Thời gian của Tạ Linh Nhai rất gấp, phải về làm pháp hội tiếp, sau khi hôn xong Thương Lục thần, vội vã quay đi.
Thi Trường Huyền cúi đầu nghe một chút, xác nhận Thương Lục thần đã bị hôn choáng, vì vậy bỏ nó với Liễu linh đồng vào trong hộp, lại giao cho người ta trông coi, chính mình cũng đi mất.
Thương Lục thần đắm chìm trong nụ hôn nhẹ kia, sung sướng đê mê, không thể tự kiềm chế, trở về chỗ một hồi lâu sau mới đắc ý nói: “Mình giỏi ghê cơ…”
Liễu linh đồng: “…”
Liễu linh đồng yếu ớt hỏi: “Lão đại, sao anh biết tiếng Anh vậy?”
Thương Lục thần đắc ý nói: “Tui tự học từ lâu rồi, không học tiếng Anh làm sao hát chuẩn được bài «Ếch con nhảy» chứ.”
Chú ếch nhỏ vui vẻ, l-l-l-l-l-l-leap frog!
Liễu linh đồng nhất thời tràn ngập kính nể, không hổ là mộc linh trời sinh, thật là nhìn xa trông rộng. Đồng thời lại càng thêm kính nể cái bài «Ếch con nhảy» trong truyền thuyết, từ hồi nó mới về với Tạ Linh Nhai đã nghe thấy ba chữ này.
Liễu linh đồng hâm mộ nói: “Chừng nào em mới được ưu tú như anh đây.”
Thương Lục thần ngạo nghễ nói: “Tui nói rồi, chỉ cần mi biểu hiện tốt một chút thôi!”
…
Tạ Linh Nhai trở về trên pháp đàn, tiếp tục tụng kinh, pháp hội kéo dài gần ba ngày, đa số mọi người đều uể oải cực kỳ, cũng may Tạ Linh Nhai còn phấn chấn tinh thần, ban ngày niệm kinh xong buổi tối còn có thể lực du lãm một phen trên núi Trường Nhạc.
Pháp hội vừa kết thúc, hắn sẽ chạy về Nữu Dương, không dự định ở thêm, bởi vậy cũng chỉ có thể nhân buổi tối du ngoạn.
Ba Thi mẹ Thi cực kỳ chăm sóc hắn, có điều họ cũng đã có tuổi nhất định, ban ngày niệm kinh xong buổi tối thực sự không còn tinh thần đi dạo, hơn nữa đã quen ngủ sớm dậy sớm, chỉ gọi Trì Thanh Uẩn và Thi Trường Huyền dắt Tạ Linh Nhai đi chơi.
Buổi tối núi Trường Nhạc vô cùng yên tĩnh, có thể quan sát đèn đuốc dưới núi, thấy Tạ Linh Nhai ngó dáo dác chụp ảnh trên đài ngắm cảnh, Trì Thanh Uẩn duỗi lưng mệt mỏi nói: “Hai đứa thật sự có tinh thần, lưng anh cứng đờ rồi…”
“Vậy anh về trước đi.” Thi Trường Huyền bảo.
Trì Thanh Uẩn chần chờ: “Sư phụ kêu…”
Thi Trường Huyền bình tĩnh nói: “Không phải anh mệt sao.”
Trì Thanh Uẩn gãi gãi đầu, luôn cảm thấy chỗ nào đó quái quái, nhưng nghĩ kỹ lại không tìm được sơ hở gì, có thể là do sư đệ để ý tới anh nên anh không quen thôi, “Anh về nghỉ ngơi, em đi dạo một vòng với Tạ sư đệ nha?”
Thi Trường Huyền gật đầu.
Trì Thanh Uẩn mơ hồ rời đi.
Tạ Linh Nhai từ đài ngắm cảnh đi xuống không thấy Trì Thanh Uẩn đâu, hỏi: “Trì sư huynh đâu?”
Thi Trường Huyền đáp: “Lưng anh ấy không khỏe, tôi kêu anh ấy về nghỉ ngơi.”
