Lúc này, Thi Trường Huyền bởi vì động tác đứng dậy của người bên cạnh nên cũng mở mắt ra, mang theo vài phần buồn ngủ nhìn nhau với Tạ Linh Nhai, lại chậm rãi dịch lên trên người Thương Lục thần.
Tạ Linh Nhai cười hì hì xoay Thương Lục thần qua, lấy tay của nó chọt chọt trên mặt Thi Trường Huyền, “Xem, lúm đồng tiền nhân tạo.”
Thi Trường Huyền cười khẽ, “Đừng nghịch.”
Tạ Linh Nhai: “Anh nghịch trước mà, ha ha.”
Thi Trường Huyền ngẩn người, tùy tiện nói: “Anh không có.” Anh cho rằng tay Thương Lục thần giơ lên là do Tạ Linh Nhai xoay cho nó.
Tạ Linh Nhai: “… Em cũng không có luôn.”
Thương Lục thần ngượng ngùng nói: “Là em.”
Tạ Linh Nhai, Thi Trường Huyền: “………”
… Cái gì?!
Tạ Linh Nhai phát rồ, “Cái gì mà là em! Em cái gì em!”
Thương Lục thần: “Thực sự là em.”
Tạ Linh Nhai lập tức nhảy dựng lên từ trên giường, phát điên: “Đừng có nói đùa chứ? Sao có thể là em cử động, em cử động lại cho anh xem xem!”
Thương Lục thần yếu ớt nhưng không mất vui sướng nói: “Cử động khá chậm thôi.”
Sau khi từ núi tuyết trở về, Thương Lục thần và Liễu linh đồng đều cảm thấy sức mạnh tăng lên, trước đây hai đứa bọn nó đều là một thể thống nhất, sau đó Thương Lục thần thay tay giả, còn có khớp. Lúc này nó thử dùng sức mạnh linh thể thôi thúc, không ngờ thật sự có thể chậm rãi nhúc nhích một chút.
Đây là một hiện tượng vô cùng tốt, chứng minh năng lượng của nó đã có thể ảnh hưởng tới thực thể, cũng càng ngày càng gần với con “người”. Chờ tu luyện tới đỉnh điểm, là có thể đi đầu thai.
Sau khi phát hiện việc này, chuyện đầu tiên Thương Lục thần muốn làm, chính là sờ Tạ Linh Nhai.
Tuy rằng hơi chậm chút, nhưng dù gì cũng có thể động đậy được! Việc này càng minh chứng Thương Lục thần được chia sẻ không ít công đức mà chủ nhân tích lũy, đây mới là phương hướng mà thần báo bên tai chính quy nên đi!
Tạ Linh Nhai còn vui hơn cả Thi Trường Huyền — cũng không phải nói Thi Trường Huyền không vui, nhưng dù sao thì Thương Lục thần sờ mó người yêu anh chưa hề trưng cầu sự đồng ý.
Nếu không phải bây giờ Thương Lục thần còn chưa có cách nào thoát khỏi bản thể, thì Tạ Linh Nhai cũng muốn khuyên nó trực tiếp đổi thân thể khác luôn, có thể cử động thật là tốt!
Đợi đến lúc ăn sáng, Tạ Linh Nhai đã đồn khắp đạo quan, “Thần báo bên tai nhà sư huynh có thể cử động.”
Mọi người cũng hưng phấn nhìn sang: “Ồ?”
Tạ Linh Nhai thao thao bất tuyệt nói: “Sau khi anh dũng cụt tay phải lắp thêm tay giả, trong họa có phúc, hiện giờ có thể cử động được, đến đây, bé đáng yêu chống nạnh cho bọn họ xem.”
Mọi người vừa ăn vừa xem thần báo bên tai trên vai Thi Trường Huyền, nhìn chằm chằm không chớp mắt.
Một hồi lâu sau, Thương Lục thần vẫn không có chút thay đổi nào, nhiều người sắp trợn tới chảy cả nước mắt luôn. Nếu như bọn họ có thể dựa tới gần một chút, thật ra còn có thể nghe thấy giọng nói trong trẻo của Thương Lục thần ra sức nỗ lực: “Hự… hự…”
Chỉ tiếc, nhìn bằng mắt thường thì trong thời gian ngắn không có gì thay đổi.
Anh Sơn Kê vỗ cánh gào thét mà qua, dẫn đến tình cảnh không hiểu sao lại càng lúng túng.
