Phi Chức Nghiệp Bán Tiên - Lạp Miên Hoa Đường Đích Thỏ Tử

Chương 64: Buộc búp bê



Thi Trường Huyền chậm rãi thu hồi ánh mắt, tuy rằng không lên tiếng, nhưng vẻ mặt và động tác của anh đều cho người ta cảm giác phủ định, tức là thừa nhận Tạ Linh Nhai nói đúng.

Ánh mắt Tạ Linh Nhai liền trượt tới trên người Hạ La Thanh.

Hạ La Thanh làm bộ không nhìn thấy, cũng không có ý muốn phát biểu cái nhìn, đây chính là thói quen hằng ngày của ông, cũng là thái độ bình thường của người Hoa Hạ, giả câm vờ điếc, ông cũng biết người trẻ tuổi thời nay như Tạ Linh Nhai đa phần đều không chơi cái trò kỳ thị.

Thật ra thì mặc kệ cái nhìn của người khác ra sao, Hạ La Thanh cho rằng, vạn vật âm dương cùng tồn tại, có âm liền có dương, có khác giới thì có đồng giới, cũng không cần tính toán nhiều như vậy.

“Vậy là lỗi của tôi.” Cổ Diệu Tiên rất ấm ức, “Nhưng nếu Lâm Thi đáp ứng cô, thì có phải tương đương là phụ lòng tôi không, tôi đi đâu để nói rõ lí lẽ đây.”

Ma nữ áo xanh điềm nhiên nói: “Anh cũng có thể đi chết mà.”

Cổ Diệu Tiên bị cô ta liếc mắt nhìn, chỉ cảm thấy trên người âm lãnh, rụt rụt ra sau.

“Được rồi, đừng nói mấy thứ không hiện thực đó nữa.” Tạ Linh Nhai nói, “Cô ở lâu trên dương thế nhất định là không được, hôm nay may là gặp phải chúng tôi, nếu đổi thành pháp sư khác thì không chừng đã diệt trừ cô rồi. Tuy Lâm Thi làm trái lời hứa đời trước với cô, nhưng cô muốn tình người duyên ma với Lâm Thi, đó là không có khả năng, chính cô tự suy nghĩ, đổi điều kiện khác đi.”

Con ma nữ này quá thâm tình, như vậy rồi còn muốn nối lại tiền duyên, thường thì người ta đến đòi nợ là trực tiếp hại người, còn cô ta thì chạy đi phá tình địch.

“Tôi chỉ muốn cùng với cô ấy…” Ma nữ áo xanh không cam lòng nói, đây là chấp niệm hóa thành ác quỷ của cô ta, nào có dễ dàng bị thuyết phục như vậy.

Hạ La Thanh đốt kinh văn viết tay mang theo đến cho cô, sau khi ma nữ áo xanh cầm kinh văn, oán hận trên mặt mày giảm nhạt một chút, thần trí cũng tỉnh táo hơn.

Sau khi ma nữ áo xanh tỉnh táo hơn liền suy nghĩ kỹ một chút, cũng biết nguyện vọng của mình không có cách nào thực hiện, người quỷ khác đường, cô và Lâm Thi không chỉ bỏ lỡ giới tính, còn bỏ lỡ mấy chục năm.

Ma nữ áo xanh oán hận nói: “Lâm Thi không thể ở bên hắn… Ha ha, chờ chút, tôi biết rồi, nếu Lâm Thi với người đàn ông này không ở bên nhau, chờ sau khi tôi rời đi, thì cũng sẽ có những người khác. Cho nên, em muốn anh lập bài vị cho em, mỗi ngày cung phụng, ngày lễ ngày tết cũng cúng tế, như đối đãi với vợ cả. Ngày sau chồng con của anh cũng phải cung phụng em, đợi trăm năm sau, anh còn phải hợp táng với em.”

“Cúng tổ tông bất quá cũng chỉ thế thôi há! Tôi cũng phải cung phụng, như vậy không phải khiến tôi ghê tởm sao? Có ý gì, tôi là lẻ còn cô là cả hả?” Cổ Diệu Tiên bất mãn nói, “Chúng tôi cho cô một pháp sự, đốt thêm vài thứ cho cô để trả nợ là được rồi chứ.”