“Ồ ồ, vất vả cho ảnh, đúng là nên nghỉ ngơi.” Tạ Linh Nhai tự nhiên nói, “Không khí ở núi Trường Nhạc thật tốt, tôi hâm mộ hoàn cảnh nơi này quá, nhưng lại tiếc đoạn đường phồn hoa chỗ chúng ta, ai!”
Hắn nói xong, ngẫm nghĩ một chút lại nói, “Tôi cũng chỉ nói chơi chơi thôi, dù tôi có muốn cũng không mua được ngọn núi lớn như vậy.”
Thi Trường Huyền: “Qua bên kia xem một chút đi.”
Kỳ thực Trì Thanh Uẩn vừa đi, Tạ Linh Nhai đã hơi muốn đi về, nhưng Thi Trường Huyền đã nói vậy, hắn liền không tiện cự tuyệt.
Thi Trường Huyền rất quen thuộc núi Trường Nhạc, anh dẫn Tạ Linh Nhai tới một chỗ cao nhất núi Trường Nhạc, gió núi gào thét, phong cảnh rộng rãi sáng sủa, trước mắt không hề bị che chắn, khoảng cách với bầu trời giống như cũng càng gần hơn, càng khiến người ta cảm thấy chẳng trách các đạo sĩ muốn xây đạo trường ở đây.
Thi Trường Huyền đẩy một bụi cỏ ra, dùng di động rọi sáng cho Tạ Linh Nhai xem.
Tạ Linh Nhai nhìn xuống, chỗ này dùng xi măng tráng, dần dần lâu ngày cỏ bên cạnh mọc dài che lại, hóa ra trên sàn xi măng có chữ viết: Càn tam liên, khôn lục đoạn, chấn ngưỡng vu, cấn phúc oản, ly trung hư, khảm trung mãn, đoái thượng khuyết, tốn hạ đoạn.
“Bát quái thủ tượng ca?” Tạ Linh Nhai nhận ra, đây là bài vè để dễ thuộc quái tượng bát quái.
Thi Trường Huyền nói: “Tôi viết.”
Tạ Linh Nhai bối rối, “Đây không phải là của Chu Hi Biên sao…” Hắn lập tức hiểu ra, “À, anh nói anh viết dưới đất, ngại quá tôi không nghĩ tới.”
Hắn không biết Thi Trường Huyền còn có thể làm ra loại chuyện như viết viết vẽ vẽ trên xi măng, cho nên phản ứng đầu tiên không hề nghĩ về mặt đó.
Thi Trường Huyền khẽ mỉm cười, “Viết khi còn bé, khi đó đang học bát quái, vừa vặn nơi này đang tráng xi măng, tôi tới chơi, liền viết lên.”
Sau đó xi măng khô, cũng cứ như vậy mà lưu lại.
Tạ Linh Nhai chợt không biết nói thế nào mới phải, hồi lâu sau mới nói: “… Tôi nghĩ anh vừa sinh ra đã cầm kiếm gỗ đào đuổi quỷ khắp nơi chứ, người khác chơi bùn còn anh thì đi đoán quẻ cho giáo viên nhà trẻ.”
Thi Trường Huyền: “…”
Hắn thực sự không tưởng tượng nổi Thi Trường Huyền ngồi chồm hổm dưới đất vẽ vẽ là cảnh tượng gì, đương nhiên, hoạt động giải trí này thật ra thì cũng rất gì và này nọ rồi, dù sao thì khi còn bé cậu hắn trét xi măng trên tường, hắn cũng chỉ viết được mấy chữ như “XXX là chó con” kiểu vậy.
Thi Trường Huyền thì giỏi rồi, còn bé đã viết chính tả bài bát quái thủ tượng ca.
Thi Trường Huyền lắc đầu bất đắc dĩ, bỗng nhiên lại nói: “Có phải là em cảm thấy tôi rất nặng nề ngột ngạt vô vị không?”