Tạ Linh Nhai: “Ừm… chỉ là hơi chậm chút, bởi vì sức lực còn chưa nhiều, thế nhưng cũng rất lợi hại rồi!”
Nếu không phải Thi Trường Huyền cũng mang dáng vẻ ngầm thừa nhận, thì tất cả mọi người đều cho rằng thầy Tạ đang giỡn.
Đợi khi tất cả mọi người đều ăn xong bữa sáng rồi, lại nhìn sang, mới thấy tay Thương Lục thần quả nhiên thay đổi động tác so với lúc trước, trước là buông thẳng, hiện giờ cong ba mươi độ.
“Ồ ồ! Lợi hại lợi hại!”
“Thật sự nhúc nhích kìa…”
“Thôi đi mở cửa.”
Mọi người thán phục xong cũng ai làm việc nấy, trải qua nhiều chuyện như vậy, việc thần báo bên tai có thể cử động tuy rằng thần kỳ, nhưng cũng không đến nỗi làm cho mọi người buông bỏ hết công việc.
Thương Lục thần thì lại giận xì khói: “Sao không chịu xem nữa, tui còn chưa chống nạnh được đây nè!”
Thi Trường Huyền: “…”
…
Ngày hôm đó lúc Trương Đạo Đình giảng kinh cho tín đồ, Sơn Kê và Đại Hoàng theo tới nghe.
Trong lòng Trương Đạo Đình dâng trào kích động, không nhanh không chậm tiếp tục giảng kinh, xong đi tìm Tạ Linh Nhai.
Lúc này Tạ Linh Nhai đang làm quần áo giấy, số quần áo hắn đốt cho các binh lính thời Đường đều là chính tay làm. Dùng đủ loại giấy cắt thành quần áo, ghép lại, niệm kinh xong mới đốt đi. Tạ Linh Nhai không biết họ tên cụ thể của các binh lính, vì vậy đều nhờ lực sĩ âm miếu chuyển giao giúp, bọn họ đã quen làm việc này rồi.
Trương Đạo Đình giúp Tạ Linh Nhai cắt giấy, ánh mắt vô cùng cung kính.
Thầy Tạ thật là thần, chơi chung với động vật đều thông minh như vậy, con nào cũng biết hướng đạo. Đương nhiên, việc này có phải cũng có một ít nguyên nhân là do mình ưu tú không? Chẳng hạn như trình độ giảng kinh của mình cao, có sức hấp dẫn với bọn chúng?
“Ngồi ngoan ngoãn như vậy nghe tôi giảng kinh, tôi biết ngay mà, vừa nhìn ánh mắt của Sơn Kê là biết có ngộ tính rồi!” Trương Đạo Đình cảm khái nói.
Tạ Linh Nhai nhìn trời suy nghĩ một chút: “Có phải chỉ là mong ngóng anh lấy đồ ăn cho thôi không.”
Trương Đạo Đình: “??”
Trương Đạo Đình lập tức nghĩ, đạo quan có bao lớn như vậy, mấy ngày liên tiếp, rất nhiều người đều biết Bão Dương quan có thêm hai con gà thả rông. Vốn dĩ trong đạo quan có miếng đất trồng rau, lại thêm hai con gà vào, nhìn phong cách cũng rất hợp, đi theo trường phái điền viên nhàn nhã.
Mà Trương Đạo Đình ngoại trừ làm mẫu ảnh, lễ thần giảng kinh, tưới hoa trồng rau, lại thêm một hạng mục cho gà ăn nữa.
Trương Đạo Đình bi ai nói: “Chẳng lẽ do tôi nghĩ nhiều, chúng nó chỉ do thói quen, cảm thấy đi theo tôi có đồ ăn hả.”
Tạ Linh Nhai không đành lòng nói: “Chắc là vậy…”
Dù Sơn Kê có thăng hoa cỡ nào nữa, thì cũng không đến nỗi lập tức biết nghe kinh đâu, tốc độ tu luyện không nhanh đến vậy.
Trương Đạo Đình: “…”
Tạ Linh Nhai lại an ủi Trương Đạo Đình một chút, sau đó đi tìm Phương Triệt.
Phương Triệt trở về làm cái chi giả cho Thương Lục thần, chính mình cũng nghỉ ngơi điều dưỡng một phen, xong lại chăm chú vào việc nghiên cứu con báo đen đã bị thu phục.
