Tạ Linh Nhai cúp điện thoại xong vẫn ngây ngất vui sướng, ba Thi hỏi hắn làm sao vậy, hắn chậm rãi nói: “Mới nãy có người phá kỷ lục quyên tặng… Một người tốt bụng, nói là muốn tạ thần, cúng tám triệu cho bọn cháu.”
Ba Thi và Thi Trường Huyền đều hơi kinh ngạc, ngay sau đó ba Thi cười nói: “Cháu xem, đây không phải là lúc chứng minh Bão Dương quan rất có tiềm lực ư.”
“Cháu chỉ quá kinh ngạc, cháu hỏi họ tên người quyên tặng, cũng không có ấn tượng gì, nghe nói chỉ từng đến thắp hương thôi.” Lại nói, cái gọi là khoản quyên tặng lớn cho đạo quan hồi trước, kỳ thực căn bản là thù lao cho Tạ Linh Nhai, là Tạ Linh Nhai đi ra ngoài làm việc cho người ta kiếm về.
Tín đồ bình hường, thắp hương mua bùa, đáp lễ tạ thần há lại quyên nhiều tiền nhang đèn như vậy.
Hơn nữa giống như Trương Đạo Đình nói, tổ sư gia bọn họ không phù hộ người ta phát tài, người kia tạ thần cũng rất là kỳ quái, trừ phi hắn bái Tam Thanh.
Cơ mà nói tóm lại, thế giới to lớn, không gì không có, Tạ Linh Nhai cũng chỉ ngạc nhiên một chút thôi.
Ba Thi lại dắt Tạ Linh Nhai đi gặp người của Trường Nhạc quan, tán gẫu một chút về kinh nghiệm hợp tác với chính phủ năm đó, tuy rằng thời đại không giống, nhưng chung quy vẫn có chút giá trị tham khảo.
Đạo trưởng Đới cũng nhắc Tạ Linh Nhai bỏ thêm chút tâm tư trên việc marketing, mấy lần trước Bão Dương quan có chút nhiệt độ ở trên mạng, bởi vì ông để ý Tạ Linh Nhai nên ít nhiều nghe thấy, có điều đó đều là mọi người tự phát, đạo trưởng Đới kiến nghị hắn có thể chủ động một chút. Hơn nữa loại hợp tác này không phải ngày một ngày hai mà đàm luận xong, từ lúc thăm dò đến bước xác định cuối cùng, có lẽ phải mất cả một quãng thời gian.
Tạ Linh Nhai xem như được học một khóa ở Trường Nhạc quan, mắt thấy thời gian về sắp tới, cảm ơn đạo trưởng Đới một phen, nhanh chóng xuống núi.
Lúc quay về, lại gặp trúng tài xế xe buýt lúc trước, mấy ngày không gặp, tinh thần hắn ta tốt hơn nhiều, liếc mắt một cái liền nhận ra hai người Tạ Linh Nhai, còn nhiệt tình nói: “Tiểu sư phụ, hôm qua tôi lên núi, còn nhìn thấy hai nguời đó!”
Chỉ có điều cách xa không có cách nào chào hỏi, khi đó trong lòng hắn liền nghĩ, không hổ là cao nhân, ở đây nhiều đạo sĩ như vậy, sao họ lại có thể lên đài. Nghĩ như vậy, càng cảm thấy ngày đó may mắn.
Tạ Linh Nhai cũng chào hỏi hắn ta, thuận thế ngồi xuống ghế gần chỗ tài xế, bảo: “Bác tài, sắc mặt anh khá hơn một chút rồi đó.”
“Đúng, tôi đến miếu thành hoàng trước, xong lại đến điện Thái Ất Thiên Tôn ở Trường Nhạc quan, không biết là vị đại thần nào phù hộ, chất lượng giấc ngủ buổi tối cực kỳ tốt.” Tài xế vui cười hớn hở, nhìn Thi Trường Huyền hai cái, lại bảo, “Tôi cảm thấy hai vị vẫn nên mặc cái kia… cái kia…”
Hắn nhất thời không biết kêu pháp y của hai người như thế nào, nghẹn vài giây, Tạ Linh Nhai đang muốn mở miệng mớm lời, hắn liền đột nhiên nói: “Đồng phục! Ừm, đồng phục! Hai người mặc đồng phục nhìn thật đẹp!”