Tạ Linh Nhai giật mình nhìn anh, “Tôi chưa từng nghĩ như vậy…”
Thi Trường Huyền hỏi xong vấn đề này cũng không nhìn Tạ Linh Nhai nữa, gió thổi qua gương mặt lạnh nhạt tuấn mỹ của anh, lại làm cho người ta đọc ra được mấy phần ngại ngùng.
Xác thực, không cần nói là so với Tạ Linh Nhai, chỉ so với người cùng lứa bình thường, Thi Trường Huyền cũng có vẻ không… ít nhất là không dễ thân cận lắm.
Mà Tạ Linh Nhai không ngờ rằng, trong lòng Thi Trường Huyền lại suy đoán là mình chê anh tẻ nhạt. Tẻ nhạt hay không hắn không biết, chứ tẩm ngẩm tầm ngầm thì hắn đã thấy được mấy phần rồi…
Tạ Linh Nhai cười nhìn Thi Trường Huyền, anh xoay đầu lại nhìn thấy, rơi vào sự im lặng có chút lúng túng.
Tạ Linh Nhai vui vẻ không dừng được, ngấn mắt càng rõ ràng hơn, ánh sao trời phản chiếu trong đôi mắt tràn đầy ý cười của hắn, “Anh nói anh xem, bình thường lúc không nói tiếng nào rốt cuộc là suy nghĩ cái gì vậy!”
Thi Trường Huyền sửng sốt một chốc, mới rũ mắt nói: “Tôi nghĩ…”
Tạ Linh Nhai lập tức hết dám cười, thậm chí còn có chút co quắp, dường như hắn dự cảm được cái gì đó, nhưng gió núi thổi qua quá thoải mái, làm hắn không nhích nổi bước chân.
Có lẽ chỉ trôi qua một giây, Thi Trường Huyền hơi cúi đầu, ngậm lấy bờ môi mềm mại của Tạ Linh Nhai. Gò má hai người bị gió thổi hơi lạnh, nhưng đôi môi vẫn ấm áp, Thi Trường Huyền nhẹ nhàng bao lấy môi dưới hắn mút mút, cảm giác lỗ tai dường như muốn thiêu cháy.
Thi Trường Huyền chỉ rời khỏi hắn một chút, trong giọng nói có hơi bất đắc dĩ, nhàn nhạt bảo: “Tôi đang nghĩ, rốt cuộc em có thích tôi hay không.”
Mặt Tạ Linh Nhai đỏ lên, nhưng cũng không kinh hoàng thất thố như lần đầu tiêm, trái lại có thể nghĩ rõ ràng hơn về từng chi tiết nhỏ lúc ở chung với Thi Trường Huyền. Lúc hắn thảo luận với cậu bạn học, toàn là suy xét đến người ngoài, hậu quả, nhưng giờ phút này hắn lại không có suy nghĩ về bất kỳ điều kiện, nhân tố gì khác, mà chỉ riêng về hai người họ mà thôi.
Tuy chưa từng yêu đương, thế nhưng Tạ Linh Nhai cảm thấy hình như mình đã nghĩ thông suốt.
Hắn co quắp nâng cằm lên, dựa sát vào thêm một tấc, như là không đứng vững, một phát ịn lên môi Thi Trường Huyền.
Thi Trường Huyền còn đang suy nghĩ có phải là hắn thật sự không đứng vững hay không, hắn đã vô tội nói: “Có chút chút thích sư huynh.”
Biểu tình của Thi Trường Huyền ngưng đọng lại.
_
Lại nói bên phía Nữu Dương sau khi hai người Tạ Linh Nhai rời đi. Mã Tiểu Xuyên ngồi ở trên ghế tựa, trên người đắp tấm chăn mỏng tắm nắng, sắc mặt còn hơi trắng, có mấy đồ đệ ngồi quanh.
Các đồ đệ rụt rè cẩn thận nói: “Sư phụ… Gần đây bạn của Hách sư đệ gọi điện thoại tới hỏi hắn, chúng con nói hắn đi công tác rồi, thế nhưng sợ là không lừa được quá lâu.”