Bởi vì sự bí ẩn của núi U Đô, trong quá khứ loại sinh vật này ít có ghi chép, gần như là một lĩnh vực nghiên cứu hoàn toàn mới, không có tư liệu tham khảo gì đáng nói. Phương Triệt nỗ lực nghiên cứu nó thấu triệt, để thiết kế ra được công cụ áp dụng.
Suy nghĩ và mục tiêu của Phương Triệt là báo đen và đứa con U Đô đều sinh ra từ núi U Đô, trên người có một phần vật chất cấu tạo giống nhau, mà Vương Vũ Tập cũng nói đám thú đen có chút kính trọng với đứa con U Đô, xem ra cũng có cảm ứng mơ hồ. Như vậy, có thể nào làm ra một công cụ, thông qua loại cảm ứng này, tìm ra đối phương ở nơi nào không.
Đã biết đại bản doanh của đám thú đen có thể loại trừ, còn lại, nói không chừng chính là nơi ở của đứa con U Đô.
Nhưng mà hạng mục này hiện giờ đang rơi vào ngõ cụt, độ khó quá cao, đứa con U Đô rất biết ẩn nấp, chỉ dựa vào loại cảm ứng nhạt nhòa ấy, còn chưa đủ để định hướng được.
Phương Triệt suy nghĩ đến độ rớt hết cả tóc, Hải Quan Triều sợ tới mức kê luôn một phương thuốc cho cậu.
Cuối cùng mọi người không thể không thừa nhận, có lẽ chuyện này phải xin ý kiến của nhiều người.
Nhà Thi Trường Huyền từng có người kết giao với truyền nhân «Lỗ Ban thư» khác, bọn họ tìm tới những người khác, hy vọng có thể hợp tác, nghiên cứu ra trang bị tìm kiếm đứa con U Đô.
Trước mắt bọn họ định ra những mục tiêu nhỏ, từng bước một hoàn thành cái lớn. Càng gấp gáp, càng không thể làm nên chuyện lớn. Trước tiên thử xem có thể lợi dụng loại cảm ứng này để đưa ra cảnh báo được hay không. Chẳng hạn như, khi đứa con U Đô xuất hiện trong phạm vi trăm dặm gần trang bị thì gửi cảnh báo về. Thế thì dù không thể lập tức định vị được, nhưng cũng coi như trợ lực rất lớn, hơn hẳn so với trước đây không có chút đầu mối mò kim đáy biển.
_
Những chuyện khác tạm thời không đề cập tới, sau khi khôi phục lại, Tạ Linh Nhai nhờ Phương Triệt tranh thủ đi với mình một chuyến — trước khi hắn đến núi U Đô có đáp ứng hiệu trưởng Mễ, đi xem phong thủy cho ký túc xá mới xây của trường.
Hắn dẫn Phương Triệt đi gặp hiệu trưởng Mễ, chỉ nói là con cháu của bạn cũ của cậu mình. Hiện giờ hiệu trưởng Mễ đã biết Tạ Linh Nhai tiếp nhận sự nghiệp từ tay cậu hắn, dựa theo suy nghĩ của người thường, Tạ Linh Nhai lợi hại thì cậu của hắn khẳng định cũng lợi hại, bạn mà cậu hắn kết giao cũng sẽ lợi hại như thế, vậy con cháu của người bạn đó tự nhiên cũng là cao nhân.
Hiệu trưởng Mễ khách khí chào hỏi với Phương Triệt, dẫn bọn họ đến nơi sắp xây ký túc xá.
Học viện Thước Đông rất lớn, địa điểm xây ở bìa phía nam.
Trên đường hiệu trưởng Mễ còn rất hứng thú nói: “Hồi trước thầy cũng có nghe vài trường khác đồn đại, chẳng hạn như trường nào đó vì giá đất rẻ, nên mua miếng đất từng là nghĩa địa xây trường, thế nhưng lúc thi công lại không quá thuận lợi, sau khi trường đi vào giảng dạy, cũng liên tiếp có chuyện lạ. Đêm hôm khuya khoắt, phòng vệ sinh bên khu nữ luôn có tiếng nước tí tách tí tách, đợi có người vào nhìn, thì lại không còn âm thanh gì. Sau đó bọn họ liền đổi chỗ ký túc xá nam nữ, để học sinh nam đến đó ở, dùng dương khí dồi dào trấn áp một chút.”