Tạ Linh Nhai & Thi Trường Huyền: “……”
Tạ Linh Nhai buồn bực nói: “Bác tài, cái đó kêu là pháp y.”
“Chính là đồng phục của đạo sĩ, chỉ có đạo sĩ được mặc đúng không?” Tài xế nói, “Đẹp ghê, chất lượng vừa nhìn đã thấy không giống mấy bộ trong phim truyền hình rồi, hơn nữa màu vàng với màu đỏ cũng cực kỳ xứng.”
Tạ Linh Nhai muốn cười, “Cà chua xào trứng gà à.”
Trong mắt Thi Trường Huyền cũng lộ ra chút ý cười, có điều không phải là bởi vì cà chua xào trứng gà, mà là bởi vì tài xế nói hai người họ rất xứng — anh tự động quên lãng bộ quần áo.
Tài xế suy nghĩ một chút, nói rằng: “So với cái đó vẫn đẹp hơn nhiều.”
Hắn cũng không tiện hình dung, nhưng mà màu đó không giống màu vàng màu đỏ tục tằng, bộ màu đỏ của Thi Trường Huyền đỏ đến mức rất liêm chính, sau khi thêm tiên hạc lại rất có tiên khí, còn bộ mà Tạ Linh Nhai mặc thì lại nhu hòa hơn, không chói mắt, tương đối thanh nhã, trong vẻ khiêm tốn lại dùng chỉ vàng bạc thêu hoa văn ẩn giấu khí chất.
Tạ Linh Nhai nghiêm trang nói: “Ai, chủ yếu vẫn là chúng tôi đẹp trai thôi.”
Tài xế suy nghĩ một chút: “Đúng đúng đúng.”
Thi Trường Huyền: “…”
…
Trước tiên ngồi xe bus, lại ngồi thêm tàu cao tốc, chờ lúc về đến Nữu Dương, đã là buổi tối gần mười một giờ, còn phải về đạo quan.
Ra khỏi trạm tàu cao tốc, trên xe taxi, Tạ Linh Nhai và Thi Trường Huyền đều ngồi ở hàng sau, Tạ Linh Nhai vốn dĩ cúi đầu chơi điện thoại di động, lúc lơ đãng nâng mắt lên, liền từ trong kính chiếu hậu nhìn thấy Thi Trường Huyền đang lén nhìn mình — kỳ thực cũng không tính là nhìn lén, dù sao thì hai người đã xác định quan hệ, chỉ là yên tĩnh quan sát hắn.
Cơ mà lúc Thi Trường Huyền phát hiện Tạ Linh Nhai nhìn anh, vẫn hơi mất tự nhiên dời ánh mắt.
Tạ Linh Nhai cố ý chọt chọt ngực Thi Trường Huyền, Thi Trường Huyền hoảng hốt một chút, có điều nhanh chóng ổn định lại, tài xế taxi cũng không coi là việc to tát, ắt hẳn hành khách ở trên xe “đùa giỡn” đã là việc thấy nhiều nên quen, chẳng qua là chọt lồng ngực thôi, tính là cái gì.
Một tay Thi Trường Huyền ôm lấy vai Tạ Linh Nhai, một tay vòng qua eo hắn, ôm lấy Tạ Linh Nhai động tác xiêu xiêu vẹo vẹo. Đợi xe đến Bão Dương quan, anh vẫn không thôi buông tay.
Tạ Linh Nhai đã thương lượng với anh là tạm thời không nói cho những người trong đạo quan biết, thứ nhất là cân nhắc đến năng lực tiếp nhận của mọi người, thứ hai cũng muốn chờ quan hệ ổn định một chút.