Lần trước sau khi hồn phách Mã Tiểu Xuyên bị câu ra khỏi thân thể một lần, liền bệnh nặng một hồi, bây giờ còn phải mỗi ngày phơi ánh mặt trời giữa trưa. Thế nhưng so với sự không khỏe ở thân thể, dày vò trong nội tâm còn nghiêm trọng hơn.
Hôm nay lão còn quăng điện thoại, bởi vì lúc xem wechat, phát hiện trong đám đồng nghiệp có người đăng emo “buồn cười”.
Mặc dù biết đối phương không phải có ý gì, nhưng Mã Tiểu Xuyên vẫn tức muốn chết.
Nghe các đệ tử cẩn thận nhắc tới chuyện này, Mã Tiểu Xuyên khó thở “hừ” một tiếng.
“Hôm qua Tạ Linh Nhai và Thi Trường Huyền đi tỉnh thành, con hỏi thăm vài người đi tham gia pháp hội, ít nhất cũng phải ba ngày mới về.” Một đệ tử cẩn thận nói, “Sư phụ, tên kia quá biến thái, không thì chúng ta thừa dịp hắn không ở đây báo cảnh sát đi, cứu sư đệ ra.”
Nếu báo cảnh sát, không nói Tạ Linh Nhai uy hiếp muốn nương nhờ vào ông chủ Bảo, chính lão còn biết xấu hổ không? Mã Tiểu Xuyên trừng đệ tử một cái, không cam lòng nói, “Chỉ cần tìm được nhược điểm của hắn là được. Ta nghe nói, tên đó tiết kiệm tiền rất tích cực.”
Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, vẫn không hiểu Mã Tiểu Xuyên muốn thế nào, lấp lửng nói: “Nhưng mà chúng ta cũng đâu lừa được tiền của hắn.”
Tạ Linh Nhai tinh ranh như vậy, căn cứ vào tư liệu tra được, chính hắn còn học tài chính, tài sản Bão Dương quan đều là do hắn xử lý, chẳng lẽ còn có thể lừa hắn đi mua cổ phiếu rác hả.
Ở đây không một ai lên nổi đại học, thật không biết phải làm thế nào.
Mã Tiểu Xuyên lườm một cái, nhìn một đệ tử nói: “Ta nhớ rõ, năm nay tuổi con vừa vặn phạm ngũ quỷ hung sát trong mười hai tuế quân nhỉ.”
Ý nói tên đệ tử này, tuổi phạm ngũ quỷ. Hơn nữa trong số mệnh đệ tử này còn hơi thiên về tài mệnh — bằng không cũng sẽ không theo lão.
Những điều kiện này gộp lại, làm cho tên đệ tử này năm nay vô cùng, vô cùng thích hợp sử dụng thuật ngũ quỷ vận tài.
Mọi người chợt bừng tỉnh ngộ, thuật ngũ quỷ vận tài là sai khiến ngũ quỷ hỗ trợ vận tài cho mình, bình thường không có chỉ hướng, nhưng nếu như bọn họ cải tạo một chút, hoàn toàn có thể khiến cho ngũ quỷ chuyên môn nhắm vào tài vận của một đối tượng xác định.
Hơn nữa, ngũ quỷ vận tài không phải là vào nhà người ta trộm tiền mặt, sổ tiết kiệm về, mà là trộm tài vận, tiền tài có lẽ sẽ đến hơi bất ngờ, chẳng hạn như quy hoạch đền bù, nhưng vẫn tự nhiên hợp pháp, người khác cũng không nhìn ra được vấn đề.
“Nhưng tuy bây giờ Tạ Linh Nhai không ở đây, thì tiểu quỷ cũng không vào đạo quan được.”
“Không phải tụi bây nói hắn có một phòng thuê sao, ngoài ra còn có một phòng khám? Thêm nữa, nhà hắn ở đâu?” Dưới cái nhìn của người ngoài thì Hải Quan Triều với Tạ Linh Nhai cùng một nhóm, còn phòng thuê thì lại càng không cần phải nói.