Hắn lại nhìn nhìn Lâm Thi, phát hiện Lâm Thi vẫn sững sững sờ sờ, đẩy đẩy cô, tủi thân bảo: “Em nói một câu đi chứ.”

Mọi người: “…”

Sao có loại cảm giác điên đảo vậy…

Lâm Thi bị đẩy, trốn trốn tránh tránh nhìn ma nữ áo xanh một cái, biết kiếp trước mình phụ người ta, nhìn người ta đáng thương như thế, bây giờ hẵng còn nằm dưới đất, cô có chút chột dạ, “Mỗi ngày cung phụng thì được, tuy tôi không nhớ rõ, nhưng nếu đời trước tôi nợ cô, vậy thì cũng nên làm. Nhưng mà bỏ người nhà tôi ra.”

Ma nữ áo xanh đau lòng nói: “Đến lúc này rồi mà anh còn cò kè mặc cả với em.”

“Ê cô nói lý đi nha!” Bất tri bất giác Cổ Diệu Tiên cũng quên mất sợ hãi, suýt nữa nhảy cẫng lên, “Hợp táng với cô thì tôi coi là cái gì.”

Ma nữ áo xanh bật lại: “Tỷ lệ ly hôn ở nhân gian cao như vậy, anh không cần lo lắng sớm thế đâu.”

Cổ Diệu Tiên: “…”

Ma nữ áo xanh lại nhìn Lâm Thi: “Em vốn dĩ có thể hại chết anh, mang tới địa ngục uổng mạng, nối lại duyên vợ chồng. Nhưng em không đành lòng nhìn anh đau khổ, còn anh thì sao?”

Bọn họ đi mời đạo sĩ tới bắt cô, bây giờ còn cò kè mặc cả với cô.

Lâm Thi xoắn xuýt một chút, tuy rằng ma nữ áo xanh rất thâm tình, lời nói làm cô xiêu lòng, thế nhưng dù sao thì cô cũng không nhớ gì cả, chỉ có thể yếu ớt nói: “Nếu tôi đồng ý điều kiện đó, thì vừa có lỗi với cô, lại có lỗi với anh ấy…”

Thậm chí cô còn không dám nói sau khi chết rồi sẽ chấp nhận ma nữ, đã từng nuốt lời một lần, vẫn đừng nên tùy tiện cam kết cho ổn.

Ma nữ áo xanh nở nụ cười bi thảm: “Đa tình lại vô tình, anh vẫn như thế.”

Cổ Diệu Tiên cũng rất đau khổ, hắn cảm thấy đầu mình cùng màu với màu áo ma nữ luôn rồi.

Ma nữ áo xanh nhìn Lâm Thi thật sâu, bình tĩnh nói: “Vậy cũng không cần cung phụng nữa, thế nhưng, nếu như mấy người không giết tôi, sau khi tôi đầu thai rồi, sẽ trở lại đòi nợ.”

Cô vốn dĩ không muốn mất đi những ký ức ấy, nhưng sau khi oán hận sốt ruột, biến thành ma rồi mới phát hiện Lâm Thi không chờ cô đã đầu thai, liền chạy về nhân gian đòi lại lẽ phải. Hiện giờ việc đã đến nước này, cũng chẳng sao nữa.

“…” Cổ Diệu Tiên nghe mà phát lạnh.

Ma nữ áo xanh cực kỳ cố chấp, đàm phán thất bại, người ta định tự mình đi theo quy trình chính quy, đổi lại thân người xong sẽ đến đòi nợ.

Cuối cùng Tạ Linh Nhai vẫn làm pháp sự cho ma nữ áo xanh, đuổi về địa phủ, không thể thật sự đánh cô ta hồn phi phách tán được, cô ta đến đòi nợ là do có tiền duyên, hơn nữa cuối cùng cũng không hại chết người.

Ma nữ đứng ở trước đàn, nói với Lâm Thi: “Chắc anh không nhớ em tên gì nhỉ, kêu em một tiếng tiểu Chu nữa có được không?”

Lâm Thi theo bản năng nói: “Tiểu Chu?”