Bởi vậy, sau khi vào đạo quan hai người liền giữ khoảng cách bình thường.
Trương Đạo Đình biết bọn họ trở về, còn cố ý ngủ trễ chờ đợi, hái một ít rau trong vườn, tuy rằng hắn không biết xuống bếp, nhưng mà nấu bát mì thì vẫn được, dùng nồi luộc mì, thả cải xanh vào bên trong nấu chín coi như bữa khuya.
Tạ Linh Nhai vừa về tới, quỷ vương cũng hiện thân, ba quỷ vương khác lại gần hỏi có thể cho đũa mì ăn hay không, quỷ vương phương đông thì lại bảo: “Đã lâu không gặp tiểu Liễu, ta chào hỏi cái.”
Tạ Linh Nhai đuổi hắn ta đi, lại nhờ Trương Đạo Đình lấy mấy gói mì, đem ra cho đám quỷ vương ngửi, hắn cảm thấy rất kỳ quái, “Mấy ngày nay không phải toàn cung phụng mấy người bằng rượu ngon cơm ngọt hả, cái tật xấu gì vậy, lại đi đòi ăn mì.”
Nhóm quỷ vương bày tỏ: “Cái này ngửi thơm quá!”
Bọn họ đều là lão quỷ tu luyện nhiều năm, không giống đám quỷ mới chết, biết mì ăn liền là mùi vị gì, đây cũng không phải là cống phẩm thường thấy, bởi vậy cảm thấy khá hứng thú.
Nhóm quỷ vương hít mùi mì ăn liền, Trương Đạo Đình thì lại ở một bên nói: “Đúng rồi, thầy Tạ, cái người quyên tặng mà tôi nói lúc ban ngày, hình như đạo hiệp còn muốn làm nghi thức quyên tặng cho hắn, hắn cũng cự tuyệt, cực kỳ kín tiếng.”
“Vậy à…” Tạ Linh Nhai vuốt cằm nói, “Cái gì cũng không cầu, một lòng tạ thần, thật sự là một người tốt.”
Quỷ vương vừa ăn mì vừa hỏi: “Mi có tài vận tới hả?”
“Có ý gì, ” Tạ Linh Nhai nghe giọng điệu bọn họ có chút kỳ quái, cứ như là đã sớm biết, hỏi, “Mấy người biết gì hả?”
“Không ai nói với mi sao?” Quỷ vương phương đông chỉ chỉ nơi nào đó, nói rằng, “Tối hôm trước có mấy con quỷ phát tài chạy tới đào vận, bọn ta tiện tay xử đẹp, thuận tiện ép chúng nó đào ngược lại.”
Tạ Linh Nhai suýt nữa phun mì ra ngoài, “Khụ khụ!”
Hắn nói mà, mắc gì lại tự dưng phát tài!
Tạ Linh Nhai không ở đây, nhóm Phương Triệt cũng không dám trò chuyện với đám quỷ vương âm trầm, tự nhiên không biết chuyện ngũ quỷ vận tài.
Quỷ yếu sợ quỷ mạnh, quỷ nhỏ sợ quỷ lớn, ngũ phương phát tài quỷ gặp gỡ quỷ vương, chỉ có ôm đầu xin tha.
Tính tình nhóm quỷ vương thế nào, nếu bọn họ đã hưởng dụng cung phụng, thì sẽ bảo vệ người của Bão Dương quan, đám tiểu quỷ đó đến đây chính là mạo phạm uy nghiêm của bọn họ, không chỉ đánh cho một trận, còn ép chúng nghịch chuyển thi pháp, phản phệ trở lại.
– – Chỉ dựa vào tiểu quỷ thì không phản phệ đệ tử Mã Tiểu Xuyên nổi, nhưng sau lưng là quỷ vương thì không nhất định.