Có điều, chuyện như vậy hiệu trưởng Mễ nghe tai này ra tai kia, ai nói kệ ai, dù sao thì ông cũng không để ý lắm, cũng tuyệt đối sẽ không mời người xem phong thủy.
Hiện giờ quan niệm thay đổi, lại ngẫm nghĩ tới những việc hồi trước từng nghe qua, không nhịn được bắt đầu suy ngẫm.
Sau khi Tạ Linh Nhai nghe xong nói rằng: “Nghe tuy rằng thô bạo cục súc, nhưng cũng có tác dụng.”
Phương Triệt ở một bên âm thầm sỉ vả, quào, thầy Tạ cũng có mặt mũi nói người khác thô bạo cục súc kìa…
Lúc đi đến nơi, Tạ Linh Nhai phát hiện chẳng trách đợt trước hiệu trưởng Mễ nói không vội, hóa ra miếng đất này trường học mới mua, kiến trúc cũ trên đó còn chưa phá dỡ xong, vẫn đang tiến hành.
Nhìn thấy hiệu trưởng Mễ đến, tự nhiên có người phụ trách công trình tới chào hỏi.
Vốn dĩ trường học xây ký túc xá là một chuyện vô cùng đơn giản, xây từng hàng phòng ốc ngay ngắn chỉnh tề là được, người tới họ Thường, cũng không biết tại sao hiệu trưởng Mễ lại đột nhiên đổi tính, bắt đầu muốn tìm người xem phong thủy.
Hiện giờ gặp đại sư rồi, trong lòng lại càng than thở, một người thì trẻ tuổi đẹp đẽ, khiến người ta hoài nghi chỉ là tốt mã dẻ cùi, một người khác còn “tuyệt” hơn, chân cẳng còn bất tiện. Nếu thật sự có năng lực, thì sao ngay cả chân của mình cũng không giữ được?
Thường tiên sinh nhỏ giọng nói với hiệu trưởng Mễ: “Hiệu trưởng Mễ, hai người này, được chứ…”
Hiệu trưởng Mễ khẳng định: “Đúng là cao nhân đó.”
Thường tiên sinh biết trước đây hiệu trưởng Mễ không mê tín, cũng không cảm thấy ông đột nhiên mê tín là do bị cao nhân nào làm cho thay đổi cái nhìn, mà trái lại cảm thấy do ít nhìn thấy những chuyện lọc lừa, bị mánh khóe bịp bợm lừa gạt.
“Không phải… còn trẻ quá, ” Thường tiên sinh chần chờ, “Chân cẳng cũng bất tiện.”
Hiệu trưởng Mễ nghiêm nghị nói: “Tôi có hỏi qua vấn đề này rồi, sư môn Phương tiên sinh có lời giải thích là “thiếu một cánh cửa”, bởi vì bản lĩnh quá mức nghịch thiên, làm giảm phước của mình, người hành nghề đều sẽ bị đóng một cánh cửa trong số góa, quả, cô, độc, tàn. Đây là minh chứng của việc có bản lĩnh đó.”
Lời này là Tạ Linh Nhai nói, hiệu trưởng Mễ cảm thấy có lẽ hơi phóng đại, nhưng tuyệt đối vẫn dựa trên cơ sở có thật.
Thường tiên sinh nghi hoặc gật đầu, có chút bán tín bán nghi. Nói cứ như thật vậy, bị đóng một cánh cửa?
Phương Triệt không nghe thấy lời thì thầm của hai người, chỉ nhìn kiến trúc hiện tại, cảm khái: “Người nhà này may là dời đi, bằng không sẽ rất thảm.”
“Sao lại nói thế?” Tạ Linh Nhai phụ họa hỏi.
Thường tiên sinh cũng liếc mắt nhìn, đè nén sự khiếp sợ trong lòng, miễn cho tiết lộ tâm tình.
Phương Triệt nói rằng: “Người nhà này hẳn có rất nhiều tang họa, nhiều nhân khẩu hơn nữa cũng không chịu nổi hao tổn như thế.”
Thường tiên sinh thất thanh nói: “Làm sao cậu biết?”
Phương Triệt chỉ chỉ căn nhà cũ kỹ đã không ai cư trú, nói rằng: “Anh xem chỗ đó, hai đầu cổng nhà có xà ngang, nhân khẩu không bình an.”
Lại chỉ chỉ trước cửa, “Lại nhìn lan can bên ngoài, cứ như hình dạng nhà giấy, làm sao có khả năng không xảy ra chuyện.”