Tuy rằng đánh Tạ Linh Nhai rất khó, thế nhưng nếu người thân bạn bè bên cạnh hắn đều hao tài, hắn có thể không vươn tay viện trợ ư, vậy không phải tương đương chính hắn hao tài rồi sao.
Cái lý luận quanh co lòng vòng của Mã Tiểu Xuyên khiến mọi người nghe được cũng bội phục, xem ra sư phụ thực sự là sốt ruột báo thù.
“Hừ… chuẩn bị kỹ càng cho ta giấy vàng bạc, hương nến, đồ cúng, đêm nay liền lập đàn!” Mã Tiểu Xuyên nắm chặt tay, nhất quyết không để Tạ Linh Nhai thoải mái.
Đến ban đêm, Mã Tiểu Xuyên ngồi ở trên ghế chỉ huy đệ tử mệnh phạm ngũ quỷ của mình bố trí pháp đàn, dùng giấy vàng cắt hình người, còn muốn vẽ ngũ quan mở thất khiếu, viết tên ngũ quỷ.
“Chờ đã, để ta xem con vẽ thế nào.” Mã Tiểu Xuyên cố ý đến gần nhìn.
Đệ tử kia cẩn thận vẽ ra ngũ quan đoan chính, nhìn vào trong mắt Mã Tiểu Xuyên, lại cứ như biến thành cái mặt cười, lão buồn bực phất tay một cái.
Đệ tử cắt năm hình người, phân biệt viết tên ngũ phương phát tài quỷ đông tây nam bắc trung, dán trên thanh trúc dài bằng bàn tay, phân biệt dâng hương cung phụng. Lại đem các thông tin bát tự, họ tên địa chỉ của mình viết trên giấy vàng đè lên.
Mã Tiểu Xuyên tự mình vẽ bùa, để hắn ta đặt bùa lên trên đàn, lại đốt giấy vàng bạc. Để giảm bớt thời gian thi pháp — người bình thường phải thi pháp bảy bảy bốn mươi chín ngày, Mã Tiểu Xuyên dạy hắn niệm chú, đem bốn mươi chín ngày rút ngắn thành bảy canh giờ.
“Thiên thương thương, địa thương thương, ngũ quỷ ở phương nào Thái Công áp giải đến ngũ phương quỷ, áp giải đến ngũ phương phát tài quỷ. Cầu xin phát tài quỷ phương đông, cầu xin phát tài quỷ phương tây… nhật nhật tài, nguyệt nguyệt tài, niên niên tài, ngũ lộ ngũ phương tài, cấp cấp như luật lệnh!”
Hai người đốt một bao giấy vàng bạc, hiến mấy bình rượu, cuối cùng vừa niệm chú vừa gom góp tro tàn, đổ rượu lên tro, nói ra việc khẩn cầu, lạy vài cái.
Ngẩng đầu nhìn lên, tro giấy không gió mà bay, cuốn lên thành từng vòng, cùng lúc đó, năm miếng gỗ dán người giấy vốn đang đứng thẳng trên bàn bỗng nhiên cùng nhau đổ ra, bộp một tiếng, vỗ ở trên bàn!
Ngũ quỷ đã đến, hưởng ứng!
Quả nhiên vào lúc mệnh phạm ngũ quỷ dùng thuật này dễ linh nghiệm nhất, ngay cả Mã Tiểu Xuyên tự mình thi pháp cũng không nhất định có thể mời được cả ngũ quỷ. Đương nhiên đây cũng là việc lúc nhỏ, bây giờ lão đâu có còn cần ngũ quỷ kiếm tiền cho lão nữa.
Ngũ phương phát tài quỷ đông tây nam bắc trung tuân lệnh, đi tới phòng thuê của Bão Dương quan.
Đệ tử Mã Tiểu Xuyên nhắm mắt cảm ứng, một lát sau, hương trong lư bỗng nhiên sáng tối chập chờn, hắn mở mắt ra nói: “Sư phụ, phòng thuê của hắn hình như không có ai.”
“Nhất định là kêu hết người qua đạo quan rồi, sợ ta ra tay chứ gì!” Mã Tiểu Xuyên thâm trầm nói, “Tránh không khỏi, lại đến tiệm thuốc và nhà cha mẹ hắn đi!”
