Mỗi khi cậu cười, Thẩm Điềm đều nhìn đến ngơ ngác và lần này cũng không ngoại lệ.
Cô lẩm bẩm nói: “Cảm ơn.”
Đồng thời cũng cẩn thận cầm chắc bảng thành tích trong tay.
Lúc này, có một tiếng còi xe tít tít vang lên bên ngoài cổng trường.
Chu Thận Chi ngước mắt liếc nhìn lên rồi sau đó thu tầm mắt về, nhìn cô và nói: “Về nhà sớm đi.”
Thẩm Điềm gật đầu, cô cũng ngoảnh đầu nhìn ra phía cổng trường, ở đó có một chiếc xe ô tô màu đen, chắc là đến để đón cậu. Chu Thận Chi lướt qua người cô bước về phía chiếc xe đó.
Thẩm Điềm siết chặt bảng thành tích cũng bước về phía cổng trường mà đi. Chính là ở phía sau cách cậu chỉ vài bước chân, cô ngắm nhìn bóng hình cao cao của cậu.
Trong lòng không ngừng thét lên.
Cô lại nói chuyện với cậu nữa rồi!
Aaa…
Cậu khom người lên xe, đèn xe chợt sáng lên, chiếc xe điều chỉnh hướng quay đầu lại. Thẩm Điềm bị chói mắt bởi ánh đèn của xe, sau đó chiếc xe cũng rời đi, nó cũng chạy lên trên quốc lộ và hoà vào dòng xe tấp nập.
Thẩm Điềm đứng ở trước cổng trường một lúc.
Ngẩn ngơ nhìn theo chiếc xe ô tô đã khuất xa khỏi tầm mắt, nghĩ bụng, cô vẫn cần phải cố gắng hơn nữa, giành cơ hội được cùng lớp với cậu ấy, sau này có thể cùng cậu ấy nói chuyện thường xuyên hơn!
Cố lên nha!
Thẩm Điềm!
Cô ôm nỗi niềm hưng phấn về đến nhà, Trịnh Tú Vân vừa quay người thì nhìn thấy biểu cảm vui vẻ của cô con gái, bà nhướng mày.
Thẩm Điềm vô thức mang bảng thành tích giấu vào trong túi áo, cô cười hí hửng, chạy qua đó ôm chầm lấy Trịnh Tú Vân, Trịnh Tú Vân sững sờ một lúc rồi liếc nhìn cô.
“Vui vậy sao?”
Thẩm Điềm gật đầu: “Đúng rồi ạ!”
“Ồ? Tại sao lại vui như vậy?”
Thẩm Điềm nhìn mẹ: “Vui vẻ cũng cần có lý do sao ạ? Chỉ là thấy vui thôi, mẹ ơi con muốn ăn khuya.”
“Ba con đang nấu kìa.” Trịnh Tú Vân gỡ cặp cô xuống đặt ở một bên, bà không giống với những người mẹ khác, căn bản là bà sẽ chẳng hỏi han gì đến thành tích học tập của cô ra sao.
Đôi lúc hứng lên thì hỏi đùa vậy thôi.
Không nhớ ra thì sẽ không hỏi, cách nghĩ của bà ấy rất đơn giản, con đường sau này của Thẩm Điềm tốt nhất là kế thừa siêu thị của bà.
Vậy nên việc Thẩm Điềm vừa bước vào đã phấn khích, vui vẻ như vậy cũng đã gieo lại trong lòng Trịnh Tú Vân sự hoài nghi. Bà vuốt tóc của cô con gái, nhìn nét cười trên gương mặt cô, Trịnh Tú Vân trong lòng “hừ” nhạt một tiếng.
Chỉ có điều.
Vui vẻ như vậy còn hơn đau buồn.
Tâm trạng của con người có giá trị cao nhất.
Tất cả những thứ khác đều là phù du.
– ——
Bởi vì câu nói “Giỏi quá” kia của cậu.
Thẩm Điềm hệt như được tiêm thêm động lực, những hôm sau đó cô càng nỗ lực hơn, kiểu cột hẳn băng rôn phấn đầu lên đầu. Thành tích của cô trong lớp 9 khá tốt nhưng ở toàn trường thì vẫn chưa ổn, cách lớp chuyên còn cả một đoạn đường dài.