Thường tiên sinh lẩm bẩm nói: “Tôi nghe những hộ dân cũ ở nơi này nói, nhà này số khổ, cứ cách hai ba năm là có tang sự, năm ngoái ngay cả thú cưng nuôi trong nhà cũng bị xe đụng.”
“Sớm nên chuyển đi rồi. Cũng không phải là nói ai ở trong những căn nhà kiểu này đều sẽ như vậy, nhưng nếu gặp phải chủ nhà có sức khỏe không tốt, vận thế lại kém, liền sứt đầu mẻ trán…” Phương Triệt nói, “Hơn nữa tình huống của chủ nhà, cũng phản ứng lên căn nhà họ ở, hai bên nước đọng thấm vào cửa, con cháu sống không tốt đâu.”
“Nếu gia đình này tìm người phá sát sớm hơn chút, sẽ đỡ hơn rất nhiều.” Phương Triệt nói, nếu vào tay cậu, cậu sẽ dạy người ta dấu sát, lại xử lý bảy ngày, không để người khác biết, dùng gà trống điểm hóa trước nhà sau nhà. Cơ mà hiện giờ không có ai tin mấy thứ này, nên ai lại nghĩ tới việc mời người đến xem.
Phương Triệt lại thuận miệng nói một chút về mấy căn hộ khác, phàm là tình huống Thường tiên sinh biết, thì cơ bản đều khớp, lại thêm Phương Triệt nói có đầu có đuôi, từng vòng liên kết, không hề giống bịa ra, nhất thời Thường tiên sinh đã hoàn toàn tin phục.
Thật ra Phương Triệt không am hiểu giao lưu với “khách hàng”, không thì việc làm ăn hồi trước cũng đâu thảm đạm như vậy, nhưng do trước khi tới đây, Tạ Linh Nhai nói với cậu rằng khi nào đến nơi thì phải nghĩ hết cách bình luận phong thủy mấy chỗ trước đã. Sau đó dù Thường tiên sinh không biết tình huống, thì Tạ Linh Nhai cũng sẽ nghĩ cách để bọn họ đi hỏi thăm, rồi chứng thực. Chính là sợ hiệu trưởng Mễ hoặc là người bên cạnh hiệu trưởng Mễ giống như Thường tiên sinh còn mang nghi ngờ, nên phải lộ ra bản lĩnh trước.
Lúc này Phương Triệt lại nói, Thường tiên sinh cầm vở nghiêm túc ghi chép.
“Phong thủy nơi này không tệ. Ký túc xá không cần tinh tế quá, cũng không tiện phô trương lãng phí, chỉ cần có tâm một chút ở phương hướng, đường sá với vách tường vân vân là được.”
Phương Triệt đứng lử chỗ cao nhìn bao quát cả mảnh đất, nói: “Tường ngoài làm thành hình cong ôm lại, nối liền với cửa và đường tới khu dạy học, thành hình số 7, tốt cho nhân tài, ngày sau phú quý, cũng khiến trường học… Khụ.”
Trường học mặc dù là nơi dạy chữ, thế nhưng không có tiền thì sẽ không có thiết bị tiên tiến, không phát triển được nghiên cứu cao cấp, cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng, cho nên, tiền tài cũng là điểm rất quan trọng.
Phương Triệt chỉ điểm mấy chỗ đều không cần phí tâm tư quá lớn. Quả thực khác với Thi Trường Huyền, nếu để Thi Trường Huyền bày cục, không chừng kêu người ta dời hết kiến trúc ở phía bắc sang phía nam luôn, không phải mấy ông lớn thì không chơi chung nổi. Tạ Linh Nhai gọi Phương Triệt đến là hoàn toàn chính xác.
Phục vụ hậu mãi của Phương Triệt cũng rất tốt, thao thao bất tuyệt giảng giải hai mươi phút, nói rõ nguyên nhân, chỗ tốt của việc làm như vậy, cùng với phải chú ý làm sao để không phá hỏng loại bố trí này.
Hiệu trưởng Mễ có cảm giác giá trị vượt xa giá tiền, nghiêm túc nghe xong, còn muốn cảm ơn Phương Triệt, mời cậu và Tạ Linh Nhai cùng đi ăn một bữa cơm.
“Hôm nay tiểu Thi có lớp không? Kêu em ấy luôn đi!” Hiệu trưởng Mễ hỏi, lại bồi thêm một câu, “Phương tiên sinh với tiểu Thi chắc cũng là bạn đúng không?”
