Hai người Tạ Linh Nhai nửa đêm đến Thiên Ngu, đón xe đến khách sạn Phương Hư Sơn ở, chỉ nơi này thôi đã có chừng mười hòa thượng đạo sĩ ở lại. Mọi người suốt đêm thương thảo một chút, Tạ Linh Nhai kể tỉ mỉ toàn bộ quá trình gặp được Vô Sinh Lão Mẫu, lại nói: “Nếu có ra ngoài thì tốt nhất mang theo lôi phù.”
Hắn tính toán, nếu lôi phù mình lấy ra có uy lực rất lớn, vậy những người khác hẳn là cũng không kém, hơn nữa cái này đối phó với tà thần xác thực hữu hiệu.
Bởi vì trước đây không ai ngờ được Hồng Dương đạo còn dám khinh thường thần thánh, hơn nữa còn ăn sâu như vậy, cho nên việc này ngoại trừ phải bảo mật, thì những chỗ từng điều tra trước kia nói không chừng lại phải đến thêm một lần.
“Vậy chọn ra những địa điểm mấu chốt, cho người đến đó kiểm tra mang lôi phù theo.” Một đạo sĩ nói, “Đồ tốt phải dùng đúng chỗ.”
“Không cần không cần.” Tạ Linh Nhai lấy ra mấy chục tấm lôi phù từ trong balo, còn có một xấp giấy vàng chưa viết, “Mỗi người mang theo năm tấm là đủ, đếm nhân số đi, bây giờ tôi bắt đầu vẽ liền.”
Mọi người: “……”
Phương Hư Sơn coi như hơi biết rõ về Tạ Linh Nhai hơn so với những người khác, lắc đầu cười nói: “Hồng Dương đạo có thể coi là gặp vận rủi rồi.”
“Ai bảo bọn họ tìm đường chết, chọc hòa thượng chọc đạo sĩ, lần này chúng ta còn chưa liên hợp với giáo phái tin thờ thượng đế nữa kìa.” Tạ Linh Nhai chỉ mới ngủ ở trên xe một lát, sức chiến đấu tuy cao, nhưng lúc này vẫn là phục vụ mọi người tương đối quan trọng hơn, lên tinh thần vẽ bùa.
Các đạo sĩ bên cạnh quan sát hắn vẽ bùa, mới đầu còn có chút bán tín bán nghi, nhìn thấy Tạ Linh Nhai vẽ rồi thì chỉ còn dư lại hai chữ chịu phục.
Chừng nào họ vẽ linh phù mới có thể giống người ta được nhỉ!
Với lại, đã như vậy rồi mà cậu còn không xuất gia đi? Thật là khiến người ta sinh ra ý muốn khuyên bảo!
Chờ mọi người xem đủ quay về nghỉ ngơi, Tạ Linh Nhai gục xuống bàn, như học sinh tiểu học làm bài tập, cẩn thận vẽ một xấp dày bùa chú, giao phó cho Phương Hư Sơn phân phát, đến lúc này trời cũng đã sáng.
Tạ Linh Nhai bò lên giường ngủ bù, bảo có việc thì điện thoại cho mình, còn Thi Trường Huyền thì tiếp tục đi ra ngoài.
Chờ lúc Tạ Linh Nhai thức dậy đã là một hai giờ chiều, đói bụng đến độ hai mắt biến thành màu đen, xuống lầu ăn bữa trưa.
Hắn ngồi ở trong tiệm lùa cơm, sau đó bên cạnh có thêm một đôi ông cháu ghép bàn, trong tay ông lão cầm cái túi da rắn, bên trong là nửa túi hạt giống.
Ông lão nói với đứa cháu: “Lát về đặt bùa đại sư cho vào trong chuồng heo, như vậy đợt heo này sẽ không ngã bệnh.”
Dùng bùa, vậy khẳng định là đạo gia, không phải đạo giáo chính thống thì cũng là đạo phái dân gian. Nghe ý này chắc là bùa của giáo phái đó phù hộ cho gia súc không bị bệnh. Đạo gia có rất nhiều bùa hỗn tạp, nhưng bây giờ đa số chỉ dùng các loại bùa thông dụng, không ngờ trừ bùa đuổi muỗi của hắn ra, còn có người nghiên cứu về bùa hỗn tạp.
