Phi Chức Nghiệp Bán Tiên - Lạp Miên Hoa Đường Đích Thỏ Tử

Chương 65: Hành động đánh giả (1)



Dây đỏ nhìn không to, nhưng buộc ở trên tay cứ như tự nhiên mà thành, bắt cũng không bắt lấy được. Tạ Linh Nhai dùng sức kéo, đừng thấy con búp bê kia nhỏ xíu xiu, nhưng không chút nào nhúc nhích.

Hắn nào có biết Thương Lục thần đang gào khóc thảm thiết bảo Thi Trường Huyền chém búp bê, có một Liễu linh đồng thôi còn chưa đủ hả?

Tạ Linh Nhai thấy mặt búp bê hướng về phía mình, rõ ràng là hai mắt vô thần, lại làm cho hắn có loại cảm giác bị nhìn chằm chằm, thực sự là không ổn, sợ bị người trong miếu phát hiện, hắn cười khan nói: “Không được đâu, nhà anh đã trên có hai già dưới có hai trẻ rồi, không chịu trách nhiệm nổi.”

Nhất thời giọng búp bê nhựa vô cùng bi thương, “Thế… vậy em buộc anh về vậy.”

Biểu cảm của Tạ Linh Nhai có chút vặn vẹo, lúc này nhìn thấy Thi Trường Huyền nắm kiếm trong tay, nhảy xuống muốn vung kiếm chặt đứt dây đỏ.

Con búp bê đáng giận đó chợt chuyển động, “chạy” về phía sau, một người trưởng thành như Tạ Linh Nhai thế mà lại bị bắt chạy theo. Cái con đó thay vì nói là chạy, kỳ thực chân không chạm đất, càng lúc càng nhanh, Tạ Linh Nhai lảo đảo một cái gần như ngã sấp xuống, tiện tay ôm lấy một thân cây, rút Tam Bảo kiếm từ sau lưng ra chém xuống!

Dây đỏ bị cắt đứt, Tạ Linh Nhai đứng thẳng, nhìn thấy gương mặt trẻ con bằng nhựa kia có thêm vài sợi khí đen, tựa như oán hận.

Lúc này Tạ Linh Nhai nghe động tĩnh phía sau, quay đầu nhìn lại, bên cạnh Thi Trường Huyền không biết từ bao giờ cũng có thêm hai con búp bê nhựa, đang dùng dây đỏ buộc lấy chân anh.

Thế mà không chỉ có một con biết chuyển động, rốt cuộc Hồng Dương đạo đang làm gì, không phải ngày thường đám búp bê đó cũng đặt ở dưới trướng nương nương buộc người ta chứ?

Còn trên đầu tường, Đàm Hành nằm úp sấp ở trên nhìn vào trong, thấy tình hình này nhanh chóng cúi đầu báo cáo với Liên Đàm.

Lúc này, Tạ Linh Nhai chỉ cảm thấy chân mình căng lên, con búp bê kia cũng lại gần dùng dây đỏ buộc chân hắn, Tạ Linh Nhai đúng lúc nhấc một chân lên, nó cũng chỉ trói được một chân, sau đó hắn ngã về phía trước, đè lên người búp bê nhựa, đạp nó bay đi 1 mét.

Búp bê nhựa lăn lăn dưới đất, cũng không biết làm bằng vật liệu gì mà không chịu được va đập, mũi lõm vào.

Tạ Linh Nhai: “…”

Ai nha, hủy dung cái con đó rồi…

Búp bê dẹp mũi rất tức giận, giọng trở nên cay nghiệt lên, từ trong cái miệng nhỏ thổi ra một luồng khí đen, khí đen giống như có mắt bay đến chỗ Tạ Linh Nhai.

Tạ Linh Nhai giơ tay vung ra một lá bùa, sau khi lá bùa và khí đen chạm nhau, lá bùa cấp tốc hóa thành tro bụi, khí đen cũng biến mất tăm.

Lúc này nhìn laj, cũng không biết mấy con búp bê chạy đến, chen chúc bên chân hắn, trong đó cái con không có mũi kia là âm hiểm nhất, từ phía sau đánh vào khuỷu đầu gối Tạ Linh Nhai, Tạ Linh Nhai đổ ra sau, chúng nó liền tiếp lấy Tạ Linh Nhai, nâng lên đi vào trong.