Tất cả mọi người đều quen biết, ăn cùng đương nhiên không sao, Tạ Linh Nhai điện thoại cho Thi Trường Huyền, gọi anh tới luôn.
…
Hiệu trưởng Mễ mời bữa ở một quán cơm bên cạnh trường học, gọi một phòng riêng, còn kêu luôn giảng viên của Tạ Linh Nhai và Thi Trường Huyền tới, rõ ràng là muốn kéo gần quan hệ.
Thật ra dù không có việc này, thì giáo sư Chu với Tạ Phàm cũng đã sớm biết khả năng của sinh viên mình, đối xử với họ cực kỳ tốt, hai người bởi vì đến núi U Đô mà xin nghỉ một thời gian, bọn họ còn cố ý photo giáo trình, tư liệu, để hai người học bù.
Tạ Linh Nhai với Thi Trường Huyền song song ngồi cùng nhau, hai người đều là nghiên cứu sinh, thành niên đã lâu, hiệu trưởng Mễ cũng không khách khí để bọn họ uống rượu, lại cầm lấy ly kính Phương Triệt.
Phương Triệt uống đến đỏ mặt, hàm hàm hồ hồ nói: “Chờ phòng xây xong, tôi sẽ chọn một ngày hoàng đạo… đặt thẳng xà nhà gặp được sao Tử Vi trên trời, thần lộc thần tài giá lâm, vàng bạc trên trời rơi xuống nhà. Bên trái có quý tử, bên phải có châu báu óng ánh…”
Hai mắt hiệu trưởng Mễ đăm đăm: “Nơi nào? Phòng gì?”
Gì mà vàng bạc vào cửa rồi thần tài giá lâm, hiệu trưởng Mễ nghe mà cảm xúc dâng trào.
Tạ Linh Nhai nghĩ thầm, còn có thể là phòng nào, đương nhiên là căn phòng Bão Dương quan đang xây rồi.
Phương Triệt vừa khóc vừa cười nói: “Tôi học nhiều phép như vậy, sao lại còn rụng tóc, tôi cũng không biết chú mọc tóc…”
Tạ Linh Nhai: “??”
Phương Triệt: “Thật là khó, nghiên cứu mấy con thú U Đô khó ghê!”
Một người đang êm đẹp, lại bị học thuật làm cho… Tạ Linh Nhai nghe Phương Triệt càng nói càng nhiều, nhanh chóng ngăn cản cậu, “Phương Triệt uống say rồi.”
Vốn di những người khác cũng không hiểu thú vật gì, nghiên cứu phải làm gì, chỉ lưu ý tới cái vụ rụng tóc, hiệu trưởng Mễ nói: “Tóc của Phương tiên sinh vẫn rất dày mà, rụng tóc cũng không ảnh hưởng lớn. Đương nhiên cứ rụng hoài như thế cũng không tốt, những lúc thế này vẫn phải tin tưởng khoa học, tôi giới thiệu cho cậu mấy loại thuốc mọc tóc.”
Nói nói, hiệu trưởng Mễ bỗng nhiên lại nhìn chằm chằm Thi Trường Huyền: “Tiểu Thi, cái tượng gỗ…”
Tạ Linh Nhai lập tức nhìn ông, sao thế, sao lại gọi Thi sư huynh của hắn là tượng gỗ?
Hiệu trưởng Mễ: “… Cái tượng gỗ đó vừa rồi hình như không phải động tác này nhỉ?”
À… là nói “cái tượng gỗ” Thương Lục thần à.
Tạ Linh Nhai lập tức tỉnh táo lại, chờ chút, mới nãy không phải động tác này?
Thi Trường Huyền cũng hơi cứng đờ, nghiêng đầu nhìn một cái, giỏi thật, Thương Lục thần vừa nhìn thấy Tạ Linh Nhai, lại bắt đầu hự hự giơ tay lên, qua một bữa cơm tay đã duỗi thẳng sắp có thể sờ tới vai Tạ Linh Nhai rồi.
Thi Trường Huyền cũng uống mấy ly rượu, cảm giác không còn quá nhạy bén, càng không thể phát hiện.
“Không phải.” Thi Trường Huyền chậm rãi xoay tay Thương Lục thần về, nói, “Cánh tay nó có khớp, mới nãy em nhàm chán vặn chơi đó.”