Tạ Linh Nhai không khỏi tò mò liếc mắt nhìn, đến gần nói: “Ông bác, bùa của bác là thỉnh thần nào vậy?”
Ông lão thấy hậu bối trẻ tuổi hiểu lễ phép, tướng mạo cũng tốt, ôn tồn đáp: “Thỉnh Linh Quan đó.”
Trên trời có rất nhiều Linh Quan, không phải chỉ có mỗi Vương Linh Quan, chức trách mỗi người không giống nhau, chỉ có điều Vương Linh Quan là Linh Quan nổi danh nhất, đứng đầu năm trăm Linh Quan.
“Thỉnh từ nơi nào ạ?” Tạ Linh Nhai lại hỏi.
Ông lão cười ha hả nói: “Cậu không trồng trọt nuôi heo không biết, đương nhiên là thỉnh từ chỗ Hỗn Nguyên sư phụ rồi.”
Tạ Linh Nhai vừa nghe hai chữ này, mí mắt chợt nhảy dựng, hỏi: “Hỗn Nguyên giáo sao? Bọn họ ở đâu?”
“Không biết, bọn họ không có miếu, chỉ thỉnh thoảng vào nhà lượn một vòng, có quen biết thì nhân cơ hội xin bùa luôn.” Ông lão đáp, việc này cũng nằm trong dự liệu, người ngoài không thể nào biết được căn cứ của bọn họ.
Ông lão dứt lời, còn bồi thêm một câu: “Quốc gia không cho họ xây miếu, cho nên đều lén lút đến.”
Hồng Dương đạo phát dương quang đại ở Thiên Ngu, trong lịch sử thì nơi này là đại bản doanh, sau đó tuy rằng các đời đều bị càn quét, thế nhưng Liên Đàm nói thập kỷ chín mươi còn nhìn thấy bóng dáng của bọn họ, phỏng chừng bản địa còn không ít người biết đến sự tồn tại của họ. Như bây giờ thấy, có người còn không hề bài xích.
Tạ Linh Nhai đổ mồ hôi, hóa ra ông lão còn biết đây là đối tượng bị càn quét à, “Vậy mà bác còn xin bùa?”
“Không thì cái miếu nào cho lão bùa đề phòng heo bệnh đây?” Ông lão nói, lấy ra một lá bùa từ trong túi, mở ra cho Tạ Linh Nhai xem, “Hữu dụng đó, dán lên, đọc thêm một đoạn chú là được.”
“Chư Phật Bồ Tát ngay trước mặt, một năm heo ăn mau mau lớn, ôn khí tà khí biến hư không, tôi phụng Thái thượng lão quân cấp cấp như luật lệnh…” Ông lão còn lập tức đọc một đoạn.
Tạ Linh Nhai: “…”
Tạ Linh Nhai nhìn trên lá bùa viết danh hào Linh Quan, nhưng nghe ông lão niệm chú thì nào là Phật tổ Bồ Tát rồi lại Thái Thượng lão quân, thật không biết làm sao, rốt cuộc là ai phù hộ heo nhà ông vậy?
Cái phong cách này cũng thật đúng là đường lối của Hồng Dương đạo.
Thế nhưng thứ này thật sự có thể linh nghiệm sao? Tạ Linh Nhai không nhịn được hỏi: “Heo nhà bác không mắc dịch bệnh thật ra là do tiêm vắcxin phòng bệnh đúng không…”
Ông lão: “Ai chà, không dán bùa thì vắcxin phòng bệnh có thể hữu hiệu sao? Lại nói, còn phù hộ heo mau lớn nữa mà.”
Tạ Linh Nhai: “…”
Cháu của ông lão được học hành đàng hoàng, che mặt: “Ông nội ơi ông đừng nói thế, đây toàn là phong kiến mê tín đó, để người ta chế giễu.”
Ông lão rất quật cường ngẩng đầu, “Con biết cái gì.”