Sau khi kỳ nghỉ hè qua đi, phải chọn ban học cho mình.
Thẩm Điềm lựa chọn ban tự nhiên, khi cô tuyên bố trước cả nhà thì Thẩm Xương Minh ngây người, Trịnh Tú Vân thì buông hẳn đôi đũa xuống bàn, bà ấy ngẩng đầu lên nhìn về phía Thẩm Điềm: “Con chắc chưa?”
Thẩm Điềm gật đầu.
Sắc mắt Trịnh Tú Vân không được tốt lắm, bà ấy trừng mắt nhìn Thẩm Điềm: “Con lấy bảng điểm con lại đây!”
Thẩm Điềm ho khụ một tiếng rồi lấy bảng thành tích mới nhất từ trong cặp ra, thận trọng đặt nó lên bàn, bây giờ cô đã đứng thứ hai cả lớp rồi.
Những bạn đứng trong tốp năm của lớp cô, bọn họ học hành rất hời hợt nên bị cô vượt mặt cũng chẳng có cảm giác gì.
Lần này bị Thẩm Điềm vượt lên, bọn họ còn quay sang chúc mừng cô nữa.
Trịnh Tú Vân nhìn thấy thành tích đột nhiên vượt bậc này của cô, ngược lại chẳng cảm thấy vui vẻ chút nào, bà chỉ ngẩng đầu nhìn cô: “Vậy nên cứ nhất định phải vào ban tự nhiên sao?”
Thẩm Điềm gật đầu, rất kiên quyết.
Trịnh Tú Vân nheo mắt: “Được.”
Thẩm Xương Minh nhìn thấy bảng thành tích của cô xong, kinh ngạc vô cùng, khen cô hết lời: “Cục cưng nhà chúng ta bây giờ là giỏi vậy rồi ư!”
Thẩm Điềm cười tít mắt dựa vào vai của ông, khoác tay Thẩm Xương Minh: “Đúng rồi đó ba ơi.”
Thẩm Xương Minh vô cùng vui mừng, nói rằng phải làm thật nhiều đồ ngon cho cô ăn, còn kéo ngăn tủ ra lì xì cho cô nữa. Trịnh Tú Vân ở bên cạnh không ngăn cản nhưng cũng lạnh lùng theo dõi.
Nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Thẩm Xương Minh.
Đàn ông đúng là heo mà.
Bà lập ra một quy định cho Thẩm Điềm, nghỉ hè phải đảm bảo được một tuần đi ra ngoài chơi ba ngày, bốn ngày còn lại có thể ở nhà học tập, Thẩm Điềm cười hí hửng, đồng ý với bà.
Cô ấy sớm đã có đối sách, ba ngày cô đi ra ngoài chơi đều là đi đến nhà của Chu Lượng Lượng học.
Mùa hè của lớp 10, cô vô cùng chăm chỉ.
Lớp 11 khai giảng thuận lợi, Thẩm Điềm vừa mới sớm đã mặc lễ phục hè và váy của trường, bước đi về phía trường thì trông thấy Chu Thận Chi bước từ trên xe buýt của trường xuống, cậu lên cổ, trên tay còn đeo theo tai nghe nữa, tinh thần khá uể oải.
Hơi thở Thẩm Điềm chợt ngưng lại.
Cậu ấy vừa hay cũng nhìn qua.
Trong ánh nắng ban mai, ánh mắt đôi bên chạm nhau, đôi mắt cậu đen láy như mực.
Thẩm Điềm vô thức nở một nụ cười, đôi mắt khẽ cong lên, đỏ mặt quay nhìn về hướng khác, sau đó giả vờ cúi đầu ăn bánh mì. Chu Thận Chi nhìn cô một lúc, khoé môi cũng cong lên, tiếp đó thì thu tầm mắt lại đi về phía cổng trường, Thẩm Điềm lúc này mới đưa mắt nhìn lên bóng hình của cậu, rồi đi theo sau lưng cậu vào trường.
Sau này có một hôm, Thẩm Điềm nhìn thấy thương hiệu sữa trong tay của cậu.
Tên là sữa tươi Đường Yến.