“Ồ… vậy à?” May thay tất cả mọi người đều đã uống hơi chếnh choáng, hiệu trưởng Mễ suy nghĩ hai giây, tiếp nhận lời giải thích này, còn cười ha hả nói, “Tiểu Thi, nhìn tưởng thận trọng, hóa ra lại thích chơi búp bê, thầy vốn tưởng đây là đồ trang trí thôi chứ.”
Thi Trường Huyền: “…”
Anh hơi muốn phản bác, nhưng không biết nên phản bác thế nào.
“Đúng vậy, ông xem tiểu Tạ cũng có một cái kìa.” Giáo sư Chu nói, “Cháu gái tôi cũng thích chơi, trong nhà có ba con, mua quần áo còn đắt hơn người nữa.”
Tạ Linh Nhai sờ sờ Liễu linh đồng, một chút cũng không cảm thấy ngại ngùng, thoải mái thừa nhận: “Đúng vậy, em cũng do bị lây từ Thi Trường Huyền nên mới chơi búp bê đó.”
Thi Trường Huyền: “……”
– – Còn không phải sao, ban đầu là Thi Trường Huyền nuôi Thương Lục thần trước, mới khiến cho Tạ Linh Nhai hứng thú mà.
…
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Tạ Linh Nhai, Thi Trường Huyền và Phương Triệt kề vai sát cánh, bước chân liêu xiêu quay về Bão Dương quan, lúc này tất cả mọi người đều đã nghỉ ngơi.
Phương Triệt vào phòng, nói cho bọn họ biết mình muốn đặt hàng thuốc mọc tóc mà hiệu trưởng Mễ đề cử.
Tạ Linh Nhai với Thi Trường Huyền nâng đỡ nhau đẩy cửa ra, ngồi xuống trên giường, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ một chốc như vậy thôi, tay Thương Lục thần đã giơ lên.
Tạ Linh Nhai ngửa mặt cười, tựa đầu lên vai Thi Trường Huyền.
Liễu linh đồng ở một bên vội vàng kêu: “Chủ nhân…”
Tạ Linh Nhai khẽ nhắm mắt, đang choáng.
Liễu linh đồng lại kêu: “Anh ơi! Anh ơi!”
Thương Lục thần còn đang dập dờn, Tạ Linh Nhai dựa vào Thi Trường Huyền, tay của nó liền hoàn toàn chạm được đến Tạ Linh Nhai.
“Tóc dày như thế!”
“Uống rượu cũng lợi hại như vậy!”
“Uống hết còn có thể đỏ mặt nữa!”
Liễu linh đồng: “…”
Thi Trường Huyền nhìn thấy tay Thương Lục thần đặt trên đầu Tạ Linh Nhai, tiện tay gỡ nó xuống, trong lòng cảm khái. May mà chỉ đổi tay giả, chứ mà nếu đổi đầu, vậy chẳng phải là phút chốc không trông chừng là đã dán miệng vào Tạ Linh Nhai luôn à…!
Thi Trường Huyền nghĩ như thế, bèn nâng mặt Tạ Linh Nhai lên.
Tạ Linh Nhai mắt say lờ đờ mông lung liếc anh một cái, chu mỏ, đụng vào đôi môi gần trong gang tấc của anh, phát ra một tiếng “chụt”.
Thi Trường Huyền: “…”
Thi Trường Huyền khựng lại hai giây, mạnh mẽ đè Tạ Linh Nhai lên giường. Đôi môi đỏ thắm của Tạ Linh Nhai hơi mở ra, tay Thi Trường Huyền nâng sau gáy hắn, mở kẽ răng ra, lưu luyến trên bờ môi một phút chốc, ngậm lấy đầu lưỡi triền miên.
“A…” Tạ Linh Nhai dùng giọng mũi rầm rì một tiếng, cũng không biết là hưởng thụ hay là chống cự.
Thi Trường Huyền cũng hơi say, càng hăng hái hơn, hôn đến là nhiệt tình, trong phòng tràn ngập âm thanh mò ám.
…
Phương Triệt lảo đảo từ trong phòng đi ra, một chân bước vào cửa phòng mở rộng của Tạ Linh Nhai, “Thầy Tạ cho tớ mượn ít tiền đi, ví điện tử của tớ hết tiền rồi ngân hàng lại ở…”
Thoáng qua, âm thanh tắt tịt.
Phương Triệt: “…”