Tạ Linh Nhai vừa hỏi ra biết là Mã Tiểu Xuyên, hắn bên này có tiền, vậy hẳn là bên chỗ Mã Tiểu Xuyên đã mất tiền, chỉ là không biết dùng hình thức gì, cũng không nhất định là tiềm của Mã Tiểu Xuyên trực tiếp chạy đến Bão Dương quan, đây là quỷ thần xui khiến, tài vận là thứ rất vi diệu.
Hơn nữa nếu như Mã Tiểu Xuyên mất tiền, có lẽ cũng không phải một ngày, mà tránh cũng không tránh được, cho dù trăm phương ngàn kế không làm mất tiền, vậy cũng có thể là sau này không có tiền vào, nửa đời sau nghèo khó cơ cực…
“Tám triệu, còn thật sự kiếm được không ít tiền tài bất nghĩa mà, tôi liền nhận thay tổ sư gia vậy.” Tạ Linh Nhai ngẫm nghĩ lại nói, “Ai nha, mọi người nói xem nếu vụ án bên Trình Hân phá xong, bọn họ đều bị nhốt vào cục cảnh sát, vậy không phải là ứng vận ư.”
Mọi người nghĩ ngợi, đúng thật là như vậy, tựa như một nhân một quả, sớm có định số.
Chờ ăn mì xong, Trương Đạo Đình thu dọn bát đũa đến nhà bếp, Thi Trường Huyền như không có chuyện gì xảy ra đặt một bàn tay lên tay Tạ Linh Nhai, Tạ Linh Nhai cũng mặt không đổi sắc nắm ngược lại, bây giờ trong phòng còn có đạo sĩ khác ngủ, thừa dịp hiện tại Trương Đạo Đình không nhìn thấy, liền nắm nắm tay đỡ nghiền.
Quỷ vương bốn phương: “………”
Không phải… Trương Đạo Đình không nhìn thấy, nhưng bọn họ nhìn thấy mà!!
Bốn quỷ vương đều sững sờ, không ngờ thầy Tạ biết chơi đến thế, cái điệu bộ không coi bọn họ là con người này… Tuy rằng không sai, nhưng không cảm thấy có hơi quá đáng sao?
Tạ Linh Nhai chưa từng suy xét đến tâm trạng bọn họ, giấu người chưa tính, còn giấu quỷ làm gì, hơn nữa nếu như là quỷ vương bốn phương, thì ngay cả tâm trạng cũng không cần suy xét đến, hắn mới mặc kệ bọn họ có chấp nhận được hay không.
Tạ Linh Nhai không có một câu giải thích nào, chờ Trương Đạo Đình đi ra, bọn họ liền nhàn nhạt buông tay.
Trương Đạo Đình nhìn thấy bốn tên bự con ngây người như phỗng, hỏi: “Bọn họ làm sao vậy?”
Quỷ vương bốn phương hò hét dưới đáy lòng: mới nãy hắn với cái thằng đạo sĩ kia nắm tay á!!!
Tạ Linh Nhai bình tĩnh nói: “Chắc là ăn quá no, anh đi nghỉ trước đi, tôi đưa bọn họ đi.”
Trương Đạo Đình thành thật đáp một tiếng, trở về phòng nghỉ ngơi.
Tạ Linh Nhai thì lại tiễn quỷ vương bốn phương tâm tình phức tạp đi, “Cảm ơn mọi người giúp đỡ mấy ngày nay, còn giúp tôi được một khoản tiền, vô cùng cảm kích. Cơ mà cảm kích thì cảm kích, cũng không được tùy tiện buôn dưa lê về tôi nha.”
Nhìn ý cười dịu dàng của hắn, quỷ vương bốn phương lại rợn cả người, cấp tốc chuồn mất.
_
_
Tạ Linh Nhai nhớ tới đề nghị mà hội trưởng Đới đưa ra cho hắn, tăng cường mức độ mở rộng của đạo quan, bên này hắn vẫn còn đang suy tư nên làm gì, có nên đi tìm công ty PR trên mạng hay không, thì trên internet đã bùng lên làn sóng thảo luận về Bão Dương quan.