Tạ Linh Nhai thở dài, nói rằng: “Bác ơi, cháu vẽ bùa cho bác nhé, bác về thử xem, hẳn là có tác dụng hơn cái này đó.”
Cháu của ông lão: “……”
Vả mặt sao lại đến nhanh như vậy, mới nãy hắn còn nói ông nội phong kiến mê tín để người ta chế giễu, vậy mà ông anh này còn muốn tự vẽ bùa.
Ông lão cũng ngạc nhiên đánh giá Tạ Linh Nhai: “Cậu còn biết vẽ bùa?”
Vừa vặn vào lúc này có mấy đạo sĩ trở về, Tạ Linh Nhai giơ tay hô một tiếng, hỏi thăm chút chút, sau đó nói: “Xem, kia đều là đồng nghiệp của cháu đó, cháu là tế tửu đạo sĩ.”
Ông lão nào có biết tế tửu đạo sĩ là có ý gì, còn tưởng là giống như tu tại gia, sinh ra hứng thú, “Vậy được.”
Tạ Linh Nhai lấy bùa và chu sa mang theo bên người ra, không phải hắn cẩn thận, xuống lầu ăn một bữa cơm cũng mang đồ theo. Mà chỉ là từng nhiều lần bị thiệt thòi do ở bên ngoài không mang theo công cụ, cứ cắn ngón tay hoài rất là đau.
Tạ Linh Nhai vẽ bùa xong, nói rằng: “Cái này là an tào phù, bò, heo, gà đều có thể dùng. Dùng vải bao lại chôn ở dưới máng, sau đó châm hương thắp nến, niệm an tào chú một lần: đinh tự hổ, bát tự long, Thanh Long Bạch Hổ đến hộ tào, thà gọi Thanh Long cao một trượng, không gọi Bạch hổ ngẩng đầu nhìn…”
Tạ Linh Nhai thuật lại câu chú một lần cho ông nhớ kỹ, lại nói vài việc cần chú ý, sau đó vẫn không nhịn được diss một chút: “Ông bác à, bác vừa kêu Mã Linh Quan, vừa kêu Phật tổ Bồ Tát với Thái thượng lão quân, nếu bọn họ đánh nhau thì làm sao bây giờ? Người một nhà còn cạnh khóe nhau, huống hồ là hai phái khác nhau.”
Có lẽ ông lão cũng không hiểu lắm về giáo lí Hồng Dương đạo, gãi gãi đầu, “Có chút đạo lý, tôi còn tưởng thờ càng nhiều càng tốt chứ, không phải luôn nói cái gì mà hợp tác đoàn đội hả.”
Tạ Linh Nhai: “Dĩ nhiên không phải, bác vào trong miếu thỉnh thần, người ta cũng không để cho thỉnh quá nhiều, không thờ cúng hết, thần tiên cũng sẽ tức giận đó.”
Ông lão gật đầu liên tục: “Đúng là có lý. Vậy tôi không dán bùa kia nữa, tôi dán bùa của cậu.”
Cháu của ông lão ở bên cạnh vỗ trán, cái này có tác dụng gì chứ!
Người này thoạt nhìn đứng đắn, không ngờ lại là tên lừa gạt!
Tạ Linh Nhai nào có quan tâm hắn ta nghĩ gì, ăn xong tính tiền, liền tạm biệt ông lão, trước khi đi còn dặn ông là Hồng Dương đạo sớm muộn cũng xong đời, đừng lui tới quá nhiều.
Ông lão thấy hắn cũng là đạo sĩ, còn tưởng chỉ là đồng nghiệp bình thường công kích lẫn nhau, nhưng vì đổi bùa khác xài, nên một quãng thời gian sau đó cũng ngại đi tìm Hồng Dương đạo sĩ, không ngờ về sau Hồng Dương đạo còn thật sự bị nghiêm trị, có vài người bạn của ông còn bị đem đi tra hỏi, đây là nói sau không đề cập tới.
…
Tạ Linh Nhai về khách sạn, nghỉ ngơi một hồi, các đạo sĩ cũng lục tục quay về.