Cô do dự mất hai tháng, cuối cùng cũng nói với Thẩm Xương Minh, cô muốn uống loại sữa này.
Cô muốn thử uống loại sữa mà cậu uống.
Không ngờ, cô vừa uống đã mê mẩn.
Sữa tươi mà cậu uống cũng rất ngon.
Nhưng cô không dám để cho cậu biết, mỗi lần bước vào trường, nếu như cậu ấy liếc mắt nhìn qua, Thẩm Điềm đều sẽ giấu hộp sữa ra sau lưng, tầm mắt vô tình nhìn thẳng vào cậu, sau đó thì chuyển hướng.
Có một lần, Thẩm Điềm dậy sớm mất rồi.
Đi trước mặt cậu, cô cầm trên tay hộp sữa, cúi đầu uống.
Chiếc búi tóc trên đầu cô có rất nhiều sợi tóc bung ra, bồng bềnh mà đáng yêu, bên dưới mái tóc cô là chiếc cổ trắng nõn. Trần Vận Lương khoác tay lên vai Chu Thận Chi, rồi nhìn lên cô gái ở trước mặt, rồi lại nhìn qua người anh em của mình.
“Cậu với cậu ấy… vụ gì vậy?”
Chu Thận Chi xoay xoay chiếc điện thoại, giọng nói uể oải, liếc nhìn Trần Vận Lương: “Có thể có vụ gì được?”
Trần Vận Lương chăm chăm nhìn cậu.
“Cậu không qua mắt được tớ đâu.”
Chu Thận Chi thờ ơ cười nhạt, không đáp lời.
Trần Vận Lương kinh ngạc.
Mé!
Mé!
Cậu ấy cứ cảm thấy có điều gì đó mờ ám giữa hai người này. Nhất là đoạn đường này, cô gái đó không phải đi trước mặt cậu thì là đi sau lưng cậu, nếu như cô gái đi ở phía trước thì tầm mắt của Chu Thận Chi nhất định sẽ dán chặt lên người cô. Lần trước, cô gái này bị bắt đồng phục, trong mắt Chu Thận Chi còn ẩn chứa nét cười nữa, bị Vận Lương bắt gặp.
Mà nếu như cô gái này đi ở phía sau.
Thì bước đi của Chu Thận Chi sẽ chậm lại, cậu quay đầu nhìn cô gái đó, cô gái có búi tóc trên đầu đó sẽ nhìn lại cậu bạn này của Vận Lương, bị cậu ấy tóm được mấy lần.
Cô gái này sẽ lập tức nhìn đi nơi khác, trông bộ dạng giấu đầu hở đuôi kia.
Cứ cho Trần Vận Lương là một đứa ngốc cũng có thể ngộ ra được điều gì đó.
Hai con người này không bình thường!
Mé!
– ——-
Học kỳ một lớp 11 trôi qua trong chớp mắt, Thẩm Điềm cũng biết được sinh nhật của Chu Thận Chi, là ngày ba mươi tháng mười, chỉ có điều hôm đó là ngày thi kỳ thi tháng. Thẩm Điềm chỉ có thể chúc sinh nhật cậu trong quyển nhật ký mà thôi, còn về những thứ khác cô hoàn toàn chẳng dám làm, cô nghe được đã có rất nhiều bạn nữ gửi thư tình cho cậu.
Thẩm Điềm thở dài.
Có lẽ cả đời cô cũng không dám làm chuyện này.
Nhiều lắm là cô chỉ có thể lượn lờ quanh lớp học của bọn họ, kết quả bị Chu Thận Chi ngước mắt nhìn qua thì Thẩm Điềm bèn vội vã chạy xuống lầu.
A…
Học kỳ hai năm lớp 11, cuộc sống vườn trường của Thẩm Điềm giống hệt như đánh trận vậy, cô nhất định phải thi được vào lớp 1 chuyên. Thế là tăng cường độ học tập lên, thời gian cũng được kéo dài ra.
Có nhiều lần cô tranh thủ Trịnh Tú Vân và Thẩm Xương vẫn còn đang ở dưới lầu làm những việc đại loại như dọn tủ lạnh, cô bèn bò lên giường nằm giải đề, nghe thấy tiếng bước chân đi lên cô lập tức nhét cuốn sách đề dưới gối, sau đó nhắm mắt ngủ.
