Phi Chức Nghiệp Bán Tiên - Lạp Miên Hoa Đường Đích Thỏ Tử

Chương 84: Đáng yêu nhiều



Dù là Thi Trường Huyền ngày thường hay đối xử với lạnh lùng với Thương Lục thần, lúc này cũng không thể không lộ ra một chút vẻ đồng cảm, khẽ gọi một tiếng: “Linh Nhai.”

Tạ Linh Nhai cũng tỉnh táo lại, lời không nên nói không được nói, hắn có chút không quản được miệng mình.

“Đừng khóc nữa, anh nói sai rồi.” Tạ Linh Nhai dùng sức cắm thanh kiếm xuống dưới đất, nâng Thương Lục thần lên dỗ, “Anh tìm tay về cho em nhé, được không?”

Thương Lục thần vẫn đang khóc không ngừng, thoạt nhìn là trong thời gian ngắn không thể nào phát tiết hết được sự đau lòng mà hai tầng bạo kích mang đến.

Tạ Linh Nhai quay đầu nhìn lại, Phương Triệt đang thu phục báo đen, gật gật đầu với bên này, ra hiệu mình có thể xử lý, vì vậy cầm đèn pin rọi xuống dưới sườn núi, cân nhắc tìm tay của Thương Lục thần về.

Liễu linh đồng lại sâu kín nói: “Không tìm về được, rơi vào trong khe băng rồi.”

“A…” Tạ Linh Nhai theo bản năng nhìn Thương Lục thần, bây giờ hắn đứng cách một khoảng, nhưng chỉ từ vẻ mặt của Thi Trường Huyền để xem, thì đại khái tiếng khóc lại càng gia tăng rồi.

Phương Triệt “bộp” một tiếng đóng nắp hộp Lỗ Ban lại, dán lá bùa trước đó đã chuẩn bị kỹ càng lên, dùng dây đỏ quấn vài vòng, đi tới hỏi: “Sao vậy?”

Tạ Linh Nhai nhắm mắt nói: “Bé đáng yêu, cái đó thật sự là kiếm không được rồi, đợi về bọn anh nghiên cứu làm cho em một cái tay giả nha, gắn khớp nữa, đẹp lắm luôn, khẳng định gắn vô y hệt như cái tay hồi trước của em luôn.”

Phương Triệt bội phục nói: “Mộc linh cũng có thể có thể gắn tay giả hả, làm sao mà hòa hợp…” Cậu nói đến một nửa, bỗng nhiên ý thức được cái gì đó, sắc mặt không dễ nhìn lắm.

Tạ Linh Nhai: “Đúng, giống như cậu nghĩ vậy đó.”

Phương Triệt: “…”

Phương Triệt cũng bị ép, bảo đảm: “Bất kể là giống hệt cái cũ, hay là phiên bản nâng cấp, đều, đều làm cho em hết.”

Thi Trường Huyền nghe Thương Lục thần khóc sắp xỉu tới nơi, hàm hồ nói: “Như vậy được chứ?”

Hai người khác không nghe thấy, Thi Trường Huyền nghiêm túc bảo đảm: “Đáng yêu.”

Tiếng khóc của Thương Lục thần nhỏ đi một chút, yêu cầu Tạ Linh Nhai phải tự mình bảo đảm, rồi lại phải hôn hôn nó, sờ sờ nó.

Tạ Linh Nhai làm như thế xong, Thương Lục thần mới xem như là tạm thời dẹp loạn.

Lúc này, Tạ Linh Nhai nghe thấy vài tiếng thú hoang gào thét, đều mang theo tử khí nặng nề, vội vàng nói: “Đi nhanh đi.”

Bọn họ bày sẵn cương đơn, muốn bước cương ra khỏi núi U Đô, nhưng chỉ trong khoảnh khắc đám thú dữ đã đến thật gần, e là do bị động tĩnh trước đó hấp dẫn mà tới.