Phương Hư Sơn mệt đến đầu đầy mồ hôi, mở điều hòa ngồi xuống, lắc đầu nói: “Cái gì cũng không phát hiện, không biết có phải là căn bản không có miếu hay không, nói không chừng chỉ tạm trú ở Thiên Ngu thôi.”
“Cháu đi ra ngoài ăn cơm còn thấy có người nói đến, Hồng Dương đạo còn thỉnh thoảng đến nhà người ta, nếu chính bọn họ sống ở đây thì người ta tới tìm cũng dễ dàng hơn.” Tạ Linh Nhai suy nghĩ một chút, “Có thể là ẩn nấp khá tốt mà thôi, cứ canh chừng hoài thì nhất định sẽ lộ ra sơ sót.”
Phương Hư Sơn ừ một tiếng, không nói gì, nằm ở trên giường nghỉ ngơi.
Một lát sau, ông lại nói: “Buổi tối cậu vẫn nên ngủ ở chỗ tôi đi, dù sao thì giường lớn, không cần thuê thêm một phòng nữa.”
Buổi tối Tạ Linh Nhai vẫn luôn vẽ bùa, sau đó liền ngủ ở phòng Phương Hư Sơn, tối hôm qua Thi Trường Huyền cũng tạm nghỉ trên ghế sofa cùng một phòng.
“Dù sao thì Thi Trường Huyền cũng phải thuê phòng thôi, có điều cháu ngủ ở đâu cũng không sao cả.” Tạ Linh Nhai nói.
“Vậy thì ngủ đây đi, tôi nói chuyện phiếm với cậu.” Phương Hư Sơn bèn bảo.
Sợ là lại muốn khuyên xuất gia nữa nè. Vẻ mặt Tạ Linh Nhai đau khổ: “Phương trụ trì, cháu đã là người của Bão Dương quan rồi.”
Hà tất câu nệ chút hình thức này, hắn cũng thật sự không muốn xuất gia đâu.
Phương Hư Sơn cười cười nói: “Vậy cũng có thể đến Ngọc Hoàng cung, nhân tài thì phải di chuyển đó đây chứ, lôi phù của cậu vẽ thật tốt.”
Tạ Linh Nhai nghe mà trong lòng có chút vi diệu, đây không phải là lần đầu tiên hắn với Phương Hư Sơn nói đến vấn đề này, Phương Hư Sơn cũng biết tình huống của hắn. Hắn nói câu đó ý là tự trêu mình ngày thường đều nhận việc ở Bão Dương quan, cùng hành động với đạo sĩ.
Thế nhưng câu Phương Hư Sơn đáp lại, không đến mức ông nói gà bà nói vịt mức, nhưng cũng có chút không đúng, mọi người đều biết hắn là ông chủ của Bão Dương quan mà.
Hơn nữa, mắc gì Phương Hư Sơn cứ nhất định muốn ngủ chung với hắn, đâu phải không biết hắn ở chung với Thi Trường Huyền. Đây chỉ là vài chi tiết nhỏ xíu, nhưng Tạ Linh Nhai lại sửng sốt một chốc, nghi là mình nghĩ quá nhiều, chỉ lặng lẽ đánh giá Phương Hư Sơn.
Không nhìn ra được gì, vốn dĩ hắn và Phương Hư Sơn quen biết cũng không có quá lâu, quan sát cũng không ra.
“Đúng rồi, lôi phù còn đủ dùng không?” Tạ Linh Nhai hỏi.
Phương Hư Sơn nhìn nhìn vào túi, nói: “Vẫn còn.”
Câu trả lời này rất hàm hồ, rõ ràng là chưa dùng tấm nào, sáng sớm mới đưa, lại chưa hề phát hiện thứ gì, Tạ Linh Nhai vốn không cần phải hỏi, mà đáp lại thì càng không cần thiết.
“Vậy thì tốt.” Tạ Linh Nhai yên lặng gật đầu, đi thắp ba nén hương, cắm trên quả quýt, có vẻ như tế bái tổ sư.
Lại nhìn Phương Hư Sơn, tuy rằng ông không lên tiếng, thế nhưng ngửi mùi đèn nhang, trên mặt thoáng lộ ra chút vui sướng, rất là hưởng thụ.