“Vâng.” Đệ tử cảm ứng ngũ quỷ một lần nữa, sai khiến chúng nó đổi phương hướng.
…
Mà lúc này, Hải Quan Triều và Phương Triệt đang thu dọn tiệm thuốc, bỗng nhiên ánh đèn trong phòng chợt chớp lóe.
“A!” Hải Quan Triều lập tức kéo cánh tay Phương Triệt, “Này lại làm sao?”
Phương Triệt nhìn một chút, nói rằng: “Không có gì.”
Hải Quan Triều: “Nói bậy, tôi còn thấy quỷ kìa, vầy còn không có gì?”
Phương Triệt bất đắc dĩ nói: “Hình như là quỷ vương đang làm gì đó… Tôi không thấy rõ.”
Tạ Linh Nhai gọi cả quỷ vương bốn phương đến bảo vệ, mỗi ngày bọn họ còn phải đốt rất nhiều đồ cúng. Có điều thoạt nhìn còn rất có đất dụng võ.
Lúc này Hải Quan Triều mới yên tâm, “Có cần gọi điện thoại cho Tạ Linh Nhai không?”
“Xem trước một chút đã.” Phương Triệt nhìn lướt qua bên ngoài, cũng không biết quỷ vương đang làm gì, kích động như vậy.
Một lát sau, ánh đèn ổn định lại, xem ra cũng không cần gọi điện thoại cho Tạ Linh Nhai.
Cũng trong lúc đó, trong thị trấn ở Nữu Dương, ba Tạ ôm con dỗ dành: “Đứa nhỏ này sao lại khóc?”
“Mới vừa ăn no mà, có phải là tiểu, nóng, hay là thế nào không.” Tống Tĩnh đu đưa đứa nhỏ, cũng nhìn không ra nơi nào có vấn đề.
Chỉ nghe bên ngoài gió loạn gào thét, bọn họ nhìn ra, không phải là đứa nhỏ bị động tĩnh dọa chứ, quái thật, ngày thường lá gan rất lớn mà.
Cũng may, chỉ chốc lát sau gió lớn đã ngừng lại, đứa nhỏ cũng không khóc nữa.
…
Đệ tử Mã Tiểu Xuyên bỗng nhiên mở mắt ra, “Sư phụ, con không cảm ứng được ngũ quỷ.”
“Sao lại thế?” Mã Tiểu Xuyên đứng lên, đi tới trước bàn, lật năm cái thẻ tre kia lên, nhất thời ôm tim lùi về sau vài bước, không ngừng thở dốc.
“Làm sao vậy sư phụ?” Đệ tử vội vã đi tới nhìn một chút, chỉ thấy ngũ quan vốn dĩ đoan chính trên trang giấy không biết thế nào lại biến thành năm cái mặt há mồm đầy răng nanh, hắn cũng sợ hết hồn, “Má ơi!”
Lúc này, đèn trong phòng chợt biến thành màu xanh lục, bên khóe mắt đệ tử chợt có thứ gì đó lóe lên, vừa nhìn sang, ở góc phòng có năm tên tiểu quỷ ngồi đó, thấy hắn nhìn qua, ở góc kia đưa lưng về phía hắn đào thứ gì đó.
“Sư phụ, chúng nó làm gì vậy.” Đệ tử cuống lên.
Mã Tiểu Xuyên vừa nhìn phương hướng kia, thất thanh nói: “Phát tài vị, chúng nó phản bội, đến đào tài lộc của chúng ta đó! Nhanh, phá pháp đi!”
Đây nhất định là có người nghịch chuyển pháp thuật của bọn họ, ngũ quỷ vận tài biến thành ngũ quỷ đảo vận tài.