Trịnh Tú Vân thỉnh thoảng sẽ bước vào xem cô.
Cô hồi hộp chết đi được, chỉ có thể trở người, nằm quay lưng với Trịnh Tú Vân.
Lớp 11 kết thúc.
Thẩm Điềm thi xong kỳ thi cuối kỳ thì thả lỏng được vài hôm.
Thành tích được thông báo.
Cô là người đầu tiên chạy đến trường hỏi.
Thầy chủ nhiệm rất mực hưng phấn, thầy ấy xoa đầu Thẩm Điềm, tuyên bố rằng: “Lớp 12, em phải vào lớp chuyên học rồi, cố lên.”
Nghe thấy câu này của thầy.
Thẩm Điềm như choáng váng.
Chu Lượng Lượng ở cạnh bên trố mắt nhìn, chốc sau chợt bật cười khoái chí ôm chầm lấy Thẩm Điềm.
“Bé Điềm của tớ lội ngược dòng thành công rồi!”
Thẩm Điềm chợt bừng tỉnh.
Thét lên “aaaaa”.
Rồi ôm ngược lại Chu Lượng Lượng, hai người ở trước mặt thầy chủ nhiệm ôm nhau xoay vòng tròn: “Tớ mời cậu ăn kem! Đi… Hahaha.”
“Woa, vậy thì cảm ơn Điềm của tớ nha!” Chu Lượng Lượng quay vòng theo cô, thầy chủ nhiệm ở bên cạnh lên tiếng: “Chu Lượng Lượng, Thẩm Điềm vào lớp chuyên rồi, em thì sao?”
Chu Lượng Lượng ngẩng đầu đáp rất hùng hồn: “Em không quan trọng! Cuộc đời em không có mục tiêu, thành tích của bạn thân em chính là của em.”
Thầy chủ nhiệm: “…”
Thẩm Điềm: “…”
– ——
Kỳ nghỉ hè này, cô rất mực thoải mái.
Trịnh Tú Vân được biết là cô sẽ vào lớp chuyên, bà nheo mắt lại, nhìn dáng vẻ thiếu nữ tơ tưởng tình yêu của con gái mình. Chậc.
Tháng 8 năm 2015.
Lớp 12 sẽ khai giảng trước, cuộc sống thời cấp ba của Thẩm Điềm cũng bước vào một năm quan trọng nhất, không chỉ là vì cô đã là học sinh lớp 12 mà còn là vì lớp 12 cô sẽ học ở lớp chuyên.
Hôm khai giảng.
Thẩm Điềm búi tóc của mình rất lâu, bình thường rất dễ cột nhưng hôm nay lại vô cùng vướng tay, giày vò cô khoảng gần nửa tiếng mới xong. Sau đó thì dây chun cũng là cô vơ bừa mà lấy, vớ một sợi chun anh đào, búi xong thì chỉnh đốn lại đồng phục, xách cặp lên và xuống lầu.
Ăn xong bữa sáng, cô cầm theo hộp sữa tươi Đường Yến.
Nhưng khi cô bước vào trường vẫn chậm một bước, từ phía xa cô đã nhìn thấy đường hành lang của lớp chuyên, các bạn học sinh lần lượt bước lên cầu thang.
Thẩm Điềm nhìn thấy cậu với dáng người cao cao trong biển người, cậu đang cùng Trần Vận Lương cúi người bước lên cầu thang. Thẩm Điềm hít một hơi thật sâu, đứng ở chân cầu thang uống hết hộp sữa rồi vứt nó đi, mới bước lên bậc thang.
Cũng không biết có phải là ảo giác hay không nhưng cô cứ cảm thấy ngay cả cầu thang ở lớp chuyên cũng sạch hơn rất nhiều.
Thẩm Điềm đi đến tầng lầu lớp 12.
Tiếng ồn ào cũng nhỏ hơn lớp 9 của cô.
Cô ho khụ một tiếng, bước vào từ cửa chính.