Tích tắc tiếp theo, bóng dáng cô ta biến mất không thấy tăm hơi, lưu lại một biểu tình ý tứ sâu xa, ai oán động lòng người, làm người ta buồn bã mất mác.

Vừa nãy không khuyên nổi ma nữ, lúc này Tạ Linh Nhai nói: “Vẫn nên đọc kinh đốt vàng mã cho cô ta nhiều nhiều đi, biết đâu chấp niệm của cô ta có thể dần dần tan đi, đến lúc đầu thai đã thay đổi suy nghĩ.”

Cổ Diệu Tiên thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại lo lắng nói: “Có phải là cô ta sẽ lập tức đi đầu thai không, nếu như lập tức đầu thai, hai mươi năm sau lại là một hảo hán hoặc là mỹ nữ…”

Mọi người: “…”

Tuy rằng chưa nói xong, nhưng mọi người nghe vào cứ như là đang lo lắng lúc đó hắn “tàn phai nhan sắc” không có sức cạnh tranh vậy.

Cổ Diệu Tiên tính toán: “Tôi đốt mấy người giấy cho cô ta nhé, biết đâu cô ta hưởng thụ xong liền quên mất chúng tôi.”

“… Anh vui là được rồi. Địa phủ cũng cần thời gian xếp hàng, nếu chậm thì nói không chừng đời sau mới gặp gỡ.” Tạ Linh Nhai nói.

Mọi việc đều có nguyên nhân. Cũng không ai biết chấp niệm của ma nữ rốt cuộc sẽ mang tới đời sau bao nhiêu, lại thể hiện bằng hình thức gì, đến lúc đó, lại là một câu chuyện khác.

Tạm biệt vợ chồng Cổ Diệu Tiên và Lâm Thi, ba người về Thiên Nhiên quan.

Trên đường về, Hạ La Thanh không nhịn được nói: “Tiểu Tạ à, kiếm pháp của con… là tự học sao?”

“Con chỉ học chút Thái Cực kiếm dưỡng sinh thôi ạ.” Tạ Linh Nhai ngượng ngùng nói, “Nào có kiếm pháp gì.”

Hạ La Thanh nghĩ tới tư thế của Tạ Linh Nhai hồi nãy, cũng rất ngại ngùng, nói rằng: “Ta thấy con vẫn nên học một ít kiếm pháp thực dụng đi, dùng thuận tay cũng đẹp mắt, cần ta dạy con không?”

Đẹp cũng không phải chỉ để làm màu, có lúc muốn lấy lòng tin của người ta, vẫn phải dựa vào mấy thứ bề ngoài, đây là chuyện rất bất đắc dĩ.

Tạ Linh Nhai nghĩ thấy cũng có đạo lý, “Vậy cũng không cần đâu, con có thể học với Thi Trường Huyền.”

Từ lúc trước hắn đã hâm mộ kiếm pháp của Liên Đàm, nhưng không phải bất kỳ đạo thuật nào cũng đều có thể học cấp tốc, kiếm pháp phải dựa vào việc chăm học khổ luyện.

“Chỉ nhìn tư thế cầm kiếm của Thi đạo trưởng đã có thể nhìn ra sâu cạn.” Hạ La Thanh tán đồng nói. Người thạo nghề chỉ xem tư thế, Thi Trường Huyền chưa từng dùng kiếm ở trước mặt ông, nhưng chỉ cần nâng kiếm đứng ở đó thôi, đã đại khái biết được trình độ có cao hay không.

_

Đoàn vấn đạo Nữu Dương đang thảo luận với Thiên Nhiên quan về việc cùng lập đàn cầu khấn, điện thoại của Tạ Linh Nhai chợt vang lên, lấy ra nhìn, là tin nhắn Phương Hư Sơn gửi tới.

Qua sự điều tra của lực lượng cảnh sát, đã xác định được thân phận của mấy nghi phạm, đều từng ở lại căn nhà trong rừng kia.

Những người đó đến từ những nơi khác nhau, phần lớn là từ thành thị nhỏ thậm chí là thôn quê, những nơi mà bầu không khí mê tín khá dày đặc. Thành viên nữ không ít, đa phần là từ nhỏ đã có tín ngưỡng tôn giáo, thậm chí còn có người từng làm đạo sĩ, nhưng từ hai năm trước mỗi người đều biến mất ở quê hương, có thể là đi đại giang nam bắc truyền giáo.