Mã Tiểu Xuyên gấp đến độ kêu đệ tử nhanh chóng phá pháp, chặt đứt cảm ứng của ngũ quỷ với đối phương. Nhưng lại không hề có tác dụng, ngũ quỷ càng không giống như bị người ta sai khiến…
_
Lúc Tạ Linh Nhai và Thi Trường Huyền đồng thời về đạo quan, cửa phòng Trì Thanh Uẩn còn mở, anh ngồi ở cửa đầu gật gà gật gù ngủ gật, nhìn thấy bọn họ trở về mới đột nhiên tỉnh táo, ngáp một cái nói: “Sao muộn vậy mới về, đi đâu thế.”
“Lên đỉnh núi ngắm sao ngắm trăng, trò chuyện về chu dịch bát quái, đàm luận lý tưởng cuộc đời.” Tạ Linh Nhai mặt không đổi sắc đáp, thuận tiện một phát rút tay mình ra khỏi tay Thi Trường Huyền.
Vừa nãy hai người ở trên núi, trước tiên là vô cùng ngượng ngùng hôn hai cái, sau đó lại yên lặng không nói gì ôm nhau nửa ngày, sau đó lại không nói gì cùng nhau đi về, chỉ là không ngờ được Trì Thanh Uẩn còn đang chờ họ.
Trì Thanh Uẩn suýt nữa cười tỉnh, “Ha ha ha ha, ân ái dữ ha.”
Anh nói xong chợt phát hiện ánh mắt sư đệ nhìn mình hơi lạnh lùng, nghĩ thầm hẳn là ảo giác ha, “Thôi, không nói nữa, hai đứa về rồi thì anh cũng ngủ đây.”
Anh đóng cửa lại.
Tạ Linh Nhai và Thi Trường Huyền cũng trở về phòng mình, Tạ Linh Nhai đến phòng vệ sinh rửa mặt, rửa mặt xong ngẩng đầu, từ trong gương nhìn thấy Thi Trường Huyền không biết từ bao giờ đã lặng lẽ theo tới, mặt không thay đổi đứng ở cửa, hệt như môn thần.
Tạ Linh Nhai tránh ra, vừa lau mặt vừa nói: “Anh tới đi.”
Thi Trường Huyền đi tới rửa mặt, đôi mắt còn thỉnh thoảng từ trong gương quét nhìn Tạ Linh Nhai một chút.
Tạ Linh Nhai sửa soạn xong, thay áo ngủ đi ra ngoài, Thi Trường Huyền cũng theo sát đi ra.
Hai mắt Tạ Linh Nhai xoay chuyển một chút, quay người lại duỗi hai tay ra, “Sư huynh, vươn tay.”
Thi Trường Huyền mặc dù hơi khó hiểu, nhưng vẫn đặt bàn tay lên trên tay hắn, “?”
Xong, yên lành là một thiên tài, vừa yêu đương cái là mất não liền. Tạ Linh Nhai rút một tay ra, một tay khác thuận thế nắm lấy anh, kéo anh đi về phía trước, “Anh ngủ ngon nha.”
Ngủ một giấc, cơn hưng phấn này có lẽ sẽ dịu xuống.
Hai người nằm ở trên giường, Tạ Linh Nhai nhắm mắt lại cảm thấy Thi Trường Huyền vẫn còn đang nhìn mình chằm chằm, hắn cũng không mở mắt, nhích về phía trước một phen, lăn vào trong lòng Thi Trường Huyền, Thi Trường Huyền liền ôm eo hắn an tâm ngủ.
…
Sau khi pháp hội kết thúc, Tạ Linh Nhai đặt vé xe buổi tối trở về, còn có thể ở Trường Nhạc quan ăn thêm bữa cơm tối. Lúc hắn đối mặt ba Thi mẹ Thi có thêm mấy phần không được tự nhiên, dù sao thì cũng mới vừa xác định quan hệ với con trai của họ.
Trong bữa tiệc, ba Thi nói với Tạ Linh Nhai: “Tiểu Tạ, cháu có từng cân nhắc thử hợp tác với chính phủ khai phá hạng mục chưa?”
Tạ Linh Nhai mờ mịt ngẩng đầu, “Là nói… giống như Trường Nhạc quan phải không ạ?”