Mà ngay lúc này, đa số mọi người trong lớp đều chỉ vừa mới ổn định chỗ ngồi, Thẩm Điềm vừa bước vào, Chu Thận Chi đang ngả người ra sau trò chuyện với Trần Vận Lương, cậu đưa mắt nhìn lên.
Vô tình nhìn.
Thì thấy cô bước vào lớp.
Đôi mắt cậu nhắm kỹ.
Chăm chú nhìn cô.
Trái tim trong lồng ngực đột nhiên đập nhanh hơn, giống hệt như một dòng thác đang đổ xuống vậy, có ký ức nào đó thoáng vụt qua trong đầu cậu. Loại cảm giác này còn mạnh mẽ hơn cả cảm giác muốn quan tâm đến cô sau khi gặp cô được cô ở lớp 10.
Thẩm Điềm cũng nhìn thấy cậu.
Tim cô đập phình phịch không thôi, giơ tay lên sờ vào khoé môi, cô dính vụn bánh mì hay sao? Sao cậu ấy lại chăm chăm nhìn cô như vậy, Thẩm Điềm ngược lại không dám nhìn cậu chỉ là đuôi mắt liếc qua, sau đó ánh mắt do dự nhìn qua một chút.
Thầy Triệu bước vào lớp, nhìn thấy Thẩm Điềm đang tìm chỗ ngồi, thầy nói: “Thẩm Điềm, chỗ nào còn trống thì em ngồi đi em, ngồi xuống trước đã.”
Thẩm Điềm dạ đáp lời, ngước mắt nhìn quanh.
Có một bạn nữ cột tóc đuôi ngựa cao mỉm cười nhường sang một bên, nói: “Cậu ngồi ở đây nha? Cậu có phải cô bạn từ lớp 9 thi vô đây không?”
Thẩm Điềm nhanh chóng ngồi xuống, gỡ cặp ra, cười nói: “Đúng rồi á.”
“Tớ tên là Tào Lộ, cậu tên gì vậy.”
“Thẩm Điềm.”
Thẩm Điềm trả lời xong, cô mới phát hiện ra rằng không ngờ cô chỉ ngồi cách Chu Thận Chi một con đường.
Aaaaa…
Đuôi mắt cô khẽ nhìn cậu, cậu dịch người ra sau để nhường cho bạn cùng bàn của cậu đi vào, bạn cùng bàn của cậu là một cô gái, cậu ta trông rất xinh đẹp, Thẩm Điềm chợt khựng lại, cô nhớ ra rồi, cô bạn này đã ngồi cùng bàn với cậu từ năm lớp 10.
Sau khi Tần Mạch bước vào.
Chu Thận Chi né người, liếc nhìn qua cô gái ở bàn bên cạnh.
Thẩm Điềm thì đã nhìn ra nơi khác.
Cậu không nhìn cô quá lâu, cậu chỉ nhìn lên mái tóc có vài sợi rơi rũ xuống, góc nghiêng trắng ngần, cậu nhìn ra sau cô một lúc mới đưa mắt nhìn lại trên bục giảng.
– ——
Thật tình cờ, hôm nay lại đúng lúc Thẩm Điềm đến tháng, cả người cô đều cảm thấy không thoải mái, ngây ngây ngơ ngơ. Cô vốn tưởng rằng mình sẽ được ngồi suốt với Tào Lộ nhưng ai ngờ vừa tan tiết, thầy Triệu bước vào rồi cầm theo một sơ đồ chỗ ngồi mới, thầy nói: “Sắp xếp lại chỗ ngồi mới nhé, thu dọn sách vở một chút để đổi chỗ ngồi theo vị trí mới.”
Thẩm Điềm sững người.
Tào Lộ “hả” một tiếng bất ngờ, ôm chặt Thẩm Điềm: “Tớ mới ngồi với cậu chưa được một ngày nữa mà! Trời ơi cứu tôi!”
Thẩm Điềm cũng có chút không nỡ, cô thích Tào Lộ.
Nhưng giáo viên bắt đổi nên cũng hết cách.
Cô nhìn chỗ ngồi của mình, tạm thời chưa cần di chuyển, Tào Lộ được sắp ngồi ở phía trước, Tào Lộ thốt lên một tiếng rồi xách theo cặp ngồi bên cạnh Trần Vận Lương, Trần Vận Lương cười nói: “Ngồi chung với tớ thì có gì mà không tốt hả?”