“Để tôi bọc hậu, hai người vào trước đi.” Tạ Linh Nhai đang nói, chợt thấy mấy vong hồn xuất hiện ở bên cạnh, bước chân cứng ngắc chắn ở trước mặt đám thú đen.

Các u hồn núi tuyết này cũng không phải là người sống, bởi vậy không cần đạp ngược cương đấu như nhóm Tạ Linh Nhai mới có thể đi vào núi U Đô.

Nhìn kỹ, vong hồn dẫn đầu chính là anh lính Đường nói chuyện với Tạ Linh Nhai đầu tiên, nhờ Tạ Linh Nhai truyền lời. Hắn có tư duy cao hơn các vong hồn khác hơn một chút, biết nhóm Tạ Linh Nhai là đến siêu độ, lúc này gật đầu với Tạ Linh Nhai, chậm rãi nói: “Có bọn ta.”

Khi còn sống chắc hắn cũng là thủ lĩnh, dù các vong hồn khác ý thức không rõ, thì vẫn theo bản năng nghe hắn chỉ huy. Hắn khoát tay, nhóm lính Đường xếp hàng ngang, vung lưỡi đao nặng nề lên, mũi đao chỉ thẳng hướng đám thú đen rục rà rục rịch.

Lính Đường dù người đã chết, nhưng hồn vẫn chưa tan, vẫn mang theo chí khí một ngàn năm trước. Đối mặt những hồn phách như vậy, đám thú đen cũng không khỏi do dự.

Tạ Linh Nhai cũng không chần chừ nữa, chắp tay với bọn họ, yên lòng nhân cơ hội rời khỏi núi U Đô.

Hải Quan Triều ngồi ở trong lều vải, một lát nằm dài một lát ngồi dậy, thỉnh thoảng thò đầu ra nhìn một chút động tĩnh bên ngoài, cũng không biết nhóm Tạ Linh Nhai khi nào mới trở về, trong lòng rất là sốt ruột.

Tối nay ánh trăng như sương, chiếu vào trên đỉnh núi tuyết, càng lộ vẻ tịch liêu.

Hải Quan Triều ngồi yên nửa ngày, chợt nghe một trận tiếng cười, lanh lảnh như phụ nữ, lại mang theo mấy phần cảm giác không giống người, làm cho lông tơ cả người y đều dựng lên. Trong lòng y niệm thầm tên tuổi của yêu tinh bọt biển, đánh bạo mở he hé cửa lều nhìn ra phía ngoài, thình lình nhìn thấy vài con chồn đang nằm sấp ở bên ngoài, một con trong số đó nhếch miệng, trên mặt cũng là dáng vẻ cười lạnh.

Thực sự là bám dai như đỉa! Hải Quan Triều thối mặt nghĩ.

Vốn tưởng rằng đám chồn đó đều chạy trốn rồi, không biết chúng nó bò lên lại từ lúc nào, còn tìm được nơi này.

May là Tạ Linh Nhai biết một mình y chờ ở đây không an toàn, bố trí lều bạt vô cùng chu toàn, sau khi Hải Quan Triều biết là thứ gì rồi, thì cảm giác sợ sệt đã giảm đi một chút.

Lầy, bọn mày cứ lầy đi, chờ yêu tinh bọt biển đi ra…

Hải Quan Triều đang nghĩ ngợi, chợt thấy một đội vong hồn lính Đường đội gió đi tới, thoáng vung đao lên, đuổi đám chồn đi sạch — hoặc là phải nói đám chồn vừa nhìn thấy bọn họ, liền sợ hãi chuồn mất.

Thực sự là chạy cắp cả đuôi.

Mắt thấy các vong hồn không chú ý tới mình, Hải Quan Triều ngồi trở về chỗ ngây ngẩn một hồi, chợt nghe một trận động tĩnh, cấp tốc ra khỏi lều vải, sau khi nhìn sang liền sững sờ.