Lại điều tra quỹ đạo hành động, phát hiện những người đó ngồi tàu cao tốc chạy đến tỉnh Thủ Vĩ. Nhưng vào phạm vi tỉnh Thủ Vĩ liền mất đi tung tích, trong thành phố trải rộng camera thì đây là chuyện rất khó làm được. Có điều đối với những nhóm người nào đó mà nói, thì thật ra vẫn dễ như trở bàn tay, giống như Bùi Tiểu Sơn vậy. Những người này không giảo hoạt bằng Bùi Tiểu Sơn, nhưng cũng khá là cẩn thận, không biết có phải tà phật bị hủy làm cho bọn họ cảnh giác hay không.

Hiện giờ chuyện Phương Hư Sơn khổ não chính là, làm sao tìm được tung tích chính xác của những người này.

Thi Trường Huyền chợt nở nụ cười.

Lúc thường mọi người thấy Thi Trường Huyền luôn lạnh lạnh nhạt nhạt, chỉ có trước mặt Tạ Linh Nhai thì biểu cảm mới nhiều hơn chút, hiện giờ chợt cười ở trước mặt mọi người, nhất thời khiến người ta có loại cảm giác khiếp sợ như tuyết đọng ngàn năm tan rã.

Một vị đạo trưởng vốn đang lên tiếng chợt khẩn trương, “Lời tôi nói có vấn đề gì sao?”

Kỳ thực chính Tạ Linh Nhai cũng ngẩn ra, trước đây hắn nhìn Thi Trường Huyền đều không hề nghĩ nhiều, thế nhưng từ sau mấy lần nghĩ bậy nghĩ bạ trước, giờ nhìn Thi Trường Huyền, lại chợt ngẫm ra cảm giác khang khác. Cũng không biết là do ánh mắt của hắn, hay là do Thi Trường Huyền thật sự sinh động hoạt bát hơn trước.

Hơn nữa Thi Trường Huyền còn nhìn hắn cười, ánh mắt Tạ Linh Nhai mơ hồ, “Làm sao vậy?”

“Từ đời Minh, tỉnh Thủ Vĩ chính là nơi Hồng Dương đạo hoạt động nhiều nhất, đặc biệt là các thành thị Tất Ngô, Thiên Ngu.” Thi Trường Huyền thu lại nụ cười, nhàn nhạt nói, “Bọn họ mượn thân phận tăng đạo hành tẩu, còn muốn truyền đạo, đương nhiên là phải trà trộn xung quanh những nơi tôn giáo.”

Hơn nữa những người này thật sự có hiểu biết về tri thức phật đạo, người xuất gia thật cũng có thể bị lừa gạt, rất có thể bị lẫn lộn. Lại nói, người sáng lập của họ lúc nhỏ cũng đã từng làm đạo sĩ mấy năm.

“Đúng vậy, có đạo lý.” Tạ Linh Nhai trầm ngâm nói, “Vậy trước hết có thể đặt trọng điểm vào chùa chiền, đạo quan trong mấy thành thị đó.”

Như thế phạm vi sẽ thu nhỏ lại, chùa chiền, đạo quan trong một thành thị thật sự là không nhiều lắm.

Tạ Linh Nhai nói lại phân tích của Thi Trường Huyền cho Phương Hư Sơn, bọn họ không có xem quá nhiều tư liệu tôn giáo cổ đại giống như Thi Trường Huyền, lúc này nghe phân tích, lại đi tìm tòi, mới biết thật sự là như thế, lập tức thuận theo manh mối này đi điều tra.

“Nếu không thì chúng ta cũng đến tỉnh Thủ Vĩ đi?” Tạ Linh Nhai xoa tay hầm hè, hắn đã nhận được Tam Bảo kiếm, tổ sư gia truyền cho hắn lôi pháp chính là để hắn đi giáo huấn Hồng Dương đạo, cho nên hắn rất tích cực.

Mấy người đó ngay ở tỉnh Thủ Vĩ, tìm một chút nhất định có thể tìm ra.