Tào Lộ trợn trắng mắt.
Thẩm Điềm vô tình đưa mắt nhìn Chu Thận Chi ở bàn bên cạnh, bạn cùng bàn của cậu tên Tần Mạch, ngơ ngác, cậu ta xách cặp lên rồi nhìn Chu Thận Chi.
“Sao cậu không nói với thầy, cậu sẽ không đổi!”
Chu Thận Chi thờ ơ đóng quyển sách đề lại, giọng nói uể oải: “Tớ cũng phải đổi.”
“Để tớ đi nói với thầy.” Tần Mạch dứt câu thì bước ra khỏi chỗ, trước khi cậu ta đi thì liếc nhìn qua Thẩm Điềm, cô chợt ngẩn người, cậu ta nhìn Thẩm Điểm một lúc lâu.
Thẩm Điềm đột nhiên bị nhìn như vậy, còn có chút chột dạ, cô chớp chớp mắt, thu tầm mắt về.
Tần Mạch vội nhìn về phía Chu Thận Chi.
Chu Thận Chi không hề nhìn qua, cậu đang cụp mi thu dọn sách vở, sắc mặt mệt mỏi.
Tần Mạch hoang mang, cô nhanh chóng quay người chạy đi tìm giáo viên.
Thẩm Điềm nhìn bóng hình của cô ta chạy ra cửa, cô chống tay lên mặt, thở dài, Tào lộ quay người lại kéo cổ tay của Thẩm Điềm, nói: “Tàn Mạch cũng phải đổi chỗ à?”
Thẩm Điềm khựng lại, cô nhìn Tào Lộ: “Cậu ấy không thể đổi hả?”
Tào lộ ghé sát Thẩm Điềm, đuôi mắt liếc nhìn qua bàn cuối của tổ một, nhỏ giọng nói: “Cậu ta và Chu Thận Chi là bạn cùng bàn với nhau từ năm lớp 10 đến giờ đó, người ta nói là cậu ta đã bao trọn ba năm cấp ba ngồi chung với Chu Thận Chi luôn rồi, tụi tớ cũng nghĩ vậy đó…”
Cậu ấy còn chưa nói hết thì khựng lại.
Vội buông cổ tay Thẩm Điềm ra, ngẩng đầu nhìn qua.
Thẩm Điềm có chút khó hiểu, cô xuôi theo tầm mắt của Tào Lộ nhìn.
Thì trông thấy một người con trai cao ráo cầm theo cặp, sắc mặt thản nhiên đi về phía bên này, cậu xách lấy lưng tựa ghế, ngón tay thon dài với đốt ngón tay hiện rõ. Chiếc ghế xê dịch ra sau, cậu ngồi xuống, dáng vẻ có chút mệt mỏi ngồi xuống ngay bên cạnh Thẩm Điềm, cậu cúi người treo cặp xong thì uể oải tựa lưng ra sau.
Tầm mắt của Thẩm Điềm không kiềm được liếc nhìn lên gương mặt cậu.
Đôi mắt đào hoa của Chu Thận Chi nhướng lên, nhìn lấy cô, hỏi: “Nhìn gì đấy?”
Thẩm Điềm: “…”
Aaaaa…
Tớ ngồi cùng bàn với cậu ấy à!
Aaaaa…
Aaaaa…
Thẩm Điềm vội vã thu tầm nhìn về, ngơ ngác chống tay lên mặt.
Thật hay giả vậy?
Trong không khí, cô ngửi được mùi hoa quế trên người của cậu.
Trần Vận Lương quay người lại, mỉm cười gác tay lên bàn Thẩm Điềm, rồi nhìn về phía Chu Thận Chi: “Úi chà, cuối cùng cũng đổi bạn cùng bàn rồi ha?”
Trong lời của cậu ấy có ẩn ý.
Ánh nhìn bất thường.
Chu Thận Chi cầm lấy sách vở đặt xuống bàn, liếc nhìn cậu ấy: “Cậu cũng đổi rồi.”