Vẫn phải cảm ơn cái người quyên tặng kia, hoặc là nói gián tiếp cảm ơn Mã Tiểu Xuyên. Trên đời không có tường nào không lọt gió, người quyên tặng kia cúng một khoản tiền lớn như vậy, mặc dù không có tổ chức nghi thức gì, thế nhưng rất nhanh nguyên nhân bên trong cũng được truyền ra.
Người quyên tặng là đến “tạ thần”, mà liên quan tới việc hắn ta phát tài như thế nào, cũng có vài cách giải thích, có người nói là bài bạc một đêm chợt giàu, có người nói là đào ra bảo bối giá trên trời từ dưới đất, còn có người nói là làm ăn gặp vận may, mỗi người nói một kiểu. Dù sao thì bất kể là kiểu nào, đều có liên quan tới Bão Dương quan, nghe nói là được thần linh gợi ý.
Còn đồn đãi rất là ra ngô ra khoai, cái gì mà lúc người này đến Bão Dương quan dâng hương, cầu nguyện với tổ sư gia, nếu như mình phát tài, liền quyên tặng bao nhiêu phần trăm. Sau đó quả thực phát tài rồi, liền mơ thấy tổ sư gia vân vân — ngay cả việc người ta khẩn cầu cái gì trong lòng, rồi nằm mơ thấy cái gì mà cũng biết.
Chủ yếu là Bão Dương quan mấy lần trước bởi vì chuyện pháp hội, bùa chú, đã bởi vì vấn đề linh nghiệm mà được thảo luận sôi nổi trên mạng một phen. Lần này truyền ra lời đồn có người tạ thần quyên tám triệu, lập tức gợi lên hồi ức của dân mạng.
Là Bão Dương quan đó à, Bão Dương quan mà chồn hoang nghe kinh, tiên hạc ghé tới, bán bùa đuổi muỗi, nếu như là đạo quan chùa miếu khác, phần lớn mọi người có lẽ chỉ cảm thấy người có tiền có tín ngưỡng tùy hứng, đổi thành Bão Dương quan, mọi người liền không khỏi bàn tán.
Người kia rốt cuộc dùng cái tư thế gì để cầu nguyện mà lại thành công? Bão Dương quan linh như vậy, có phải mình cũng nên đi bái lạy không?
Lúc này còn có một lời giải thích mới bắt đầu lưu hành, đó chính là thật ra Bão Dương quan từng đuổi tà cho tín đổ đó, cho nên hắn mới không chút do dự mà cúng nhiều tiền như vậy, kỳ thực đây không phải tạ thần, mà là cảm ơn.
“Linh thiệt hay giả? Thực sự là tạ thần cúng tám triệu hả?”
“Người ngốc nhiều tiền…”
“Tui có chút động lòng rồi làm sao bây giờ, tui ở ngay tỉnh Thước Sơn, cuối tuần có thể đến Nữu Dương chơi một chút, thuận tiện uống tách trà thắp nén hương, cầu mong đại thần cũng phù hộ tui phất nhanh?”
“Hả? Mê tín thế?”
“Thành thật mà nói, tôi vẫn cảm thấy cái đạo quan này không có gốc gác gì, mấy người nói phong cảnh đẹp, nhưng mà tôi tự mình đến xem, rõ ràng ở ngay phố xá sầm uất, xung quanh còn có một khu chợ, cũng chỉ có chút ý thơ thôi. Không phải dùng chồn hoang bán manh, thì chính là dùng mấy sản phẩm kỳ dị chẳng khác nào lừa gạt học sinh tiểu học như bùa đuổi muỗi, à, còn có mấy đạo sĩ đẹp đẹp nữa, trước đây chưa từng nghe nói tới chỗ này, hừm… Cảm giác tốt mã dẻ cùi, không phải là một đạo quan đáng tin.”
“Xin lỗi, tôi chỉ nhìn thấy bạn nói ở phố xá sầm uất? Cái quỷ gì Bão Dương quan ở giữa phố hả?”