Phương Triệt vốn dĩ chân cẳng bất tiện, lúc này một tay đè ngực, một tay kia quàng trên vai Tạ Linh Nhai, khập khểnh từ trên cương đan bước ra đứng vững.

Mũ của Tạ Linh Nhai đã lấy xuống, tóc tai có chút ngổn ngang, mồ hôi cũng đã bị đông lạnh mấy lần, trên vai còn treo hai con thần báo bên tai, một con trong đó đã thiếu mất một cánh tay.

Còn có Thi Trường Huyền, ngoại trừ cũng có chút chật vật giống thế, thì trong lòng anh còn ôm một con gà, trên mông trụi lủi.

Hải Quan Triều sững sờ, cái tình cảnh này, thê thảm ghê chưa!

Y nhanh chóng tỉnh táo lại, lấy bát giữ ấm ra: “Uống chút nước nóng đi, bị thương sao? Thành công không?”

“Bắt được. Anh xem cho Phương Triệt đi, cậu ta đang quanh quẩn bên bờ hộc máu đó.” Tạ Linh Nhai chỉ chỉ Phương Triệt, bản thân mình thì ngồi xuống tảng đá, uống miếng nước, trận đấu trước đó khiến hắn mệt quá chừng.

Hải Quan Triều vừa bắt mạch cho Phương Triệt, vừa nói: “Còn đây là thế nào?”

Tạ Linh Nhai cũng khựng mất hai giây mới hiểu ra Hải Quan Triều có ý gì, thở dài nói: “Đồng chí tốt Thương Lục thần của chúng ta, bị âm vật đánh lén, cánh tay vĩnh viễn lưu lại dưới dòng sông băng.”

Khóe miệng Hải Quan Triều co rút hai cái, lại nói: “… Sơn Kê, còn sống hả?”

Tuy rằng Sơn Kê không lên tiếng, thế nhưng nhờ phúc, nó thật sự còn sống. Mặc dù vào giờ phút này, bờ mông của nó đã lạnh cóng.

Tạ Linh Nhai lấy khăn đắp mông cho nó, cánh và mông Sơn Kê đều bị thương, lại mới vừa thoát khỏi hiểm cảnh, mặc hắn làm gì làm, không biết là có rõ mình mới vừa cửu tử nhất sinh, tránh được một kiếp hay không.

“Đây cũng là công thần của chúng ta.” Phương Triệt thổn thức nói, xem như là nhận biết được sinh mệnh có bao nhiêu ngoan cường.

Hải Quan Triều nhớ tới việc Tạ Linh Nhai còn phải siêu độ vong hồn, có lẽ sắp thêm một người nằm liệt nữa rồi.

Thật đúng là không uổng công y đến đây, nếu y không đến, Thi Trường Huyền mỗi tay một người cũng không nhất định dìu được hết. Sau đó nếu ba người ở trên núi thông báo mọi người tới cứu viện, nói không chừng lại còn lên tin tức, nói là phượt thủ lén lút leo lên núi tuyết chưa khai phá bị nhốt, xin khẩn cấp cứu viện, sau đó bị cư dân mạng phun đến máu chó đầy đầu…

Hải Quan Triều càng nghĩ càng khó thở, sợ hãi: “Đi xuống sớm sớm đi, tuyệt đối đừng xảy ra vấn đề gì nữa, mới nãy tụi đồng hương lại tới nữa, may mà bị binh lính đánh đuổi.”

Tạ Linh Nhai nói cho y biết vừa nãy ở núi U Đô, cũng là lính Đường giúp bọn họ chặn âm vật U Đô, mọi người nhất thời có chút thổn thức, chỉ đợi hừng đông liền xuống núi, thừa dịp hồ nước còn chưa rút, tranh thủ chạy tới bên hồ.

Một luồng ánh vàng từ nơi chân trời đâm rách bóng tối, đỉnh núi tuyết bị dát lên một lớp sáng vàng, ánh sáng dần dần chiếu khắp đại địa, lộ hết quang minh.