Người này, sợ không phải là Phương Hư Sơn đi?
Bộ dạng hưởng thụ đó, nhìn cứ như coi đây là đồ ăn thật…
Cho nên rốt cuộc đây là ai, chẳng cần phải nghĩ thêm. Ta không đi tìm ngươi, chính ngươi còn dám tới cửa.
Tạ Linh Nhai không thay đổi sắc mặt, tiếp tục nói, “Ai, Phương trụ trì nói xem Hồng Dương đạo này có phải là một đám người ô hợp không, lúc cháu bắt Vô Sinh Lão Mẫu, vì xin tha mà bà ta vẫn luôn nói với cháu, rằng bà ta cứ làm lão nhị hoài cũng không thú vị, thật ra đã sớm cách lòng với bên Thiên Ngu rồi. Chỉ là không tìm được cơ hội, muốn tự lập môn hộ.”
Phương Hư Sơn: “… Phải không?”
“Đúng vậy, còn cùng cháu mắng Hỗn Nguyên Lão Tổ nữa.” Tạ Linh Nhai lơ đãng nói, “Nói lão rất vô dụng, phế vật, tín đồ đều hi vọng chỉ tôn bà ta là thánh. Ngài nói xem, đây có phải là chó cắn chó không?”
Lúc trước Thi Trường Huyền đã nói trong Hồng Dương đạo cũng không phải một phái đoàn kết, trong lịch sử đã từng phân chia chi nhánh, chỉ là bề ngoài miễn cưỡng gắn bó mà thôi. Hơn nữa nơi có người thì có giang hồ, người là như vậy, tà thần là do người chế ra, đương nhiên cũng là như thế.
Biểu cảm của Phương Hư Sơn thoạt nhìn vẫn trấn định, thậm chí còn cười, “Đúng vậy.”
“Cho nên, cuối cùng bị cháu đập nát.” Tạ Linh Nhai cười hì hì nói, “Phương trụ trì, ngài có mệt hay không, cháu đấm bóp giúp ngài một chút nhé.”
“Không cần, cậu cũng mệt rồi, tôi nằm một chút là ổn thôi.” Phương Hư Sơn hòa nhã nói, cũng không biết có phải Tạ Linh Nhai tưởng tượng hay không, luôn cảm thấy ông có chút nghiến răng vặn vẹo.
“Ừm.” Tạ Linh Nhai cũng như không có chuyện gì xảy ra, đứng lên nói: “Cháu nấu ít nước nóng uống.”
Hắn đi tới một bên rót nước khoáng vào trong bình nước, thừa dịp quay lưng lại với Phương Hư Sơn, gửi tin nhắn cho Thi Trường Huyền, Thi Trường Huyền nhanh chóng đáp lại. Hắn cất điện thoại di động cẩn thận, đổ nước đi, sau đó quay người, liền thấy Phương Hư Sơn đứng ở phía sau mình.
Phương Hư Sơn lui lại hai bước: “Dọa tôi một phen.”
“Ngài mới dọa cháu một phen đó.” Tạ Linh Nhai nói, giơ ngón giữa với Phương Hư Sơn.
Phương Hư Sơn sửng sốt: “Hả?”
Tạ Linh Nhai vô tội nói: “Linh Quan quyết á, cháu luyện tập thôi.”
Phương Hư Sơn nghi ngờ: “Sao Linh Quan quyết của cậu không cong ngón trỏ lại.”
“Cái này đã được Bão Dương quan bọn cháu đơn giản hoá rồi.” Tạ Linh Nhai vừa nói vừa giơ ngón giữa thật to.
Phương Hư Sơn: “Ha ha…”
Ông khô cằn cười, càng cười càng gượng, “Thế hướng về phía tôi làm gì, giống như ý đó đó vậy.”
“Ý gì?” Tạ Linh Nhai cười một tiếng nói, “Tại sao tôi hướng về phía ông, trong lòng ông không biết sao?”
Mặt “Phương Hư Sơn” lập tức xụ xuống.