“What?? Phố xá sầm uất? Tôi không tin!”
…
Tuy có hơi lạc chủ đề, có điều lời giải thích đó vẫn được rất nhiều người tán thành, luôn cảm thấy có loại cảm giác tùy tiện nổi tiếng, chưa thấy thứ gì đứng đắn.
Kết quả lúc này, có người moi ra video, ảnh chụp ở pháp hội hòa bình thế giới trên núi Trường Nhạc, pháp hội này đã từng lên TV, có người nhận ra mặt mũi Tạ Linh Nhai và Thi Trường Huyền trong đông đảo đầu người từ một đoạn ngắn trong tin tức.
Trước đây hai người họ từng lộ diện, vừa so sánh như thế, lại tìm một vài lời giải thích trong bản tin, cũng biết là hai người đại diện Bão Dương quan đi tham gia pháp hội, hơn nữa còn đứng chung một chỗ với chủ pháp để hỗ trợ.
Trong lúc nhất thời, mấy lời giải thích tùy tiện kia đều như là trò cười. Nếu thật sự là đạo quan nhỏ không chính quy, không thực lực, sao có thể được mời lên. Phóng tầm mắt nhìn trên đài, ngoại trừ Tạ Linh Nhai và Thi Trường Huyền, đạo trưởng khác ít nhất cũng là trung niên.
Nhiều người như vậy thảo luận về Bão Dương quan, cơ bản đều là người thường, mấy kiểu thảo luận linh hay không linh cũng rất lộ liễu, thế nhưng mấy video ảnh chụp đó cũng có thể nói rõ, đừng thấy Bão Dương quan diện tích nhỏ, nhưng trong giới đạo giáo cũng khá có danh tiếng, trình độ chuyên nghiệp rất cao, không phải chỉ dựa vào bán trà, bán manh.
Nếu còn cảm thấy không đủ, do trong đó có một người hình như không phải đạo sĩ — cũng có người gọi điện thoại đến đạo hiệp tỉnh dò hỏi, nhận được câu trả lời minh xác, đó là đạo sĩ tế tửu mà hội trưởng đặc biệt mời tới.
Tra xong hàm nghĩa về đạo sĩ tế tửu, lại thuận theo manh mối này, đi tìm wechat của Bão Dương, là có thể phát hiện, người follow họ có một nửa là đến xem ảnh, nửa kia thì toàn là đạo sĩ, cư sĩ.
Cư dân mạng bình thường thì thích xem mấy bài phổ cập khoa học, người trong nghề thì lại thích phát biểu cái nhìn dưới «Bút ký Bão Dương», cũng không thiếu người cảm ơn đạo quan chia sẻ tâm đắc quý giá, cảm khái trước đây không biết mình sai lầm ở chỗ nào.
Từ mấy câu nói đó cũng không khó nhìn ra, bọn họ vô cùng tán thành «Bút ký Bão Dương». Hơn nữa trong đó nói có sách, mách có chứng, bất luận là nhìn sơ qua hay là vạch lá tìm sâu, đều không tìm ra vấn đề gì.
“Ê mấy người coi đây là ai vậy? Tôi cảm thấy quen mắt nên đi tra baidu thử.” Thậm chí còn có người tìm được một vị đạo trưởng tên là Trương XX trong mấy đoạn bình luận, lên searh cái tên này thử, lại là Trương thiên sư Long Hổ sơn đương đại…
Những đạo trưởng khác có lẽ mọi người không biết có địa vị gì, xem số lượng bình luận vô cùng dọa người, có điều Trương thiên sư Long Hổ sơn thì mấy ai không biết, Mao sơn, Long Hổ sơn, Trương thiên sư vân vân, đều là tiêu chí của đạo giáo.
Bạn có thể giải thích gượng ép rằng các đạo sĩ PR lẫn nhau, nhưng bảng hiệu Long Hổ sơn lớn như vậy chắc là không cần thiết đâu ha? Hội trưởng đạo hiệp tỉnh cũng thế, cũng không cần vô duyên vô cớ nể mặt mũi một đạo quan nhỏ.