Trần Vận Lương bật cười hí hửng: “Nhưng tớ cũng rất hiếm khi ngồi gần cậu như vậy, nè anh em sau này nhớ gánh tớ.”
Giọng điệu Chu Thận Chi mệt mỏi.
“Mơ đi.”
“Ê…” Trần Vận Lương há miệng vẫn còn muốn tố cáo cậu nữa.
Thẩm Điềm ngồi ở chỗ ngồi của mình, cả người không dám động đậy, cô đưa mắt nhìn Trần Vận Lương đang đặt tay lên gần nửa bàn cô, nói chuyện với cậu. Còn tim của cô thì đang đập lên phình phịch.
Năm phút sau.
Tần Mạch quay lại, cậu ta nhìn thấy Chu Thận Chi đang ngồi bên cạnh Thẩm Điềm, sắc mặt tái nhợt.
Cậu ta bước qua trừng mắt nhìn Thẩm Điềm.
Chu Thận Chi cũng ngước mắt lên, nhìn cậu ta.
Tần Mạch sợ cậu sẽ nhìn thấy được tâm tư của mình nên chỉ đành quay đi nơi khác, bước về phía chỗ ngồi của mình, cầm cặp sách lên đi lên bàn hai của tổ một ngồi xuống, ngồi cùng bàn với Hoàng Đan Ni.
Sau khi tất cả mọi người đều đổi xong vị trí.
Triệu Tuyên Thành vào lớp kiểm tra, đồng thời tuyên bố tối hôm nay bắt đầu học tiết tự học buổi tối, mang tính bắt buộc.
Mọi người còn tưởng có thể nghỉ ngơi một hôm, không ngờ vẫn phải tự học buổi tối, sau khi kêu than một chập thì vẫn ngoan ngoãn nghe lời, Thẩm Điềm cảm thấy rất kinh ngạc.
Không hổ là lớp 1 quyền vương*.
Nếu đổi thành lớp học trước kia của cô thì đã kháng cự từ lâu rồi, thậm chí tan học sẽ chạy mất hết.
Ăn cơm tối xong thì sắc trời cũng dần tối lại.
Bụng của Thẩm Điềm vẫn không mấy thoải mái, cô vào học đều cố kìm nén lại vì cậu đang ngồi ở cạnh cô. Thẩm Điềm không hiểu tại sao mình không dám thả lòng ra, sau khi xuống căn tin ăn cơm tối xong quay lại, cậu đã không ở chỗ ngồi nữa, Thẩm Điềm thở phào, cô nằm ườn trên bàn, Tào Lộ sờ lên trán của cô: “Cậu khó chịu như vậy hay là xin về nhà trước đi?”
Thẩm Điềm lắc đầu: “Tớ nằm một lúc, mấy bạn vào thì gọi tớ.”
Tào Lộ đồng ý với cô: “Được thôi.”
Cậu cầm lấy bình giữ nhiệt của Thẩm Điềm: “Tớ đi lấy nước nóng cho cậu, cho cậu chườm lên.”
Thẩm Điềm thốt lên bất ngờ rồi ngọt ngào nói: “Yêu cậu!”
Tào Lộ cười hí hửng đứng lên, bước ra bên ngoài.
Sắc trời bên ngoài đã tối om, mùa hè có thể nghe được tiếng ve kêu râm ran, cậu ấy đi đến nơi lấy nước nóng để lấy nước. Ngay lúc này, một bóng người cao ráo bước ra từ nhà vệ sinh, cậu cúi đầu lau đi vệt nước đọng lại trên tay, nét mặt chậm rãi, đi đến đây thì ngước mắt nhìn Tào Lộ cầm bình giữ nhiệt lấy nước.
Sắc mặt Tào Lộ có chút trắng nhợt, cậu ấy ôm bụng.
Chết thật.
Hình như cậu ấy bị đau bụng rồi.
Cậu ấy đậy nắp lại vội quay người thì nhìn thấy Chu Thận Chi.
Cậu ấy khựng lại.
Sau đó cơn đau bụng đột nhiên ập đến, cậu ấy kêu lên một tiếng cũng không còn quan tâm gì nhiều nữa, lập tức đem bình giữ nhiệt đưa cho Chu Thận Chi: “Chu đại ca, cái này là bình của Thẩm Điềm, cậu đưa cho cậu ấy giúp tớ, tớ đi vệ sinh cái!”