Ông ta đen mặt nhìn Tạ Linh Nhai, sau khi thần thái biến đổi, thân thể vẫn là thân thể đó, nhưng lại không chút nào giống với Phương Hư Sơn, “Tiểu đạo sĩ, cậu cũng thật là can đảm.”
“Câu nói này trả lại nguyên xi cho ômg.” Tạ Linh Nhai không phản bác việc mình không phải là đạo sĩ, chỉ trả lời, “Còn muốn ngủ chung với tôi, sao, sợ tôi vẽ mấy trăm tấm lôi phù, đánh hết lên trên người ông à?”
Ngay cả lôi phù vẽ hồi nào cũng không biết, xem ra là hôm nay Phương Hư Sơn ra ngoài mới có chuyện, nơi Phương Hư Sơn đến là miếu Tam Quan bản địa, vậy địa điểm có lẽ ở đó. Giữ hắn ngủ lại, hơn phân nửa là do biết lôi phù là hắn vẽ.
Lúc Tạ Linh Nhai hỏi về lôi phù, ông ta theo bản năng nhìn vào túi, nên hẳn không phải là ảo thuật, mà là nhập xác.
Thế này thì thú vị rồi, thử nghĩ ông ta vừa nhập xác liền phát hiện trên người mang theo lôi phù, đối với ông ta mà nói không thua gì sét đánh ngang tai, sợ hãi đến mức nào, chẳng trách nhanh chóng hỏi thăm lôi phù là ai vẽ.
Lúc này cửa bỗng nhiên bị đẩy ra, Thi Trường Huyền dẫn đầu sáu bảy đạo sĩ vọt vào.
Tạ Linh Nhai nhanh chóng hô to: “Khóa cửa lại!”
Các đạo sĩ: “…”
“Phương Hư Sơn” nở nụ cười dữ tợn, “Ngươi không khóa, ta cũng sẽ khóa. Ngươi tự tin như thế sao?”
Tạ Linh Nhai: “Nếu như ông nhìn thấy kết cục của lão mẫu của ông, thì sẽ không hỏi như thế.”
“Phương Hư Sơn”: “… Là Vô Sinh Lão Mẫu.”
Không phải lão mẫu của ông ta.
Các đạo sĩ cũng dở khóc dở cười, thậm chí có chút nghẹn cười, đây rõ ràng là đang trêu đùa tà thần này. Tâm trạng họ vốn có chút thấp thỏm, nhưng cũng đều bị vài câu của tiểu Tạ làm cho mất sạch.
“Phương Hư Sơn” lạnh lùng nhìn lướt qua đám đạo sĩ không tôn kính mình, khoanh chân ngồi trên giường, một bóng mờ dâng lên trên đỉnh đầu, dần dần biến thực, chính là tượng cổ Phật Hỗn Nguyên Lão Tổ.
Trong mỗi một chấm tròn trên đỉnh đầu ông ta lại hiện lên một cái bóng, không giống nhau, có cái cầm binh đao, có cái cầm tịnh bình, còn có cái cầm rắn.
Tổng cộng tám huyễn ảnh phân thân, bảo vệ quanh người ông ta.
Lại nhìn bên phía đạo sĩ, cũng gần tám chín người, số lượng ngang nhau, nhưng thực lực thì không phải người nào cũng ngang bằng.
Các đạo sĩ lại khẩn trương, nói rằng: “Vừa nãy chúng tôi nhìn thấy tin nhắn, vội vã kiểm tra, phát hiện không biết ông ta dùng mưu mô quỷ kế gì, khiến lôi phù của chúng tôi đều dơ bẩn.”
Cái này không bất ngờ.
Tạ Linh Nhai mắt lạnh nhìn Hỗn Nguyên Lão Tổ, ông ta móc ra vài tấm lôi phù trong túi Phương Hư Sơn đang hôn mê, chỉ thấy trên bùa cũng đã dơ bẩn, “Ây, may mà bản tọa phát hiện, mượn tay hắn phá hủy từng cái.”