Giờ khắc này bốn người chỉ mới chợp mắt chốc lát, đã vội vàng cõng hành lý trên lưng, xuống núi trong tiếng gà gáy thỉnh thoảng.

Đợi đến bên hồ, tiếp tục dựng trại đóng quân, trước tiên Tạ Linh Nhai dành thời gian nghỉ ngơi hai tiếng đồng hồ, lại thương lượng với thủ lĩnh quỷ, gọi hết mấy vong hồn du đãng xung quanh đến, cầm đồ ăn đi ra, trước tiên hóa thực cho vong hồn ăn.

“Lãnh lãnh cam lộ thực, pháp vị thực vô lượng. Khiên hòa lưu thất trân, minh minh hà sở ngại. Thụ thử pháp ẩm thực, thăng thiên đăng tử vi. Phúc đức cao nguy nguy, cung thực lệnh thanh tịnh.” Tạ Linh Nhai và Thi Trường Huyền niệm chú, hóa đồ ăn thành cam lộ, sau đó một hóa trăm nghìn, vung về hướng đám quỷ.

Lúc đám quỷ vốn đang ngơ ngác thẫn thờ nhận ra được đồ ăn, thậm chí còn có chút khó tin.

Nơi này ít dấu chân người, bọn họ lại quanh năm ở dưới đáy hồ, người thân đã sớm không còn, đã ngàn năm không có hưởng qua mùi vị đồ ăn.

Trong đám quỷ vang lên tiếng huyên náo trầm thấp, đám quỷ lập tức đưa tay ra, nắm lấy cam lộ tung về hướng mình, nâng ở trong tay ăn. Cam lộ đã được gia trì chú pháp, chảy vào trong cuống họng lạnh lẽo cứng rắn của bọn họ, ấm áp no bụng.

Chỉ được ăn thôi, đã khiến các vong hồn đó mừng rỡ như điên.

Bọn họ gần như sắp quên mất “ăn uống” là cảm giác gì, so sánh ra, thì ma quỷ lẩn trốn nơi nhân gian ít nhất còn có thể giành được chút đồ ăn vào tiết trung nguyên.

Bị lạnh chết, ngàn năm không ăn uống, tướng ăn của đám quỷ cũng không đẹp đẽ gì cho cam, nhưng nguyên nhân chính vì vậy, bốn người nhìn lại càng cảm khái. Còn Sơn Kê, nó cũng đã chết lặng, đối mặt đông đảo vong hồn, trong đôi mắt gà tròn tròn vô cùng bình tĩnh.

Bốn người lại dùng số giấy vàng có hạn gấp một chút áo lạnh, đốt cho bọn họ, ít hôm nữa về rồi có điều kiện thì sẽ đốt thêm một ít, sưởi ấm cho đám đông vong hồn bị lạnh chết.

Hóa thực xong, Tạ Linh Nhai nhìn thấy trên mặt đám quỷ bớt đi một chút tê cứng, thêm một chút thỏa mãn, trong lòng thở dài. Hắn có thể cho các u hồn quanh quẩn ở thế gian ngàn năm này ăn no, nhưng không cách nào thỏa mãn nguyện vọng trong lòng bọn họ, để bọn họ trở lại quê nhà.

E rằng có chút tiếc nuối, nhưng dù hắn có bản lãnh hơn nữa thì cũng không vãn hồi được, các vong hồn này chỉ có thể mang theo niềm nhớ nhung quê hương mà lên đường.

Trong lòng Tạ Linh Nhai vốn đã có ý nghĩ, bởi vậy không cần điều tiết tâm tình quá nhiều, trước tiên dùng tâm ấn gọi lực sĩ âm miếu, “Tôi đã chuẩn bị kỹ càng, hôm nay sẽ siêu độ, nhờ lực sĩ chuẩn bị kỹ càng việc tiếp dẫn vong hồn.”

Lực sĩ kia còn cho là bọn họ đã phân phối xong, ở bên cạnh gật gật đầu, còn lấy xích sắt ra, cảm thấy một mình mình đã đủ rồi.