Thi Trường Huyền ở cách đó không xa nhìn thấy, một kiếm chặt đứt đầu hai con búp bê, đuổi theo.

Liên Đàm và Đàm Hành cũng đang leo tường, thầm nghĩ đêm nay vẫn không được an bình rồi.

Búp bê nhựa chạy thật nhanh, dây thừng còn cuốn lấy thân thể Tạ Linh Nhai, hắn cầm kiếm quát khẽ một tiếng: “Phổ tại muôn phương, đạo vô bất ứng!”

Kiệm kiếm quét ngang, búp bê nhựa xoạt một phát bay xa, Tạ Linh Nhai ngã xuống đất, vươn mình bò dậy.

Quay đầu nhìn thấy Thi Trường Huyền cũng đuổi theo tới, phía sau còn có hai con búp bê không đầu chạy theo.

Tạ Linh Nhai hít khí lạnh, vẫn là Thi Trường Huyền tàn nhẫn, hắn chỉ hủy dung thôi, còn Thi Trường Huyền thì chặt luôn đầu người ta.

Búp bê không đầu còn líu lo không nghỉ: “Anh chém đứt đầu bọn em rồi, bọn em làm sao tìm được ba mẹ đây.”

Tạ Linh Nhai nhìn, lúc này đã đến gần chính điện Nguyên Quân, xung quanh cũng không thấy bóng người.

Liên Đàm và Đàm Hành đuổi theo, nói: “Đây là nơi nào, nhiều anh linh như vậy.”

Anh linh? Tạ Linh Nhai nghĩ oán khí nặng như vậy, hơn nữa còn là giọng con nít, quả thật là anh linh không sai, nhưng hắn không rõ chính là: “Làm chúng nó bám vào búp bê để làm gì.”

“… Đầu thai.” Đàm Hành có chút buồn nôn nói, “Ngay cả tà phật mà Hồng Dương đạo cũng luyện thành, đã có thần phật, tự nhiên cũng có đường chuyển sinh. Chỉ là không lập được địa phủ, mượn việc buộc búp bê để tín đồ tự mời anh linh về đầu thai.”

Người tới buộc búp bê khẳng định đều là muốn có con, nếu vẫn luôn không mang thai, anh linh ở nhà cũng có thể đi vào giấc mộng ảnh hưởng đến niềm tin của họ, nếu đã có thai vậy thì càng tốt, anh linh liền chui vào trong thai sinh ra đời, sau khi trưởng thành tự nhiên cũng là người Hồng Dương đạo.

Hồng Dương đạo công khai nuôi anh linh, làm búp bê trong miếu Nguyên Quân, cũng không sợ Bích Hà nương nương giáng một tia sét đánh chết đám quỷ thiếu đạo đức này.

À đúng, Tạ Linh Nhai có học lôi pháp rồi, cũng là đến vì mục đích này.

Đám búp bê nhựa còn cười hì hì, nói: “Hòa thượng không buộc được tụi mình, tụi mình buộc hòa thượng đi đi.”

Lúc này, cửa điện Nguyên Quân kẹt một tiếng mở ra, ánh nến bên trong sáng lên, một nữ đạo trung niên đứng ở trong cửa nhìn ra.

Ban ngày Tạ Linh Nhai từng thấy bức ảnh dán trên bảng bố cáo ở trong miếu, đây rõ ràng chính là trụ trì miếu Bích Hà Nguyên Quân, Hà Diệu Điền.

Hà Diệu Điền lạnh lùng nói: “Nếu mấy vị đã đến, không vào dâng nén hương cho nương nương sao?”

Đám búp bê đều chạy vào bên trong, bò lên trên bàn, chen chúc dưới tượng Bích Hà Nguyên Quân.

Nếu đã đến nước này, vậy cũng không có biện pháp, Tạ Linh Nhai giễu cợt nói: “Là Bích Hà nương nương, hay là Vô Sinh Lão Mẫu?”

Hà Diệu Điền hỏi ngược lại: “Cậu làm sao biết, Bích Hà Nguyên Quân không phải một trong những hóa thân của Lão Mẫu?”