“Hành trình kế tiếp cậu không tham gia hả?” Thi Trường Huyền hỏi.

“… Việc phải phân nặng nhẹ, sau này còn cơ hội mà.” Tạ Linh Nhai đáp.

Thi Trường Huyền gật gật đầu, đều tùy Tạ Linh Nhai.

Vì vậy, Tạ Linh Nhai quyết định thoát đoàn đi tới tỉnh Thủ Vĩ, thương lượng với Phương Hư Sơn một chút, hắn và Thi Trường Huyền đi tới Tất Ngô, Liên Đàm cũng sẽ đến đó, Phương Hư Sơn thì tới một thành thị khác. Còn có các đạo sĩ khác mà đạo hiệp phái tới, phân tán ở mỗi một thành thị, cùng tra xét với nhân viên liên quan ở địa phương.

Một lần nữa nhìn thấy lão hòa thượng Liên Đàm, bên cạnh ông còn có thêm một hòa thượng trẻ tuổi, khoảng ba mươi, mang kính mắt, dáng vẻ ôn hòa lễ độ.

Liên Đàm giới thiệu một chút, đây là đồ đệ của ông, Đàm Hành — không chỉ mình đạo sĩ, trải qua sự cố gắng của Liên Đàm, các hòa thượng cũng bắt đầu theo dõi Hồng Dương đạo, lần này có thể nói là hai giáo liên thủ.

Các hòa thượng vào chùa chiền tìm, đạo sĩ thì tìm ở quanh đạo quán, lần này tuy không được sự ủng hộ cực lớn của chính phủ giống như vụ trộm di vật văn hóa lần trước, nhưng băng ghi hình theo dõi thì vẫn có thể cung cấp.

Tất Ngô có ngôi miếu Bích Hà Nguyên Quân. Hôm nay Tạ Linh Nhai và Thi Trường Huyền dạo quanh nơi này, bởi vì là ngày mười lăm, tín đồ tới dâng hương không ít.

Hai người theo dòng người vào miếu Nguyên Quân, chỉ thấy trong này đa phần là nữ đạo. Bích Hà Nguyên Quân còn được gọi là Thái Sơn nương nương, nghe nói bà che chở chúng sinh, xem thiện ác nhân gian, tổ đình ở ngay Thái Sơn. Từ xưa đến nay, phụ nữ thích nhất là bái Bích Hà Nguyên Quân, bởi vì bà còn phù hộ phụ nữ sinh con, trẻ nhỏ không bệnh tật.

Tạ Linh Nhai hàn huyên tán gẫu với tín đồ quanh đó, tạm thời không nghe ra chỗ nào dị dạng, trái lại còn khiến mình trò chuyện đến khát nước, thấy nữ đạo đang bày trà, liền đi xin tách trà uống, trà này là được cung cấp miễn phí.

Nữ đạo ôn hòa nhìn hắn: “Đủ chưa?”

“Được rồi, cảm ơn.” Tạ Linh Nhai cười.

Nữ đạo hỏi: “Có đói bụng không? Ăn cơm không?”

Vầy cũng thật tốt quá đi, còn cho cơm ăn nữa, Tạ Linh Nhai nhanh chóng lắc đầu, “Không cần đâu.”

Nữ đạo cũng không bắt buộc, Tạ Linh Nhai thấy cô còn hỏi những người khác có đói bụng không, nếu như đói bụng thì có cơm chay ăn.

Ở cửa chính điện, Tạ Linh Nhai nhìn thấy một bà lão hỏi nữ đạo, “Tuần này bao giờ lên lớp?”

Nữ đạo mỉm cười nói: “Ngay hôm nay, bà ở lại đây, hoặc là buổi tối rồi đến cũng được.”

Bà lão còn dẫn theo một người trẻ tuổi, lúc đi ra bên ngoài nói: “Đây là quan chủ tâm tính thiện lương, tình nguyện mở lớp chia sẻ cho chúng ta. Kinh thư kia là bảo bối đó.”

Người trẻ tuổi không yên lòng hỏi: “Sao lại nói là bảo bối ạ.”