Sau một chốc, Tạ Linh Nhai nghiêm nghị nâng Tam Bảo kiếm, quay mặt về phía đám vong hồn đông nghìn nghịt, lòng sinh cảm ngộ, thì thầm: “Thái thượng sắc lệnh, siêu độ cô hồn!”

Tam Bảo kiếm ánh vàng mãnh liệt, từ gần đến xa lan tràn quanh thân tất cả vong hồn, kéo bọn họ ra từ nơi khổ đau, giải thoát hồn phách.

Trong phút chốc ngắn ngủi này, Tạ Linh Nhai nhìn thấy biểu cảm như mừng như bi trên mặt bọn họ, trong lòng cũng có cảm ngộ, sau khi thu kiếm, một phát ngã ngồi xuống đất, biểu tình vẫn ngơ ngác.

Còn giật mình hơn cả hắn chính là tên lực sĩ âm miếu kia, hắn tận mắt nhìn thấy Tạ Linh Nhai một kiếm độ vạn hồn, có loại cảm giác “mị là ai, mị ở đâu, xảy ra chuyện gì”.

Ủa sao nói chia ra chơi theo nhóm mà, vị pháp sư này ngài rốt cuộc là ai, sao một phát siêu độ hết luôn vậy!

Tạ Linh Nhai tỉnh táo lại, cảm thấy tâm cảnh dường như lại tăng lên, nhìn thấy lực sĩ còn sững sờ, nói rằng: “Anh còn chưa nghĩ xong là nên bắt đầu từ đâu hả?”

Lực sĩ đổ mồ hôi hột, lắc đầu liên tục, dùng một loại ánh mắt có chút kính sợ nhìn Tạ Linh Nhai, “Pháp, pháp sư cao thượng, tiểu nhân lập tức gọi đồng liêu đến làm chung.”

Trước đó hắn gọi Tạ Linh Nhai bằng pháp sư là khách khí, xem ở ty ấn đề cử Thành Hoàng, hiện giờ thì lại là tâm phục khẩu phục.

Âm sai tụ tập, dẫn các vong hồn xuống âm phủ.

Khóe mắt Tạ Linh Nhai chợt thoáng thấy cái gì đó lóe lên, hắn quay đầu nhìn lại, trong đêm tối có một cái bóng nho nhỏ xẹt qua, kéo theo một cái đuôi.

Chồn?

Tạ Linh Nhai nhìn chằm chằm bóng dáng con chồn, trong lòng mơ hồ có dự cảm. Con chồn đó thấy hắn dùng Tam Bảo kiếm siêu độ vong hồn, chắc là sẽ không trở lại quấy rầy nữa đâu.

Thi Trường Huyền ôm Tạ Linh Nhai vào trong lều vải nghỉ ngơi, tu vi của hắn sâu hơn trước đây một chút, không đến nỗi hoàn toàn bại liệt, nhưng mới vừa kết thúc nên bây giờ đi đứng cũng tương đối miễn cưỡng.

Thi Trường Huyền ngồi xuống, Tạ Linh Nhai liền dựa vào ngực anh, giãy dụa hất cằm lên ăn thanh chocolate anh đút tới bên miệng, sinh ra chút cảm giác thân tàn nhưng chí không tàn.

Tuy rằng Tạ Linh Nhai thân không tàn tật, nhưng từ khi kiêm chức làm bán tiên tới nay, thỉnh thoảng lại cảm nhận tàn tật một phen, đối với ý chí cũng coi như một loại tôi luyện.

“Bé đáng yêu, anh giống em rồi nè, anh cũng không động đậy được nữa.” Tạ Linh Nhai vẫn chưa quên an ủi Thương Lục thần một chút.

Chỉ có điều không tới một ngày, Thương Lục thần đã hoàn toàn khôi phục nguyên khí.