Cô mới vừa dứt lời, như là để chứng minh, vỏ ngoài tượng Bích Hà Nguyên Quân bong ra từng mảng từng mảng, lộ ra tượng Vô Sinh Lão Mẫu phía dưới. Bề ngoài của Hỗn Nguyên Lão Tổ là dạng phật, còn gọi là Hỗn Nguyên cổ phật, mà Vô Sinh Lão Mẫu thì lại vừa giống Bồ Tát vừa giống nữ tiên, dưới chân cũng đạp lên hoa sen.

Tạ Linh Nhai cũng không biết đây là ảo giác hay là pháp thuật gì, trong khoảnh khắc tượng thần thay đổi dáng dấp, hắn cau mày ngẩng đầu nhìn lên, bảng hiệu trên miếu đã thành “Điện Vô Sinh Lão Mẫu”!

Trong lòng Tạ Linh Nhai căng thẳng, tà phật nhìn thấy lần trước cũng am hiểu ảo thuật, kẻ gọi là Vô Sinh Lão Mẫu này có lẽ cũng không kém, nó mượn danh nghĩa Bích Hà Nguyên Quân, chịu nhiều hương hỏa như vậy, còn không biết Hồng Dương đạo gia trì thêm tà pháp gì khác nữa.

Có tiền đề này, lại nhìn xung quanh, đen kịt một màu, một chút tiếng vang cũng không có, nhưng trong miếu rõ ràng là còn có những người khác, quả nhiên là do ảo thuật.

“Hà trụ trì, tôi xem trên giới thiệu nói cô xuất gia hơn hai mươi năm, sao hai mươi năm mà đạo tâm còn chưa kiên cố, lại đi cung phụng tà thần?”

“Hỗn Nguyên thần sao lại là tà thần.” Hà Diệu Điền bình thản nói, bị tẩy não đã sâu.

“Ai truyền đạo cho cô, cô còn đồng bọn không?” Tạ Linh Nhai lại hỏi.

Lúc này một giọng nữ cười khẽ vang lên, ngay lúc Tạ Linh Nhai nhìn thấy tượng thần bóc ra từng mảng đã có chuẩn bị tâm lý, cũng không quá kinh ngạc.

Tượng thần Vô Sinh Lão Mẫu nói: “Bất luận là “trần thế tức tu hành” “một lòng tam quan, tam đế hòa hợp”, hay là “pháp giới nguyên nhân, lục tướng hoà hợp” “tam giới duy tâm, vạn pháp duy thức”… đều chạy không thoát mạt kiếp, Diệu Điền là vì giải thoát càng nhiều dân chúng, khiến cho họ vượt qua kiếp nạn, các ngươi thì lại thế nào?”

Bà ta nói tới “trần thế tức tu hành”, theo thứ tự là lý luận của Chính Nhất phái đạo gia, Thiên Đài tông, Hoa Nghiêm tông, Duy Thức tông phật môn.

Lấy cái kiểu mê hoặc người ta của Hồng Dương đạo, bất luận là giáo phái gì cũng phải thông qua bọn họ để vào thế giới cực lạc. Nhưng ngay cả đạo sĩ đã tu hành hai mươi năm mà cũng giống như bị bỏ thuốc lú, khiến Tạ Linh Nhai vừa khó hiểu vừa bất đắc dĩ.

Ảo cảnh của tà thần xác thực là dễ mê hoặc người, cũng may tâm trí Tạ Linh Nhai coi như kiên định, hắn hô: “Bớt nói nhảm, muốn đấu pháp thì đấu pháp, thật sự coi mình là thần hả?” Hắn sờ tay vào trong ngực.

Tạ Linh Nhai mới vừa nói xong, liền thấy trên người Vô Sinh Lão Mẫu kim quang mãnh liệt, từng trận mùi thơm lạ lùng, trên mặt lộ ra ý cười từ bi, lại có nhạc tiên, xung quanh nở rộ hoa sen, búp bê nhựa ôm hoa sen, cũng tươi cười, Hà Diệu Điền quỳ trên đệm, miệng niệm kinh.