Bà lão nói: “Mấy năm trước quan chủ sửa chữa lại miếu thờ, phát hiện một cái bao bố bên dưới cục gạch dưới đất, bên trong chứa kinh thư, chính là thực tích mà tiên sư mấy trăm năm trước để lại.”

Người trẻ tuổi: “Ha, mấy trăm năm còn không nát hả?”

Bà lão trừng hắn: “Con cho rằng kinh thư nhất định phải viết trên giấy à? Hơn nữa đó là tiên sư để lại.”

Hai bà cháu càng đi càng xa, sau khi Tạ Linh Nhai nghe xong lại có chút bất an, trực giác nói cho hắn biết có chỗ không đúng. Tạ Linh Nhai xoay người lại nhìn, Thi Trường Huyền đã vào trong chính điện, cũng vào theo.

Ngẩng đầu nhìn, tượng thần Bích Hà Nguyên Quân ngồi ngay ngắn bên trên, người mặc y phục rực rỡ, trong ngực ôm một đứa trẻ, xung quanh bà, có Tống Tử nương nương, Nhãn Quang nương nương, còn có thật nhiều búp bê nhựa mặc yếm đỏ tư thế khác nhau, còn có mấy người phụ nữ cầm búp bê lên ôm vào trong lòng.

Đây không phải là bất kính với thần linh, cũng không phải quấy rối, trộm đồ.

Đây là một loại tập tục xưa gọi là “buộc búp bê”, chính là phụ nữ muốn cầu con đến các thần miếu có chức năng cầu con như miếu Bích Hà nương nương, hoặc là miếu Nữ Oa, miếu Quan Thế Âm, quỳ lạy thần linh, lấy một sợi dây đỏ buộc cổ búp bê, dùng vải đỏ ôm lấy giấu ở trong lòng mang về nhà, cầu nguyện năm sau sinh được con.

Trước đây, búp bê đều nặn bằng bùn, đạo sĩ trong miếu sẽ nhờ người ta nắn sẵn trước. Hiện giờ thời đại khác đi, đương nhiên liền thành búp bê nhựa, ý nghĩa thì vẫn như vậy.

Lại nói, phải quyên tiền hai ba trăm trở lên, mới có thể buộc búp bê.

Thi Trường Huyền đang nhìn chằm chằm các tín đồ đó, sau khi Tạ Linh Nhai đi vào, hai người đứng cạnh nhau, nữ đạo kế bên hỏi bọn họ có muốn dâng hương hay không. Không buộc búp bê thì không cần thêm nhiều tiền nhang đèn, nhang nơi này vẫn là miễn phí.

“Thôi, cảm ơn.” Thi Trường Huyền từ chối xong, cùng Tạ Linh Nhai đi ra chính điện.

Tạ Linh Nhai thuật lại chuyện mới vừa nghe được cho Thi Trường Huyền, sau đó nói: “Giác quan thứ sáu của tôi nói cho tôi biết, có chút không ổn.”

Thi Trường Huyền cũng nói: “Đương nhiên không ổn, nơi này buộc búp bê không cần tiền.”

Tạ Linh Nhai chấn kinh, “Trà miễn phí, cơm chay miễn phí, hương miễn phí, ngay cả buộc búp bê cũng miễn phí, đạo sĩ của bọn họ sống thế nào?”

Nếu nói giảm chi phí xuống thì hắn có thể hiểu được, nhưng còn hoàn toàn miễn phí thì lại quá là thần kỳ đi, có tiền dữ vậy sao?

“Tôi lưu tâm nhìn một chút, ” Thi Trường Huyền thấp giọng nói, “Có không ít người tự nguyện quyên tiền.”

Nói cách khác, tín đồ cung dưỡng bọn họ không phải số ít, không thiếu chút tiền bán búp bê kia.

Tạ Linh Nhai nhất thời sững sờ, quay đầu lại nhìn chính điện náo nhiệt và nữ đạo khuôn mặt hòa ái, thậm chí có hơi đổ mồ hôi lạnh.