“Thẩm Điềm, bạn cùng bàn của cậu đó!” Sợ cậu quên mất, không nhớ tên của Thẩm Điềm, Tào Lộ lại phải nhắc nhở cậu lần nữa. Chu Thận Chi cụp mi nhìn xuống bình giữ nhiệt, cầm lấy, giọng điệu của cậu uể oải: “Biết rồi, cậu đi đi.”
“Cảm ơn!” Tào Lộ không quan tâm nổi nữa, vội vã chạy về phía nhà vệ sinh.
Chu Thận Chi cầm lấy bình giữ nhiệt màu xanh, nắm chặt ở trong tay. Tất nhiên cậu ấy biết rằng chiếc bình này là của cô rồi, mấy lần đi học đều nhìn thấy cô cầm trên tay chiếc bình giữ nhiệt này.
Cậu cầm trên tay bước vào phòng học, đến cạnh bàn cô.
Còn cô gái đó vẫn đang nằm ườn trên bàn, trông dáng vẻ như đang hiu hiu ngủ, mái tóc bồng bềnh buông xõa, gương mặt cô úp xuống cánh tay, thở nhẹ. Chu Thận Chi cụp mi ngắm nhìn cô một lúc lâu.
Hoàn toàn không cách nào khống chế cũng không cách nào nhìn đi nơi khác.
Cậu nhẹ đặt bình nước xuống trên bàn, cách cô không xa. Lúc này có một ngọn gió khẽ thổi đến, cuốn vở cô đặt trên bàn lật mở ra, Chu Thận Chi vô ý liếc mắt nhìn.
Tầm nhìn khoá chặt.
Ngón tay thon dài của cậu giữ chặt trang giấy đó lại, mở ra xem.
Bên trong cuốn sách.
Có viết một hàng chữ.
“Chu Thận Chi, lá phong đỏ mùa thu cậu đã nhìn thấy chưa? Đẹp lắm.”
Tim của cậu chợt hẫng một nhịp.
Lúc này.
Thẩm Điềm như phát giác được gì đó, cô mở mắt ra thì nhìn thấy ngón tay thon dài đang mở cuốn vở của cô ra, cô ngẩn người, sau đó thì nhìn lên trên và thế là nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy như mực của người con trai đó.
Cả người Thẩm Điềm như muốn nổ tung.
Giống hệt bị một tia sét đánh trúng, theo phản xạ cô muốn ngồi dậy.
Chu Thận Chi kéo cuốn vở của cô qua, chống tay xuống bàn, cúi đầu, nhìn cô: “Cậu thích tớ?”
Trong đầu Thẩm Điềm bỗng trống rỗng, cô vươn tay muốn lấy lại cuốn vở của mình, cô cúi đầu không trả lời.
Chu Thận Chi chắn người trước mặt cô, ngữ khí chậm rãi, cứ chăm chú nhìn cô: “Hình như tớ cũng thích cậu mất rồi, hơn nữa, có vẻ như kiếp trước cũng thích cậu.”
– ——
[Tác giả có điều muốn nói]
Úi chà, hahaha.
[Chú thích]
*Quyển vương – 卷王: Là từ ngữ mạng của TQ, theo fatiao thì quyền vương là những người đạt được chiến thắng trong một cuộc cạnh tranh, từ này lúc trước dùng để chỉ “ông hoàng của những cuộc thi”, trong đó “quyển” là đề thi, ý chỉ một người nào đó làm đề thi rất giỏi, giỏi hơn hẳn những bạn khác và còn thường xuyên được hạng nhất. Nhưng gần đây từ này còn được dùng để chế giễu trong những cuộc cạnh tranh nội bộ. Họ sẽ thúc đẩy tất cả những người bên cạnh mình cố gắng học tập hơn nhưng thực chất họ mới là người giành chiến thắng cuối cùng. Từ “quyển vương” có xuất phát từ cụm từ “nội quyển” chỉ sự cạnh tranh giữa các học sinh hoặc đồng nghiệp với nhau. Trong truyện sử dụng từ này với ý nghĩa của vế đầu)