Tạ Linh Nhai cảm thấy chủ yếu vẫn nhờ hắn và Thi Trường Huyền siêu độ, việc này chính là một vụ công đức, Thương Lục thần với Liễu linh đồng đều rất vui vẻ.

Thương Lục thần kêu oa oa: “Ôm tui lên đi, tui muốn hôn Tạ Linh Nhai! Thật yếu ớt ghê!”

Thi Trường Huyền nâng mặt Tạ Linh Nhai, hôn một cái bên má hắn.

Thương Lục thần: “…”

Thi Trường Huyền từ bên má hôn dài tới trên môi, ngậm lấy môi dưới Tạ Linh Nhai, hai người lặng yên không tiếng động hôn nhau một chốc.

Thương Lục thần sắp tức chết rồi, “Quá đáng lắm luôn.”

“Tui tàn phế rồi nè.”

“Sự tôn trọng của Thi Trường Huyền chỉ có không tới hai mươi bốn tiếng đồng hồ thôi hả?”

Tạ Linh Nhai cười nhẹ, cũng nghiêng đầu hôn Thương Lục thần, xong lại hôn Thi Trường Huyền, nhỏ giọng nói: “Hai người một là bé đáng yêu, một là lớn đáng yêu, được chưa?”

Thi Trường Huyền sờ sờ mặt Tạ Linh Nhai, lộ ra chút ý cười, không nói gì.

Thương Lục thần ngượng ngùng: “Tuy em nhỏ, nhưng cái đáng yêu của em khá là nhiều đó.”

“Vậy có phải là em muốn sửa tên thành đáng yêu nhiều không.” Tạ Linh Nhai mới nói xong, chợt nghe sát vách có tiếng ho khan, không khỏi ngậm miệng, nghiêng tai nghe động tĩnh.

Hắn vốn tưởng rằng Phương Triệt với Hải Quan Triều đã nghỉ ngơi, tại sao còn chưa ngủ nữa?

Thi Trường Huyền nhìn hai bên một chút, chỉ vào lều bạt ra hiệu hắn xem cái bóng.

Tạ Linh Nhai bừng tỉnh, lều của hắn bật đèn, còn rất sáng, mới nãy không phải hai cái tên sát vách nhìn thấy bóng bọn họ hôn môi chứ.

Vì muốn khiến mọi người dễ tiếp nhận một chút, Tạ Linh Nhai vẫn luôn trải đường như có như không, dù bọn họ không tin, thế nhưng cứ nói mãi, sau này chung quy không đến nỗi quá giật mình.

Cho nên lúc này, Tạ Linh Nhai cũng không quá mức kinh hoảng, chỉ là suy tư.

Có điều sát vách cũng không còn âm thanh truyền đến nữa, Tạ Linh Nhai thầm nghi ngờ là mình nghĩ nhầm, chắc chỉ là trùng hợp thôi, nằm liệt thêm một lát liền bị Thi Trường Huyền nhét vào trong túi ngủ.

Phương Triệt sát vách thật lâu không ngủ được, cậu nhìn thấy cái bóng trong lều bên cạnh kỳ quái, bèn chỉ Hải Quan Triều.

Hải Quan Triều giáo dục cậu, đây là do vị trí thôi, lều bạt nhỏ như vậy, Thi Trường Huyền còn phải chăm sóc Tạ Linh Nhai, thân hình trùng lên nhau có gì mà kỳ quái.

Tuy rằng chính Hải Quan Triều trước đây còn trêu chọc hai người họ, thế nhưng cứ đến giờ khắc này, thì y lại là người chính trực nhất: “Giờ đã lúc nào rồi, còn có tâm tình trêu chọc “bạn gay tốt” nhà người ta à?”

Phương Triệt: “…”

Cậu buồn bực nhắm mắt lại, được thôi được thôi.

_

Bởi vì tình trạng thân thể của Tạ Linh Nhai và Phương Triệt, bọn họ kéo dài cả ngày mới đến chân núi, ngày đầu tiên Tạ Linh Nhai gần như đều được Thi Trường Huyền cõng, Hải Quan Triều còn khen không ngớt, đây mới là đàn ông đích thực nè, cõng một tên đàn ông khác mà không rên một tiếng nào.