Cảnh tượng trang nghiêm thần thánh như vậy quả thật dọa người. Hơn nữa khiến Tạ Linh Nhai cảm thấy không được tự nhiên chính là, Hà Diệu Điền không giống một người thi pháp, trái lại cứ như bị Vô Sinh Lão Mẫu chi phối, nhưng tà thần này không phải là do họ luyện ra hay sao.

Trên đầu Vô Sinh Lão Mẫu bốc lửa, bay tới trước mặt bọn họ, hình thành một vòng vây nhốt.

Liên Đàm nhìn, sắc mặt hơi trầm xuống, nói rằng: “Đây là mật giáo hộ ma, dùng để thiêu đốt tiền nghiệp.”

Tạ Linh Nhai không cảm giác được nhiệt độ của lửa hộ ma này, thậm chí hắn còn cảm thấy lửa này là giả, mà Đàm Hành thì lại kêu lên sợ hãi: “Mọi người nhìn thấy không?”

Đàm Hành nhìn chằm chằm ánh lửa, miệng lẩm bẩm nói: “Tôi nhìn thấy chính mình…”

Ảo thuật của Vô Sinh Lão Mẫu lợi hại hơn tà phật lúc trước, tà phật kéo bọn họ vào một thế giới kỳ quái lạ lùng, thế nhưng tâm chí kiên định một chút thì sẽ nhìn ra là giả, thậm chí như Liên Đàm và Thi Trường Huyền còn căn bản không bị quấy nhiễu. Mà Vô Sinh Lão Mẫu thì thi pháp trên cơ sở hiện thực, thoạt nhìn cực kỳ chân thật.

Tạ Linh Nhai nghe hắn nói, cũng quỷ thần xui khiến nhìn vào trong ánh lửa, chỉ thấy trong lửa kia thật sự có cái gì đó chợt lóe, nhìn kỹ, có dáng vẻ lúc qua đời của mẹ hắn, cậu hắn, đó là quá khứ, còn có cảnh sinh hoạt vui vẻ của cha, mẹ kế, em cùng cha khác mẹ của hắn, đây là tương lai, còn có cảnh hắn thi thạc sĩ thất bại…

“Tạ Linh Nhai!” Giọng Thi Trường Huyền vang lên bên tai, ba chữ nhẹ nhàng lại gọi thần trí Tạ Linh Nhai về.

Tạ Linh Nhai giật mình một cái, vừa nãy trong lòng hắn dâng lên vô hạn chua xót, đây là thứ mà tà phật không làm được, cũng may Thi Trường Huyền đánh thức hắn.

Lại nhìn bên cạnh, Đàm Hành ngồi dưới đất, vẻ mặt cuồng si đau khổ, cũng không biết nhìn thấy thứ gì, Liên Đàm đang gọi hắn ta, nhưng không thể đánh thức.

“Tinh thần Đàm Hành rối loạn rồi.” Liên Đàm nói.

Tạ Linh Nhai thiên phú dị bẩm, đang mơ hồ cũng có thể đánh thức, Liên Đàm và Thi Trường Huyền thì nghiên cứu pháp thuật sâu đến mức không có cách nào lay động, mà Đàm Hành thì hơi gà mờ, nên bị dao động tinh thần.

Tạ Linh Nhai nghĩ đến kinh nghiệm lần trước, bắt giặc phải bắt vua trước, liền sờ tay lên bùa, “Bắt bà ta.”

Hôm nay Liên Đàm cũng mang kiếm đến, cầm kiếm đang muốn nhập định.

Vô Sinh Lão Mẫu nói: “Trong tay ngươi là tuệ kiếm ư?”

Trong giọng nói của bà ta mang theo sự mê hoặc vô hạn, dụ dỗ người ta suy nghĩ theo phương hướng bà ta muốn.

Ngay cả người không hiểu phật lý như Tạ Linh Nhai mà nghe cũng có chút hoảng hốt, càng tinh thông phật lý thì có lẽ càng bị ảnh hưởng.