Lúc này liền thật sự không còn dị nghị gì, hết thảy nghi vấn đều chỉ có thể nuốt vào trong bụng.
Trước đây Bão Dương quan không danh không tiếng, hiện giờ bằng chứng như núi đặt ngay trước mặt, người ta không chỉ không tùy tiện, còn vô cùng “thận trọng”, đăng rất nhiều bút ký, sửa chữa một số sai lầm trên sách vở chuyên ngành.
Không thể bởi vì đạo sĩ đẹp trai, liền trông mặt mà bắt hình dong, cảm thấy người ta là bình hoa chứ?
Cú twist này vừa ra, mặc dù vẫn có người lạc đề tài, nhưng vẫn có thể coi là triệt để kéo Bão Dương quan lên.
…
Nhân đợt nổi tiếng này, Tạ Linh Nhai cũng mở một trang weibo chính thức của Bão Dương quan, đăng một vài bài trong «Bút ký Bão Dương» cùng với một ít ảnh chụp của Trương Đạo Đình lên.
Lượng lớn cư dân mạng mới vừa tám chuyện về Bão Dương quan lập tức tràn vào page Bão Dương quan, hô hào admin đăng thêm ảnh của hai đạo trưởng khác tham gia pháp hội hòa bình thế giới.
Còn có cư dân mạng tinh mắt phát hiện, dưới bài weibo đầu tiên của Bão Dương quan, tài khoản được chứng thực là page Đông Lâm tự thế mà lại tới chúc mừng Bão Dương quan gia nhập weibo.
Đông Lâm tự là tổ đình của Tịnh Thổ tông Phật môn, cũng là một ngôi chùa rất lớn, đương nhiên, không đề cập tới quy mô, chỉ nói nó là một ngôi chùa, lại chạy tới lập quan hệ với đạo quan, đã có vẻ rất là khủng khiếp rồi. Đây là tình huống gì?
Cư dân mạng hóng hớt sau khi để lại bình luận trên trang chủ, liền bắt đầu lật weibo Đông Lâm tự, có người trí nhớ tốt còn thật sự tìm ra manh mối.
Một bức ảnh lão hòa thượng đang giảng kinh, đoạn văn đính kèm trên weibo giới thiệu đây là pháp sư Liên Đàm của Đông Lâm tự.
“Tôi đã nói nhìn quen quen mà, thấy ông ấy tôi mới hoàn toàn nhớ ra, đây không phải là hòa thượng bị đạo sĩ vây đánh mấy tháng trước sao, tôi đối chiếu một chút, trong các đạo sĩ đó có người của Bão Dương quan á 😂 hình như cũng không cảm thấy bất ngờ…”
– – Lúc trước, Tạ Linh Nhai đi theo đoàn vấn đạo Nữu Dương, ngẫu nhiên gặp Liên Đàm ở gần Ngọc Hoàng cung, một đám đạo sĩ tới trả điện thoại cho ông, bị người qua đường chụp lại đăng lên weibo.
Có điều khi đó mọi người chỉ nhìn trận thế, cũng không tỉ mỉ nghiên cứu nhân vật bên trong.
Thời gian qua thật nhiều ngày, vụ án cũng đã được phá. Mặt Liên Đàm rất rõ ràng, lại phóng to bức ảnh lên, rõ ràng có thể nhìn thấy mặt Tạ Linh Nhai và Thi Trường Huyền, không phải ngay chính diện, nhưng vẫn có thể nhận ra tuyệt đối là hai người bọn họ.
“Ha ha ha ha ha trâu bò thật, mấy người đều là Holmes hả? Vầy mà cũng tìm ra được!”
“Cười chết, đây là ý gì, không đánh nhau thì không quen biết sao?”
“Tôi nói sao đạo quan với chùa chiền lại có giao tình vậy??”
“Phục rồi phục rồi, lúc trước tôi còn từng share bức ảnh này, hoàn toàn không ngờ được.”