Tạ Linh Nhai đưa lôi phù hết cho những người khác, trên người mình cũng không còn, hắn thấy Hỗn Nguyên Lão Tổ dáng vẻ đắc ý, mặt không thay đổi nói: “Rốt cuộc ông đang vui mừng cái gì vậy, không ai nói cho ông biết đó là hôm qua tôi vẽ trong một tiếng đồng hồ hả?”
Hỗn Nguyên Lão Tổ: “…”
Tạ Linh Nhai: “Ông không cho rằng đó là tôi tích cóp nửa năm chứ?”
Hỗn Nguyên Lão Tổ: “…”
Dựa theo lẽ thường mà nói thì không sai, thậm chí đâu chỉ cần tích cóp nửa năm…
Ông ta cũng có chút hoài nghi Tạ Linh Nhai nói lời này chỉ là đang phô trương thanh thế.
Thi Trường Huyền không nhịn được cong cong khóe miệng, nói rằng: “Đi thôi.”
Tạ Linh Nhai liền kéo ghế dựa ra, mở hộp chu sa, lại bày sẵn giấy vàng, thuận tiện ngậm trong miệng một lá bùa Linh Tổ hộ thân, để tránh lát sau tinh thần bất ổn, lại bị kéo vào ảo cảnh.
Hai mắt Hỗn Nguyên Lão Tổ trợn to hơn một ít, nhưng không chờ ông ta suy nghĩ nhiều, các đạo sĩ đã nắm lấy pháp khí xông lên. Những người khác thì còn dễ nói, chỉ có Thi Trường Huyền, không bị ảo cảnh ảnh hưởng, muốn can thiệp cũng không có cách nào.
Phòng khách sạn bất quá chỉ có một tấc vuông, Tạ Linh Nhai chiếm cứ một góc vẽ bùa, còn lại mấy người thì đấu pháp trong không gian chật hẹp.
Rõ ràng cách nhau gần như vậy, nhưng Thi Trường Huyền cầm kiếm che ở trước người hắn, huyễn ảnh của Hỗn Nguyên Lão Tổ lại không thể nào đến gần được!
“Cốc cốc”
Tiếng gõ cửa vang lên, “Chào ngài, tôi là nhân viên phục vụ.”
Tạ Linh Nhai nhìn bọn họ một cái, đi tới mở cửa ra một cái khe: “Xin chào.”
Nhân viên phục vụ muốn vào bên trong xem, nhưng Tạ Linh Nhai cao hơn cô, cô không nhìn thấy cũng thôi, còn đối diện ngay ánh mắt mang theo ý cười của Tạ Linh Nhai, lập tức ngượng ngùng, đỏ mặt nói: “Tôi nghe thấy động tĩnh bên trong rất lớn…”
Lúc này Hỗn Nguyên Lão Tổ bên trong đang hét lớn một tiếng: “Ngã Phật tam nhiên đăng!”
“Không có gì, bạn tôi uống rượu say, cứ nói mình là phật.” Tạ Linh Nhai trấn định bảo, “Mới vừa rồi còn sờ đầu nói không thấy mấy cái chấm của mình đâu.”
Nhân viên phục vụ nhất thời cười rộ lên, rõ ràng không phải là chuyện quá buồn cười, nhưng cô lại cười cực kỳ ngọt, nghe bên trong còn có người hô cái gì mà “Thái thượng lão quân cấp cấp như luật lệnh”, nói: “Mọi người còn chơi với anh ấy hả, thật thú vị.”
“… Một đám trẻ trâu.” Tạ Linh Nhai có vẻ như ngượng ngùng đáp.
“Vậy chú ý đừng để bạn anh làm hỏng đồ dùng nhé, phải bồi thường đúng giá đó.” Nhân viên phục vụ dứt lời, lưu luyến bảo, “… Không quấy rầy nữa.”
Trong đầu của cô trống rỗng, còn chẳng nhớ ra được là nghe nói khách sạn có mấy đạo sĩ vào ở, lại là ở phòng nào.
“Cảm ơn, hẹn gặp lại.” Tạ Linh Nhai đóng cửa lại, cấp tốc nhảy về, vừa vặn thấy một huyễn ảnh vươn tay, con rắn trên tay ló đầu đến cắn Thi Trường Huyền, Thi Trường Huyền nghiêng đầu đi.