Thế nhưng trải qua vụ lần trước tâm trí Liên Đàm cũng càng thêm kiên định, vẻ mặt lão hòa thượng chỉ hoảng hốt trong tích tắc, tùy tiện nói: “Không, đây là kiếm trảm tà. Đừng nói ngươi không phải, dù ngươi là bồ tát thật, ta cũng phải trảm. Hôm nay liền noi theo Văn Thù giết phật, diệt tên thần giả dạng ngươi!”

Trong thời Ðức Phật ra đời, các vị La Hán chứng được Túc mạng thông thấy tội lỗi tiền kiếp của bản thân quá nhiều, liền sinh lòng thối lui. Văn Thù Bồ tát liền cầm kiếm giết Phật để cho Phật thu lại thần thông. Bởi vì pháp đều là giả dối, tất cả đều là không thật, không còn người sẽ không có tội lỗi.

Bỏ qua phật lý trong đó không nói tới, kỳ thực Tạ Linh Nhai chỉ nghĩ bắt giặc phải bắt vua trước, có điều bây giờ Liên Đàm kêu đặc biệt lớn tiếng, Tạ Linh Nhai cũng không tiện xông lên đẩy ông ra sau đó khởi động bùa, liền tạm chậm một bước.

Liên Đàm vươn mình nhảy ra khỏi ánh lửa, phóng bảo kiếm trong tay ra, trên thân kiếm lửa nóng mãnh liệt, giống như lưu quang tích tắc đâm vào giữa trán Vô Sinh Lão Mẫu, bà ta rên lên một tiếng, lửa hộ ma ngoài cửa tản đi.

Đàm Hành thở hổn hển, thoát khỏi ảo cảnh, mồ hôi đầy người, lập tức hiểu ra mới nãy vừa xảy ra chuyện gì, ảo não không thôi.

Tạ Linh Nhai đỡ hắn dậy, “Anh không sao chứ?”

Đàm Hành lắc đầu.

Lại nhìn Vô Sinh Lão Mẫu, một kiếm của Liên Đàm dường như chỉ tạo ra thương tổn nho nhỏ đối với bà ta, bà ta khẽ cười một tiếng, giọng liền khôi phục bình thường — nếu không phải trên trán còn cắm một thanh kiếm, nhìn thực sự là cực kỳ tự nhiên.

Ánh lửa trên người Vô Sinh Lão Mẫu cuốn đi, thổi về phía Hà Diệu Điền, Hà Diệu Điền chậm rãi đứng lên, quay đầu lại, chỉ thấy trên mặt cô mang ý cười khó giải thích được, biểu cảm càng khá giống với Vô Sinh Lão Mẫu.

“Thần không ở ngoài, cầu xin trong lòng.” Hà Diệu Điền chậm rãi nói. Đám búp bê con nít nhảy hết xuống từ trên bàn trà, vây quanh bên cạnh cô, cô cầm nước dương liễu trên bàn trà vẩy ra, đám trẻ con tức khắc cứ như “sống” lại, ngũ quan trên mặt có thể cử động.

Đứa bị Tạ Linh Nhai đánh bẹp mũi còn đưa tay nặn nặn mũi mình, nỗ lực móc phần bị lõm vào ra ngoài, nhưng đáng tiếc chỉ móc ra được một nửa, thoạt nhìn lại càng kỳ quái.

Đám búp bê con nít nhào tới, dây đỏ trong tay như có ý thức, quấn lấy bốn người.

Đàm Hành rất xấu hổ vì hành vi của mình vừa nãy, lúc này lấy phật châu đeo trên cổ xuống, vung vẩy lên, xoắn một cái, túm hết dây đỏ vào trong tay, một bàn tay nắm thật chặt.

Đám búp bê nắm dây đỏ kéo về phía sau, Đàm Hành đứng im, vẫn không hề nhúc nhích, chỉ là gân xanh trên trán nổi cả lên, kéo từng tấc từng tấc trở về.

Đám trẻ há miệng ra, rít gào ra tiếng, cứ thế bị kéo đến gần, nghe tiếng Đàm Hành niệm phật, giọng chúng nó tức khắc rối loạn.

Còn lại ba người đi lên trước thêm vài bước, liền thấy Hà Diệu Điền lại vẩy nước ra, quỷ đói gầy trơ xương bò ra từ dưới lòng đất, miệng há cực to, khớp xương rõ ràng, bò bò trên đất.

