì nhất định sẽ thức sớm một lần, ngắm cậu.
Thế là sau khi kỳ nghỉ lễ dài kết thúc.
Thẩm Điềm vừa sáng ra đã thức giấc, lần này không mang theo bánh mì nữa, cô trực tiếp ăn hết luôn, uống sữa xong thì lại mang thêm một phần bánh mì nhét vào trong cặp, đây là cô mang cho chu Lượng Lượng.
Sau đó cô bước đi về phía cổng trường.
Chiếc xe buýt của trường cũng vừa đến, cơ mà người đã xuống hết rồi nhưng vẫn chưa thấy cậu xuống, Thẩm Điềm hơi sững người, chuyện gì thế.
Cô nhìn thấy cậu bạn Trần Vận Lương kia xuống xe, đi vào trong.
Thẩm Điềm ngơ ngác, bước đi nhanh hơn, cũng bước về phía cổng trường.
Có một bạn nữ chen qua đó, đi đến bên cạnh Trần Vận Lương, nói: “Ba của Chu Thận Chi về rồi hả?”
Trần Vận Lương gật đầu: “Đúng rồi, còn nữa bà nội cậu ấy cứ ho mãi thôi, không khoẻ lắm, Chu Thận Chi bây giờ chắc là không đi học sớm vậy nữa đâu.”
Bạn nữ đó hình như là bạn cùng bàn với Chu Thận Chi.
Thẩm Điềm nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ, trong lòng cô bất ngờ thốt lên, thì ra trong nhà cậu ấy xảy ra chuyện nên mới không ngồi xe buýt đến trường.
Cô cũng yên tâm hơn, sau đó thì bước vào trong trường.
Trước khi cổng trường đóng lại.
Chu Thận Chi mới bước xuống từ một chiếc xe, giữ quai cặp rồi bước về phía lớp chuyên.
– ——-
Kỳ thi giữa kỳ kết thúc.
Thành tích của Thẩm Điềm vượt lên đứng hạng thứ năm của lớp.
Bảng thành tích vừa được phát ra, mọi người đều rất ngạc nhiên, lần lượt quay đầu lại nhìn Thẩm Điềm, thầy chủ nhiệm vô cùng tự hào, ông đứng trên bục giảng, nói: “Các em đều phải học tập theo bạn Thẩm Điềm đấy, thật sự là quá giỏi.”
Thẩm Điềm có chút kích động.
Cô nhìn bảng thành tích của mình, xoay người ôm chầm lấy Chu Lượng Lượng hét lên.
Cảm giác như cô khoảng cách của cô với lớp chuyên càng ngày càng gần.
Chu Lượng Lượng cũng rất tự hào, cậu ấy ôm chặt lấy Thẩm Điềm: “Không ngờ rằng Điềm của tớ lần được thật rồi này.”
Thẩm Điềm vô cùng hưng phấn.
“Đúng đó, đúng đó, tan học tớ mời cậu đi ăn gì đó!”
“Ok luôn.”
Chu Lượng Lượng gật đầu.
Suốt một ngày, Thẩm Điềm đều bị chìm đắm trong một kiểu trạng thái hưng phấn, sự nỗ lực được đền đáp sẽ làm cho con người ta ngập tràn động lực. Buổi tối cô vẫn sẽ tham gia tiết tự học buổi tối như cũ, khoảng chín giờ rưỡi cô mới thu dọn sách vở về nhà, trong tay cô cầm chắc bảng thành tích, nhảy nhót tung tăng xuống lầu, rẽ qua một bụi cây.
Đi qua con đường chính để ra được cổng trường, thì có một bóng người cũng bước xuống lầu từ lớp chuyên ra. Thẩm Điềm vô tình đưa mắt nhìn, nhịp thở như chợt ngưng lại.
Bóng người đó là Chu Thận Chi, cậu siết quai cặp trong tay, xoa xoa cổ, uể oải bước xuống bậc thang, liếc mắt nhìn chợt thấy cô.
Thẩm Điềm cũng nhìn vào đôi mắt đào hoa của cậu, tim hẫng đi một nhịp.
Cô nhanh chóng thu tầm mắt về, điều chỉnh nhịp thở đi lên con đường chính.
Dường như tối hôm nay học sinh vô cùng ít.
Chu Thận Chi nhìn thấy bóng dáng của cô gái đó, ung dung thong thả bước sau lưng cô.
Mùa hè.
Các bạn nữ đều sẽ mặc đồng phục hè, tóc của cô hình như dài hơn một chút, tóc cũng đã nhiều hơn, chiếc cổ mảnh mai trắng nõn ẩn hiện ra. Chiếc dây chun trên búi tóc được đổi thành một chú gấu, một chú gấu rất nhỏ.
Thẩm Điềm có một khoảng thời gian không nhìn thấy cậu.
Thật hối hận khi bây giờ lại chạy lên trước cậu, sớm biết vậy đã đi chậm hơn cậu vài bước, để đi phía sau cậu, nhìn theo bóng lưng cậu, cũng tốt rồi.
Aaa.
Nhịp tim cô cứ đập mãi không ngừng.
Ánh trăng cùng với ánh đèn đường chiếu xuống, chiếu rọi vào giữa hai người họ, có thể nhìn thấy bên dưới ánh đèn kia những nơi mà cô gái đi bước qua thì người con trai đó cũng sẽ bước qua, bước chân đồng nhất.
Chắc là do quá đỗi căng thẳng.
Bàn tay cầm bảng thành tích của Thẩm Điềm bị gió thổi bay ra sau.
Thẩm Điềm hốt hoảng, kêu lên một tiếng, quay người lại bắt lấy.
Bảng thành tích đó cứ vậy mà bay đến cạnh chân của Chu Thận Chi. Người con trai đó cúi người, vươn tay nhặt lên rồi đứng thẳng người, nhìn qua cô và đưa nó lại cho cô.
Tim Thẩm Điềm đập nhanh hơn, đôi tai cũng ửng đỏ, cô chớp mắt, đưa tay ra lấy: “Cảm ơn cậu.”
Chu Thận Chi liếc mắt nhìn xếp hạng ở bên trên đó, cậu ngước mắt lên, giọng nói có chút mệt mỏi: “Lại tiến bộ rồi hả?”
Thẩm Điềm có chút khó thở.
Nhìn vào đôi mắt cậu bên dưới ánh đèn, cô ừm đáp một tiếng.
Đuôi mắt cậu cong lên, mỉm cười.
“Giỏi quá.”
– —–
[Tác giả có điều muốn nói]
Ngày mai nhất định sẽ viết đến lớp 12 mà, tối nay viết không hết rồi, moa~ Yêu mọi người.