Trường Nhạc quan chính là hợp tác với chính phủ bản địa, Trường Nhạc quan tuy rằng lịch sử lâu đời, nhưng đến thời nay, sửa chữa rồi xây dựng thêm, khai phá cảnh khu, đều là hợp tác với chính phủ. Nguồn tài chính là từ những đơn vị như cục tôn giáo, còn có doanh nghiệp, tín đồ quyên tặng.
Sau khi xây xong, quyền sở hữu thuộc về chính phủ và các ban ngành liên quan, cũng sẽ được một ít ưu đãi, nâng đỡ. Mà thu nhập thì vẫn là của đạo quan, ở mặt quản lý tài chính cũng là tự gánh vác, có điều cũng có quy định, lợi nhuận phải dùng cho đạo quan, hoặc là một vài sự nghiệp công ích. Trường Nhạc quan bây giờ là một trong các khu du lịch mang tính đặc trưng của tỉnh thành thậm chí là toàn tỉnh, vẫn rất là hời.
“Không sai, bác nghe nói cháu rất muốn phát triển Bão Dương quan. Vị trí của Bão Dương quan nếu như muốn phát triển quy mô lớn, chỉ dựa vào chính cháu sợ là rất khó khăn, tiêu tốn cũng rất lớn.” Ba Thi nói, “Nhưng nếu như hợp tác với chính phủ thì sẽ thoải mái hơn nhiều. Cháu hoàn toàn có thể suy xét thử.”
Tạ Linh Nhai đại khái cũng biết chắc là Thi Trường Huyền nói với ba Thi, cho nên người ta mới nói giúp hắn, không khỏi nhìn Thi Trường Huyền một cái.
Ở mặt này, vẫn là người có kinh nghiệm nói ra được đúng trọng điểm nhất.
Xác thực, Tạ Linh Nhai muốn xây một tòa lầu nhỏ, chạy giấy tờ thôi đã khó khăn biết bao nhiêu, huống hồ là xây dựng quy mô lớn, chỉ lỗ hổng tài chính thôi cũng đã rất lớn. Đương nhiên, đối với Bão Dương quan mà nói, nếu có thể hợp tác thì quá tốt.
Tạ Linh Nhai rơi vào trầm tư, do dự đáp: “Nhiều đạo quan như vậy, chỗ bọn cháu cũng không lớn, tín đồ tuy rằng nhiều hơn trước đây một chút… Thế nhưng nếu muốn được giúp đỡ thì cũng rất khó.”
Ba Thi hòa ái nói: “Tiểu Tạ, có thể hỏi cháu, khoản quyên tặng lớn nhất mà đạo quan cháu từng nhận là bao nhiêu không? Với lưu lượng người ghé tới mữa?”
Cái này chính là đại diện cho tiềm lực của đạo quan. Nếu muốn chính thức hợp tác, một là phải xem nhu cầu phát triển du lịch và các sản nghiệp văn hóa, thứ hai phải xem nhu cầu của du khách tín đồ.
Quyên tặng? Tạ Linh Nhai suy nghĩ một chút, là khoản của Cao tổng nhỉ?
Lúc này điện thoại di động vang lên, Tạ Linh Nhai nói tiếng xin lỗi, ấn nghe hỏi: “Chuyện gì?”
Hắn thấy hiển thị cuộc gọi là Trương Đạo Đình, lo lắng đạo quan xảy ra chuyện gì.
Trương Đạo Đình ở đầu kia không biết làm sao nói: “Thầy Tạ… Tạ sư huynh… Mới nãy đạo hiệp thông báo, nói có người tốt bụng đột nhiên muốn thông qua đạo hiệp quyên tặng cho chúng ta tám triệu, hình như là đột nhiên phát tài muốn tạ thần… Không đúng, thầy Tạ, tổ sư gia chúng ta đâu có chịu trách nhiệm phù hộ người ta phát tài đâu nhỉ??”
Tạ Linh Nhai cũng mờ mịt, “Buồn ngủ đưa chiếu manh, người tốt bụng ở đâu đến đúng lúc thế!”