Liên Đàm tụng niệm thần chú tránh quỷ, quỷ đói không dám gần người, loanh quanh ở chỗ cách mười mét.

“Thử cái này xem.” Tạ Linh Nhai nói, nháy mắt ra dấu với Thi Trường Huyền, lấy bùa Linh Quan quăng ra.

“Tà ma quy chính!” Lá bùa cứ như mọc mắt, dính trên người quỷ đói, nhất thời khiến nó không có cách nào nhúc nhích.

Mặt Hà Diệu Điền hiện vẻ sầu khổ, duỗi một ống tay áo, trong tay áo lại có bốn con rắn chui ra.

Liên Đàm nhìn một chốc, nói rằng: “Đây là tứ khổ địa thủy hỏa phong, tổng thể thân rắn, dính vào tất sinh bệnh.”

Bốn con rắn đó bò về phía bốn người, Liên Đàm mới vừa nói xong là dính vào tất sinh bệnh, thế mà lại tự bắt lấy chỗ 7 tấc của hai con rắn, đặt chung với nhau, hai con rắn thế mà lại nuốt chửng nhau.

Còn lại hai con, bị Thi Trường Huyền một kiếm xiên lên, đóng ở trên mặt đất.

Toàn bộ quá trình không đến một phút, Hà Diệu Điền xoay người lại nhìn nhìn Vô Sinh Lão Mẫu.

Vô Sinh Lão Mẫu im lặng một chút, chắc là cảm thấy Liên Đàm với Thi Trường Huyền không dễ bắt nạt, còn Đàm Hành thì đã bị đám búp bê cầm chân, nên nói với Tạ Linh Nhai lúc nãy suýt nữa cũng loạn tâm trí: “Ngươi học đạo vì cái gì?”

Tạ Linh Nhai nói linh tinh: “Kiếm tiền.”

Vô Sinh Lão Mẫu nở nụ cười: “Lễ chư thiên tào cầu phúc, bái sao bắc đẩu cầu thọ, học đạo cầu mong vàng bạc, là thuật cầm thú dơ bẩn.”

Tạ Linh Nhai giận dữ: “Thuật cầm thú dơ bẩn mà mấy người còn ăn cắp hả? Đi ra ngoài dạy người ta chú táo thuật nói là của mấy người, có biết xấu hổ không?”

Vô Sinh Lão Mẫu còn định nói thêm gì đó, Tạ Linh Nhai đã không nhịn được xắn tay áo lên kết thiên lôi quyết, tung một tấm lôi phù, miệng tụng niệm: “Lôi phủ chư tướng, tập hợp trước đàn, chân quân hàng hiện, diệt trừ tà tinh!”

Lôi phù nối liền thành ánh điện, một tia sét màu tím “ầm” một tiếng đánh lên tượng thần!

Tượng thần bằng đất sét bỗng nhiên rạn nứt, thần quang không còn, đổ sụp xuống, một trận tro bụi tung bay, chỉ thấy giữa một đống đất đá trên thần đàn, còn có một pho tượng Vô Sinh Lão Mẫu màu vàng cũ kỹ, cùng với thanh kiếm của Liên Đàm.

Tạ Linh Nhai cũng có chút giật mình, trước đó hắn dùng lôi quyết đánh ma nữ áo xanh, uy lực cũng không có lớn như vậy, xuất hiện cả tia điện ánh chớp!

Hà Diệu Điền khiếp sợ nhìn Tạ Linh Nhai: “Lôi pháp của ngươi…”

Từ xưa đã lưu truyền rất nhiều sự tích về pháp sư am hiểu lôi pháp, nhưng tới bây giờ, mọi người vẽ lôi phù chỉ cảm thấy nó có thể giết chết yêu tà, nhưng còn chưa từng thấy sét đánh xuống thật.

Đây tự nhiên là Tát Tổ mượn Tạ Linh Nhai xả giận, cho nên uy lực mới lớn như vậy.

Một lát sau Tạ Linh Nhai cũng nghĩ rõ ràng, càng hưng phấn, “Chờ đã, trước hết khoan hẵng tới, tôi bổ thêm một tia sét đã.”