Lúc này Đông Lâm tự khoan thai đến chậm, rốt cuộc cũng trả lời mọi người, nói rõ tình huống: “Mấy tháng trước chùa có cùng hợp tác với Bão Dương quan, Ngọc Hoàng cung đánh đuổi tà giáo phi pháp. Tình huống trên ảnh cũng không phải vây đánh, mà chỉ là các đạo trưởng nhặt được điện thoại của một thầy trong chùa, đưa trả lại ông ấy thôi.”
Vụ việc Hồng Dương đạo tra tìm một chút vẫn có tin tức, bởi vì tụ điểm ngay trong đạo quan và chùa miếu, dẫn tới việc hai giới phật đạo cùng nhau xử lý đương nhiên không kỳ quái. Trên báo chí ít nhiều cũng nhắc tới vài câu, có thể làm bằng chứng cho lời của Đông Lâm tự.
Bởi vậy, xác thực còn tin được.
“Tôi cười chết, trả di động hả, cho nên lúc đầu toàn là xem ảnh nói bậy thôi à?”
“Nhưng chỉ nhìn ảnh thật sự rất giống như tới gây sự! Chúng ta không giống nhau ố ồ!”
“Tui cười chết, thì ra là như vậy!”
“Xem bàn luận hồi trước, cho nên lúc đó rốt cuộc mấy người mong chờ cái gì thế…”
“Không dối gạt mấy người, tui dùng bức ảnh này ghép với dòng chữ “ôm cái đầu trọc của tui run lẩy bẩy” làm sticker đã mấy tháng, biết chân tướng rồi tui làm sao chịu nổi.”
“Không có gì, chú cứ đổi dòng chữ thành “chúng ta đều là người một nhà” còn có thể tiếp tục dùng.”
…
Náo nhiệt như vậy hồi lâu, ngoại trừ cống hiến cho mọi người thêm càng nhiều tiết mục giải trí, thì độ quan tâm đến Bão Dương quan cũng tăng vọt lên, cũng có thể nói là bạo phát tích lũy từ mấy lần sự kiện trước đây.
Lúc này, cũng có một kênh phát sóng trực tiếp tìm đến Tạ Linh Nhai, muốn hợp tác.
Bọn họ hy vọng có thể livestream một lần Bão Dương quan cúng bái hành lễ, nếu như hiệu quả tốt, sau lần đó cũng hi vọng hợp tác dài hạn.
Lúc Tạ Linh Nhai đi theo đoàn vấn đạo cũng đã từng thấy người ta livestream pháp sự, đây cũng là xu thế hiện giờ, không ít đạo quan còn làm thêm mục dâng hương từ xa trên wechat. Các tín đồ không thể đến hiện trường thì có thể thông qua điện thoại di động tham dự cúng bái.
Đương nhiên, kênh stream này hiển nhiên không phải là muốn giúp bọn họ khai phá cái gì mà giao lưu tín đồ ở thời đại truyền thông, mà chỉ đơn thuần là muốn thừa dịp đang hot để livestream một hồi thôi.
Nhưng bất luận mục đích của bọn họ ra sao, đối với Bão Dương quan chung quy vẫn là một cơ hội, đặc biệt là dưới tình huống Tạ Linh Nhai có lòng muốn tranh thủ đầu tư.
Hắn phải suy xét, chính là sợ không có kinh nghiệm, hiệu quả livestream không tốt, ngược lại đập bảng hiệu nhà mình, mang theo một chút do dự nói với nhân viên đối ngoại của kênh stream, “Đạo quan chúng tôi chưa từng làm hoạt động như vậy, tôi khá là lo lắng, có thể để cho tôi suy nghĩ một chút nữa không, tôi sợ làm không tốt.”
Đối phương liền vội vàng khuyên nhủ: “Suy xét đương nhiên không thành vấn đề, có điều thầy Tạ, cậu phải có lòng tin với mặt mũi của mình chứ!”
Tạ Linh Nhai: “???”