Xuống đến dưới, Tạ Linh Nhai nhìn thấy huấn luyện viên mà hắn liên hệ đang ngồi xổm ở dưới chân núi hút thuốc, nhìn thấy bọn họ liền thở phào nhẹ nhõm, “Hai ngày nay thỉnh thoảng tôi sẽ tới xem một chút, muốn xác nhận các cậu không có chuyện gì… Các cậu bị thương à?”

Tuy rằng Tạ Linh Nhai không kêu hắn làm như thế, nhưng hắn cũng lo lắng cho mấy con người lần đầu tiên lên núi tuyết này. Hắn loáng thoáng biết những người này lên núi không chỉ như những người yêu thích leo núi bình thường, mà là có mục đích khác, thấy bọn họ bị thương, chỉ có loại cảm giác quả là như thế.

Càng làm hắn kinh ngạc chính là, những người này đã bị thương rồi, mà còn mang cả con gà trống kia xuống theo — tuy rằng không phải lông tóc không tổn hại, mà mông đã trụi lủi!

“Không có gì đáng ngại.” Lúc này Tạ Linh Nhai đã có thể tự mình đi vài bước, cũng may đối phương lái xe đến, ngồi xe đi thẳng đến khách sạn, sau khi nghỉ ngơi một ngày lại rời khỏi Côn Lôn, đến sân bay.

Trước khi đi, ông chủ khách sạn khuyến khích Tạ Linh Nhai bán con gà cho mình, nói con gà này theo lên núi mấy ngày mà không chết, thực sự là một con gà cứng cỏi, ông muốn giữ lại lai giống với gà mái.

Tạ Linh Nhai cự tuyệt, bán cho khách sạn, sau đó thì sao, lai giống xong, không chừng ngày nào đó thiếu thức ăn, liền đem nó làm thịt. Huống hồ đã biết nơi này còn có chồn qua lại.

Tạ Linh Nhai nhìn Sơn Kê và Đại Hoàng đầy rẫy vết thương, ra một quyết định, hắn muốn đem hai bạn gà này, một bạn gà chiến đấu anh hùng cùng với một bạn gà anh hùng dự bị, mang về Nữu Dương!

Chỉ có như vậy, mới có thể bảo đảm chúng nó sống thọ chết già, trải qua cuộc đời gà hoàn chỉnh không lo toan.

Tuy rằng làm như vậy phải tiêu hao thời gian làm thủ tục gửi vận chuyển động vật còn sống, thế nhưng những người khác đều tán thành, Sơn Kê đã cứu mọi người một mạng, mang về chăm sóc không hề quá đáng!

Vì vậy, Tạ Linh Nhai gửi vận chuyển hai con gà, đi cùng chuyến bay với bọn họ, cùng nhau trở về thành phố Nữu Dương.

Sau khi đáp xuống sân bay, Tạ Linh Nhai cầm biên lai đi nhận gà, nhìn hàng chữ “Hai con gà trống vàng” trên đó, vẻ mặt nhân viên sân bay quái lạ, lấy cái lồng hàng không ra cho hắn. Thực sự không biết hai cái con này có gì đặc biệt, cậu trai này không quản ngàn dặm mang về, chỉ nói tiền vận chuyển và phí thủ tục thôi, đã đủ mua rất nhiều con gà rồi.

Tạ Linh Nhai ngó thử, Đại Hoàng bất an kêu la trong lồng, còn Sơn Kê thì lại bình chân như vại, ngồi xổm ở trong góc. Xem ra, trải qua một trận chiến trên núi tuyết, Sơn Kê cũng đã thăng hoa, tâm cảnh hoàn toàn khác xưa.

Lần này xa nhà gần nửa tháng, bốn người một lần nữa trở lại Bão Dương quan, bao lớn bao nhỏ, Thi Trường Huyền còn cầm theo hai cái lồng gà.