Hắn sợ không đánh chết Vô Sinh Lão Mẫu, đi qua bổ thêm một nhát. Hơn nữa tượng thần sụp đổ hắn mới phát hiện, bên ngoài tượng đất thật ra vẫn là Bích Hà nương nương, chỉ là trong bụng đặt một bức tượng Vô Sinh Lão Mẫu, biến hóa vừa nãy có lẽ là ảo giác.

Hà Diệu Điền kinh hô một tiếng, nhào về phía bọn họ, chỉ lo Tạ Linh Nhai lại đánh Vô Sinh Lão Mẫu.

Tạ Linh Nhai đưa tay đẩy cô ra, lấy từ trong túi ra mấy chục tấm lôi phù, “Đều chuẩn bị cho bà đó!”

Xì, không phải chú táo thuật đã bị ăn cắp, cho mấy người nếm thử một tuyệt kỹ khác của Tát Tổ, lôi pháp. Vừa nãy đám tiểu quỷ kia hắn kìm nén không dùng lôi phù, muốn để dành hết cho Vô Sinh Lão Mẫu hưởng dụng.

“…” Hà Diệu Điền khiếp sợ nhìn mấy chục tấm lôi phù kia, dùng ánh mắt nhìn cầm thú mà nhìn Tạ Linh Nhai.

Lúc này tượng Vô Sinh Lão Mẫu chôn ở trong đống tro bụi lại phát ra âm thanh, chỉ là đã không còn mười phần hăng hái như vừa nãy: “Hà Diệu Điền, còn không hộ pháp.”

Trong giọng bà ta còn kèm theo chút ảo não không dễ phát hiện: sao vừa nãy lại muốn bóp “quả hồng mềm” chứ… “quả hồng mềm” này cũng không chịu nói sớm là lôi pháp của hắn đã đến cảnh giới như vậy.

Hà Diệu Điền giật mình, lập tức chạy trở về, nằm nhoài trên thần đàn, dùng thân thể bảo vệ tượng Vô Sinh Lão Mẫu.

Tạ Linh Nhai lắc lắc đầu, thật là hết cứu, hắn giơ tay liên tiếp khởi động mấy tấm lôi phù.

“Khiển khứ tà tinh!”

“Khiển khứ tà tinh!”

Theo ánh chớp lấp lóe, vài tiếng nổ vang, Hà Diệu Điền mở đôi mắt đang nhắm chặt, phát hiện mình không mất một sợi lông, ngay cả bùn đất xung quanh cũng không có màu cháy khét, nhưng cố tình tượng thần trong lồng ngực lại cháy đen vỡ nát, khuôn mặt nứt ra, chỉ có khóe môi còn sót một chút màu vàng.

Hà Diệu Điền sửng sốt, sau đó cao giọng khóc lớn, đấm ngực dậm chân.

Tạ Linh Nhai đi tới trước mặt đám búp bê, chúng nó cũng biết tình hình trước mắt, từng con từng con bu lại với nhau, rụt đầu rụt cổ. Một lát sau, hai con búp bê không đầu đẩy con búp bê thiếu mũi đi ra.

Thằng nhóc này lúc nãy ầm ĩ hung hăng với Tạ Linh Nhai nhất, lúc này khóc hức úc nói: “Anh ơi, đừng lấy sét đánh bọn em…”

Phàm là yêu ma quỷ quái, sợ nhất chính là lôi hỏa, huống hồ đây còn là thiên lôi của Tát Tổ.

Thương Lục thần hầm hừ, ở trên vai Thi Trường Huyền hô:

“Không biết xấu hổ.”

“Mũi cũng bẹp rồi, còn giả bộ đáng yêu.”

“Đánh chết hết coi như xong.”

Tạ Linh Nhai lấy đi công cụ gây án từ trong tay chúng nó — dây đỏ, sau đó dùng bùa cố định đám búp bê không dám phản kháng cũng không dám chạy trốn, lại xoay người dùng dây đỏ trói Hà Diệu Điền lại.

Bởi vì Vô Sinh Lão Mẫu – thần linh trong mắt mình đã bị người phàm đánh nát, Hà Diệu Điền đau lòng không thôi, nhìn thấy Tạ Linh Nhai liền nói: “Báo ứng, ngươi sẽ gặp báo ứng.”