Bọn họ vốn suy đoán là có lẽ Hồng Dương đạo mượn thân phận tăng đạo, ẩn nấp ở cạnh những nơi tôn giáo, hoặc là vào trong nơi tôn giáo quải đan. Nhưng bây giờ, Tạ Linh Nhai có một ý nghĩ đáng sợ, miếu Nguyên Quân này, có thể nào cũng là một trong những nơi cư trú của Hồng Dương đạo hay không, đạo sĩ trong đây, có phải đều đã thành tín đồ của bọn họ hay không??

Người trong một nơi tôn giáo chính quy, nếu mà thành bàng môn tà đạo, vậy thì quá là hoang đường. Hơn nữa, những người đó có lẽ cũng có người ở trong đạo hiệp, không thể nào không biết chút tin tức…

Có điều bây giờ cũng mới chỉ là suy đoán của Tạ Linh Nhai thôi, không thể chỉ dựa vào giác quan thứ sáu và một chút sự kiện mà phán định, nhìn từ bề ngoài thì nơi này không có vấn đề gì, thậm chí người ta còn làm chuyện tốt.

Sắc mặt Tạ Linh Nhai ngưng trọng nói: “Buổi tối lại tới một chuyến đi, buổi tối họ sẽ giảng bài, nghe một chút chắc sẽ biết.”

Thi Trường Huyền gật đầu, hai người cùng ra khỏi miếu Nguyên Quân.

Tạ Linh Nhai liên lạc Liên Đàm và Đàm Hành, hỏi bọn họ thu hoạch thế nào, hai người nói thấy có hòa thượng ở trong chùa cầm kinh Hồng Dương đạo, vừa hỏi ra, là người ở bên ngoài lén lút đưa cho hắn, hắn hiếu kỳ liền nhìn một chút, nhưng không nhìn ra được gì cả.

Có thể thấy Tất Ngô quả thực có Hồng Dương đạo hoạt động, Tạ Linh Nhai nói cho ông biết là bên này cảm thấy miếu Nguyên Quân hơi quái lạ, quyết định buổi tối lên xem một chút, hẹn hai người cùng đi.

Tạ Linh Nhai thay bộ quần áo sẫm màu, đến buổi tối, bốn người cùng đến miếu Nguyên Quân. Lúc này cửa miếu đã đóng, đương nhiên là leo tường vào.

Thi Trường Huyền thì khỏi nói, không biết làm thế nào, một phát liền bay qua bức tường cao hơn ba mét.

Đồ đệ Đàm Hành của Liên Đàm thoạt nhìn ôn hòa lễ độ, nhưng xắn tay áo lên bắp tay căng phồng, nhảy lên bám lấy đầu tường, chống người ngồi lên, lại xoay người một tay túm Liên Đàm lên.

Lúc Liên Đàm không làm phép thì thể lực hơi kém, nhưng vẫn nhanh nhẹn, chỉ chớp mắt ba người bọn họ đều đã nhảy qua tường.

Tạ Linh Nhai kiên trì đạp vách tường nhảy lên, lúc lật qua suýt nữa không đứng vững té ngã, may là Thi Trường Huyền ôm lấy hắn.

Trong khoảnh khắc đó Tạ Linh Nhai suýt vì thoát hiểm mà bật thốt lên “má nó”, Thi Trường Huyền tay mắt lanh lẹ, một tay che miệng hắn. Hắn trừng hai mắt nhìn Thi Trường Huyền, gật gật đầu, rồi lại gật gật đầu, Thi Trường Huyền mới buông lỏng tay ra.

Ban ngày Tạ Linh Nhai đã nhớ rõ bản đồ, lúc này đa số các nơi trong miếu đều tối đen, yên tĩnh không ai đi lại, Tạ Linh Nhai hồi tưởng trong đầu một chút, chỉ chỉ một phương hướng, đi về phía bên kia.

Miếu Nguyên Quân có một phòng lớn, ngày thường chuyên môn dùng làm pháp sự, làm tọa đàm, lúc này ánh đèn sáng choang, bọn họ trốn ở bên ngoài nghe, mơ hồ có âm thanh truyền ra.

Có nam có nữ, có trẻ có già, cùng hô lên tụng niệm: “Vạn kiếp thường tại thế, Lão Mẫu phát từ tâm. Nay chúng nghe diệu đạo, cùng nhau quỳ trước đàn…”

Tạ Linh Nhai nghiêng đầu nhìn Thi Trường Huyền, hắn không biết điển tịch Nguyên Quân, không biết đây là đoạn nào.