Mọi người chờ đợi trong quan vừa thấy bọn họ, liền vội vàng nhận lấy đồ đạc, đẩy người ra sân sau, “Cực khổ rồi cực khổ rồi.”

Tạ Linh Nhai bảo Thi Trường Huyền đưa lồng cho Trương Đạo Đình, dặn: “Đạo Đình, tìm ít gạo cho chúng nó đi.”

Trương Đạo Đình nhìn hai con gà, nghiêm túc nói: “Thầy Tạ, không nhìn giết chóc, không nghe giết chóc, không tự mình giết chóc, nếu cậu muốn nấu canh bồi bổ thân thể, vẫn nên đưa đến quán cơm bên cạnh làm đi.”

Tạ Linh Nhai: “… Anh nghĩ nhiều quá, gà này là ân nhân cứu mạng của chúng tôi, tôi cố ý vận chuyển đường hàng không từ Côn Lôn chở về, sau này nuôi dưỡng chúng nó.”

Trương Đạo Đình: “??”

Hiện giờ Tạ Linh Nhai mới có rảnh, ngồi xuống kể lại cho mọi người về những chuyện xảy ra trên núi tuyết, đặc biệt là chồn báo thù, hai ngày ăn ngủ ngoài trời ở bên hồ, nghe thôi đã khiến người ta kinh hồn bạt vía, cũng cực kỳ thấu hiểu vì sao bọn họ lại mang gà về.

“Em nói sao cái mông nó trụi lủi vầy.” Tiểu Lượng trìu mến sờ soạng mông gà, “Mọi người xem con gà này, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể phi thăng vậy, tràn đầy bình tĩnh.”

Không biết có phải là do tác dụng tâm lý hay không, quả thật hơi giống thế.

Trương Đạo Đình thả Sơn Kê với Đại Hoàng ở trong sân, còn dùng tre và dây thừng quây khoảnh đất trồng rau lại, miễn cho gà chạy vào mổ sạch luống rau — tuy làm ân nhân cứu mạng của thầy Tạ, chúng nó muốn ăn rau cũng không phải chuyện gì quá đáng, cơ mà cũng không thể chà đạp lung tung được.

Ngoài ra, chính là chuyện Thương Lục thần.

Dưới sự giao phó của Tạ Linh Nhai, Phương Triệt chuyên tâm nghiên cứu, dùng gỗ hòe làm tay giả có khớp tròn gắn cho Thương Lục thần, lại niệm chú để nối liền linh khí cả người, để tay giả hòa làm một thể.

Bên ngoài mặc quần áo vào thoạt nhìn không hề có kẽ hở, chỉ là hai cái tay có hơi lệch màu, dù sao cũng là chất liệu khác nhau. Thương Lục thần miễn miễn cưỡng cưỡng tiếp nhận, tự biết dù tay nghề của hậu nhân «Lỗ Ban thư» có khéo léo hơn nữa, thì cũng không thể hoàn toàn giống nhau như đúc được.

Để dung hợp Thương Lục thần với “tay giả”, Thi Trường Huyền ngày ngày niệm chú, buổi tối đặt Thương Lục thần ở bên gối đả thông linh khí.

Qua bảy ngày, Tạ Linh Nhai trong mộng tỉnh lại, chỉ cảm thấy trên mặt có chút xúc cảm khác thường, quay đầu nhìn lại, cái tay giả vốn dĩ đặt ở bên người của Thương Lục thần, không biết sao lại giơ lên, chọt trên khóe môi hắn.

– – Cái tay mới gắn vào bởi vì có khớp, nên có thể tùy ý bày ra các tư thế.

Tạ Linh Nhai còn chưa tỉnh ngủ, nhìn chằm chằm trần nhà mơ mơ màng màng nghĩ, đây là Thi Trường Huyền đùa nghịch sao? Sư huynh nhà mình có sở thích trẻ con thế à?


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.