“Báo ứng là của phật gia, tôi không tin cái này.” Tạ Linh Nhai thuận miệng nói, lại tìm tìm trước thần đàn, lấy ra mấy quyển kinh thư, cũng là của Hồng Dương đạo, hơn nữa đã nhiều năm, làm bằng vải.

Thi Trường Huyền đi tới, hỏi: “Tổng cộng cô đào ra được mấy bức tượng tà thần.”

Trong lòng Tạ Linh Nhai hơi xoay chuyển, nhớ tới bà lão lúc sáng nói nữ đạo đào ra kinh thư của tiền bối, vừa nãy trong bụng Bích Hà nương nương cất giấu tượng thần, thoạt nhìn cũng đã nhiều năm, lẽ nào đều là đào ra.

Hắn bỗng nhiên nghĩ, vốn dĩ Hồng Dương đạo đã bị đả kích đến độ sắp mất bóng, thực lực đương thời cũng kém xa trước đây, đột nhiên trắng trợn không kiêng dè như thế, lẽ nào hắn đã nghĩ ngược nhân quả rồi.

Không phải Hà Diệu Điền tế luyện tà thần, lừa gạt tín ngưỡng, mà là người Hồng Dương đạo cổ đại âm thầm giấu tượng tà thần, sau khi khai quật lên liền ảnh hưởng tới tinh thần bọn họ, giống như vừa nãy kêu Hà Diệu Điền đến hộ pháp, dụ dỗ họ cúng tế tà thần, sau đó thành một vòng tuần hoàn…

Như phương pháp hồn người chứa bẩn, có lẽ cũng là thời cổ đại đã từng dùng, nhưng tượng tà phật mà họ nhìn thấy thì khá là mới, không biết có phải là ngày sau phỏng theo luyện ra hay không.

Vẻ mặt Hà Diệu Điền âm u, căn bản không muốn nói chuyện.

Tạ Linh Nhai: “Không nói thì tôi đốt luôn kinh văn này đó.”

Hà Diệu Điền ngơ ngác nhìn hắn, chính là cái người này, nhìn thanh tú đẹp đẽ, vừa nãy không nói hai lời bổ sét, miệng còn không tha người, nghe hắn nói chú táo thuật, kết hợp lôi pháp… phải nói không hổ là truyền nhân của Tát ông.

Cô cực kỳ không tình nguyện nói: “… Còn có một tượng Hỗn Nguyên cổ phật.”

“Ở đâu?” Tạ Linh Nhai hỏi cô.

Hà Diệu Điền không chịu đáp.

Thi Trường Huyền lại như có điều suy nghĩ nói: “Thiên Ngu, là nơi mà mấy người nói Hàn Tổ được Hỗn Nguyên lão tổ điểm hóa…”

Hà Diệu Điền hơi thay đổi sắc mặt, không có cách nào che giấu, vừa nhìn liền biết hẳn là ở Thiên Ngu không sai.

Tạ Linh Nhai vội bảo: “Phương trụ trì chính là đến Thiên Ngu, nhanh chóng thông báo với ông ấy.”

Dứt lời, Tạ Linh Nhai xé quyển kinh vải Hồng Dương đạo kia đi.

Hà Diệu Điền: “……”

Tạ Linh Nhai ngồi trên xe, vai sóng vai với Thi Trường Huyền, bọn họ phải đi suốt đêm đến Thiên Ngu. Liên Đàm và Đàm Hành ở tại Tất Ngô xử lý chuyện lúc sau, dù sao thì trong miếu vẫn còn các nữ đạo khác, cùng với đám anh linh.

Cực kì mệt, Tạ Linh Nhai bất tri bất giác nghiêng đầu ngủ thiếp đi.

Thi Trường Huyền nghiêng đầu nhìn nhìn, lúc đang trầm tư, chợt nghe Thương Lục thần thở dài xa xăm, giọng nói trong trẻo bao hàm tang thương nói với Liễu linh đồng: “… Bây giờ mới cảm thấy mi cũng không tệ lắm.”

Liễu linh đồng: “…”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.