Thi Trường Huyền dán vào lỗ tai hắn nói: “Lão Mẫu cũng không phải là nói Nguyên Quân, mà là Vô Sinh Lão Mẫu của Hồng Dương đạo.”

Trải qua phổ cập của Thi Trường Huyền, mọi người đều biết Hỗn Nguyên đạo thờ thần tiên của rất nhiều giáo phái, thế nhưng tôn thần thì có ba người, là Hỗn Nguyên Lão Tổ, Vô Sinh Lão Mẫu và Phiêu Cao Tổ Sư. Trong đó, Phiêu Cao Tổ Sư chính là Hàn tổ Hàn Thái Hồ lập ra giáo phái, chết rồi được tôn sùng là tôn thần.

Bởi vậy, ở đây thờ Vô Sinh Lão Mẫu, nơi này xác thực chính là một ổ Hồng Dương đạo!

Cũng không biết người ở bên trong có biết là rốt cuộc họ đang thờ phụng cái gì hay không, không có một chút quan hệ nào với Bích Hà Nguyên Quân cả.

Tạ Linh Nhai lặng lẽ lấy điện thoại di động ra, giơ lên phía dưới cửa sổ, chụp mấy bức ảnh. Sau đó nhẹ nhàng quay người, dẫn mọi người cùng nhau lui về phía sau, đi tới một góc hơi xa chút, Đàm Hành hỏi hắn: “Không đi vào sao?”

“Đi vào làm gì, người ta đánh hội đồng chúng ta thì làm sao? Trong thời gian ngắn không nhất định có thể làm cho tín đồ tỉnh táo, chỉ bốn người chúng ta mà còn muốn bọc đánh hả?” Tạ Linh Nhai nói, “Tôi chụp hình rồi, ngày mai sẽ báo cáo lên, việc này là phi pháp, đến lúc đó sẽ diệt tận gốc.”

Đàm Hành nghĩ nghĩ, nói cũng đúng, nếu chỉ có bọn họ đấu pháp với người ta thì còn được, nhưng ở đây lại còn cả tín đồ nữa.

“Đi thôi.” Tuy rằng bốn bề vắng lặng, nhưng Tạ Linh Nhai vẫn theo thói quen nhỏ giọng, trở về bằng đường cũ.

Liên Đàm và Đàm Hành bò lên trên tường, nhảy ra ngoài, Thi Trường Huyền cũng nhảy lên trên đầu tường, xoay người lại đưa tay cho Tạ Linh Nhai, anh nhận ra trước đó Tạ Linh Nhai nhảy tường có hơi cố sức, dù sao thì cũng chưa từng luyện tập.

Tạ Linh Nhai nở nụ cười với anh, đưa tay nắm tay anh muốn đạp lên tường, lại thấy ánh mắt Thi Trường Huyền bỗng nhiên biến đổi, trên tay mình cũng như có thêm thứ gì đó trói buộc, không nhấc lên nổi.

Tạ Linh Nhai cúi đầu nhìn, chỉ thấy chỗ một mét cách chân mình không biết tự bao giờ có thêm một con búp bê nhựa mặc yếm đỏ, mắt như tô sơn, khuôn mặt no đủ trắng nõn, đôi môi đỏ tươi, trong tay nắm một sợi dây đỏ, một đầu khác của dây đỏ thình lình thắt ở trên cổ tay Tạ Linh Nhai.

Miệng búp bê nhựa mở ra, lộ ra nụ cười vui vẻ trong màn đêm, một giọng trẻ con làm nũng vang lên từ trong cơ thể nó: “Anh ơi, anh buộc em về nhà có được không?”

Dù là giọng trẻ con ngây thơ đáng yêu, vẫn làm cho Tạ Linh Nhai một trận phát tởm!

Sắc mặt Thi Trường Huyền cũng lạnh lùng, vươn tay muốn rút kiếm gỗ đào sau lưng ra, chợt nghe Thương Lục thần trên vai phát điên hô to: “Không biết xấu hổ!!”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.