Tạ Linh Nhai nhấn một tay vào trong chu sa, tiện tay tóm lấy chỗ 7 tấc của con rắn kia, đoạt láy nó từ trong tay huyễn ảnh, còn thắt gút lại.
Rắn:!!
Tạ Linh Nhai một tay vẽ bùa, một tay kia bóp chỗ 7 tấc của con rắn, thân thể nó bị thắt gút lại bị bóp lấy chỗ 7 tấc, thực sự không thể động đậy, Tạ Linh Nhai vội vội vàng vàng vẽ xong mười tấm lôi phù, gom lại quát to một tiếng: “Tránh ra!”
Các đạo sĩ theo tiếng tránh né, lôi phù bay nhanh, tám tấm bay về phía huyễn ảnh, hai tấm bay về phía Hỗn Nguyên Lão Tổ —
Tạ Linh Nhai đưa tay túm lấy một tấm trong đó, dán lên gáy con rắn ở trong tay, “Suýt nữa quên mất tiêu mày.”
Rắn: “…”
“… Khiển khứ tà tinh!”
Tạ Linh Nhai gào to một tiếng, điện quang lập lòe, tiếng sét đánh đột nhiên nổi lên!
Chỉ thấy huyễn ảnh biến mất không còn tăm tích, thần hồn của Hỗn Nguyên Lão Tổ cũng nhạt đi, kinh hoảng nhập vào người Phương Hư Sơn.
Tạ Linh Nhai vẩy chu sa ra, dính đầy người Phương Hư Sơn, chu sa trừ tà, Hỗn Nguyên Lão Tổ không tới gần được.
Trên tay Tạ Linh Nhai còn dính chút chu sa, thấy mười lá bùa còn chưa đánh chết được ông ta, linh cơ hơi động, vẽ một lá bùa trên mu bàn tay trái, “Ta hiện khải thỉnh thần thông đến, ban cho lôi uy thêm năng lực!!”
Đúng là hắn tự mình nghĩ ra sáng kiến, trước đây luôn vẽ mắt thần Linh Quan, vừa nãy linh cảm phun trào, vẽ bùa khải thỉnh, thỉnh thần thông tay trái của tổ sư gia.
Tạ Linh Nhai niệm xong liền kết Linh Quan quyết, ấn lên trên người Hỗn Nguyên Lão Tổ, chỉ thấy chỗ mà ngón tay hắn và thân thể đụng vào nhau, tuôn ra ánh sáng hỏa lôi, tức khắc truyền khắp toàn thân Hỗn Nguyên Lão Tổ, theo một tiếng kêu thảm thiết như có như không, thần hồn bị diệt trừ gần sạch, chỉ còn lại một ngón tay giữa dựng thẳng tắp!
…
Tạ Linh Nhai rũ một bàn tay vô lực, chỉ cảm thấy đau đớn gần như nối liền với trái tim, ngồi xuống trên giường, nhìn những người khác đều đổ mồ hôi, vừa nãy vì để trống thời gian và không gian cho Tạ Linh Nhai vẽ bùa, bọn họ cũng đều liều mạng.
Thế nhưng cũng thành công diệt trừ tà thần, mấy ngày nay khổ cực không uổng phí, bắt đuợc đám người Hồng Dương đạo đó là tốt rồi.
Trong giây lát này, trong lòng các đạo trưởng vô cùng vui sướng.
Tạ Linh Nhai hỏi: “Tiếng sấm vừa nãy có phải là cực kỳ lớn không?”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, vừa nãy bọn họ đặt hết lòng dạ trên người Hỗn Nguyên Lão Tổ, đâu còn hơi sức quản cái khác, thế nhưng động tĩnh khẳng định không nhỏ.
Tạ Linh Nhai chần chờ nói: “Vậy… nếu nhân viên phục vụ tới hỏi, liền thống nhất nói là nổ ấm nước nhé? Có biết nói dối không?”
Tạ Linh Nhai mới vừa nói xong, liền nghe tiếng còi báo động của khách sạn vang lên hú hú.